Quốc Vương

Chương 1018 - Chuyển Hướng Phát Triển (5)

Làm một vị lãnh chúa thời phong kiến, Hudson không cần phải trả tiền cho nguyên vật liệu và nhân công, nên chi phí đầu tư cũng không nhiều.

"Vâng, Bá tước đại nhân!"

Cairne đáp lời.

Nếu như giấy không được chế tạo ra, y đã nghi ngờ rằng liệu đây có phải suy nghĩ hão huyền của của lãnh chúa lão gia hay không, nhưng chờ đến khi tờ giấy thứ nhất được sinh ra, giai đoạn sau chỉ cần cải tiến công nghệ là được, độ khó cũng sẽ giảm xuống một cấp bậc.

Trong thâm tâm Cairne lại càng kính phục Hudson nhiều hơn.

"Bá tước đại nhân, nhóm ngư dân đầu tiên đã kết thúc khóa huấn luyện, hiện giờ đều bị phái đi bắt cá, hiệu quả còn tốt hơn trong dự tính của chúng ta."

"Nguồn lợi thủy sản ở vùng biển này thực sự là rất phong phú. Chỉ cần tùy tiện thả lưới là đã có thu hoạch."

"Sản lượng tôm cá bình quân mỗi ngày ước chừng 38, 000 pound."

"Nếu đã bán không hết thì cứ giữ lại tự ăn là được. Truyền lệnh xuống, mỗi tháng sẽ gia tăng ba pound cá khô trong khẩu phần lương thực cơ sở của lĩnh dân."

Hắn đã muốn gia tăng cung cấp thịt cho lĩnh dân từ lâu, nhưng tiếc là sản lượng thịt trâu, lợn, dê quá thấp, sau khi ưu tiên cung cấp cho công tượng, những người dân bình thường chỉ nhận được 1 pound mỗi tháng.

Tiếc là thị trường cá khô lại càng nhỏ hơn, những quý tộc lão gia có sức mua lại chướng mắt thứ này, dân tự do mới là những người có nhu cầu mua cá khô, nhưng số lượng dân tự do lại cực kỳ ít.

Hudson bình tĩnh nói.

Jacob nửa vui nửa buồn nói.

Ngoài việc ăn thịt ra, hắn còn cung cấp thêm một lượng rau quả. Có rất nhiều rau dại có thể vẫn được đều đang được gieo trồng ở khắp Sơn Địa Lĩnh.

"Nhóm ngư dân thứ hai cũng đã bắt đầu được huấn luyện. Một khi hoàn thành việc huấn luyện, sản lượng tôm cá hàng ngày trong lãnh địa sẽ vượt quá 100. 000 pound."

Hiện giờ có thịt cá bổ sung, Hudson cũng trở nên phóng khoáng hơn. Còn về vấn đề mùi vị, trong thời đại có thể nhét đầy bao tử chính là hạnh phúc này sẽ không cần phải cân nhắc nhiều như vậy.

Thị trường thu hẹp quyết định lượng tôm cá tiêu thụ có hạn. Một lượng lớn cá tươi không bán được cũng chỉ có thể dùng để chế biến thành cá khô.

"Chỉ là mùi vị của những con cá biển này rất bình thường, không được ưa chuộng trên thị trường, trừ phi gặp phải những năm đại hạn, nếu không căn bản không bán được."

"Số cá khô còn lại cứ bảo quản trước đi! Chỉ cần ướp gia vị là nó sẽ không bị hỏng nhanh như vậy, có lẽ sau này sẽ có ích."

Đương nhiên, sau lưng chuyện này còn có một nhân tố hiện thực khác —— xà phòng bị ế hàng.

Ngay cả gia tộc Koslow cũng không thể kinh doanh được, Sơn Địa Lĩnh gặp khó khăn cũng là chuyện đương nhiên.

Dù sao cũng thế giới ma pháp, còn có những vật thay thế khác tốt hơn cả xà phòng. Đại quý tộc cho rằng xà phòng là thứ chỉ dân đen mới dùng, nên bọn họ đã trực tiếp dán nhãn nó là sản phẩm cấp thấp.

Trên thực tế, Hudson cũng đa bỏ ra khá nhiều công sức để cải thiện chế độ dinh dưỡng cho lĩnh dân.

Lượng dầu thực vật mà hắn vốn định dùng để sản xuất xà phòng cuối cùng đều chui vào bụng của mọi người hết, hiện giờ lĩnh dân bình thường đều có thể nhận được nửa pound dầu thực vật mỗi tháng.

So sánh với đông đảo lãnh địa trên đại lục Aslante này, mức sống của dân chúng Sơn Địa Lĩnh chắc chắn được xếp hạng rất cao.

Nếu như hắn không cải thiện nguồn cung cấp dinh dưỡng thì lĩnh dân của hắn đã bị mệt chết trong công cuộc khai hoang đất đai lâu dài này rồi, làm sao có thể trụ được đến bây giờ chứ.

Mặc dù tài nguyên tu luyện chưa chắc sẽ có, nhưng bọn họ chưa bao giờ thiếu thịt ăn.

Bị giới hạn bởi quy trình sản xuất truyền thống cùng giá nguyên vật liệu cao chót vót, giá thành sản xuất xà phòng vẫn luôn ở mức cao, nếu như giảm giá thì sẽ lỗ, Hudson chỉ có thể cho ngừng việc sản xuất.

Jacob đau lòng nói.

Vì mặt mũi, các tiểu quý tộc cũng không tiện mua. Xà phòng chỉ vừa mới có được một chút nhiệt độ, còn chưa kịp phổ cập thì đã bị biến thành sản phẩm dành cho dân nghèo.

Vào thời điểm thu hoạch vụ thu, những gia đình có sản lượng cao sẽ được ban thưởng vật chất, có thể là sản phẩm từ thịt, cũng có thể là quần áo giày dép, hoặc là những vật dụng sinh hoạt hàng ngày; Còn sản lượng thấp thì chỉ có thể được nhận một lượng vật tư giới hạn.

Đầu tiên là lấy Bảo Giáp làm đơn vị để tiến hành phân chia nhiệm vụ, sau đó lại từng bước chia cho mỗi hộ gia đình. Nhà ai phụ trách mảnh ruộng nào đều được chia rõ ràng.

Để kích thích sức sản xuất, mặc dù không thực hiện chỉ tiêu sản xuất theo hộ, nhưng vẫn phân công nhiệm vụ cụ thể cho từng cá nhân trong sản xuất nông nghiệp.

Mặc dù không làm ra sản phẩm, nhưng Hudson vẫn không từ bỏ việc trồng cây lấy dầu. Số dầu ép ra đương nhiên là chui vào trong bụng lĩnh dân hết.

"Bá tước đại nhân, một lần tăng những ba pound cá khô, có phải là nhiều quá rồi không?"

"Hay là cứ tăng thêm một pound cá khô trước, phần còn dư lại sẽ dùng làm phần thưởng để ban cho những lĩnh dân có biểu hiện tốt."

"Hoặc là có thể bổ sung vào tiêu chuẩn lương thực trong lúc tổ chức mọi người lao động tập thể, điều này sẽ khơi dậy sự tích cực của mọi người."

Đương nhiên, ngoài những khẩu phần ăn thông thường này ra, lĩnh dân còn có cơ hội được cải thiện bữa ăn trong những ngày lễ đặc biệt hoặc trong các hoạt động trọng đại.

Còn những thanh thiếu niên có thiên phú tu luyện, từ nhỏ đã được chọn vào quân dự bị của lãnh địa thì lại càng không cần phải nói.

Biểu hiện trực tiếp nhất chính là: tỷ lệ người phù hợp tham gia quân đội vẫn luôn không ngừng tăng lên.

Người được lợi lớn nhất vẫn là thế hệ tuổi trẻ. Bọn họ có được danh ngạch dầu và thịt như người trưởng thành, lại không cần lao động chân tay nặng nề, nên tố chất thân thể đã được cải thiện đáng kể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận