Quốc Vương

Chương 1500: Đàm Phán (3)

"Tôn giả, việc này đều là hiểu lầm. Tinh Linh đều là khách quý của công quốc, sao chúng tôi có thể ra tay với khách của mình được chứ!"

"Đây đều là âm mưu của tổ chức phục quốc Warhammer, bọn chúng định dùng chuyện này để khơi mào xung đột giữa chúng ta rồi nhân cơ hội này để phục quốc."

"Nhưng tiếc cho lũ chuột nhắt bẩn thỉu này, chúng vẫn chưa biết rằng mình đã bị dân chúng phỉ nhổ vì đã mang theo tài phú vơ vét được rời đi trong lúc dân chúng đang trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng. . ."

Không đợi George nói xong, Delise đã ngắt lời: "George bệ hạ, ngài muốn nói rằng: Năm Tinh Linh xảy ra chuyện trong lãnh thổ của quý tộc là trách nhiệm của chúng tôi sao?"

Đối với câu chất vấn của Delise, George âm thầm kêu khổ. Y là một vị Quốc vương đạt tiêu chuẩn, nhưng lại không phải là chuyên gia đàm phán ưu tú.

Những chuyện này vốn dĩ do Bộ trưởng Ngoại giao phụ trách, tiếc là Tộc Tinh Linh đã nâng cao cấp độ đàm phán, Công quốc Mosey nhất định phải cử ra một đội ngũ có địa vị tương đương ra trận.

Hết cách rồi, với thân phận địa vị của Delise tại trong Tộc Tinh Linh, chỉ có George đích thân ra trận thì đôi bên mới ngang hàng.

Dựa theo quy tắc đàm phán ngoại giao trên đại lục Aslante, khi đại nhân vật mở miệng, chỉ những người có thân phận ngang hàng mới có tư cách trả lời. Những người khác dù có nhiều ý nghĩ cỡ nào cũng phải nín ở trong bụng.

Chỉ cần có thực lực mạnh mẽ thì có thể cứng rắn ở trên bàn đàm phán; Còn nếu không đủ thực lực thì sẽ không thể cứng được trên bàn đàm phán.

Giống như tình huống trước mắt, một nước yếu, cộng thêm việc không chiếm lý, cho dù quan ngoại giao có giỏi đến đâu thì Công quốc Mosey cũng phải trả giá đắt.

Tình huống đàm phán ngoại giao trong tưởng tượng là: Trích dẫn những câu kinh điển, lời qua tiếng lại, dựa vào ba tấc lưỡi để thuyết phục đối phương.

Chỉ khi hai bên có thực lực tương đương thì các nhà ngoại giao mới có thể tung hoành.

"Tiểu thư Delise, tranh luận chuyện này đúng hay sai thực sự không có ý nghĩa gì. Mọi người đều thẳng thắn một chút đi, các vị muốn cái gì?"

"George bệ hạ, chỉ muốn các vị có thể giao nộp hung thủ cùng với kẻ chủ mưu phía sau, ta có thể đại diện cho Tộc Tinh Linh không truy cứu trách nhiệm của quý quốc."

Vấn đề đùn đẩy trách nhiệm không thành công chỉ là do thao tác cụ thể không tốt.

Tiếp tục tranh luận chỉ tự rước lấy nhục mà thôi. Trừ khi chính phủ Mosey có thể lấy ra chứng cứ chứng minh việc này thật sự là âm mưu của tổ chức phục quốc Warhammer.

Hudson mở miệng giải vây.

Tộc Tinh Linh cũng đóng góp một phần lực lượng trong sự sụp đổ của Vương quốc Warhammer, nếu nhìn từ khía cạnh này, hai bên thực sự có quan hệ nhân quả.

Các nhà ngoại giao có thể giành được thế chủ động về mặt đạo nghĩa, nhưng thứ quyết định kết quả cuối cùng vẫn là thực lực.

"Đây là danh sách vật tư, sau khi đàm phán kết thúc, trong một tháng phải thanh toán 20% vật tư, phần còn lại có thể trả dần trong năm năm."

Nhưng tình huống đàm phán ngoại giao thực tế là: Thực lực! Thực lực! Vẫn là thực lực!

Delise trợn trắng mắt nói.

"Nguyên soái Hudson, lời này của ngài giống như chúng tôi đến đây để tống tiền vậy!"

"Nếu không thể làm được, vậy ta chỉ có thể ngầm thừa nhận rằng các vị cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này, và yêu cầu bồi thường thiệt hại từ quý quốc."

Nguyên nhân mà mọi người tham gia cuộc hội nghị lần này là vì giữ gìn lợi ích của nhân tộc. Đối với bản thân các quốc gia mà nói, ngoài việc thể hiện vị thế của mình trên trường quốc tế ra thì không có lợi ích thực tế nào khác.

Ban đầu họ còn muốn yêu cầu Người Mosey cắt đất, nhưng sau khi cân nhắc đến phản ứng của nhân tộc thì cuối cùng chỉ đành từ bỏ.

Ủng hộ Công quốc Mosey trên bàn đàm phán là không thành vấn đề, nhưng khi liên quan đến bồi thường cụ thể, hắn không có quyền thay Người Mosey đưa ra quyết định.

Trong những năm trở lại đây, Công quốc Mosey phát triển quá nhanh, Tộc Tinh Linh đã sớm cảm thấy khó chịu, nhưng vì chiến tranh đại lục vừa mới kết thúc, bọn họ cũng không tiện làm gì đó.

"Chúng tôi chỉ có thể chấp nhận nhiều nhất là 3%, và một số vật tư quý hiếm, công quốc còn không có!"

Có thể thấy là tâm trạng hiện giờ của Delise không tệ. Delise cũng rất ghét việc kéo dài cuộc đàm phán, bà ta thích cách nói thẳng thắn của Hudson hơn.

Chẳng hạn như: 8 triệu tấn lương thực, nếu như thật sự bỏ ra nhiều lương thực như vậy, dân chúng Mosey chắc chắn sẽ phải chịu đói.

Thực tình không phải George chém giá lung tung, mà thực sự là Tinh Linh yêu cầu quá nhiều. Nếu như là tiền mặt, Công quốc Mosey còn có thể thu xếp một chút, nhưng bọn họ lại toàn muốn hiện vật.

George nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Khó khăn lắm mới nắm được điểm yếu của hàng xóm, đương nhiên phải là phải nghĩ cách làm suy yếu thực lực của Công quốc Mosey rồi. Cho dù là không thiếu vật tư, nhưng ba vị Nữ vương Tinh Linh cũng quyết định tống tiền Người Mosey.

Dù đã sớm có ý định dùng tiền mua bình an, nhưng sau khi mở danh sách ra, sắc mặt của George vẫn tái xanh.

Trên danh sách không chỉ có một lượng lớn vật tư thường ngày, mà còn có một đống lớn vật liệu ma pháp. Chẳng trách lại đưa ra thời hạn năm năm, nếu trả một lần, sợ là dù có móc sạch Công quốc Mosey cũng không đủ trả.

"Tôn giả, số lượng này quá khổng lồ, vượt xa năng lực chịu đựng của Công quốc."

Sự thật chứng minh là quyết định này rất chính xác. Khi Delise đưa ra danh sách vật tư, đại diện của các quốc gia đều nở nụ cười.

Khi Delise đưa ra danh sách, đám người liền quyết đoán lựa chọn ngậm miệng, bao gồm cả Hudson.

Còn về con số bồi thường cụ thể, mọi người đều không quan tâm, dù sao cũng không phải mình bỏ tiền.

Rõ ràng là Tộc Tinh Linh đã cân nhắc đến thể diện của bá chủ đại lục Nhân tộc nên mới yêu cầu bồi thường vật tư, dù sao người ta cũng đã mất người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận