Quốc Vương

Chương 2289: Giao Dịch (3)

"Là Ma pháp Dược tề sư số một đại lục, dược tề do Nguyên soái Hudson luyện chế luôn có giá cao ngất ngưởng."

"Nếu như Hudson muốn, chỉ riêng việc bán ma pháp dược tề, mỗi năm hắn liền có thể thu được vài trăm vạn kim tệ."

"Cộng thêm thu nhập từ lãnh địa, ước tính tổng thu nhập của hắn đã gần bằng một nửa thu nhập tài chính của Đế quốc."

"Sự phát triển nhanh chóng của Tuyết Nguyệt lĩnh đều là do dùng tiền tạo ra. Nhìn khắp toàn đại lục, chỉ có Nguyên soái Hudson mới dám chi một khoản tiền khổng lồ cho lãnh địa của mình mỗi năm."

Đại công tước Alfiero thận trọng phân tích.

Rõ ràng là ông ta vẫn nhận ra một phần bọt nước hư ảo tồn tại trong phe phái Hudson. Chỉ là những bọt nước này nặng bao nhiêu thì ông ta vẫn chưa có nhận thức chính xác.

Tiếp quản hơn một nửa lực lượng là kỳ vọng tâm lý của ông ta. Dù sao, việc thay đổi quyền lực vốn sẽ gây ra sự bất ổn cho phe phái.

Nhiều người sẵn sàng đi theo danh tiếng của Hudson, nhưng không có nghĩa là sau khi đổi lão đại thì họ vẫn sẽ tiếp tục trung thành.

"Hay là chúng ta liền tặng một phần trọng lễ, bổ nhiệm hắn thành lập Công quốc Tuyết Nguyệt trên cơ sở Tuyết Nguyệt lĩnh, bảo vệ đại môn phía đông của Đế quốc, để phòng Thú nhân tro tàn lại cháy!"

Tuy nhiên, trong thực tế hiện đại, điều này gần như không thể xảy ra. Trừ khi đất nước bị chia rẽ và hoàng quyền bị sụp đổ hoàn toàn, nếu không các chư hầu địa phương sẽ rất khó tự lập.

"Tiền không được, tài nguyên cũng không được, vậy thì chỉ có thể dùng danh lợi."

Khi Caesar IV lên ngôi xưng đế lúc, y đã sắc phong Hudson làm Đại công tước Tuyết Nguyệt, về mặt lý thuyết hắn đã có đủ tư cách để thành lập Công quốc.

Sau khi hoàng gia tiếp quản, những quý tộc địa phương này có thể sẽ không còn nghe lời nữa. Hơn nữa các chư hầu địa phương này có quyền tự chủ vô cùng cao, cho dù rời khỏi phe phái thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến bản thân.

Tôn giả Taryn không nhịn được phản bác.

Nhìn chung, sự thay đổi trên triều đình sẽ không quá lớn. Những gì Hudson có thể cho, hoàng thất cũng có thể cho. Chủ yếu là do lập trường của các chư hầu địa phương sẽ thay đổi khá nhiều.

Thiếu sự ủng hộ của lãnh chúa, việc tự lập môn hộ sẽ bị gán cho cái mác phản đồ. Không chỉ phải chịu áp lực dư luận và đạo đức, mà còn phải đối mặt với sự đàn áp của Đế quốc.

Chuyện này có liên quan đến quá nhiều người, muốn dùng lợi ích để mua chuộc e là cũng không mua nổi.

Những người ủng hộ phe phái Hudson ở địa phương chủ yếu tập trung ở thảo nguyên. Bởi vì lãnh thổ là do Hudson dẫn dắt mọi người đánh chiếm, nên tầm ảnh hưởng của hắn ở địa phương rất cao.

Lời đề nghị của Đại công tước Madeleine lập tức khiến cho bầu không khí tại hiện trường sôi trào.

Lịch sử sụp đổ của các Đế quốc đều do chia rẽ nội bộ gây ra, không có ngoại lệ. Nếu mối đe dọa từ bên ngoài nghiêm trọng thì thời gian tồn tại sẽ còn lâu hơn nữa.

"Nguyên soái Hudson muốn thoái ẩn, chắc chắn không phải là rời đi một cách lén lút, mà là muốn trở về một cách vinh quang."

"Tôn giả Taryn, tình hình mà chúng ta đang phải đối mặt không giống, không thể áp dụng hoàn toàn kinh nghiệm lịch sử."

"Đại công tước Madeleine, ngươi đang làm chia rẽ Đế quốc đó!"

Mỗi một Đế quốc Nhân tộc đều là một cỗ máy khổng lồ, một khi được thành lập, mối đe dọa từ bên ngoài sẽ trở thành mâu thuẫn thứ yếu, mối nguy lớn nhất đều là từ sự chia rẽ nội bộ.

"Với nhân phẩm của Hudson, chỉ cần đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện."

"Thứ ba, và cũng là điều quan trọng nhất."

"Có thể đá Nguyên soái Hudson ra khỏi triều đình một cách danh chính ngôn thuận cũng là điều mà bọn hắn mong muốn."

"Thứ nhất, chúng ta không còn phải lo lắng về việc Nguyên soái Hudson chuyên quyền, nắm giữ triều đình lâu dài và làm lu mờ quyền lực hoàng thất."

"Nếu cứ một mực giữ hắn lại trong triều, cho dù hắn không muốn độc quyền, thì sớm muộn gì toàn bộ văn võ bá quan cũng sẽ biến thành môn sinh cố lại của hắn!"

"Việc thành lập Công quốc Tuyết Nguyệt sẽ mang lại ít nhất ba lợi ích:

Hudson chọn nàng làm người trung gian, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là: Đại công tước Madeleine không có tình cảm sâu sắc với đất nước này.

Bán đất của tổ tiên mà không đau lòng, chỉ có nàng ta mới có thể nghĩ ra những lý do này. Đổi thành người khác, hoàn toàn không thể nghĩ theo hướng này.

Đại công tước Madeleine bình tĩnh giải thích.

"Thứ hai, chúng ta có thể lấy lại chỗ đứng trên triều đình, cân bằng với chính phủ phe bảo thủ."

"Dù sao, Nguyên soái Hudson không chỉ là Nguyên soái của Đế quốc, mà còn là Nguyên soái của toàn bộ Nhân tộc."

"Trong vấn đề đãi ngộ, Đế quốc không có khả năng hà khắc."

"Với danh vọng của Hudson, miễn là không phạm những trọng tội như mưu phản, dù cho tương lai bệ hạ tự mình chấp chính thì cũng không có cách nào bãi miễn hắn."

"Nguyên soái Hudson có tuổi thọ đủ dài, một nghìn năm sau hắn ta vẫn còn sống, còn Đế chế có thể tồn tại được lâu đến vậy hay không thì không ai biết được."

"Chúng ta lo ngại Nguyên soái Hudson nắm giữ triều đình, đám người của phe bảo thủ cũng lo ngại điều đó."

"Còn về tác động chính trị tiêu cực có thể xảy ra, đúng là có thể tồn tại, nhưng chắc chắn sẽ không quá lớn."

"Ít nhất là trong vòng ngàn năm, Công quốc Tuyết Nguyệt sẽ trung thành với Đế quốc. Nếu có biến động xảy ra giữa chừng, Hoàng đế vẫn có thể triệu tập hắn đến để bảo vệ ngai vàng."

Nếu có con đường tốt hơn xuất hiện, việc từ bỏ Đế quốc cũng không phải là điều không thể.

Trong tâm trí của Madeleine, Đế quốc có thể được sử dụng như một đồng Chip để giao dịch. Hudson muốn nhảy ra khỏi lồng giam cũng là chuyện có thể tha thứ.

Trên thực tế, nếu như Hudson đích thân đàm phán với hoàng thất thì tỷ lệ thành công của cuộc giao dịch này sẽ cao hơn, chẳng qua là hắn quá coi trọng danh tiếng của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận