Quốc Vương

Chương 1511: Chuyện Nhà

"Nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài, sau khi trải qua vài cuộc chiến tranh lục địa nữa, e rằng đại lục Aslante sẽ không còn chỗ để chúng ta sống yên ổn."

"Vì sự an toàn của chủng tộc, chúng ta nhất định phải đẩy nhanh tiến độ kế hoạch phân tách!"

"Thời gian không đợi người, nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau sẽ phải chờ thêm vạn năm nữa."

"Với tình hình đại lục hiện giờ, chúng ta có thể cầm cự được đến vạn năm sau hay không cũng còn là một ẩn số."

"Cho dù là may mắn còn tồn tại, sợ là đến khi đó cũng không đủ khả năng để tiếp tục tiến hành. . ."

Nữ vương Tinh Linh Ám Dạ cắn răng nghiến lợi nói.

Nếu như không phải vì sự phát triển quá mạnh mẽ của Nhân tộc thì họ cần gì phải vội vã đến mức chuẩn bị đường lui chứ?

Phải biết là vào ngàn năm trước, nếu như Tộc Tinh Linh liều mạng thì còn có thể lôi Nhân tộc xuống khỏi cái ghế bá chủ đại lục.

"Đại nạn đã gần ngay trước mắt rồi mà các quốc gia Nhân tộc còn đang nội đấu không ngừng, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang tới gần."

Là một bá chủ đại lục uy tín lâu năm được truyền thừa từ thời thượng cổ đến giờ, những thứ khác thì không bảo vệ được, nhưng thông tin lại vượt trội hơn các chủng tộc khác.

"Bá chủ đại lục cũng không phải dễ làm!"

Nữ vương Tinh Linh rừng rậm cười lạnh nói.

Vì vấn đề phối hợp, Liên minh Dị tộc đã từng áp đảo nhân tộc đã trở nên ngày càng không thể tiếp tục được nữa.

Nếu như năng lực sinh sản vẫn luôn thấp như vậy thì Tộc Tinh Linh dựa vào gì để xưng bá đại lục vào thời thượng cổ?

Nhưng đến giờ thì cũng chỉ có thể làm cho Nhân tộc bị trọng thương. Không phải là Tộc Tinh Linh yếu đi, mà là nhân tộc đã trở nên mạnh hơn.

Nhiều bí mật chôn vùi trong dòng chảy lịch sử lại hoàn toàn không phải là bí mật gì đối với một chủng tộc trường thọ như Tinh Linh.

"Không cần phải quá lo lắng, cứ để cho Nhân tộc đắc ý thêm mấy ngày nữa đi, bọn hắn sắp gặp phải phiền phức lớn rồi."

Điều bi thảm hơn là các đồng minh đều không đáng tin cậy, ngày thường thì ai nấy cũng đều rất mạnh miệng, nhưng mỗi khi khai chiến với Nhân tộc lại đều thể hiện không tốt.

"Nếu như kế hoạch lần này diễn ra suôn sẻ, không chừng có thể giải quyết luôn nguy cơ của mẫu thụ. Chỉ cần năng lực sinh sản tăng lên thì chúng ta cần gì phải sợ Nhân tộc nữa!"

Không có mẫu thụ gia trì, toàn bộ Tộc Tinh Linh đều sinh sản hoàn toàn dựa vào tự nhiên, nên năng lực sinh sản ngày càng giảm sút.

"Nếu đã chiếm giữ những vùng đất màu mỡ nhất trên đại lục thì đương nhiên phải gánh chịu sự phản phệ tương ứng."

Bất đắc dĩ, họ chỉ đành chủ động từ bỏ ngôi vị bá chủ đại lục, lùi về một góc nhỏ để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Ngoại giới đều cho rằng năng lực sinh sản của Tộc Tinh Linh vốn rất thấp, là vấn đề bẩm sinh, nhưng trên thực tế, đây đều là tin đồn mà bọn họ cố tình tung ra.

Nguyên nhân chân chính khiến cho Tộc Tinh Linh xuống dốc không phanh chính là vì mẫu thụ Tinh Linh bị trọng thương ngoài ý muốn trong một trận đại kiếp vạn năm.

Không nghi ngờ gì nữa, đây là chuyện không có khả năng thực hiện được. Không thể nào huy động được khoản tài chính khổng lồ lên đến vài trăm triệu trong thời gian ngắn được.

Từ lúc chính phủ Mosey tuyên bố phá sản thì kịch bản tiếp đó đã được định sẵn rồi. Miễn là họ không để cho chiến lược yếu thế của mình bị bại lộ là sẽ không có vấn đề gì lớn.

Sau khi về nhà, mặt của Hudson nhanh chóng đen lại. Cho dù ở bên ngoài có là ông này bà nọ gì, nhưng khi về nhà và đối mặt với mấy đứa con của mình thì hắn đều cảm thấy nhức đầu.

Bụi bặm còn chưa lắng xuống, Hudson đã mang theo Melissa trở về lãnh địa trước một bước. Hành trình đến Công quốc Mosey lần này đã kéo dài quá lâu, không thể tiếp tục ở lại thêm nữa!

Bình thường khi có Hudson ở đây thì còn đỡ, cơn đau từ mông vẫn còn ám ảnh Franz, nó không dám làm càn quá mức.

Chỉ cần giải quyết được vấn đề dân số, dựa vào thiên phú của các Tinh Linh, chỉ cần sống thêm vài trăm năm nữa là họ lại có thể đứng trên đỉnh đại lục một lần nữa. ...

Dù rất muốn đánh, nhưng Hudson lại không biết nên dùng lý do gì để đánh. Theo ghi chép trong sinh hoạt hàng ngày, Franz chỉ là quá tò mò, cái gì đều muốn thử.

Là người ở lại lãnh địa, nhưng cách Redman đối xử với con trai và cháu trai lại hoàn toàn cách biệt. Mặc dù không đến tình trạng nói gì nghe nấy, nhưng trong thời gian Hudson rời đi, cái mông của Franz thực sư không cần phải chịu tội.

Nhưng trong những ngày hắn rời đi, tình hình đã hoàn toàn thay đổi, Franz giống như một con ngựa hoang bị mất cương, thỏa thích chạy nhảy khắp nơi.

Từ trước đến nay, những cuộc tranh cãi liên quan đến lợi ích chưa bao giờ có thể kết thúc trong một hai ngày. Có Hudson ở đó hay không cũng đều không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.

Đứa thứ hai còn nhỏ tuổi, chỉ bò loạn khắp nơi thôi, không gây ra bao nhiêu chuyện phiền phức.

Nhưng trưởng tử thì, một thằng nhóc bốn năm tuổi, là độ tuổi mà người và chó đều chán ghét.

Quậy thì không nói, kết hợp với lòng hiếu kỳ không thể kiềm chế kia, toàn bộ phủ lãnh chúa đều bị nó quấy cho gà chó không yên.

Nợ của đám chủ nợ cũ còn trả chưa xong, nợ của đám chủ nợ mới lại càng không cần phải nói. Muốn chính phủ Mosey trả được nợ, trước tiên phải để họ có tiền trong túi đã.

Khi các chủ nợ bắt đầu đấu đá với nhau, áp lực vốn thuộc về chính phủ Mosey liền ít đi. Cho dù chỉ vì nợ của mình được trả một cách suôn sẻ thì các bên cũng sẽ không để cho Công quốc Mosey ngã xuống.

Có người cầm nhiều thì đương nhiên sẽ có người cầm ít.

Mặc kệ có thể thuyết phục các bên đồng ý giảm nợ hay không, dù sao thì thu nhập bề ngoài của Công quốc Mosey chỉ có nhiêu đó, căn bản không đủ chia cho tất cả mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận