Quốc Vương

Chương 714 - Tử Trận (2)

Bỏ tình cảm cá nhân sang một bên, Nguyên soái Campbell là thủ lĩnh quân đội của vương quốc, cũng là trụ cột quan trọng để ông ta điều khiển được quân đội của Vương quốc.

Mặc dù người làm Quân vương thì không nên ký thác hy vọng vào một người, nhưng mà lốp xe dự phòng bất kể là năng lực, hay là uy vọng cũng đều kém xa Nguyên soái Campbell .

Trong thời đại hòa bình, yêu cầu đối với năng lực chỉ huy quân sự không cao, đây cũng không phải là vấn đề lớn gì.

Tiếc là hiện giờ đang trong thời chiến, Caesar III cũng không dám để cho một kẻ không đủ năng lực và uy vọng lên nắm chức vụ thống soái.

Caesar III không hề dốc hết toàn bộ lực lượng để tranh đoạt thành quả thắng lợi giống như những quý tộc khác trong Vương quốc, ông ta vẫn còn để lại một phần lực lượng.

Dù sao trong số bảy tỉnh thành được thu hồi lần này, ba tỉnh trong đó chính là lãnh địa đã từng trực thuộc vương thất. Phần bánh ga tô này đã đủ cho vương thất ăn rồi, không cần phải đi tranh với mọi người làm gì.

Dựa theo kế hoạch, chỉ cần tiêu hóa xong phần chiến lợi phẩm này, lực lượng của vương thất sẽ trực tiếp tăng lên gấp bội, quyền kiểm soát vương quốc của ông ta cũng sẽ tiến thêm một bước.

Đáng tiếc là kế hoạch không nhanh bằng biến hóa, Nguyên soái Campbell bỏ mình đã làm cho sức ảnh hưởng trong quân đội của Vương thất giảm mạnh.

Hudson kinh ngạc hỏi.

Trực giác nói cho hắn biết, đây rất có thể là một cơ hội.

Dù sao cũng là lực lượng quân sự của vương quốc, có thể cứu được chút nào hay chút đó. Trong những lúc mấu chốt như hiện giờ, kiếm được thêm một tên lính thì áp lực quân sự mà sau này phải chịu sẽ giảm đi một phần.

Quân viễn chinh phương bắc tổn thất nặng nề, Nguyên soái Campbell tử trận cũng không làm cho Hudson cảm thấy kinh ngạc, chỉ có chuyện nội bộ của đại quân thú nhân phát sinh biến cố làm cho hắn chú ý.

Quốc vương đang xoắn xuýt, Hudson ở xa tiền tuyến cũng đang đau đầu. Mặc dù ngoài miệng hắn cự tuyệt gọn gàng linh hoạt, nhưng mà hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp ứng quân đội của Vương quốc phá vây rồi.

Hudson vốn định gật đầu nói đúng vậy, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của gấu con thì cuối cùng hắn vẫn nhịn được.

Trong cuộc chiến sau này chỉ có thể ỷ lại vào những đại quý tộc trong vương quốc.

"Ngươi nói lời này là có ý gì, ta là con gấu không đáng tin cậy như vậy sao?"

Mặc dù hắn không thể chạy ra vài trăm dặm để tiếp ứng, nhưng ở trong phạm vi trăm dặm thì hắn vẫn còn có thể đưa tay kéo được.

Suy cho cùng, nhân tài quân sự có thể thống soái trăm vạn đại quân không phải muốn có là có được. ...

Lính trinh sát mà hắn phái ra đều một đi không trở lại, trong đó còn bao gồm hai tên quý tộc có Ma thú phi hành. Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành nhờ Belersden đi một chuyến.

Hudson nói sang chuyện khác.

"Belersden, ngươi nói trong nội bộ đại quân thú nhân đã xảy ra biến cố lớn?"

Lý trí nói cho hắn biết, không nên tranh luận với mấy thằng nhóc chưa cai sữa, nếu không thì sẽ bị nó quấn lấy suốt ngày.

Belersden tỏ vẻ khó chịu nói.

"Nói cụ thể một chút đi, trong đại quân của thú nhân đã xảy ra biến cố gì?"

Mặc dù quân tinh nhuệ sẽ không chịu ảnh hưởng gì, vấn đề là Ngũ Đại Hoàng tộc sẽ còn dám để cho quân đội dòng chính của mình ra ngoài liều mạng sao?

Nghe xong câu trả lời của Belersden, Hudson bị hù đến nhảy lên một cái.

"Tình huống như thế nào thì ta không biết, dù sao lúc ta vừa rời đi thì hai bên vẫn còn chưa ra tay đánh nhau."...

"Chắc là có khoảng chừng 1⁄3 tổng binh lực của đại quân thú nhân!"

Lấy lại tinh thần, Hudson liền tập trung vào cái chết của Nguyên soái Campbell.

"Cũng không có cái gì quá gọi là, chỉ là có một vài bộ lạc thú nhân bỏ gánh không làm, thoát ly đại quân thú nhân."

"Truyền lệnh xuống, đại quân lập tức ngừng việc huấn luyện, nghỉ ngơi hai ngày."

Hudson thậm chí còn không biết dùng từ gì để diễn tả cảnh tượng kịch tính này. Có lẽ lúc này đám đại lão ở trong vương đô cũng đang cảm thấy đau đầu thì tình thế hỗn loạn này.

Thống soái tối cao của quân đội Vương quốc đã chết, đám liên quân quý tộc thì đang vội vàng chạy thoát thân, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đã bị động trở thành quan chỉ huy quân sự cao nhất của Vương quốc.

"Ngoài Ngũ Đại Hoàng tộc ra, những chủng tộc bừa bộn gì cũng có, chắc là bọn chúng đã xảy ra xích mích với Ngũ Đại Hoàng tộc."

Không thấy được cảnh thú nhân tự giết lẫn nhau, Hudson thoáng có chút thất vọng. Nhưng chuyện này cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Không có kẻ thống trị nào có thể khoan dung cho sự phản bội, hiện giờ chưa triển khai hành động quân sự là vì không kịp phản ứng, không có nghĩa là sau này sẽ không triển khai hành động quân sự.

Với tác phong của Ngũ Đại Hoàng tộc, nếu như không thanh trừ sạch sẽ đám phản nghịch này, sau này trên khắp Đế quốc Thú Nhân đều sẽ có phản cờ.

Cùng lúc bỏ đi 1⁄3 binh lực, cho dù đều là quân đoàn pháo hôi, nhưng cũng có thể làm suy yếu rất nhiều thực lực của đại quân thú nhân.

Trong thâm tâm hắn đang chờ mong thú nhân sẽ xảy ra nội chiến. Mặc kệ là ai thắng ai thua, chỉ cần nội chiến bộc phát thì Đế quốc Thú nhân chắc chắn sẽ bị trọng thương.

Hudson mong đợi hỏi.

"Thú nhân không phái binh chặn đường sao?"

Đột phá được vòng vây của thú nhân chỉ là mới bắt đầu. Con đường đào vong sau này sẽ còn tàn khốc hơn, có thể thoát được kiếp nạn này hay không thì còn phải nhờ vào may mắn.

Vốn dĩ khoảng cách giữa hai bên chỉ là hơn 500 dặm, nhưng khi xét đến lúc đào vong không thể nào chỉ chạy một hướng, lộ trình thực tế có thể sẽ còn xa hơn nữa.

Khi phải đối mặt với sinh tử tồn vong, con người thường bộc phát ra tiềm lực của bản thân mình, Hudson quyết định là sau hai ngày nữa mới mang binh ra ngoài tiếp ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận