Đô Thị: Bắt Đầu Võ Đạo Kim Đan, Quét Ngang Nhân Vật Chính

Chương 197:: Muốn tìm một cái không thể so với Tần Chính kém, để Tần Chính hối hận? ( Canh thứ hai )

Chương 197: Muốn tìm một người không thể so với Tần Chính kém, để Tần Chính hối hận? (Canh thứ hai)
"Keng...Chúc mừng chủ ký sinh làm nhân vật chính mang khí vận tâm tính nổ tung, thu hoạch 30 triệu điểm khí vận."
Ngay khi Tần Chính tràn đầy khinh thường cự tuyệt Tiêu Nhiễm Nhiễm đồng thời quay người rời đi, tiếng nhắc nhở lạnh băng của hệ thống đánh dấu khí vận vang lên trong đầu Tần Chính.
"Cô gái Tiêu Nhiễm Nhiễm này làm nhân vật chính có khí vận mà sao tâm tính lại chẳng ra gì thế, mới trải qua một chút thất bại nhỏ nhoi đã nổ tung tâm tính rồi."
"Cũng hơi tiếc nuối chút, không có ra được lần đánh dấu nào không cấp bậc, nhưng cũng không sao, ban đầu cũng không ôm hy vọng gì lớn."
Tần Chính lắc đầu cười khẽ, căn bản không để 30 triệu điểm khí vận của Tiêu Nhiễm Nhiễm vào lòng. Hắn thật sự cao hứng vì một chuyện khác. Đó là, khi Tần Chính quay người rời đi, trong tay hắn thần không biết quỷ không hay đã có thêm một viên đá trong suốt. Viên đá trong suốt này chính là thiên địa Huyền Tinh trị giá 2,5 tỷ khí vận của Tiêu Nhiễm Nhiễm. Theo lẽ thường, những loại bảo vật như thiên địa Huyền Tinh rất khó cướp đoạt. Bởi vì đây là sản phẩm do hào quang nhân vật chính mang đến, một khi gặp phải ngoại lực cướp đoạt, không cần nói nhiều, hào quang nhân vật chính nhất định sẽ vỡ tan ngay. Nhưng Tần Chính thì không giống vậy, Chân Thị Chi Nhãn của hắn không xem tác dụng của hào quang nhân vật chính ra gì, thêm việc bản thân Tiêu Nhiễm Nhiễm không có năng lực gì, cho nên ngay từ đầu Tần Chính không định dùng thủ đoạn đối phó Tiêu Nhiễm Nhiễm, trực tiếp sử dụng cách trực tiếp nhất, thần không hay quỷ không biết lấy được viên thiên địa Huyền Tinh này.
"Tần thiếu, Tần thiếu, gọi thế nào cũng không để ý đến ta vậy, có phải ngươi giận ta rồi không Tần thiếu?"
Lúc này, thấy Tần Chính quay người bỏ đi, Lâm Huyền gọi Tần Chính mấy tiếng, kết quả phát hiện Tần Chính không để ý tới mình, điều này khiến Lâm Huyền trong lòng có chút bối rối. Vội vàng tăng tốc đuổi theo, thấy Tần Chính đang cười mỉm, lúc này Lâm Huyền mới hơi yên lòng.
"Ta giận ngươi chuyện gì, không hiểu." Tần Chính kinh ngạc nhìn Lâm Huyền nói.
"Hắc hắc, không giận là tốt rồi, mà này Tần thiếu, Tiêu Nhiễm Nhiễm xinh đẹp như vậy, sao ngươi lại không để ý đến nàng thế?"
Lâm Huyền chớp mắt, nhìn Tần Chính với vẻ mặt gian xảo.
"Tần thiếu, ngươi chắc chắn không phải đang muốn câu dẫn à? Nếu Tiêu Nhiễm Nhiễm chủ động hẹn ta thì chắc chắn ta sẽ không cự tuyệt, nàng chính là nữ thần trong mộng của ta đó."
"Cho nên? Tiểu tử ngươi muốn nói gì?" Tần Chính liếc nhìn vẻ mặt gian xảo của Lâm Huyền, nhướng mày hỏi.
"Nếu Tần thiếu đang dùng chiêu câu dẫn thì ta chắc chắn sẽ nhường cho Tần thiếu."
"Dù sao ta có tranh giành phụ nữ thì cũng không thể tranh giành với Tần thiếu, cho dù người phụ nữ này có là nữ thần trong mộng của ta cũng không được." Lâm Huyền nói với Tần Chính vẻ mặt rất nghĩa khí.
"Đương nhiên, nếu Tần thiếu thật sự không để ý đến nữ thần Tiêu Nhiễm Nhiễm, vậy thì khác, dù gì Lâm Huyền ta cũng là người bên cạnh Tần thiếu, những người đẹp hàng đầu như Tiêu Nhiễm Nhiễm, phù sa sao có thể chảy ra ruộng người ngoài, nếu Tần thiếu không thích cũng tuyệt đối không thể dễ dàng để người khác nhúng chàm phải không?"
Vừa dứt lời, vẻ mặt gian xảo của Lâm Huyền lại hiện ra.
"Ngươi chắc chắn muốn phù sa không chảy ra ruộng người ngoài?"
Nghe Lâm Huyền nói vậy, mặt Tần Chính trở nên cổ quái.
"Tiêu Nhiễm Nhiễm này, không đẹp như trong tưởng tượng của ngươi đâu."
Nhưng nghĩ đến Lâm Huyền và mình có quan hệ rất tốt, cũng là thật lòng làm việc cho hắn, Tần Chính liền không định hố Lâm Huyền.
"Nhưng mà nói vậy chắc ngươi cũng không tin, cũng được, ta cho ngươi xem bộ mặt thật của nàng vậy."
"Ngươi nhìn kỹ Tiêu Nhiễm Nhiễm đi, xem nàng có còn là nữ thần trong lòng ngươi không."
Tần Chính cũng lười nói nhảm nữa, trực tiếp dùng Chân Thị Chi Nhãn không xem quang hoàn nhân vật chính ra gì lên người Lâm Huyền.
"Đây... đây là con quỷ xấu xí nào vậy?"
Ngay khi Tần Chính phát huy hiệu quả Chân Thị Chi Nhãn lên người Lâm Huyền, Lâm Huyền theo bản năng nhìn về phía Tiêu Nhiễm Nhiễm. Sau đó, khi Lâm Huyền nhìn thấy bộ mặt thật của Tiêu Nhiễm Nhiễm, cả người hắn hoàn toàn choáng váng, đại não hỗn loạn cả lên, thực sự bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
"Đây chính là nữ thần Tiêu Nhiễm Nhiễm trong mắt ngươi đó, hình dáng của nàng chỉ là do dùng phương pháp đặc biệt tạo ra thôi, ngươi thấy loại phụ nữ xấu xí này có xứng với tầm mắt ta không?"
Tần Chính thản nhiên nói.
"Đây mới là bộ mặt thật của Tiêu Nhiễm Nhiễm sao? Mẹ ơi, ta cứ nghĩ sao phụ nữ này có thể hoàn hảo đến vậy, thì ra tất cả đều là ảo ảnh cả."
"Thảo nào trước đó cô nàng xấu xí kệch cỡm này chủ động mời mà Tần thiếu lại cự tuyệt, ăn cơm với loại phụ nữ này, ta nuốt không nổi mất, nhìn thôi đã thấy buồn nôn rồi."
Lâm Huyền lộ vẻ rất may mắn nói: "Cũng may có Tần thiếu nói cho ta sự thật, bằng không Lâm Huyền ta một đời anh danh chẳng phải là bị hủy trong tay mụ xấu xí này sao?"
"Tức quá Tần thiếu, có muốn ta đi vạch trần bộ mặt thật của con mụ lừa đảo này không?"
Lâm Huyền càng nghĩ càng giận, nhất là khi nhớ đến trước đây mình mê mẩn Tiêu Nhiễm Nhiễm, xem nàng là nữ thần trong mộng, mà cái vẻ đẹp của Tiêu Nhiễm Nhiễm kia vậy mà đều là một ảo ảnh đáng xấu hổ. Bây giờ Lâm Huyền càng nhìn Tiêu Nhiễm Nhiễm thì càng thấy buồn nôn.
"Bây giờ ngươi đi vạch trần bằng cách nào? Chuyện này ta tự có tính toán, ngươi chỉ cần thấy rõ bộ mặt thật của nàng là được, không cần tuyên dương." Tần Chính cười nhạt nói với Lâm Huyền.
"Thì ra Tần thiếu đã có sắp xếp, vậy thì nghe Tần thiếu vậy."
Lâm Huyền theo Tần Chính đã một thời gian không ngắn, nghe xong Tần Chính nói vậy thì biết trong lòng Tần Chính có ý khác, đương nhiên Lâm Huyền sẽ không trái ý Tần Chính.
...........
Lúc này, Tiêu Nhiễm Nhiễm đang đầy lòng không cam tâm, mặc kệ những người xung quanh đang bàn tán cái gì, nàng vẫn giữ vẻ mặt âm trầm, trừng trừng nhìn về phía Tần Chính và Lâm Huyền.
"Sao hắn có thể cứ bỏ đi như thế sau khi đã cự tuyệt ta?"
"Có phải là Tần Chính cố ý làm vậy, thực ra vẫn muốn thông qua cách đó để thu hút sự chú ý không?"
Vẻ mặt Tiêu Nhiễm Nhiễm âm trầm không ngừng suy nghĩ. Khi nàng thấy Lâm Huyền gọi Tần Chính lại, hai người đứng đó nói chuyện gì đó, rồi Lâm Huyền còn nhìn về phía nàng một chút, thì những suy nghĩ này của Tiêu Nhiễm Nhiễm trong lòng lập tức trở nên mạnh mẽ hơn. Vì vậy, nàng càng mong Tần Chính có thể chủ động quay đầu lại. Nhưng một màn làm Tiêu Nhiễm Nhiễm vô cùng thất vọng đã xảy ra, Tần Chính sau khi nói chuyện với Lâm Huyền một lúc, căn bản không hề liếc nhìn về phía nàng, cứ thế mà không ngoảnh lại bỏ đi.
"Được thôi Tần Chính, ta đã hạ mình như vậy mà vẫn phải nhận thái độ khinh thường của ngươi, ngươi Tần Chính giỏi lắm sao? Tần gia của ngươi ghê gớm lắm sao?"
"Hừ, với nhan sắc của ta bây giờ, muốn tìm loại đàn ông nào mà chẳng được."
"Tần Chính, vì ngươi kiêu ngạo như thế, dám không coi ta ra gì, vậy thì đừng trách ta."
"Ta sẽ tìm một người không kém gì ngươi, đến lúc đó ngươi nhất định phải hối hận, để xem ngươi hối hận vì đã không đoái hoài đến ta, thật sự cho rằng Tiêu Nhiễm Nhiễm ta không cần ngươi chắc?"
Giờ khắc này, lòng Tiêu Nhiễm Nhiễm tràn ngập phẫn hận, thần sắc càng lạnh giá đến cực điểm.
PS: Canh thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận