Quốc Vương

Chương 2213: Hủy Diệt

Chưa kịp đến gần Robert, vô số binh sĩ Người Ưng đã bị trúng tên trước, sau đó liền bắt đầu rơi tự do.

Cảnh tượng thảm khốc khiến những tên Người Ưng may mắn còn sống rùng mình sợ hãi. Không còn tâm trí để tiếp tục chiến đấu nữa, ai nấy đều chỉ muốn bỏ chạy.

Chiến tranh là như vậy, càng muốn chạy trốn thì sẽ chết càng nhanh.

Vòng tuần hoàn ác tính bắt đầu, đám binh sĩ Người Ưng liền nhanh chóng tử thương hầu như không còn.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trận chiến dần đi đến hồi kết. Bao gồm cả hai cường giả Thánh Vực cùng nhiều lãnh đạo cấp cao của tộc Người Ưng đều đã hy sinh trên chiến trường.

Phía chân trời xa xôi lờ mờ xuất hiện bóng dáng của Người Ưng, nhưng tiếc là đã quá muộn.

Sau khi đánh giá sơ qua chiến trường, những quân chi viện Người Ưng này không chút do dự quay đầu bỏ chạy.

Báo thù là hành vi của mãng phu.

Tộc Người Ưng bị chia năm xẻ bảy đã không còn thực lực để hùng bá một phương.

Kỵ binh Griffin Dragon không đuổi theo, đám cường giả Thánh Vực lại càng không có hứng thú với bọn tôm tép này.

Không chừng chỉ sau một thời gian nữa, trong hàng ngũ quân đầy tớ của Vương quốc sẽ xuất hiện thêm một đội quân Người Ưng.

Hoặc là gia nhập vào đại gia đình quân đầy tớ, góp thêm một viên gạch vào sự nghiệp hủy diệt Đế quốc Thú Nhân của vương quốc.

Thấy các binh sĩ muốn lao lên truy sát, viên sĩ quan trung niên bèn vội vàng hạ lệnh chặn lại.

Dù là trên chiến trường cũng rất khó gặp được nhiều thi thể có chất lượng tốt như vậy. Đối với Ma pháp sư Vong linh mà nói, đây chính là tài phú quý giá nhất. ...

Hoàng đình cũng đã mất rồi, vài trăm binh sĩ Người Ưng bình thường như chúng thì có thể làm được gì chứ!

Các binh sĩ bắt đầu vơ vét chiến lợi phẩm, Ma pháp sư Vong linh trong đội cũng bắt đầu bận rộn.

Không còn Hoàng đình Người Ưng, những bộ lạc Người Ưng còn sót lại đã không còn là mối đe dọa đối với Vương quốc.

"Không cần đuổi nữa, Nguyên soái đang chờ tin chiến thắng của chúng ta!"

Muốn sống sót, chỉ có hai con đường: Hoặc bị các tộc khác thôn tính, trở thành lính truyền tin của người ta.

Trong đại doanh trung quân lúc này đang bày tiệc ăn mừng.

Trong thế giới Thú nhân, sinh tồn mới điều quan trọng nhất.

Trên chiến trường, mọi thứ đều được đơn giản hóa, thậm chí cả bàn ăn cũng không tồn tại.

Những binh sĩ Người Ưng tử trận đều có thực lực không hề tầm thường.

Màn đêm dần buông xuống, trận chiến Hoàng đình Người Ưng đã kết thúc, nhưng sức ảnh hưởng của nó mới chỉ bắt đầu lan rộng ra khắp thảo nguyên.

Nhìn các bậc cha chú mang binh xuất chinh, tận mắt nhìn thấy tin tức tử trận truyền đến, sau đó họ liền đích thân cầm vũ khí ra chiến trường.

Đối với rất nhiều tướng lĩnh lớn tuổi mà nói, điều này giống như đang nằm mơ vậy.

Dần dần chiếm ưu thế trong cuộc chiến tranh kéo dài mấy trăm năm này, từ bên ở thế bị động phòng thủ trở thành bên chủ động tấn công.

Bữa ăn đơn giản đến tột cùng, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của mọi người.

Nếu không hủy diệt hoàn toàn Đế quốc Thú Nhân thì vết thương trong lòng mọi người sẽ vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Thức ăn được nướng trên đống lửa, cộng thêm một bình rượu nóng, mọi người trực tiếp ngồi bệt xuống đất và bắt đầu thưởng thức.

Sau khi kế thừa ký ức của Nữ thần Tai ương, công chúa Madeleine cũng có kiến thức rộng rãi, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ta gặp phải cảnh tượng trước mắt.

Công chúa Madeleine bên cạnh tò mò hỏi.

"Nguyên soái, tiệc ăn mừng chiến thắng trong quân đội luôn u ám như vậy sao?"

Không có lời nói nhảm thừa thải nào, mọi người tập hợp thành từng nhóm ngồi uống rượu, mọi thứ đều không cần nói ra.

Đến hôm nay, quân đội vương quốc cuối cùng đã lấy được đầu của Ưng Nhân Hoàng.

Sự trả thù bắt đầu rồi!

Mọi người đều rõ ràng, đây chỉ mới là khởi đầu.

Từ khi sinh ra, họ đã lớn lên dưới cái bóng của Thú nhân.

Vương quốc lấy yếu thắng mạnh, phá vỡ số mệnh lịch sử.

Mãi cho đến thế hệ này, vận mệnh mới bắt đầu thay đổi.

Đây là số phận của giới quý tộc Vương quốc Alpha, kết cục cuối cùng của phần lớn quý tộc chính là chết trên chiến trường.

Theo hiểu biết của cô, không khí trong các bữa tiệc ăn mừng chiến thắng luôn náo nhiệt, những người tham dự luôn nở nụ cười trên môi.

Nhưng bữa tiệc ăn mừng chiến thắng trước mắt lại khác biệt, vô số tướng lĩnh đều rưng rưng nước mắt, bao gồm cả đám cường giả Thánh Vực cũng thất thố theo.

"Đương nhiên không phải!"

"Bọn họ đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi, giờ là lúc bộc lộ cảm xúc thật."

"Nếu bây giờ công chúa điện hạ quay trở lại vương đô, có lẽ trong buổi tiệc ăn mừng chiến thắng được tổ chức tại vương cung cũng sẽ xuất hiện cảnh tượng này!" Hudson không nhịn được cảm thán.

Chỉ có những ai từng trải qua những tháng ngày gian khổ đó mới có thể thấu hiểu tâm trạng phức tạp của mọi người lúc này.

May mà hắn đã dự liệu được từ trước, nên đã phái đám quân đầy tớ ra ngoài hết rồi.

Nếu để cho những kẻ đó nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, biết rằng mối hận thù giữa người Alpha và Thú nhân không thể hòa hoãn được thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Trên thực tế, những tiếng hô đòi diệt trừ Thú nhân trong quân đội vương quốc vẫn chưa bao giờ ngừng nghỉ.

Nếu không phải vì Hudson có uy vọng cao trong quân đội, miễn cưỡng áp chế những tiếng phản đối này, thì hiện giờ cũng sẽ không có đội quân đầy tớ.

Không nghi ngờ gì nữa, sự đàn áp này chỉ có hiệu quả tạm thời, trong tương lai chắc chắn sẽ lại xảy ra tranh chấp.

Tuy nhiên, vấn đề sau chiến tranh là chuyện mà Quốc vương và đám đại thần trong triều cần phải cân nhắc.

Là chủ soái, Hudson xác định vị trí của mình rất rõ ràng, đánh trận xong liền trực tiếp về nhà dưỡng lão, tránh ở lại chướng mắt.

Bất kể sau này có giày vò ra sao cũng đều không liên quan đến hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận