Quốc Vương

Chương 1992: Phòng Thủ (2)

Lời đề nghị này vừa nói xong, Lục Dực Ngô Công liền cảm thấy có gì đó không ổn, ánh mắt của đám rết nhìn gã ta thật sự rất kỳ lạ.

"Nguyên soái Howell, đây chính là rết do ngươi mang đến, tại sao có thể lỗ mãng như vậy được?"

"Nếu người Alpha dễ đối phó thì chúng ta có cần phải từ Hành lang trăm dặm rút lui đến đây không?"

"Mù quáng quyết chiến với kẻ địch, cho dù may mắn chiến thắng thì chúng ta cũng sẽ phải trả giá đắt."

"So với Nhân tộc có cơ nghiệp to lớn, vốn liếng của chúng ta chỉ bằng lực lượng quân sự một tỉnh của chúng!"

Saiyam Tôn giả là người đầu tiên phản bác.

Là một con Rết cẩn thận, thứ lão ta ghét nhất chính là rủi ro.

Sau lần giao chiến với quân đội quý tộc tỉnh Đông Nam lần trước, lão ta đã đích thân bắt giữ một vài quý tộc Nhân tộc để thẩm vấn, cuối cùng biết được tổng số binh lực của tỉnh Đông Nam.

"Đề xuất của Lục Dực tuy có hơi táo bạo, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có chỗ thích hợp."

Nguyên soái Howell trả lời với giọng điệu không vui.

"Nếu như tất cả tỉnh thành của Nhân tộc đều có thực lực quân sự mạnh như vậy thì đại lục Aslante đã bị Nhân tộc thống nhất từ lâu rồi."

"Không mong đợi là có thể khiến cho quân địch bị tổn thất nặng nề, nhưng ít nhất cũng có thể làm giảm bớt nhuệ khí của chúng!"

Lực lượng quân sự của một tỉnh mà đã mạnh ngang bằng với họ rồi, nếu so sánh về sức mạnh của hai chủng tộc thì chênh lệch sẽ là vô biên.

Bác bỏ đề nghị thì được, nhưng chỉ trích đích danh gã ta thì lại có chút quá đáng.

Quân dự bị cũng là binh, dù sao nếu tính về số lượng, tộc Rết Chân To và tỉnh Đông Nam có số lượng binh lực tương đương nhau.

Cấp dưới của ai người nấy bảo vệ, Lục Dực đã đi theo ông ta nam chinh bắc chiến mười mấy năm, lập được không ít công lao hãn mã.

"Saiyam Tôn giả, sổ sách không nên tính như vậy. Trong Nhân tộc cũng có mạnh có yếu, tỉnh Đông Nam của Vương quốc Alpha chỉ là một ngoại lệ."

Nếu làm tròn thì coi hai bên ngang nhau cũng không có gì là sai.

"Nhân lúc kẻ thù chưa kịp đứng vững, đấm cho chúng một đòn mạnh là một chiến thuật không tồi."

Nếu không phải vì kiêng dè thân phận đặc biệt của Tôn giả Saiyam, Howell đã chửi ầm lên rồi. Các tướng lĩnh từ trên chiến trường giết ra hiếm có người nào có tính khí tốt.

"Trên đường đánh tới đây, mọi người cũng đã được chứng kiến sự chênh lệch giữa các cường quốc và quốc gia yếu kém của Nhân tộc rồi."

"Hai vị bớt giận, đều là vì tương lai của chủng tộc, có chuyện gì hãy ngồi xuống từ từ trò chuyện!"

Là mưu sĩ, bày mưu tính kế chính là trách nhiệm. Cho dù có sai sót thì cũng có thể thông cảm được.

Nếu như giả vờ yếu đuối vào thời điểm này, vậy gã ta làm sao làm Nguyên soái được nữa!

Cho dù còn có khả năng chỉ huy như thời đỉnh cao, nhưng trong hoàn cảnh hiện giờ, tư tưởng tác chiến lỗi thời rất có khả năng cao là đã không theo kịp thời đại.

Sự thay đổi kỳ lạ khiến Vua Rết tự trách bản thân, biết vậy khi tổ chức họp bàn kế hoạch tác chiến thì đã tách riêng ra rồi.

Nhưng tiếc rằng trước đó sĩ khí quân tâm đã tan rã, mọi người chỉ một lòng nghĩ đến chuyện chạy trốn, căn bản không dám quay đầu giao thủ với quân địch.

Địch nhân còn chưa đánh tới cửa mà phe mình đã nội đấu trước thì sẽ thật bi kịch.

Hai kết quả trinh sát khác nhau kết hợp lại với nhau đã khiến cho giới cao tầng của tộc Rết Chân To hoàn toàn bối rối.

Thấy bầu không khí không đúng, Tể tướng Javet vội vàng nhảy ra giảng hòa.

Sáng sớm, tiếng nổ quen thuộc của Ma Tinh pháo vang lên, khiến Vua Rết bừng tỉnh khỏi giấc ngủ.

"Ầm ầm..."

Phương thức tác chiến cấp tiến và bảo thủ về bản chất cũng dựa trên hai khả năng có thể xảy ra. ...

Khúc nhạc dạo ngắn kết thúc, bầu không khí ở hiện trường cũng thay đổi. Nhiều tướng lĩnh Rết muốn mở miệng can gián, nhưng lại sợ xảy ra cạnh tượng như vừa rồi.

Việc trinh sát trại địch cũng chỉ là quan sát từ xa, chỉ cần đến gần một chút liền không thể quay lại.

Từ những thông tin thu thập được, hoài nghi là quân đội Vương quốc Alpha tăng viện, nhưng cũng giống như quân đội Hessen đổi tên.

Trang bị của quân đội tư nhân quý tộc Nhân tộc đều do lãnh chúa quyết định, không có chế độ thống nhất.

Mặc dù đám Tôn giả trong tộc có thực lực cá nhân mạnh mẽ, nhưng đã rời xa chiến trường vô số năm rồi, không ai biết là họ còn có khả năng chỉ huy quân sự hay không.

Thực ra là họ có thể biết rõ thực lực của quân địch từ trước rồi.

Thấy mọi người không ai mở miệng, Vua Rết bèn nói với vẻ mặt âm trầm.

"Hiện giờ vẫn chưa biết rõ tình hình của quân địch, cứ tạm thời quan sát trước, đợi đến khi nắm được thực lực của địch rồi mới quyết định kế hoạch tác chiến tiếp theo!"

"Đã xảy ra chuyện gì, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"

Có lẽ là do bản năng của cơ thể, trong lúc hỏi, trên trán của Vua Rết còn lóe lên một chút e ngại.

Lần trước khi nghe được loại tiếng động này, tộc Rết Chân To đã đánh mất thông đạo Địa Tâm cực kỳ quan trọng, bị ép phải đào vong hơn ngàn dặm.

Bây giờ mới vừa đứng vững thì âm thanh giống như ác mộng này một lần nữa vang vọng bên tai.

"Phụ vương, đại sự không ổn, quân địch phát động tấn công!"

Giọng nói của Justin từ ngoài cửa truyền vào, Vua Rết lập tức nổi giận nói:

"Thằng nhóc con, đừng có nói hươu nói vượn!"

"Chẳng phải chỉ là quân địch phát động tấn công thôi sao, làm như trời sập xuống vậy, có cái gì mà phải ngạc nhiên chứ?"

Nói miệng thì nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Vua Rết cũng đang lo lắng bất an.

Sau sự hoảng loạn là niềm may mắn, may là đã chọn chiến thuật phòng thủ thành trì một cách an toàn, nếu không bị kẻ thù tấn công bất ngờ như vậy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận