Quốc Vương

Chương 2294: Công Quốc Tuyết Nguyệt (3)

Dù sao cũng là người từng làm Tể tướng, hiện giờ lão ta đã phát hiện ra điều bất thường.

Bên ngoài đều cho rằng Hudson giỏi dùng người, nhưng xét theo từ tình hình thực tế hiện tại, năng lực của các thành viên phe Hudson chỉ ở mức trung bình của quan liêu.

Những nhân tài đặc biệt xuất sắc còn chẳng có lấy một người.

Nhìn mặt ngoài giống như hành động của họ đã khiến cho người bên người hoang mang, vô tâm xử lý công việc.

Nhưng làm thượng vị giả, lão ta biết rõ sự oán giận của người bên dưới chắc chắn không chỉ có nhiêu đó, mà càng ngày càng có nhiều người âm thầm châm ngòi.

Chỉ tính những thông tin thu thập được, lão ta đã phát hiện ra nhiều quan chức có hành vi bất thường.

Nhưng đấu tranh triều đình không phải là chuyện đùa, những việc thiếu bằng chứng xác thực không thể trực tiếp đưa ra bàn tán.

Chỉ dựa vào thực lực của hoàng thất thì rất khó giành được quyền lên tiếng trên triều đình, nhất định phải tranh thủ sự ủng hộ của nhiều người.

"Tạm thời không cần bàn đến những chuyện phiền phức này nữa."

"Loại chuyện này cần những người làm bề tôi như chúng ta giúp đỡ, Đại công tước Madeleine, làm phiền cô thay mặt bệ hạ đi một chuyến!"

Những người như bọn họ nếu đi ăn máng khác thì đúng là có thể cho mang lại tai họa về chính trị cho hàng thất, nhưng đồng đồng cũng sẽ huỷ hoại sĩ đồ của mình.

"Chỉ là Bệ hạ còn nhỏ, lặn lội đường xa sẽ quá nguy hiểm."

Muốn thay đổi cục diện bị động này, e là phải đợi đến khi Caesar V tự mình chấp chính mới có thể xoay chuyển thế cục.

Là một trong những nhân vật chính trong câu chuyện này, hoàng thất cũng bị mắng không ít.

Trước tiên nhất định phải trấn an những lão thần mà Caesar IV để lại. Nếu như những người này làm phản, bên ngoài sẽ càng không tin tưởng họ hơn.

Đại công tước Alfiero ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng chuyển hướng câu chuyện.

Nghe được những ẩn ý trong lời nói của Đại công tước Newfoundland, Bá tước Andres liền ngậm miệng không nói.

Cái nhìn cố hữu một khi được hình thành, sau này sẽ ngày càng ít nhân tài sẵn sàng đầu quân cho hoàng thất.

"Nguyên soái Hudson chuẩn bị chính thức thành lập Công quốc Tuyết Nguyệt vào ngày 2 tháng 2 năm sau, thư mời đã được gửi tới, hy vọng Bệ hạ có thể đến dự để làm chứng."

Bên ngoài đều nhận định rằng: Hudson kiên trì ủng hộ chính thống đã đắc tội với "phe trường quân" có dã tâm trong hoàng thất, nên giờ mới bị xa lánh.

Là người thân tín được Caesar IV đề bạt, dấu ấn nồng đậm trên người họ là không thể xóa nhòa, dù có gia nhập phe phái khác thì cũng rất khó được tin tưởng hoàn toàn, lại còn phải mang tiếng phản bội.

Chấp chưởng một quân chính đại quyền của một Đế quốc dù sao cũng thoải mái hơn nhiều so với việc trở thành quân chủ của một Công quốc mới thành lập.

Việc Hudson thành lập Công quốc Tuyết Nguyệt cũng là một chủ đề nóng hổi ở Đế quốc Alpha. Dư luận dân gian có nhiều cách giải thích khác nhau về việc này.

Không biết là đã sai sót ở chỗ nào mà nguyên nhân và hậu quả của việc thành lập Công quốc Tuyết Nguyệt đã bị người ta bóc mẽ.

"Thành lập Công quốc là một sự kiện trọng đại, Bệ hạ làm sao có thể vắng mặt được?"

Trong tương lai, tân quân muốn kế vị còn phải trải qua sắc phong của Hoàng đế mới có hiệu lực pháp lý.

Đại công tước Madeleine không chút khách khí phản bác.

Có thành lập công quốc hay không cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến Hudson. Dù sao hắn cũng đã là Đại công tước, thành lập Công quốc thậm chí có thể không cần đến nghi thức đăng quang.

Đại công tước Alfiero khó chịu trách mắng.

Không tăng thêm một tấc đất, không có thêm bất kỳ đặc quyền nào, sự khác biệt giữa Công quốc Tuyết Nguyệt và Tuyết Nguyệt lĩnh chỉ đơn giản là có thêm một danh phận.

Nhưng sau vài năm nhẫn nhịn, Caesar IV trưởng thành liền đuổi bọn họ về nhà.

Khi Caesar IV còn trị vì, ông ta cũng rất yêu thương hậu bối.

Có thể thấy rằng ông ta thực sự xem Madeleine như hậu bối. Những lời trách mắng cũng xuất phát từ tận đáy lòng, nhưng hiệu quả lại có phần trái ngược với mong muốn.

Cơ sở pháp lý cho việc cai trị Tuyết Nguyệt lĩnh của hắn đã được Đại Đế Caesar IV sắc phong từ trước rồi, không cần phải đăng quang tuyên thệ chủ quyền, và Công quốc Tuyết Nguyệt cũng không có chủ quyền nhà nước hoàn toàn.

Là phụ chính đại thần của Đế quốc, nhưng trong các cuộc họp nội bộ hoàng thất, Madeleine luôn bị đối xử như tiểu bối.

Trước đó không có trao đổi gì, cứ thế gọi đến và giao nhiệm vụ, điều này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của cô ta.

"Madeleine, giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính. Nếu như ngươi không muốn đi, có thể để người khác đi, nhưng sao lại có thể mang Bệ hạ ra đùa cợt chứ!"

"Đại công tước Alfiero, chuyện này không thích hợp!"

"Còn về vấn đề an toàn, vậy liền để Nguyên soái Hudson phái Cự Long tới đón, rồi mời một vài vị Tôn giả trong hoàng thất tùy hành."

"Bệ hạ còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là Hoàng đế của Đế quốc, cần thực hiện nghĩa vụ của mình."

Nếu tin tức này lan truyền ra ngoài, vậy quốc tế sẽ đánh giá chúng ta như thế nào?"

Hối hận đương nhiên là có, nhưng đây là vấn đề tính cách, không phải muốn thay đổi là có thể thay đổi được.

Hơn nữa, theo quan điểm của ông ta, bi kịch sau này của Caesar IV là do cố chấp gây ra.

Nếu mấy lão già như họ còn ở lại triều đình phụ tá thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện đánh mất đại quyền.

Nếu như có thể một mực chưởng khống triều đình, Alpha I cũng sẽ không nảy sinh ý tưởng không nên có, lúc đó Caesar IV cũng có thể tránh khỏi tráng niên chết sớm.

"Hừ!"

Sau khi hừ lạnh một tiếng, Đại công tước Madeleine liền đóng sập cửa rời đi.

Nàng không muốn tranh luận với những lão già cổ hủ của hoàng thất này, có thời gian này chẳng thà đi làm chuyện khác còn hơn.

Nếu không phải vì lo lắng bị bại lộ, Madeleine đã tạo ra một vụ ngoài ý muốn để tiễn hết đám lão già chướng mắt này lên đường rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận