Quốc Vương

Chương 2302: Ngoại Truyện 4

Khi về già, con người mới biết quý trọng cuộc sống.

Sâu thẳm trong lòng, ông ta cũng có chút hối hận, nếu như thời trẻ ông ta cố gắng tu luyện, dựa vào nguồn tài nguyên của vương thất, không chừng hiện giờ cũng là cường giả cấp 8.

Ngưỡng cửa Thánh Vực khó có thể đột phá, nhưng trở thành cường giả cấp 8 cũng có thể sống thêm vài chục năm. Dù chỉ trở thành cường giả cấp 7 thì cũng không đến mức tuổi già sức yếu như lúc này.

"Phụ thân nói rất đúng, loại chuyện này, thử một lần là sẽ không sai."

"Thiên phú của Nguyên soái Hudson đứng đầu đại lục, ngay cả những vị thần linh chuyển thế kia cũng không thể nào sánh được."

"Tuy hậu duệ của Nguyên soái kém hơn một chút, nhưng cũng là thiên tài hàng đầu trên đại lục. Nếu như có thể mang theo thiên phú ưu tú của Nguyên soái Hudson tới, thì đó sẽ làm một món hời lớn."

"Chỉ cần thông gia thành công, cho dù phải trả một cái giá nhất định thì cũng rất xứng đáng!"

"Điều này đáng tin cậy hơn nhiều so với những kẻ ngốc chạy đi tìm kiếm huyết mạch của Thần Linh kia!"...

Những vị tướng lĩnh thường xuyên chinh chiến sa trường hiếm có người nào có thể trường thọ.

"Ha ha."

Đừng nói đến những chính khách kia, mà ngay cả những vị tướng lĩnh năm xưa đi theo hắn chống lại cuộc xâm lược của Thú Nhân hiện giờ cũng đã tàn lụi hết rồi.

Những người có thể sống đến bây giờ đã xem như may mắn, nhiều người khác đều đã hóa thành cát bụi.

Một câu chào hỏi đơn giản nhưng lại thể hiện hết tâm trạng phức tạp của Hudson vào lúc này.

"Hudson, ngươi tới thật đúng lúc!"

Một tiếng long ngâm vang lên, Hudson xuất hiện đầy oai phong trên bầu trời.

"Không muộn!"

Lại một lần nữa trở về chốn cũ, tòa vương cung này vẫn là vương cung năm xưa, nhưng những vị quan lại, quý tộc đứng trên triều đình đã đổi hết lứa này đến lứa khác.

"Bạn già, ta không đến muộn chứ!"

Đã hơn năm mươi năm kể từ khi trận chiến bảo vệ Dapest nổ ra, những chàng thiếu niên năm xưa giờ đều đã tóc bạc phơ.

Có thể thấy, George I đã già rồi.

Nhìn lướt qua đám đông một lượt, mãi cũng chẳng tìm thấy được người quen nào.

Ngay cả lúc nói chuyện cũng không còn khí thế như xưa.

"Không muộn!"

"Ngày lành tháng tốt, chính là hôm nay, ngươi đến vừa đúng lúc để làm chứng!"

Hudson nói với vẻ buồn bã.

Mọi người có mặt ở đây đều biết giao tình của hai người, mọi người đều ăn ý giữ im lặng, sợ quấy rầy cuộc đối thoại của hai người.

Cách đây ít năm, khi đưa tiễn phụ thân Redman của mình, Hudson đã chuẩn bị sẵn loại thuốc kéo dài tuổi thọ này, nhưng kết quả bị Redman cự tuyệt.

Con người khi đã có tuổi sẽ hay nhớ lại tình bạn cũ.

Về mặt lý thuyết, chỉ cần không ngừng sử dụng Sinh mệnh chi thủy bổ sung sinh mệnh lực liền có thể đạt tới cực hạn của cuộc sống.

Nhưng nụ cười trên khuôn mặt ông ta vẫn chân thành như vậy.

Cùng với mệnh lệnh được George I ban ra, lễ khai quốc của Vương quốc Mosey đã chính thức được bắt đầu.

"Bắt đầu đi!"

Nhưng nghĩ thôi thì được, những cường giả trong Tộc Tinh Linh cũng không dám xa xỉ như vậy, càng không cần phải đến người ngoài.

Là quân chủ, nhất định sẽ cô độc, Hudson được xem là một trong số ít người bạn của George I.

Một mặt là vì không muốn lãng phí tài nguyên của gia tộc, mặt khác là do tâm nguyện đã thành, không muốn sống tạm chịu tội.

Ngoài những cường giả đang bị kẹt tại bình cảnh, muốn buông tay đánh cược một lần đột phá cảnh giới hiện tại ra, phần lớn mọi người đều sẽ không chọn cách miễn cưỡng kéo dài tuổi thọ.

Muốn không phải chịu tội cũng có cách, nhưng chi phí lại cao đến mức không ai có thể chấp nhận.

"Vậy thì bắt đầu nghi thức đi, ta biết là ông đã chuẩn bị cho ngày này suốt năm mươi năm rồi, giờ đây cuối cùng cũng đã được như ý nguyện!"

Dù có sử dụng ma pháp dược tề để miễn cưỡng kéo dài tính mạng thì cũng không thể tăng thêm bao nhiêu thọ mệnh. Đối với George I mà nói, đó còn là một sự tra tấn.

Sinh lão bệnh tử, đây là quy luật tự nhiên, không thể cưỡng lại được.

Hắn cảm nhận được một luồng tử khí nhàn nhạt từ trên người của George I, đây là dấu hiệu của việc không còn sống được bao lâu nữa.

Là vị khách đặc biệt nhất trong buổi lễ, Hudson không đi đến lên khán đài, mà lấy Lưu Ảnh thạch ra rồi ghi hình trên không trung.

Đang trong khoảnh khắc đặc sắc nhất thì từ xa bỗng có vài bóng người bay đến thu hút sự chú ý của toàn trường.

"Mấy vị, trong một dịp trọng đại như hôm nay, các vị không nên đến đây!"

Hudson nói với vẻ khó chịu.

Mặc dù hiệp định đình chiến đã được ký kết, nhưng mâu thuẫn giữa Nhân tộc và tộc Tinh Linh vẫn chưa thể hóa giải.

Trong cuộc chiến tranh đại lục lần trước, hai tộc đều có vô số cao thủ tử trận, chỉ mới vài chục năm ngắn ngủi, rất khó để quên đi mối thù này.

"Xin Nguyên soái Hudson yên tâm!"

"Hôm nay chúng tôi đến đây chỉ để xem lễ, sẽ không tùy tiện ra tay."

Delise nói với vẻ kiêng kỵ.

Nhưng ở sâu trong nội tâm, bà ta đã thầm mắng mình ngu xuẩn. Biết rõ Hudson và George I có giao tình, vậy mà còn cố tình đến đây vào lúc này.

Có thêm kẻ này ở đây, ý định muốn uy hiếp người Mosey chấp nhận điều kiện sẽ không còn dễ dàng nữa.

"Nếu là vậy thì không còn gì tốt hơn!"

"Vì tình bạn giữa hai tộc chúng ta, tốt nhất là không nên xảy ra xung đột."

"Nếu như thật sự có chuyện gì, thật ra nói với ta cũng được."

"Là Nguyên soái Nhân tộc, một chút chuyện nhỏ thì ta vẫn có thể thay mặt Liên minh đưa ra quyết định."

Hudson cười ha hả trả lời.

Trên chiến trường, mỗi người đều vì chủ của mình, ra tay sống mái với nhau cũng không có gì, nhưng trong thời đại hòa bình hiện nay, hắn thực sự không muốn xảy ra xung đột với Tộc Tinh Linh.

Đặc biệt là trong dịp trọng đại như ngày hôm nay, chỉ cần hai bên ra tay, ngày vui sẽ biến thành ngày buồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận