Quốc Vương

Chương 1019 - Chuyển Hướng Phát Triển (6)

Dưới bối cảnh này, mức sống của người dân bình thường trong Sơn Địa Lĩnh cũng dần có sự khác biệt.

Nhưng người chịu khó làm việc sẽ mức sống ngày càng tốt; Còn cuộc sống của những kẻ gian dối lại ngày càng khốn khổ.

Ở một khía cạnh nào đó, đây có thể được coi là một hình thức phân bổ theo hộ gia đình trong phạm vi quy tắc.

Dù sao bây giờ Hudson lão gia cũng không dám động tới chế độ nông nô và quyền sở hữu đất đai. Nếu như không thể giải quyết được những vấn đề cốt lõi này thì đó chỉ là sự tối ưu hóa về hệ thống quản lý chứ không phải là sự thay đổi của hệ thống xã hội.

Ngay cả khi việc tối ưu hóa hệ thống quản lý bị lộ ra ngoài thì cùng lắm là bị mọi người học theo mà thôi. Còn việc cải cách hệ thống xã hội thì chẳng khác nào là đang chọc tổ ong vò vẽ.

Hậu quả chính trị thực tế sẽ còn nghiêm trọng hơn thế nhiều. Không có bao nhiêu tội danh có thể khiến cho đại quý tộc bị tước đoạt tước vị, và đây chính là một trong số đó.

"Hừm, cứ làm theo lời ngươi nói đi! Bộ Chính vụ phải định ra một tiêu chuẩn cụ thể và phải rõ ràng trong cơ chế thưởng phạt."

"Trọng tâm của bước tiếp theo là phân loại cư dân. Xét theo từ tình hình hiện tại, năng lực sản xuất lương thực của lãnh địa đã có thể làm được tự cung tự cấp, sau đó có thể từ từ giảm tiến độ khai hoang xuống."

Suy cho cùng vẫn là vấn đề về nhân khẩu, nếu như trong Sơn Địa Lĩnh có hơn 1 triệu nhân khẩu, vậy thì mọi chuyện đều không còn là vấn đề.

"Trên thực tế, bắt đầu từ năm sau, chúng ta sẽ xuất hiện tình trạng dư thừa lương thực. Hơn nữa số lượng còn rất đáng kể."

Công việc khai hoang thì vẫn phải tiếp tục, nhưng cường độ đầu tư nhất định phải giảm bớt. Dù sao những ngành nghề khác cũng cần được phát triển, không thể tập trung hoàn toàn vào việc trồng trọt được.

"Bá tước đại nhân, nếu chỉ cắt giảm 1⁄5 mục tiêu khai hoang, sợ là chẳng mấy chốc nữa sản lượng lương thực của chúng ta sẽ trở nên quá dư thừa."

"Bộ Nội vụ nhất định phải có lên kế hoạch sớm về phương diện này. Không thể chờ đến khi sản lượng lương thực trong lãnh địa quá dư thừa mới cân nhắc đến vấn đề này."

Hiển nhiên là Bộ Chính vụ không định tiếp tục khai hoang nữa. Mức tiêu thụ lương thực trong thời gian lao động và thời gian nghỉ ngơi của mọi người là hoàn toàn khác nhau.

"Cắt giảm 1⁄5 mục tiêu khai hoang sang năm! Đầu tư số sức lao động này vào những lĩnh vực khác."

"Hay là chúng ta dừng việc khai hoang lại để giảm bớt gánh nặng cho lãnh địa. Mọi người cũng đã cực khổ nhiều năm rồi, có thể nhân cơ hội này để nghỉ ngơi một chút."

Vạn sự đều mang tính tương đối, sau khi có thể tự cung tự cấp lương thực, Sơn Địa Lĩnh nhất định phải điều chỉnh kế hoạch chiến lược của mình.

"Những người trên 30 tuổi thì không cần thay đổi nghề nghiệp. Nhưng việc sắp xếp nghề nghiệp cho thế hệ trẻ tuổi phải được tiến hành dựa trên nhu cầu thực tế của lãnh địa, không thể nào đưa tất cả bọn họ đi trồng trọt được."

Tiếc là Sơn Địa Lĩnh chỉ có hơn 300. 000 người. Ngay cả khi Hudson đã đưa ra nhiều chính sách khuyến khích sinh con, nhưng vẫn là nước xa không cứu được lửa gần.

Chỉ riêng số lương thực này thôi cũng đủ nuôi hơn 100. 000 người trong một năm rồi. Cộng với việc sản lượng lương thực không ngừng tăng lên từ những khu vực mới khai hoang, số dư cuối cùng chỉ càng nhiều mà thôi, Bộ Chính vụ kêu dừng công tác khai hoang cũng không có gì lạ.

Mặc dù để dành được nhiều lương thực sẽ rất tốt, nhưng cũng có cực hạn. Trong trường hợp không có nguồn tiêu thụ, đề cao lương thực sản lượng một cách mù quáng chỉ phá giá lương thực đến mức ngay cả giá cải trắng cũng không bán được.

"Không sao, sản lượng quá thừa thì chỉ cần xây thêm kho lúa là được. Một khi rảnh rỗi thì sẽ rất dễ xảy ra vấn đề, có thể giảm tiến độ khai hoang, nhưng nhất định phải giảm từng bước một."

Jacob mở miệng khuyên.

Một khi đình chỉ việc khai hoang, khẩu phần lương thực tiêu hao của các lĩnh dân sẽ bị giảm xuống ít nhất là 1⁄3 .

"Hai doanh trại huấn luyện này sẽ do ta đích thân phụ trách, Bộ Chính vụ chỉ cần làm tốt công tác hậu cần là được."

"Mặt khác, hạ ngưỡng cửa trúng tuyển đầu vào thiếu niên doanh xuống, chỉ cần có tư chất tu luyện, cha mẹ không có ghi chép phạm tội thì đều có thể tuyển vào."

Sản lượng lương thực không biết nói dối, trải qua mấy năm cố gắng, sản lượng lương thực trên mỗi mẫu đất trong lãnh địa đã tăng lên nhiều, sản lượng bình quân mỗi mẫu đã vượt qua 220 pound.

"Nếu là không có đủ việc làm thì tổ chức huấn luyện quân sự cho mọi người. Thế giới này đã không yên bình nữa, xảy ra chiến tranh chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi."

"Thành lập thêm một nữ tử doanh nữa, chuyện lựa chọn những bé gái có năng khiếu để tiến hành bồi dưỡng."

"Sau này chúng ta có thể giảm giảm dần cường độ lao động và tăng thêm thời gian nghỉ ngơi của lĩnh dân, nhưng không thể để cho bọn họ rảnh rỗi."

"Làm vậy thì sản lượng lương thực cũng sẽ bị tiêu hóa không sai biệt lắm."...

Mùa bội thu luôn là vụ mùa làm cho người ta mê muội nhất. Hudson ôm con trai đứng nhìn qua làn sóng lúa cuồn cuộn theo gió liền không nhịn được nở một nụ cười vui mừng.

Với vụ thu hoạch lớn này, những nông nô mới di cư đến sẽ cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Đối với dân chúng ở đáy xã hội mà nói, không có chuyện gì có thể làm cho họ yên tâm hơn mùa bội thu.

"Bắt đầu từ năm sau sẽ khôi phục lại chế độ huấn luyện quân dự bị. Ngoài những chức vụ đặc biệt ra, những thanh niên có độ tuổi phù hợp trên lãnh địa đều phải tham gia huấn luyện quân sự."

Rốt cuộc là do tác dụng của phân bón hay là tác dụng của việc chọn lọc và nhân giống hạt giống, hoặc có lẽ là cả hai, Hudson cũng không chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận