Đô Thị: Bắt Đầu Võ Đạo Kim Đan, Quét Ngang Nhân Vật Chính

Chương 99:: Nho nhỏ Kinh Hải Tri phủ, tại lão phu trong mắt không đáng giá nhắc tới ( Canh [3] )............

Chương 99: Kinh Hải Tri phủ nhỏ bé, trong mắt lão phu không đáng nhắc tới (Canh 3)
...
Sau hai mươi phút, gà ăn mày do Trần Dương vừa làm xong ra lò. Sau khi đập nát lớp đất bên ngoài gà ăn mày, Trần Dương liền gọi Vân Cảnh đã ăn xong phần trước đó đến ăn tiếp. Vân Cảnh cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống.
Tuy rằng vì tài nghệ dùng đao của Trần Dương, Vân Cảnh đã cơ bản xác định Trần Dương là Tông Sư trù đạo. Nhưng Vân Cảnh vẫn muốn xác nhận lần cuối. Vì người có đao công đỉnh cấp nhất định là đầu bếp đỉnh cấp, tuy đây là định lý nhưng cũng có ngoại lệ, một số người tu luyện đao pháp đặc thù, đao công cũng không kém. Hắn sợ Trần Dương là luyện tập loại đao pháp đặc thù nào đó, đao công tốt nhưng trù nghệ không cao như tưởng tượng. Muốn xác định trù nghệ của Trần Dương, nhất định phải nếm lại gà ăn mày do Trần Dương làm trước mặt hắn. Nếu hương vị giống phần trước thì Vân Cảnh mới có thể xác định cảnh giới Tông Sư trù đạo của Trần Dương là thật.
Sau khi ngồi xuống gắp một miếng gà ăn mày nhấm nháp, hoài nghi trong lòng Vân Cảnh hoàn toàn tan biến. Phần gà ăn mày này, so với phần trước không hề kém cạnh.
"Tiểu hữu, lão phu xin lỗi vì đã không tin lời ngươi trước đây, là lão phu quá tự cao tự đại, cho rằng trù đạo không có đường tắt, dù là thiên tài cũng phải mất mấy chục năm mới có thành tựu."
"Lão phu sai rồi, trên cả thiên tài, còn có tuyệt thế thiên tài, loại tuyệt thế thiên tài này vượt xa thiên tài vô số lần, tiểu hữu ngươi chính là tuyệt thế thiên tài trù đạo, hai mươi mấy tuổi đã có trù nghệ bậc này, trên đời này, không ai có thiên phú trù đạo vượt qua ngươi."
"Chỉ sợ cho ngươi 20 năm, trên đời không ai đạt tới Đại Tông Sư trù đạo, ngươi cũng có khả năng chạm đến, thậm chí không cần 20 năm cũng không chắc, tư chất của ngươi quá kinh khủng." Vân Cảnh nhìn Trần Dương với ngữ khí tràn đầy cảm thán nói.
"Lão nhân gia quá khen." Trần Dương cười nói.
"Không hề quá, ngươi ở độ tuổi này đã có trù nghệ này, tương lai đầu bếp đệ nhất thiên hạ chắc chắn là ngươi, thậm chí không tính sau này, chỉ bằng hiện tại, ngươi cũng có thể tranh vị trí đầu bếp số một hiện tại trên đời này, đó là Sở Minh của ngọc minh quán rượu ở Kinh Thành."
"Lão phu đã nếm qua tài nấu nướng của Sở Minh không chỉ một lần, tài nghệ của hắn so với ngươi có lẽ kém hơn một chút, ngươi có thể dùng phương pháp chế tác đơn giản nhất tại hoang sơn dã lĩnh này, tạo ra gà ăn mày ngon tuyệt này, thật khủng bố, Sở Minh có lẽ không làm được." Vân Cảnh cười nói.
"Đúng rồi, tiểu hữu trù đạo của ngươi đã đạt tới mức này, sao không đi Trù Đạo Hiệp Hội chứng nhận đẳng cấp? Sau khi chứng nhận, ngươi nhất định sẽ trở thành thượng khách của vô số thế lực, thậm chí tự mở quán rượu cũng sẽ lập tức trở thành quán nổi danh thiên hạ, không phải quan lại quyền quý thì không vào được."
"Ngọc minh quán rượu của Sở Minh cũng nổi danh thiên hạ nhờ hắn, vô số quan lại quyền quý tranh nhau đến đó, trù nghệ của ngươi chắc chắn không kém hắn, nếu mở quán rượu, nhất định không thua ngọc minh quán rượu bao nhiêu." Vân Cảnh tiếp tục nói với Trần Dương.
"Mở quán rượu à? Thôi đi, chuyện này nước quá sâu, ta không nắm chắc, không dối gạt lão nhân gia, ta đã từng mở một quán cơm ở Kinh Hải Thị nhưng vì một số nguyên nhân quán bị phong, không chỉ bị phong, ta còn bị liệt vào sổ đen, sau này không thể làm bất kỳ nghề bếp núc nào."
"Chính vì lý do này, ta nghĩ mãi không ra mới đi ra ngoài giải sầu." Trần Dương nhìn Vân Cảnh vẻ mặt đau khổ lắc đầu.
"Mở quán cơm, lại bị phong? Vì sao vậy?" Vân Cảnh hỏi.
"Định giá quá cao." Trần Dương đáp.
"Ta cứ nghĩ quán cơm của tiểu hữu bị phong có thể là do trù nghệ Tông Sư của ngươi quá kinh khủng, thu hút vô số thực khách, khiến quán cơm quanh đó vắng vẻ, bị người ta ác ý tố cáo."
"Nhưng không ngờ lại vì định giá quá cao mà bị phong, quan phủ Kinh Hải đúng là to gan, luật pháp Đại Minh ta, chỉ cần công khai niêm yết giá, cho dù một chén cơm bán trăm triệu, một tỷ hay chục tỷ, cũng không có tội, bọn họ lại vì lý do này mà phong quán cơm của tiểu hữu, đây là điển hình không xem luật pháp Đại Minh ra gì." Vân Cảnh nghe Trần Dương nói, ánh mắt hơi nheo lại, mang theo vẻ tức giận.
"Lão nhân gia nói quá, sao ta dám định giá cao như vậy, ta chỉ để một phần cơm trứng chiên và củ cải khô giá mười tám ngàn Đại Minh tệ, giá này ta thật không thấy cao." Trần Dương nói.
"Tiểu hữu giá đó của ngươi sao gọi là cao, đơn giản là rẻ mạt, với tài nấu nướng của ngươi, tăng thêm hai ba chục lần nữa vẫn hợp lý, lão phu hiểu rồi, quán của ngươi bị phong, căn bản không phải định giá quá cao, là do ngươi đắc tội người."
"Chỉ có khi đắc tội người, mới khiến quán bị phong, nếu không chỉ dựa vào việc định giá, không thể bị phong được, chỉ cần đã nếm qua món ăn của ngươi, ai cũng sẽ thấy đáng đồng tiền."
"Tiểu hữu yên tâm, lão phu là Vân Cảnh, phó hội trưởng Trù Đạo Hiệp Hội, ta sẽ không ngồi nhìn bất cứ đầu bếp nào nhận đối đãi không công bằng, huống chi người đó lại là ngươi, một đầu bếp đỉnh cấp có trù đạo Tông Sư."
"Lão phu ở quan phủ vẫn có chút mặt mũi, lão phu sẽ nói với quan phủ Kinh Hải để bọn họ dỡ bỏ niêm phong quán cơm, nhưng sau khi dỡ niêm phong, tiểu hữu không cần thiết phải ở lại Kinh Hải Thị."
"Với trù nghệ của tiểu hữu, chỉ khi đến Kinh Thành mới có thể thật sự vẫy vùng." Vân Cảnh nhìn Trần Dương trầm giọng nói.
"Lão nhân gia, vì một số nguyên nhân, ta tạm thời chỉ có thể mở quán ở Kinh Hải Thị." Trần Dương nhìn Vân Cảnh lắc đầu.
"Tạm thời chỉ có thể ở Kinh Hải Thị à? Cũng được, đợi sau này tiểu hữu muốn đến Kinh Thành hoặc nơi khác phát triển, thì nhớ tới đạo gà ăn mày ngươi chiêu đãi hôm nay, lão phu chắc chắn sẽ hết sức giúp đỡ, trước mắt, lão phu sẽ giúp ngươi giải phong tiệm ở Kinh Hải Thị trước." Vân Cảnh cười nói.
"Lão nhân gia, thôi đi, ta không muốn làm phiền ngài, ngài nói không sai, ta đúng là đắc tội người, người này không phải ai khác, là con trai của Tri phủ Kinh Hải, lúc hắn phong quán, đã nói ở Kinh Hải Thị, hắn chính là luật pháp, hắn đã phong thì không ai gỡ được." Trần Dương nhìn Vân Cảnh nói.
"Một cái Kinh Hải Tri phủ nhỏ bé, tính là gì? Tiểu hữu, tầm nhìn của ngươi vẫn còn quá hạn hẹp, với tài nấu nướng của ngươi, nhiều nhất mười năm nữa, nhân vật như Kinh Hải Tri phủ chỉ là tiểu nhân vật trong mắt ngươi." Vân Cảnh nghe Trần Dương nói người hắn đắc tội là ai, mang theo một tia khinh thường nói.
"Có lẽ vậy, nhưng giờ Kinh Hải Tri phủ trong mắt ta là quái vật khổng lồ, lão nhân gia, nếu ngài thực sự có thể giúp ta giải phong tiệm cơm, ta chắc chắn vô cùng cảm kích, sau này nếu có gì cần, ta sẽ hết lòng phục vụ." Trần Dương nhìn Vân Cảnh trịnh trọng nói.
"Chỉ là một chuyện nhỏ, không cần phải vậy, nếu thật muốn cảm tạ lão phu, thì khi nào ngươi thành danh, lão phu tìm ngươi, nhờ ngươi nấu vài món ngon là được, đừng từ chối." Vân Cảnh nhìn Trần Dương cười nói.
"Xin ngài cứ yên tâm, sau này ngài có tìm ta lúc nào, ta cũng sẽ bỏ việc đang làm để nấu ăn cho ngài." Trần Dương đảm bảo.
"Tốt tốt tốt, có câu nói này của ngươi là được." Vân Cảnh cười nói. Trong mắt Vân Cảnh, lời hứa của Trần Dương đáng giá nghìn vàng. Với tuổi của Trần Dương, việc sau này trở thành Đại Tông Sư trù đạo là chuyện có tới tám chín phần chắc chắn. Vị trí Đại Tông Sư trù đạo, so với một Đại Tông Sư đỉnh cấp cũng không kém bao nhiêu. Tông Sư trù đạo đã có thể làm dược thiện, luyện ra dược thiện, chỉ cần tư chất không kém, đều có thể dùng dược thiện để trở thành Tiên thiên thậm chí là cao thủ Tông Sư. Đại Tông Sư trù đạo chế ra dược thiện còn nâng cao hơn vài bậc, bồi dưỡng được cao thủ Đại Tông Sư không chừng. Dù không thể, bồi dưỡng cao thủ Tông Sư thì cũng dễ như trở bàn tay. Có thể dễ dàng bồi dưỡng võ đạo Tông Sư, thậm chí cao thủ Đại Tông Sư, vậy địa vị của Đại Tông Sư trù đạo sau này sẽ thấp sao. Giúp Trần Dương một chuyện nhỏ không đáng gì, đổi lại lời cam đoan tùy ý nấu ăn của Trần Dương sau này, trong mắt Vân Cảnh, quá hời rồi.
PS: Canh 3.
Bạn cần đăng nhập để bình luận