Quốc Vương

Chương 272 - Thiên Tai Nhân Họa

Không chờ Đại công tước Newfoundland nói hết lời, Caesar III đã nhảy vào cắt ngang.

"Tính toán thời gian thì cũng đã gần tới thời điểm đế quốc Thú nhân phát động một cuộc chiến xâm nhập phía nam mới rồi."

"Lão bất tử Behemoth đại đế kia cũng đã qua đại thọ 300 tuổi, đứa con nhỏ nhất cũng bị lão ta cưỡng ép nhấc lên ngồi ở ngôi vị hoàng trữ."

"Thế cục một mảnh tốt đẹp, phái chủ hòa vững vàng chiếm thế thượng phong. Nhưng các ngươi cảm thấy hiện giờ lão bất tử kia còn có thể sống được bao lâu nữa?"

"Cho dù lão ta không chết thì hoàng trữ Alex chết cũng giống nhau thôi."

"Tộc Behemoth trời sinh đã là chủng tộc hiếu chiến. Bất luận là vị hoàng trữ tuổi trẻ nào thượng vị cũng đều nghiêng về phái chủ chiến."

"Uy vọng của Behemoth King mặc dù rất cao, nhưng lão ta chung quy vẫn là già rồi. Một vị hoàng trữ chủ chiến xuất hiện cũng có thể đánh vỡ thế cân bằng hiện giờ."

"Hoàng đình Behemoth mà còn như vậy, mấy nhà Hoàng đình còn lại càng không cần phải nói. Người nào người nấy đã sớm không còn nhẫn nại được nữa, thời gian thú nhân xâm nhập phía nam đã không còn lâu nữa."

Cầu viện thì không chắc sẽ nhận được đủ lương thực từ các quốc gia khác. Nhưng một khi đế quốc Thú Nhân xâm nhập phía nam, những ông bạn hàng xóm xung quanh chắc chắn sẽ không dám không viện trợ lương thực.

Vô số bị chủng tộc bị loài người trấn áp cũng sẽ thừa cơ khởi xướng phản kích. Chỉ cần hơi không cẩn thận, loài người sẽ khó có thể giữ được chức vị bá chủ đại lục.

Nếu như nạn châu chấu gây hại không lớn, vương quốc Alpha còn đang tích lũy thực lực, đương nhiên sẽ không gây chuyện mà thời khắc mấu chốt như lúc này.

Đến lúc đó sẽ không còn cuộc chiến tranh nghĩa khí hay lợi ích gì đó nữa, mà sẽ là cuộc chiến sinh tử tồn vong giữa hai đại chủng tộc, loài người và thú nhân.

Vào năm tai họa thì càng cần chiến tranh hơn.

Nhìn thì giống như có vẻ không đủ lý trí, nhưng vương quốc Alpha nhất định phải tham gia vào ván cược này.

"Có phát sinh nạn châu chấu hay không cũng sẽ không thay đổi được chuyện này. Thay vì bị động chờ đợi bị bọn chúng đánh, không bằng chúng ta chủ động gây một chút phiền phức cho bọn chúng trước."

Nghiêm trọng hơn một chút còn có thể vong tộc diệt chủng.

Mặc dù nghe vào có chút khó có thể lý giải được, nhưng chính trị là ảo diệu như thế đấy.

"Ít nhất là một nạn đói lớn cũng có thể giảm bớt số lượng chủng tộc phụ thuộc vào bọn chúng. Tránh cho việc cứ dùng mãi cái chiến thuật "thú hải" làm cho người ta buồn nôn kia."

Vương quốc Alpha chính là một trong số ít cường quốc của loài người, một khi quốc gia này sụp đổ, xác suất mà đám bạn hàng xóm ở xung quanh có thể ngăn cản được đế quốc Thú Nhân cũng sẽ không cao được đến đâu.

Nếu như mà vương quốc Alpha mềm yếu một chút, đối mặt với thú nhân uy hiếp, hôm nay cắt một thành, ngày mai chém hai thành, vương quốc Alpha đã sớm biến mất trong dòng lịch sử. ...

Nhưng một khi tình hình tai nạn khuếch đại, thậm chí ảnh hưởng đến sản lượng lương thực năm sau, vậy thì cũng không còn cách nào khác, trực tiếp khai chiến đi!

Sáng sớm ngày tiếp theo, trong lúc ngủ ngon, Hudson bị thị nữ đánh thức. Hắn vội vàng dùng bữa, sau đó liền gia nhập vào trong đội ngũ.

Có thể nói, đây là một vụ đánh cược. Tiền đặt cược không chỉ là vương quốc Alpha, mà còn liên lụy đến vận mệnh của cả nhân loại.

Chính là bởi vì dám đánh cược nên mới có thể mạnh mẽ kéo theo những quốc gia loài người khác cùng lên chiếu bạc, vương quốc Alpha mới có thể ngăn chặn được thú nhân mấy trăm năm nay.

Không phải là không có những Ma pháp sư yếu ớt, chẳng qua những con gà kia lại không có tư cách xuất hiện ở nơi này.

Chỉ là tất cả mọi người đều đang cưỡi chiến mã, ngay cả Ma pháp sư tiểu thư yếu ớt trong truyền thuyết cũng bộc lộ ra phong phạm nữ Kỵ sĩ.

Lý do công khai là khí thế của Ma thú khi chạy quá mạnh, có khả năng quấy nhiễu đến cư dân dọc đường.

Cảm giác phóng ngựa chạy như điên này quả thực làm cho người ta si mê, chỉ là xương bánh chè sẽ có chút đau, phần mông cũng bị thương nhẹ.

Dám dùng Ma thú làm lao động tay chân thì phải chuẩn bị sẵn tâm lấy có thể bị nó hố chết ở trên chiến trường.

Bất luận là Kỵ sĩ hay là Ma pháp sư cũng đều là nhảy lên chiến mã. Dưới sự thống lĩnh của Bá tước Pierce, đám người lao thẳng đến quận Arbor.

Cũng may là những con chiến mã này có được một tia huyết mạch của Ma thú, sức bền và lực bộc phát cũng đều được tăng cường trên phạm vi lớn. Lộ trình vài trăm dặm này chỉ chạy trong ngày là đến.

Kiên trì công bằng giao dịch, mọi người theo như nhu cầu, chính là vì không để phát sinh ra bi kịch giống như vị Xi Vưu kia.

Giống như con gấu nhà mình, lần nào ra sân hắn cũng đều phải trả phí cả?

Chuyện này làm cho Hudson cảm thấy phải từ bỏ chiến mã để cưỡi gấu. Ít nhất là Belersden chạy đủ ổn định, không cần lo lắng bị xóc nảy.

Từ lúc nào mà các quý tộc lão gia quan tâm đến dân sinh như vậy?

Hudson cảm thấy kiến thức của mình có chút không đủ dùng. So với lý do này, hắn càng muốn tin tưởng là đám người này không thể chỉ huy được Ma thú của mình.

Sinh vật có trí khôn, ai cũng đều có một chút tôn nghiêm cả.

Quả nhiên truyền thuyết đều là gạt người. Cơ thể của Ma pháp sư rất yếu ớt, đây chẳng qua chỉ là những lời dùng để so với Kỵ sĩ cùng giai mà thôi, so với người bình thường thì thân thể của Ma pháp sư vẫn sẽ mạnh hơn rất nhiều.

Dù sao chỗ này có nhiều người như vậy, cũng có không ít người có Ma thú, nhưng toàn bộ đều lựa chọn cưỡi chiến mã.

Lòng tự trọng đáng thương của Hudson đã làm cho hắn từ bỏ suy nghĩ cưỡi gấu.

Mọi người đang đi diệt Trùng hoàng, không phải ra ngoài thành dạo chơi. Để mấy gã Pháp sư chỉ vừa phóng thích một vài chiêu ma pháp liền đã mệt mỏi nằm xuống đi theo thuần túy chỉ làm vướng chân mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận