Quốc Vương

Chương 1902: Đột Phá (2)

Mấu chốt là sự gia tăng tuổi thọ từ việc thực lực tăng lên mang lại.

Những đại nhân vật quyền cao chức trọng, chỉ cần có thể sống thì sẽ không ai muốn chết.

Nếu Caesar IV là cường giả Thánh Vực, chắc chắn sẽ không có nhiều người dám đứng ra thúc ép y sinh con.

Tuổi thọ dài đủ để y sinh sôi dòng dõi, hiện tại cho dù có Vượng tử thì khả năng cao cũng không thể sống lâu hơn một Thánh Vực trẻ tuổi.

Vấn đề pháp lý về đồ cưới của Vương hậu cũng rất dễ giải quyết. Sau khi Vương hậu qua đời, chỉ cần Công quốc Mosey gả một công chúa sang là được.

Miễn là Vương quốc Alpha đủ mạnh và bản thân Quốc vương đủ bá đại, điều này là hoàn toàn hợp lý.

Đáng tiếc, dù có ghen tị đến đâu thì Caesar IV cũng không thể làm gì được.

Mặc dù trong tay có rất nhiều tài nguyên tu luyện, nhưng Quốc vương lại có quá nhiều việc cần làm mỗi ngày, căn bản không thể nào ổn định tâm thần tu luyện.

Sau một tiếng nổ lớn, chiếc bàn trước mặt lập tức bị chia năm xẻ bảy.

Nội tâm không ngừng nhắc nhở bản thân phải "bớt nóng giận","bớt nóng giận", nhưng tiếc là cơ thể lại không nghe lời.

Sau khi ghen tị và đố kỵ xong, Caesar IV nhanh chóng thu dọn tâm trí. Không thể nghĩ tiếp nữa, nếu không sẽ càng thêm mất cân bằng. ...

Alpha I, người tự khiến cho bản thân mặt xám mặt tro, bước ra khỏi đống đổ nát với vẻ mặt âm trầm.

Tài nguyên có thể nâng cao giới hạn, nhưng tư chất của bản thân vẫn là yếu tố hạn chế sự tăng trưởng thực lực.

Trong phạm vi quy tắc hiện hữu, chỉ cần Hudson không phản bội Nhân tộc, không dại dột giương cờ tạo phản, vương thất căn bản không thể động đến hắn ta.

Hơn nữa, tư chất của Caesar IV vốn chỉ ở mức trung bình.

Ban đầu, Hudson vốn đã là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường đoạt quyền của lão ta, giờ đây chướng ngại vật này lại càng trở nên mạnh mẽ hơn, độ khó đoạt quyền +1+1...

Dù đã tiêu hao rất nhiều tài nguyên, nhưng Caesar IV vẫn chỉ là một tên Bạch Ngân Kỵ Sĩ. Cùng một lượng tài nguyên đó, nếu dùng cho thiên tài thì có thể đào tạo được mười mấy tên Bạch Ngân Kỵ Sĩ rồi.

Nếu không sinh ra trong hoàng tộc, mà được sinh ra trong một tiểu quý tộc, có lẽ bây giờ y vẫn chỉ là một tiểu Kỵ sĩ, nhiều nhất sẽ không vượt quá cấp 3.

Tiếp theo là một loạt tiếng "ầm, ầm, ầm...", căn mật thất bế quan vốn ngăn nắp, trật tự đã lập tức trở thành một đống đổ nát.

"Giương cờ tạo phản" càng là một trò đùa, đại lục Aslante không có gien tạo phản.

"Phanh!"

Cho dù đầu óc đột nhiên không bình thường, thì những người xung quanh cũng sẽ đứng ra khuyên nhủ hắn.

Quyền thần lớn mạnh vốn đã là chuyện phiền phức rồi, đằng này bản thân lại có thực lực mạnh không tưởng nổi nữa.

Châm ngòi cũng vô dụng, Hudson có địa vị quyền cao chức trọng trong Nhân tộc, hoàn toàn không có lý do để phản bội.

Trong lòng đã quyết định, nhưng rắc rối mới lại xuất hiện. Mọi người đều là cáo già, không có lợi ích thiết thực, rất khó để họ đứng ra ủng hộ lão ta.

Trực tiếp kéo bè kéo cánh với phe cầm quyền thì quá lộ liễu, rất dễ khiến bản thân bị lộ.

Ngoài việc thỉnh thoảng liên kết lại với nhau để đối đầu với những cường giả của dị tộc ra, bình thường mọi người đều bận việc của riêng mình.

Sau một hồi do dự ngắn ngủi, Alpha I liền quyết định chủ động xuất kích.

Năm đó, cũng chính nhờ vào sự dẻo dai và liều lĩnh này nên lão ta mới có thể lập ra Vương quốc Alpha trong thời loạn.

Đương nhiên, chuyện phiền toái nhất vẫn là Hudson quá biết đánh đấm. Nếu như thật sự bị ép đến mức tạo phản, Vương thất có thể sẽ không đủ sức đàn áp.

Dù sao, địa vị ban đầu của mọi người vốn là bình đẳng, miễn cưỡng ở chung với nhau cũng chỉ là một Vương quốc được chắp vá.

Đây cũng là một trong những lý do khiến đám tiểu đệ này không coi kẻ làm Quốc vương như lão ta ra gì.

Lúc đó, nhiều chư hầu vốn đã độc lập kiến quốc, nhưng lại bị Alpha I dùng danh nghĩa chống lại sự xâm lược của Thú nhân để dụ dỗ đưa người trở về.

Thoái ẩn chỉ là tạm thời, lão ta cần có thêm nhiều đồng minh hơn.

Nếu không phải vì trong lòng của đám tiểu đệ đã không còn lòng kính trọng, không coi người làm lão đại như Alpha I ra gì, thì lão ta cũng sẽ không đơn thương độc mã trở về đoạt quyền.

Alpha I bất đắc dĩ vuốt trán, nhưng vẫn quyết định thực hiện bước đi này.

Mặc kệ có thể thành công hay không, ít nhiều cũng phải nỗ lực trước rồi tính.

Alpha I, người đã từng nếm trải thất bại, quyết định nhắm vào những cường giả trở về cùng thời điểm với mình.

May mà hải ngoại dân cư thưa thớt, không có nhiều lợi ích cần tranh giành, Alpha I cũng không có thu hoạch quá lớn, nếu không, liệu lão ta có thể sống sót trở về hay không vẫn là một ẩn số.

Trải qua vài trăm năm thời gian, ngay cả những thuộc hạ cũ cũng đã quen với việc đối đầu ngang hàng với lão ta.

Những năm ở hải ngoại chính là minh chứng rõ ràng nhất, dù miệng gọi lão ta là Bệ hạ, nhưng một khi liên quan đến tranh giành lợi ích cụ thể thì lại không ai chịu thua.

Trên danh nghĩa có danh quân thần, nhưng mọi việc lớn nhỏ trong vương quốc đều do các đại quý tộc thương lượng rồi giải quyết, Quốc vương không có nhiều quyền hạn siêu nhiên.

Sau đó, để chống lại sự xâm lược của Thú nhân, dưới sự nỗ lực của vô số đời quân chủ, vương quyền không ngừng được củng cố, nên mới có được Vương quốc Alpha như ngày nay.

Đây cũng là lý do khiến Alpha I tức giận quát mắng: khi Caesar IV bỏ mặc cho quyền thần lớn mạnh, người ta có thể tự tin phản bác.

Là một quốc gia theo hình thức đầu tư cổ phần, từ đầu đến cuối Vương quốc Alpha đều do các "cổ đông" liên kết nắm quyền.

Sau khi Alpha I rời đi không lâu, đội vệ binh cung đình canh gác ở nơi đây đã tới hiện trường kiểm tra kỹ lượng một phen, sau đó nhanh chóng báo cáo tin tức này cho Caesar IV.
Bạn cần đăng nhập để bình luận