Quốc Vương

Chương 2196: Tin Dữ

"Truyền lệnh xuống, để quân đoàn Ma Thú và quân đoàn kỵ binh thu dọn hành lý, ngày mai cùng ta quét ngang Đế quốc Thú Nhân!"

"Phái người thông báo cho cánh quân phía nam và quân đội trên biển, mục tiêu là vùng đất trống trong Đế quốc Thú Nhân."

"Nói với họ là, trên đại lục Aslante này, chỉ có Thú nhân đã chết mới Thú nhân tốt nhất."

"Cho phép họ tiếp nhận sự đầu hàng của Thú nhân, nhưng nhất định phải có danh sách của quân đầu hàng!""

Hudson hạ lệnh đầy bá khí.

Bộ tư lệnh đã sớm nhận được tin tức về việc cánh quân phía bắc bị bao vây, chỉ là hắn không định lập tức mang binh đi tiếp viện mà thôi.

Thú nhân tự cho là kế hoạch của mình đã thành công, nhưng thật tình không biết đây chính là điều mà hắn muốn thấy.

Quân địch không quan tâm quân đội vương quốc chia làm mấy đường, dù sao cũng chỉ nhắm vào một hướng, hắn liền có thể kế liền kế.

Chỉ cần khóa chặt vị trí quân chủ lực của phe địch, việc quyết chiến với quân địch sẽ trở nên đơn giản hơn. ...

"Hỏa lực của quân địch đã thưa thớt hơn rồi, xem ra kế hoạch của chúng ta đã thành công."

Nếu như Thú nhân không nhịn được mà quay về thì càng tốt hơn.

Một khi bị bắn trúng, số phận diệt vong là điều khó tránh khỏi, nhưng tổn thất về binh lực lại giảm mạnh.

Hết bộ lạc này đến bộ lạc khác bị hủy diệt, cho dù cao tầng Thú nhân có thể giữ được bình tĩnh thì các binh sĩ bên dưới cũng không chịu được.

Sư Nhân Hoàng vừa nói xong, đám thú nhân đều lộ ra vẻ vui mừng.

Trên chiến trường, chỉ bao vây mai phục thôi là chưa đủ, mà còn phải ăn hết được mới được.

"Số lượng ma tinh mà quân địch mang theo có hạn, không chịu nổi được việc liên tục tiêu hao với cường độ cao như vậy."

Ngay cả khi Thú nhân lãnh huyết vô tình, nhưng chỉ cần tiêu diệt sinh lực của bọn chúng thôi là trận chiến này đã không lỗ rồi.

Quân địch không thể nào nuốt nổi cánh quân phía bắc trong thời gian ngắn, nhưng quân đội vương quốc lại có thể dễ dàng thanh tẩy những bộ lạc Thú nhân trống rỗng.

Tiếng ma tinh pháo gầm rú không ngừng, rút ra bài học kinh nghiệm, đại quân Thú nhân không còn tập trung lại một chỗ nữa, mà tiến hành tấn công theo đội hình rời rạc.

"Bệ hạ, quân địch đã chia thành nhiều đường tấn công các bộ lạc rải rác của chúng ta."

Cánh quân phía bắc được thả ra sẽ luôn bám theo sau lưng bọn chúng giống như kẹo cao su vậy.

"Bây giờ muốn di dời đã không kịp nữa, trong tộc không có binh lực, Đại tư tế nói..."

"Lúc này bọn chúng đang bị bao vây và không thể bổ sung vật tư, chắc chắn là chủ soái quân địch đang sợ ma tinh trong tay bị tiêu hao hết!"

Nhưng còn chưa kịp chúc mừng thì chữ "Gấp" cực lớn được thêu trên áo của những binh sĩ Người Ưng đã thu hút sự chú ý của đám Thú nhân.

Những tiếng la mắng đã châm ngòi cho sự náo loạn, lũ thú nhân thi nhau tham gia vào trận mắng chửi này, trực tiếp hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Hudson.

"Hèn hạ!"

Đáng tiếc là ở khoảng cách xa hơn cũng chỉ có tác dụng an ủi tinh thần. Đối mặt với quân địch tấn công ồ ạt, các bộ lạc nhỏ còn có cơ thể né tránh, nhưng các bộ lạc lớn sẽ không thể nào ẩn giấu được.

"Mau cứu người!"

Nếu như hậu phương của chủng tộc bị quân địch tàn sát sạch sẽ, cho dù bọn họ có thể thuận lợi tiêu diệt được cánh quân phía bắc, đó cũng là một thất bại thảm hại.

Còn chưa kịp nói xong, tên binh sĩ Người Ưng này đã hôn mê bất tỉnh.

So với cách đánh vừa ra tay là định diệt tộc này, chiến thuật từng bước đánh bại kẻ địch của Thú nhân liền có vẻ hơi dở dở ương ương.

Một đòn không theo quy tắc đạo đức đã đánh thẳng vào điểm yếu của Đế quốc Thú Nhân.

Không còn tộc nhân nữa, cho dù giành được chiến thắng oanh liệt đến đâu trên chiến trường thì chủng tộc đó cũng không thể tránh khỏi số phận suy tàn, thậm chí là diệt vong.

Cùng với việc ra lệnh, Ưng Nhân Hoàng đã thuận thế nhận lấy thư cầu viện, mở ra ngay trước mặt đám cao tầng Thú nhân. ...

Những đàn dê bò kéo bè kéo lũ, những doanh trướng liên miên bất tuyệt, đều sẽ tố cáo vị trí của họ.

Một khi bị quân đội địch phát hiện, ngày tận thế sẽ không còn xa. Trong nội bộ của các bộ lạc đều trống rỗng, hoàn toàn không thể chống lại sự xâm lược của quân địch.

Trên chiến trường chủng tộc, chỉ bảo toàn sức mạnh quân sự thôi là chưa đủ, mà đồng thời còn phải bảo vệ được người dân của tộc mình.

"Tiểu nhân vô sỉ!"

Rút ra bài học kinh nghiệm từ lần trước, sau khi chiến tranh nổ ra, các bộ lạc thú nhân đã chọn di dời bộ lạc của mình ngay lập tức.

Mắng thì mắng vậy, nhưng đám thú nhân này không hề nghi ngờ sự tàn nhẫn của Hudson. Những hành động tương tự đã từng xảy ra một lần cách đây vài năm.

Mặc dù trong chiến tranh giữa các chủng tộc, ranh giới đạo đức của mọi người đều rất thấp, nhưng việc bỏ mặc quân chủ lực như họ, chuyên đi bắt nạt những người già yếu và trẻ em ở phía sau vẫn là một hành động vô cùng tàn ác.

Không phải bản thân chiến thuật có vấn đề, mà chủ yếu là do công tác thực thi xuất hiện sai lầm. Quân đội Đế quốc không mạnh như dự kiến, không thể nhanh chóng nuốt hết một cánh quân, điều này dẫn đến kế hoạch thất bại.

"Được rồi, các vị!"

"Thời đại đã khác rồi, bây giờ là thời đại của Nhân tộc."

"Quy tắc là do người ta đặt ra, chẳng lẽ còn trông cậy quy tắc sẽ ràng buộc bọn chúng hay sao? Bất kể quân địch sử dụng thủ đoạn hèn hạ cỡ nào, chúng ta đều chỉ có thể chấp nhận thực tế."

Lời nói của Ưng Nhân Hoàng đã đâm thủng lớp giấy cuối cùng.

Từ khi hai đại trận doanh được hình thành, quy tắc đại lục đã trở thành một trò hề. Trong lúc Đế quốc còn hùng mạnh, Thú nhân cũng không ít lần chà đạp quy tắc.

Chỉ là do bị giới hạn bởi thực lực bản thân, lo sợ chọc giận kẻ làm bá chủ là Nhân tộc, nên nhiều lúc chúng không dám làm quá mức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận