Quốc Vương

Chương 1790: Loạn Cục (3)

Chỉ cần lật sách lịch sử, ai cũng có thể thấy rằng mối quan hệ giữa Quốc vương và Tể tướng hiếm khi nào tốt đẹp. Cho dù trước đây là người thân tín, sau này cũng sẽ nảy sinh mâu thuẫn.

Sự đối lập bẩm sinh giữa quyền lực của Quốc vương và quyền lực của Tể tướng khiến hai bên buộc phải nảy sinh mâu thuẫn trong nhiều vấn đề.

Ví dụ như hiện nay, ai cũng biết đề xuất của Tể tướng Delgado là phù hợp nhất với lợi ích của vương quốc, Caesar IV cũng đã chấp nhận, nhưng trong thâm tâm lại không vui.

Có một cảm giác như: "Ngươi là tể tướng do ta đề bạt, sao chỉ biết đứng trên lập trường của Vương quốc để suy nghĩ vấn đề, mà không đứng trên lập trường của ta để suy nghĩ vấn đề?...

Đế quốc Frank, hoàng cung Lutecia.

Charles III từ trong cơn mơ tỉnh lại, nhìn vào văn thư cầu cứu trong tay rồi nổi trận lôi đình.

Hơn ba mươi bức thư cầu cứu khẩn cấp liên tiếp, như thể ngày tận thế đã đến vậy.

Nhìn từ góc độ này, có thể thấy là Giáo Đình coi trọng cường quốc số một của Nhân tộc như thế nào. Ngay cả khi lực lượng trên bề nổi bị trục xuất thì họ vẫn cài cắm nhiều mật thám như vậy.

"Tuy nhiên, theo thông tin thu thập được, các thế lực lớn trên đại lục đều bị sinh vật dị giới tấn công, chúng thần vẫn chưa phát hiện ra thế lực ẩn náu nào có thực lực mạnh mẽ như vậy"

Các thế lực lớn có hiềm nghi đều đã bị hoài nghi rồi, nhưng tiếc là ngươi chơi trò khổ nhục kế.

Nhưng đây đều là những sự kiện có xác suất thấp, vì Triệu Hồi sư không phải là một chức nghiệp phổ biến.

Sự xuất hiện ồ ạt của sinh vật dị giới đã khiến cho cả Đế quốc đều không được yên ổn, nhưng họ lại không thể tìm ra được nguyên nhân.

Sinh vật dị giới giáng lâm cũng không phải là chuyện mới mẻ gì.

"Được rồi, không làm rõ được thì chính cũng đừng bận tâm nữa."

"Đã xảy ra chuyện gì, tại sao đêm qua lại có nhiều biến cố như vậy?"

Giáo Đình cũng đang gặp được rắc rối, nhưng lực lượng của người đang co đầu rút cổ với nhau, cho dù sinh vật dị giới có giáng lâm thì thiệt hại gây ra cũng rất hạn chế.

Đế quốc Frank rộng lớn, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài kẻ xui xẻo bị triệu hồi đến.

Charles III hoang mang hỏi.

Tể tướng Công tước Bergson buồn bực nói.

Charles III nói với vẻ đằng đằng sát khí.

"Bệ hạ, hiện tại tạm thời vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, nghi là có dấu vết triệu hồi của con người."

Có thể thấy là y thực sự rất tức giận. Nếu biết kẻ chủ mưu là ai, Charles III nhất định sẽ băm hắn ra thành ngàn mảnh. ...

Để diễn cho giống thật hơn, họ thậm chí còn cố ý để sinh vật dị giới trốn thoát đến lãnh thổ do quân đội liên minh các nước kiểm soát, tiện thể gây thêm phiền toái cho kẻ thù.

"Lập tức tổ chức quân đội đàn áp, đặc biệt là những nơi xuất hiện ma vật Thánh Vực, phải nhanh chóng tiêu diệt!"

Chỉ là những năm gần đây, sự phát triển của Khô Lâu hội tại Bắc đại lục đang bị chững lại, đặc biệt là sau khi lực lượng ở Vương quốc Alpha bị tổn thất nặng nề.

Nghĩ đến đây, lão ta ta chỉ biết cau mày, là nhân viên nằm vùng của Giáo Đình, lão ta không bao giờ ngờ rằng Giáo Đình lại tàn nhẫn như vậy.

Thâm Uyên Ác ma được triệu hồi không những không coi trọng những kẻ triệu hồi như bọn ahwns, mà còn ra tay tàn sát ngay khi vừa gặp mặt.

Cả ngày đánh ngỗng, cuối cùng cũng bị ngỗng mổ!

Thật mỉa mai, cũng chẳng còn cách nào khác.

Tại tỉnh Đông Nam, một cô gái đang dẫn đầu một đoàn thương nhân nhỏ đi trốn khắp nơi, trong đoàn xe còn có một lão già đang nằm thoi thóp.

"Guna, ông nội bị ma quỷ để mắt tới, đi không nổi nữa rồi."

Nếu không phải vì các quý tộc dọc đường tổ chức quân đội vây quét Ác ma theo bản năng, có lẽ lão ta đã sớm toi mạng rồi.

Có lẽ là do tế phẩm hiến tế có chất lượng thấp, nên lão ta bị con Ác ma mà bản thân mình triệu hồi ghi hận, không ngừng truy sát.

Chơi trò triệu hồi Tà Thần nhiều lần như vậy rồi, lần này Khô Lâu thánh chủ cũng bị phản phệ. Nếu không phải chạy nhanh thì lão ta đã trở thành điểm tâm cho sinh vật do chính mình triệu hồi rồi.

So sánh ra thì lão ta đã xem như may mắn. Lần này chỉ triệu hồi được một đám Ác ma cấp cao, không có Ma vương cấp Thánh Vực.

Sau một tràng chiến đấu khốc liệt, lão ta may mắn giữ được mạng sống, nhưng lại buộc phải bước lên con đường đào vong.

Cuộc đời của một gã thủ lĩnh tà giáo như lão ta không phải là đang gây chuyện thì chính là đang trên đường gây chuyện, vậy mà hiện giờ lão lại hy vọng Vương quốc Alpha có thể mau chóng dập tắt ma tai.

Là tín đồ thành kính của Thần Hi chi chủ, việc triệu hồi Đọa Lạc Thiên Sứ đương nhiên chỉ có thể giao cho người khác làm.

Nhưng không ngờ bí pháp mà Giáo Đình đưa ra không chỉ có vấn đề, mà ngay cả vật liệu hiến tế quý giá mà cấp trên cung cấp cũng bị bỏ thêm đồ.

Vì lý do an toàn, lão ta lựa chọn thực hiện nghi thức triệu hồi Ác ma tuân theo nguyên tắc trao đổi ngang giá.

Phía trên giao nhiệm vụ nặng, đám đàn em phía dưới thì không đủ sức, nên người làm lão đại như lão ta chỉ có thể đích thân ra trận.

"Đại lục sắp sửa rối loạn!"

"Sau khi rời khỏi đây, cháu hãy lợi dụng thiên phú của mình tìm một mảnh đất an lành để an cư lạc nghiệp đi!"

Lão giả hiền hòa nói.

Nếu không phải vì vệt máu nơi khóe miệng thì đây chẳng khác gì một lời đối thoại bình thường giữa hai ông cháu.

"Ông nội, ông mau mau trị thương đi!!"

"Bọn Ác ma kia đã bị chặn lại rồi, hiện tại chúng ta đang ở tỉnh Đông Nam, phía trước chính là lãnh địa của vị Nguyên soái truyền kỳ kia."

"Nếu bọn Ác ma kia dám đuổi tới, trước tiên phải hỏi xem quân thường trú có đồng ý hay không đã!"

Thiếu nữ tức giận bất bình nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận