Quốc Vương

Chương 2162: Cạm Bẫy

Từng Ma pháp trận bắt đầu được bố trí, cuộc đại chiến bình định Đế quốc Thú Nhân cũng đang dần mở màn.

Sau khi có thêm viện binh, khả năng phân biệt kẻ xâm lược của Thú nhân đã được nâng cao đáng kể, tuy nhiên vẫn không thể tránh khỏi những trận chiến.

Công bố sự thật cũng không có ý nghĩa gì, đám Thú nhân cấp thấp hoàn toàn không tin vào lời nói của bên chính thức, mọi người chỉ cho rằng đây là âm mưu vu oan giá họa của thế lực thù địch.

Trong lúc nhất thời, hai bên giết đến máu chảy thành sông, hết bộ lạc này đến bộ lạc khác bị hủy diệt một cách thảm khốc, đồng thời cũng gây chấn động trong nội bộ của những kẻ xâm lược.

Sau một loạt các kết nối, bọn chúng cũng thực hiện phản công có chủ đích vào những nơi đặt bẫy.

Chiến hỏa nhanh chóng lan đến bộ lạc Baghor, màn kịch bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau sắp được diễn ra. . . .

Bộ chỉ huy tiền tuyến.

Không trực tiếp dẫn đội ra trận không có nghĩa là Hudson không quan tâm đến tình hình chiến sự.

Thẳng thắn mà nói, cách sắp xếp này cũng tiềm ẩn rủi ro.

So với thế giới Nhân tộc có quy tắc hoàn thiện thì Đế quốc Thú Nhân với chế độ bộ lạc rõ ràng là càng phù hợp hơn với những kẻ xâm lược này.

Đây đều là những Thú nhân vừa mới bị bắt, trên người còn có cấm chế của Hudson.

Tuy nhiên, bản thân Tà linh vốn không yên phận gì, ngay cả khi biết được ý đồ nham hiểm của Hudson, thì sau khi giáng lâm chúng cũng chỉ có thể đến Đế quốc Thú Nhân để cầu sinh tồn.

Quét mắt nhìn đám thú nhân đang quỳ rối run rẩy bên dưới, Hudson tùy ý ra lệnh: "Sắp xếp những căn phòng giam tốt nhất, chia ra giam giữ."

Đương nhiên, đối với cá nhân Công chúa Madeleine mà nói, đây chưa hẳn đã là chuyện tốt.

Chinh chiến nhiều năm như vậy, hắn đã quen với thói quen không bao giờ bỏ hết trứng gà vào trong cùng một giỏ.

Biện pháp dự phòng dù sao cũng không bằng chính chiêu, mượn đao giết người chơi dù tốt đến mấy cũng không sánh bằng trực tiếp giết người tru tâm.

"Cho nhiều thức ăn một chút, sau này có thể sẽ sẽ đại dụng."

Nếu có thể đánh úp thành công đương nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu như hành động thất bại thì đã đến lúc sử dụng hậu chiêu.

Mặc dù biện pháp cấm chế do Thần Vận Mệnh để lại, nhưng liệu có thể lừa được Tà Linh vương hay không thì Hudson cũng không rõ.

Sử dụng nó càng nhiều cũng đồng nghĩa với việc nợ thế giới này càng nhiều, tương lai ắt sẽ phải trả lại.

Một khi kế hoạch trước mắt thất bại, chúng sẽ được đưa vào Vận mệnh Thần quốc, tiếp dẫn những Tà linh kia giáng lâm.

Chư thần vẫn lạc chính là ví dụ tốt nhất.

Nếu như có thể giữ lại toàn bộ viện binh của các tộc ở lại chiến trường, thì sẽ là một sự chấn nhiếp không có gì sánh kịp đối với Liên minh Dị tộc.

Quyền lực quả thực hữu dụng, nhưng Hudson luôn cho rằng, trên đời không có bữa trưa miễn phí.

Mọi chuyện đều được phơi bày rõ ràng, Hudson có thể hiểu rõ, công chúa Madeleine cũng có thể nghĩ tới.

Nhưng từ những thông tin hiện có, thế giới thực sự muốn chư thần hòa nhập vào trong quy tắc.

Chỉ cần nghe tên "Nữ thần Tai ương" cũng biết là nhân duyên giữa chư thần chắc chắn sẽ không tốt.

Trả không nổi nợ cũ, chỉ còn cách lấy thân để gán nợ.

Thế giới hỗn loạn không chịu nổi, tai hoạ liên miên bất tuyệt, mới là tai ách pháp tắc thánh địa tu hành.

Sau khi mất đi giá trị lợi dụng, thế giới sẽ bắt đầu thanh toán nợ cũ. Không ngoài dự đoán, chư thần đều là con nợ.

"Công tước, chúng tôi đã điều tra được một số manh mối về những con quái vật đang xâm lược Đế quốc Thú Nhân."

"Tuân mệnh!"

Trong bối cảnh này, Công chúa Madeleine chắc chắn sẽ nhen nhóm ý định kiếm chuyện.

Chư thần dung nhập vào quy tắc sẽ mang lại lợi ích gì cho thế giới, Hudson không biết.

Không nói là cừu nhân trải rộng khắp thế giới, nhưng bạn bè thì thực sự chẳng có mấy người. Vị thần gieo rắc nhiều thù hận nhất trong số Thần linh nhất định sẽ có một chỗ cho nàng.

Công chúa Madeleine chiếm ưu thế về mặt thân phận, có thể mượn sức mạnh của vương quốc ở một mức độ nào đó, nhưng đồng thời cũng tự phơi bày bản thân ra ngoài ánh sáng.

Nếu như không thể nhanh chóng khôi phục thực lực, không chừng ngày nào đó sẽ bị người ta ám toán bỏ mình.

Nếu không, từ thời khắc chư thần vẫn lạc thì hai bên đã thanh toán xong mọi chuyện trong quá khứ rồi, không cần phải để quyền lực lưu lạc bên ngoài nữa.

Chư thần nội đấu vô số vạn năm, sau lưng liên lụy rất nhiều ân oán.

Chư thần chưa chết sạch, không ai biết là có bao nhiêu người chuyển kiếp đến đại lục.

Cụ thể phải bỏ ra bao nhiêu công sức hoàn toàn phụ thuộc vào sự cân nhắc của nàng ta.

"Cũng không khác gì nhiều so với suy đoán của chúng ta, bọn chúng đến từ Thần quốc phía đông, nằm cách Đế quốc Thú Nhân không đủ hai trăm dặm."

"Những kẻ xâm lấn này trời sinh tính tàn bạo, thường xuyên thích nuốt sống trẻ nhỏ, hư hư thực thực là Ác Ma chủng tộc."

"Còn thân phận cụ thể thì cần thời gian nhất định mới có thể xác định chính xác."

Nghe xong lời Tom nói, Hudson khẽ gật đầu.

Không điều tra ra được cũng là bình thường, nếu dễ dàng tìm được câu trả lời như vậy, hắn ngược lại sẽ lo lắng về độ chính xác của tin tình báo.

Những kẻ xâm nhập chỉ đơn giản là tàn bạo thôi chứ không phải người ngu. Sao chúng có thể tiết lộ bí mật của mình được chứ?

Nguồn tin đáng tin cậy nhất có thể chính là tòa Thần quốc đó, với kỹ thuật hàng hải của Thú nhân, nơi duy nhất mà chúng có thể tự do di chuyển là trước cửa nhà.

"Để cho người của chúng ta cẩn thận một chút, đừng để lại dấu vết nghe ngóng, không cần tốn quá nhiều sức lực cho việc này."

Hudson bình tĩnh trả lời.

Vấn đề vốn đã từng quan trọng này giờ đã trở nên không còn quan trọng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận