Đô Thị: Bắt Đầu Võ Đạo Kim Đan, Quét Ngang Nhân Vật Chính

Chương 39:: Ngươi có phải hay không quá đề cao bản thân ? ( Canh [3] )

“Biểu ca, Vân Hải Long nói không sai, cái tên Tần Chính này có thể thật sự có ý đồ đó.” Trong phòng riêng số sáu, thanh niên nghe Vân Hải Long nói vậy, tán đồng với nam tử áo đen. Không chỉ thanh niên đó đồng ý, mà đa số những người bên trong đại sảnh cũng đồng tình với lời Vân Hải Long. Thậm chí Lâm Huyền đứng bên cạnh Tần Chính cũng cảm thấy những gì Vân Hải Long nói chính là mục đích thật sự của Tần Chính. “Tần thiếu, ngài làm lộ liễu quá rồi đấy. Nếu như ngài muốn vậy, hoàn toàn có thể bảo ta làm. Ta có thể tìm một cao thủ y đạo lợi hại nhất Kinh Hải Thị, sau đó để hắn bất cẩn gây tai nạn, trị cho Tô Thanh Hoàn chết tươi. Giờ ngài nói ra sớm vậy làm gì.” Lâm Huyền khẽ nói với Tần Chính. Tần Chính không để ý đến Lâm Huyền, mà tiếp tục nhìn về phía Tô Thanh Hoàn ở lầu một, nói: “Người chí thân của cô bị trúng kịch độc là bờ bên kia chi độc?” “Hả?” Nghe Tần Chính nói vậy, sắc mặt Tô Thanh Hoàn chợt thay đổi, nhìn lên phòng riêng của Tần Chính. Vừa rồi nghe Vân Hải Long nói ra mục đích của Tần Chính, nàng cũng có chút tin. Bởi vì thuật nghiệp hữu chuyên công, thư pháp thi từ của Tần Chính gần như đã đạt đến cảnh giới cực hạn. Việc này hao phí tinh lực kinh khủng. Dù Tần Chính thiên tư có cao đến đâu, cũng không thể tinh thông cả y thuật. Vì vậy, ấn tượng của nàng về Tần Chính giảm đi rất nhiều. Nhưng bây giờ, Tần Chính nói ra bờ bên kia chi độc, trong nháy mắt đánh đổ hết những suy nghĩ của nàng. Trên đời này thật sự có người thiên phú kinh khủng đến vậy sao? Bờ bên kia chi độc chính là độc mà phụ thân nàng trúng. Hơn nữa theo lời phụ thân nàng, trên đời này người biết loại độc này đếm trên đầu ngón tay, mà người có thể biết chắc chắn là bậc thánh thủ y đạo cao minh. Nếu ai có thể nhìn ra bờ bên kia chi độc, chắc chắn có thể giải được độc này. Bây giờ Tần Chính vừa nhìn đã nói ra được việc người chí thân mà nàng hư cấu ngồi trên xe lăn trúng phải bờ bên kia chi độc. Điều đó chứng minh hắn tuyệt đối là một tồn tại vô thượng về y đạo. Dù trong lòng Tô Thanh Hoàn rất khó tin một người có thể thiên phú đến mức này. Nhưng sự thật đã rõ ràng trước mắt, nàng cũng không thể không tin. “Tần Chính, bờ bên kia chi độc gì chứ, nghe còn chẳng ai nghe qua, thấy ta vạch trần ý đồ của ngươi, bây giờ lại bắt đầu bịa ra một loại độc không đâu, sau đó lại định ra tay giải độc?” Vân Hải Long thấy sắc mặt Tô Thanh Hoàn thay đổi, lập tức lớn tiếng nói vọng về phòng của Tần Chính. “Ta tin rằng Tần Chính công tử đúng là cao thủ y đạo. Trước đây vô tình ta từng biết, người thân của ta trúng phải bờ bên kia chi độc, Tần Chính công tử có thể một lời nói ra loại độc này, chắc chắn là cao thủ y đạo.” Tô Thanh Hoàn nghe Vân Hải Long nói vậy, lập tức nói. “Cho dù hắn có thể nói ra tên loại độc mà người thân Thanh Hoàn trúng, cũng không có nghĩa hắn là cao thủ y đạo.” Vân Hải Long nói. “Ta tin vào phán đoán của mình. Tần Chính công tử, không biết ngài có thể giúp người thân của ta giải độc ngay bây giờ được không?” Tô Thanh Hoàn lắc đầu với Vân Hải Long, ngẩng đầu nói với Tần Chính một cách trịnh trọng. “Đương nhiên là có thể, hãy đưa ông ấy đến một gian phòng yên tĩnh.” Tần Chính đáp. “Được, ta sẽ bảo người đưa ông ấy đến đó ngay.” Tô Thanh Hoàn lập tức gật đầu, sau đó ra lệnh cho thị nữ của Bạch Ngọc Kinh đẩy người chí thân trên xe lăn đi. “Thưa chư vị, Thanh Hoàn xin cảm ơn mọi người đã đường xá xa xôi đến tham gia đại điển hoa khôi của Thanh Hoàn. Nhưng đại điển hoa khôi hôm nay cũng xin được kết thúc ở đây, người thắng trong đại điển lần này là Tần Chính công tử.” Một khắc sau, Tô Thanh Hoàn nhìn mọi người lớn tiếng tuyên bố. “Không, Thanh Hoàn, đại điển hoa khôi vẫn chưa kết thúc, hắn còn chưa chữa khỏi cho người thân của cô. Biết đâu đó chỉ là trò lừa để lừa cô kết thúc đại điển thôi?” Vân Hải Long nghe Tô Thanh Hoàn nói kết thúc đại điển, lập tức trầm mặt lớn tiếng nói. “Vân công tử, ta tin Tần Chính công tử sẽ không lừa ta.” Tô Thanh Hoàn nhìn Vân Hải Long lắc đầu nói. Sau khi nói xong, Tô Thanh Hoàn nhìn lên phòng riêng của Tần Chính, nở nụ cười nói: “Tần Chính công tử, giờ ngài có thể xuống được rồi.” “Tần thiếu, cậu thật tình nói cho tôi biết, cậu thật hay giả vậy?” Nghe Tô Thanh Hoàn mời Tần Chính xuống, Lâm Huyền nhỏ giọng nhìn Tần Chính hỏi. “Ta chưa bao giờ nói dối, đi thôi. Lát nữa cậu cứ về trước đi, hoặc có thể ở lại Bạch Ngọc Kinh chơi. Tôi có món nợ chưa trả, hôm nay tôi mời khách.” Tần Chính nhìn Lâm Huyền cười đáp. Nói xong, Tần Chính đứng dậy rời khỏi phòng. “Y thuật cũng là thật, dù không biết đến cấp độ nào, nhưng chắc chắn rất mạnh. Tần thiếu, Tần thiếu à, trước kia anh giấu kĩ quá đấy.” Nhìn bóng lưng Tần Chính rời đi, Lâm Huyền âm thầm suy nghĩ. “Biểu ca, Tần Chính chẳng lẽ đúng là thiên tài tu luyện ngoài kia, y thuật mà hắn cũng tinh thông. Nhìn vẻ mặt Tô Thanh Hoàn, Tần Chính nói bờ bên kia chi độc là thật rồi. Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Phải ngăn cản không? Không ngăn lại, Tần Chính sẽ dẫn Tô Thanh Hoàn đi mất.” Trong phòng riêng số sáu, thanh niên thấy Tần Chính xuống lầu một liền vội vã nói với nam tử áo đen. “Không vội, không phải anh không thấy các phòng riêng khác đều không có phản ứng à? Sẽ có người đi trước dò đường cho chúng ta thôi. Hôm nay đến đây toàn những thế lực đỉnh cấp, ngoài Tần Chính ra còn có một người nữa nhắm vào Tô Thanh Hoàn, đó chính là Vân Hải Long phía dưới kia. Từ ba năm trước, sau khi xem Tô Thanh Hoàn múa một khúc khuynh thành, hắn đã si mê nàng.” “Tần Chính muốn dẫn Tô Thanh Hoàn đi, trước hết phải qua cửa của hắn.” Nam tử áo đen lắc đầu nói. “Vậy xem ra cửa ải này Tần Chính khó mà qua được. Vân Hải Long là thiên tài trong bảng thiên tài, ở cảnh giới Tiên thiên đỉnh cao. Tần Chính dù có tài năng đến mấy, mà không có tu vi, chắc chắn sẽ bị Vân Hải Long nắm chắc phần thắng.” Thanh niên cười nói. “Tần Chính công tử.” Tô Thanh Hoàn thấy Tần Chính xuống, lập tức cười đi xuống đài cao nghênh đón Tần Chính. “Tần Chính, hôm nay coi như ta, Vân Hải Long thiếu ngươi một nhân tình, hãy nhường Thanh Hoàn cho ta.” Vân Hải Long nhìn Tần Chính đi xuống, trong mắt lóe lên một tia Lệ Mang. Nhưng sau khi nghĩ đến thân phận Tần Chính, cố nén cơn giận trong lòng, dùng truyền âm nhập mật nói với Tần Chính. “Nợ ta một ân tình, đổi lấy Thanh Hoàn, Vân Hải Long, ngươi có phải đã quá đề cao bản thân? Ân tình của ngươi đối với ta không đáng một xu.” Nghe được lời truyền âm của Vân Hải Long, Tần Chính dừng bước, nhìn Vân Hải Long, lạnh giọng nói. PS: Canh 3
Bạn cần đăng nhập để bình luận