Đô Thị: Bắt Đầu Võ Đạo Kim Đan, Quét Ngang Nhân Vật Chính

Chương 107:: Đồng dạng phối phương, lần nữa phong cửa hàng Trần Thị tiệm cơm ( hai hợp một )

Chương 107: Vẫn chiêu đó, lại phong tiệm cơm Trần Thị (gộp hai chương) Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt hai ngày đã hết. Trong hai ngày này, Tần Chính luôn dùng Chân Thị Chi Nhãn giám sát Trần Dương.
Nhất cử nhất động của Trần Dương đều bị Tần Chính nhìn thấu. Không thể không nói, khí vận nhân vật chính của Trần Dương thật sự rất mạnh. Trần Dương vừa đến Khai Dương Thị, chỉ trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, liền thành công có được một cửa hàng mặt tiền ở ngay Đại học Khai Dương, dùng để mở tiệm cơm. Đại học Khai Dương là đại học hàng đầu của Đại Minh, cửa hàng mặt tiền ở trước các trường đại học bậc này, trên cơ bản là không thể cho thuê, đừng nói là mua, bởi vì lưu lượng người rất lớn, làm gì cũng kiếm được tiền. Nhưng vận khí của Trần Dương tốt đến cực hạn, sau khi đến Khai Dương Thị, vô tình giúp một lão nhân một chuyện. Sau đó, lão nhân này lại là ông trùm bất động sản của Khai Dương Thị, sở hữu vô số bất động sản. Biết Trần Dương muốn tìm cửa hàng mặt tiền mở tiệm cơm, liền trực tiếp tặng cho Trần Dương một cửa hàng mặt tiền bên ngoài đại học. Không chỉ thế, ngoài việc tặng cửa hàng, ông trùm bất động sản còn giúp Trần Dương kết nối nhân mạch. Nhân mạch này chính là con trai của Tri phủ Khai Dương, Chu Hải. Chu Hải là chỗ dựa của ông trùm bất động sản. Vì một sự việc, Chu Hải cần gặp ông trùm bất động sản. Ông trùm liền hẹn Chu Hải gặp mặt ngay tại cửa hàng đã cho Trần Dương. Sau khi gặp mặt, dưới ảnh hưởng của khí vận nhân vật chính, Chu Hải và Trần Dương lập tức trở nên thân thiết. Không chỉ vậy, khi Chu Hải thưởng thức tài nghệ nấu nướng của Trần Dương, đã trực tiếp đứng ra đảm bảo tiệm cơm của Trần Dương, nói sẽ bao bọc, sau này sẽ dẫn bạn bè đến ủng hộ việc làm ăn của Trần Dương.
Có Chu Hải, vị công tử của Tri phủ đứng ra bảo đảm, quá trình mở tiệm cơm của Trần Dương tự nhiên diễn ra rất suôn sẻ. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, tiệm cơm Trần Thị của Trần Dương đã xong xuôi mọi thứ, chỉ chờ thời cơ thích hợp là có thể mở cửa buôn bán. Thời gian Trần Dương khai trương là vào ngày mai. Thời gian này do Trần Dương và Chu Hải đã hẹn kỹ. Theo thỏa thuận của hai người, Chu Hải sẽ mang một nhóm quyền quý nhị đại ở Khai Dương đến ủng hộ công việc làm ăn của hắn.
Sau khi tiệm cơm Trần Thị chuyển đến Khai Dương Thị, nhiệm vụ khuếch trương thanh danh của Trần Dương cũng từ Kinh Hải Thị chuyển sang Khai Dương Thị. Để hoàn thành nhiệm vụ này, Trần Dương nhất định phải một lần thành danh, thu hút sự chú ý. Những người Chu Hải dẫn đến đều là những phú nhị đại bậc nhất của Khai Dương, chỉ cần bọn họ hài lòng, Trần Dương tự tin rằng tiệm cơm Trần Thị của mình chắc chắn sẽ phất lên. Đến lúc đó, nhiệm vụ khuếch trương thanh danh muốn hoàn thành chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay.
Nhưng ý nghĩ thì tốt đẹp mà thực tế thì tàn khốc, Tần Chính sẽ cho Trần Dương biết thế nào là tàn nhẫn. Sau khi Chân Thị Chi Nhãn dò xét được ý định khai trương của Trần Dương vào ngày mai, Tần Chính lập tức liên lạc với Chu Mị Nhi, để Chu Mị Nhi thông báo cho Tri phủ Khai Dương, bắt đầu phong sát tiệm cơm của Trần Dương.
Nhận được điện thoại của Tần Chính, Chu Mị Nhi sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, liền lập tức liên lạc với Tri phủ Khai Dương Chu Thông, bằng giọng điệu mệnh lệnh: "Bên ngoài Đại học Khai Dương có một tiệm cơm Trần Thị, lão bản Trần Dương bên trong trêu chọc ta, ngày mai ngươi dẫn người đi phong tiệm cơm của hắn, còn phải thông báo một tiếng, cấm hắn mở tiệm cơm quán rượu ở địa phận của Chu gia."
"Đúng, đừng tự ý xử lý hắn, ta chỉ cần tiệm cơm của hắn bị phong thôi, ngoài phong cửa hàng, đừng có bất cứ ý đồ nào nhắm vào hắn."
"Dạ."
Chu Thông nghe mệnh lệnh của Chu Mị Nhi, lập tức cúi đầu hèn mọn dạ vâng. Không hèn mọn cũng không được. Hắn, Chu Thông, mặc dù cũng là người của Chu gia, nhưng chỉ là tộc nhân chi thứ, gặp dòng chính bình thường đã trong lòng run sợ rồi. Chu Mị Nhi, tiểu tổ tông của Chu Gia này, dòng chính Chu Gia gặp cũng phải đi vòng, rất sợ chọc Chu Mị Nhi không vui, dòng chính cũng không dám trêu vào Chu Mị Nhi, hắn thì càng không dám. Chắc chắn là Chu Mị Nhi nói gì, hắn sẽ đáp đó.
"Ừm, vậy cứ vậy đi, cúp máy."
Nghe Chu Thông đáp lời, Chu Mị Nhi liền trực tiếp cúp điện thoại.
"Người đâu, gọi Tiểu Hải đến đây cho ta."
Sau khi Chu Mị Nhi cúp điện thoại, Chu Thông liền lập tức gọi ra ngoài.
"Dạ."
Ngoài cửa đáp lời, mấy phút sau, Chu Hải liền bước vào thư phòng của Chu Thông.
"Phụ thân, ngài tìm con?"
Chu Hải vừa thấy Chu Thông liền tò mò hỏi.
"Ngày mai con dẫn người đi phong tiệm cơm sắp mở bên ngoài đại học Khai Dương, một khi đã phong rồi, hắn có tìm bất cứ quan hệ nào, cũng không được phép giải phong."
Chu Thông nói.
"Phụ thân, tiệm cơm của nhà ai vậy ạ? Sao giọng ngài nghiêm trọng thế? Là tiệm cơm nào trêu chọc ngài ạ?"
Chu Hải tò mò hỏi.
"Không phải trêu chọc ta, mà là trêu chọc một nhân vật không thể trêu vào, tiệm cơm đó tên là Trần Thị tiệm cơm, ông chủ tên là Trần Dương."
Chu Thông nói.
"Ai? Trần Dương? Trần Thị tiệm cơm?"
Đôi mắt của Chu Hải hơi nheo lại.
"Sao vậy? Con biết tiệm đó à?"
Chu Thông thấy vẻ mặt của Chu Hải thì cau mày hỏi.
"Biết ạ, tiệm cơm này cũng là do con giúp hắn gây dựng lên, chủ quán Trần Dương nấu ăn vô cùng lợi hại. Con đã từng may mắn được thưởng thức tài nghệ của một trù đạo Tông Sư trong yến tiệc của Chu Gia, tay nghề của Trần Dương không hề kém trù đạo Tông Sư, rất có thể chính là trù đạo Tông Sư."
"Phụ thân, rốt cuộc thì Trần Dương đã trêu chọc ai vậy? Có cơ hội hòa giải không? Nếu có thể hòa giải thì con cảm thấy có thể giúp hắn hòa giải, chỉ cần giúp hắn hòa giải, Trần Dương sẽ nợ chúng ta một ân tình lớn. Trần Dương còn rất trẻ, chỉ mới hai mươi mấy tuổi, mà đã là trù đạo Tông Sư, phụ thân chắc phải biết tiền đồ của hắn khủng bố đến mức nào."
"Thiên phú trù đạo của hắn, ở đương thời khó ai sánh bằng, thậm chí có thể đạt đến cảnh giới trù đạo Đại Tông Sư trong truyền thuyết, cũng có khả năng. Cũng chính vì tài nghệ và tố chất trù nghệ đáng kinh ngạc đó mà con mới cố ý kết giao với hắn, ngày mai hắn khai trương, con còn đồng ý dẫn bạn bè đến ủng hộ, chính là muốn thắt chặt tình cảm đôi bên."
"Hắn vừa mới khai trương, con đã đi phong, chắc chắn có chút không hay."
Chu Hải nhìn Chu Thông nói.
"Từ giờ trở đi, con và hắn không còn là bạn bè nữa, Trần Thị tiệm cơm, ngày mai nhất định phải bị phong. Cái gì trù đạo Tông Sư, cái gì thiên phú trù đạo vô song cũng vô dụng, ngày mai con nhất định phải đích thân đi phong, tiện thể cắt đứt quan hệ qua lại với hắn."
Chu Thông vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Chu Hải nói.
"Phụ thân? Rốt cuộc thì Trần Dương đã chọc ai vậy ạ? Phong thì phong, dù sao ngài cũng phải cho con biết đầu đuôi chứ?"
Nghe Chu Thông nói, Chu Hải khó hiểu hỏi. Hắn thật sự không hiểu, vì sao Trần Dương có thiên phú trù đạo đáng sợ như vậy, mà Chu Thông cũng không ra mặt hòa giải ân oán. Phải biết một khi Trần Dương trở thành trù đạo Đại Tông Sư sau này, lúc đó cho dù là Chu gia cũng phải coi trọng đấy. Thậm chí dù không phải trù đạo Đại Tông Sư đi nữa, với tay nghề của một trù đạo Tông Sư, cũng đủ để Chu Gia nhìn với con mắt khác. Dù sao thì trù đạo Tông Sư không phải là tôm tép gì, không phải đâu đâu cũng có.
"Người hắn trêu chọc là tiểu tổ tông Chu Mị Nhi của Chu gia. Tiểu tổ tông này đã lên tiếng bắt ta phong tiệm cơm của Trần Dương, con bảo ta hòa giải kiểu gì? Chỉ sợ ta mà thật sự lên tiếng, thì người xong đời không còn là Trần Dương, mà là ta."
"Cha con ta chỉ là tộc nhân chi thứ của Chu Gia, có thể trở thành Tri phủ Khai Dương, đã là quá may mắn rồi. Khai Dương Tri phủ là một chức béo bở, có thể nói chỉ cần nhánh của chúng ta không phạm sai lầm gì thì về cơ bản sẽ được truyền xuống vĩnh viễn, sau khi cha con hạ xuống, sẽ là con thượng vị."
"Nếu chọc giận vị tiểu tổ tông kia, thì đừng nói cha con mình tiếp tục hưởng phú quý như hiện tại, mà đến ăn mày cũng khó. Chu gia không ít người nhắm vào vị trí Tri phủ Khai Dương đâu, chỉ cần vị này không thích chúng ta, thì không cần vị ấy động tay, sẽ có vô số người giúp xử lý chúng ta."
"So với tương lai của cha con mình, thì Trần Dương, một trù đạo Tông Sư chỉ là cái thá gì?"
Chu Thông nhìn Chu Hải, lời lẽ nặng nề khuyên nhủ.
"Con hiểu rồi, ngày mai con sẽ đích thân đi phong tiệm cơm của hắn."
Nghe Chu Thông nói, Chu Hải liền biết rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc, trịnh trọng gật đầu.
"Ừm."
Chu Thông gật đầu.....................
"Vạn sự đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông, quả nhiên ngay từ đầu mình không nên chọn Kinh Hải Thị, cái chỗ rách nát đó. Ở cái nơi đó phong thủy quá kém, mình phải chịu bao nhiêu ấm ức."
"Đổi sang Khai Dương Thị thì lập tức khác ngay, không chỉ quen biết với ông chủ Trần, lại còn quen với công tử của Tri phủ Khai Dương Chu Hải. Chu Hải là người của Chu gia đấy, trong giới thiệu của hệ thống, thế lực của Chu gia còn lợi hại hơn cả Tần gia."
"Có Chu Hải bảo bọc mình, tiệm cơm của mình không thể có chuyện được. Mình nhất định sẽ nhanh chóng trưởng thành, Tần Chính, cứ chờ xem, đến khi ta trở lại kinh đô thì chính là ngày giỗ của ngươi."
Trong lúc Chu Thông và Chu Hải nói chuyện, trong tiệm cơm Trần Thị, Trần Dương nắm chặt nắm đấm, tự lẩm bẩm một mình...........................
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến ngày thứ hai. Ngày này, khi trời vừa mới tờ mờ sáng, Trần Dương đã bắt đầu rời giường chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Theo như lời của Chu Hải, hôm nay những người anh ta dẫn đến ủng hộ, không một trăm thì cũng tám mươi. Với nhiều người như vậy, hắn chắc chắn phải chuẩn bị đủ nguyên liệu.
Chuẩn bị nguyên liệu xong, Trần Dương mở cửa tiệm cơm Trần Thị. Sau khi mở cửa, Trần Dương nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài thì mặt mày liền sa sầm. Chỉ thấy bên ngoài có mấy chiếc xe quan đậu lại, bên cạnh xe đứng một đám bộ khoái. Cảnh tượng này quá quen thuộc với hắn rồi. Ngày đó Lâm Huyền phong tiệm cơm của hắn cũng là cảnh tượng này.
"Không, sẽ không đâu, chắc chắn là mình suy nghĩ nhiều, mình bây giờ đã có quan hệ tốt với Chu Hải, con trai Tri phủ Khai Dương rồi, làm sao lại bị phong nữa chứ? Nhất định là mình quá nhạy cảm."
Trần Dương thầm nghĩ trong lòng.
Ngay khi Trần Dương đang suy tư mục đích xuất hiện của đám bộ khoái này thì có một bóng người từ trong xe bước xuống. Bóng người này không ai khác, chính là Chu Hải. Lúc này Chu Hải đang mặc quan phục, chứ không phải thường phục nữa. Thấy cảnh này, cảm giác không ổn trong lòng Trần Dương lại một lần nữa dâng lên.
Chu Hải nói hôm nay sẽ dẫn người đến ủng hộ hắn. Ủng hộ mà lại mặc đồ kiểu này, hơn nữa lại còn ngồi xe quan đến. Những người mà hắn nói sẽ mang đến ủng hộ cũng chẳng thấy đâu cả.
"Đến đây, phong tiệm cơm Trần Thị lại cho ta."
Chu Hải bước xuống xe quan, liếc nhìn Trần Dương rồi phất tay ra lệnh cho đám bộ khoái phía sau.
"Dạ."
Đám bộ khoái phía sau Chu Hải vừa nghe thấy tiếng, lập tức cầm giấy niêm phong lên, bắt đầu đi về phía tiệm cơm Trần Thị.
"Khoan đã, Chu công tử, ý anh là sao?"
"Sao lại phong tiệm cơm của tôi, hôm qua chúng ta còn nâng chén cười nói cơ mà?"
"Anh nói hôm nay dẫn người đến ủng hộ cho tôi, không ủng hộ thì thôi đi, sao lại còn phong tiệm?"
"Cho dù có phong tiệm thì cũng phải có lý do chứ?"
Trần Dương nhìn Chu Hải lớn tiếng hô.
"Tiệm cơm của ngươi không đủ tiêu chuẩn, không cho phép mở cửa buôn bán."
Chu Hải im lặng nhìn Trần Dương một hồi rồi lên tiếng.
"Đến nước này rồi, Chu công tử anh đừng có làm ra vẻ quan trọng nữa. Tiệm cơm của tôi đủ tiêu chuẩn hay không, anh chẳng lẽ không rõ hay sao? Rốt cuộc là vì lý do gì mà đóng cửa tiệm tôi? Chẳng lẽ Tần Chính sai khiến anh?"
Trần Dương nhìn Chu Hải nói.
"Tần Chính? Tuyệt thế thiên kiêu của Tần gia? Ngươi đắc tội người cũng không ít đấy, nhưng đáng tiếc là ngươi đoán sai rồi, nếu là Tần Chính, thì ta đã không phong tiệm này rồi. Dù tay Tần gia có dài thế nào, cũng không thể vươn tới nơi đây. Ta phong tiệm của ngươi là vì ngươi đã đắc tội một nhân vật khủng bố khác."
"Người này là ai, ta không thể nói cho ngươi biết, ta chỉ có thể nói là người này vừa vặn có thể ảnh hưởng đến nơi này của chúng ta, thậm chí toàn bộ địa bàn của Chu gia, nàng đều có thể ảnh hưởng tới. Đừng trách ta, ta cũng không có cách nào khác, nếu không phong tiệm của ngươi thì người gặp xui xẻo chính là ta."
Chu Hải nhìn Trần Dương trầm giọng nói.
"Chu công tử, tôi không trách anh phong tiệm của tôi, dù sao con người ai cũng vì mình cả. Anh với tôi quen nhau chưa được bao lâu, làm sao mà có thể không tiếc mọi thứ giúp tôi được, nhưng nếu như Chu công tử còn nhớ tới tình nghĩa mỏng manh giữa chúng ta thì hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc người tôi đắc tội là ai."
"Nói thật, trong ấn tượng của tôi, ngoài Tần Chính ra, tôi không hề đắc tội với bất cứ ai, hơn nữa ngay cả với Tần Chính tôi cũng không thực sự đắc tội hắn, chỉ là hắn nhắm vào tôi mà thôi."
Trần Dương nghe lời của Chu Hải liền đánh vào tình cảm nói.
Hắn không hận Chu Hải là không thể nào. Khi mở tiệm cơm, Chu Hải vỗ ngực cam đoan sẽ bao bọc tiệm cơm của hắn. Vậy mà bây giờ chỉ mới có một ngày, liền thay đổi thái độ, Trần Dương sao có thể không oán hận? Nhưng bây giờ sự việc đã rồi, oán trách cũng vô ích, chi bằng hỏi cho rõ ai đang nhằm vào mình thì hơn. Biết là ai, may ra hắn còn có cách hóa giải.
"Anh hay xem phim à?"
Chu Hải nghe Trần Dương đánh vào tình cảm thì trầm ngâm một hồi rồi chậm rãi lên tiếng.
"Có xem, Chu công tử anh có ý gì?"
Trần Dương hỏi.
"Những gì cần nói tôi đều đã nói rồi, thôi đi, tiệm cơm của ngươi giờ đã bị phong rồi, ta không ở lại đây nữa. Tạm biệt, không, là không bao giờ gặp lại nữa, sau này anh và tôi vẫn là không nên liên lạc thì hơn, còn nữa tôi sẽ cho Trần lão bản không có bất cứ quan hệ gì với anh. Nhưng cái cửa hàng này vẫn là của anh."
"Anh có thể dùng nó để kinh doanh cái gì đó khác, cho dù tài nấu nướng của anh không thể phát huy thì thu nhập chắc chắn cũng không kém, có thể giúp anh có một cuộc sống tương đối khá giả."
Chu Hải không trả lời Trần Dương mà liếc mắt nhìn giấy niêm phong đã được dán lên rồi thản nhiên nói. Sau khi nói xong, Chu Hải liền quay người bỏ đi.
Sau khi Chu Hải bỏ đi, đám bộ khoái phía sau cũng nhao nhao theo Chu Hải rời đi. Nhìn theo Chu Hải sau khi đã đi khỏi, Trần Dương mặt đầy khó hiểu, không ngừng suy nghĩ ý nghĩa câu nói sau cùng của Chu Hải rốt cuộc là gì.
Đứng ở cửa, suy nghĩ hồi lâu, Trần Dương vẫn không hiểu nổi ý nghĩa câu nói cuối cùng của Chu Hải. Sau khi nghĩ mãi không ra, Trần Dương liếc mắt nhìn tiệm cơm Trần Thị đã bị niêm phong, mặt mày trong nháy mắt trở nên vô cùng nặng nề.
"Tại sao lại như vậy chứ, chẳng lẽ tiệm cơm không hợp với ta, Trần Dương? Vừa mở ra đã bị phong? Với lại hầu như là quá trình y hệt nhau, lần trước là con trai Tri phủ Kinh Hải phong, lần này lại là con trai Tri phủ Khai Dương phong."
Nhìn vào giấy niêm phong, trong lòng Trần Dương có chút dở khóc dở cười, tâm tình dao động cực lớn.................
"Keng...... Chúc mừng ký chủ đã thành công khiến tâm tình của khí vận nhân vật chính xuất hiện dao động, thu được hai trăm ba mươi vạn khí vận giá trị."
Ngay khi tâm tình của Trần Dương vừa dao động, Tần Chính ở trong biệt thự liền nhận được tiếng thông báo của hệ thống.
"Tâm tình vừa hơi dao động một chút đã hơn hai triệu khí vận giá trị? Vậy nếu tâm tình nổ tung thì không phải lật gấp mười lần à?"
Nghe con số hai trăm ba mươi vạn, Tần Chính lộ ra một tia vui mừng trên mặt.................
Sau khi Trần Dương đau buồn ở trước cửa, liền bắt đầu quay lại trong tiệm cơm Trần Thị, tiếp tục trầm tư suy nghĩ xem câu nói sau cùng của Chu Hải là chỉ ai. Chỉ cần biết là ai, thì có cơ hội hóa giải, chỉ cần có thể hóa giải, thì chắc chắn tiệm cơm Trần Thị của hắn sẽ tiếp tục mở cửa được.
"Đại minh đệ nhất nữ thiên hậu Chu Mị Nhi? Chờ chút? Nghe nói Chu Mị Nhi phía sau có chỗ dựa rất lớn, chẳng lẽ chỗ dựa sau lưng của Chu Mị Nhi chính là Chu Gia?"
"Chu Hải hỏi mình xem phim à, là đang nhắc mình rằng người phong tiệm mình chính là Chu Mị Nhi, kẻ có tin đồn dựa núi lớn?"
Trần Dương sau khi nghĩ mãi không ra liền lấy điện thoại di động ra tìm phim, tìm kiếm xong thì hiện ra rất nhiều phim, còn có bảng xếp hạng người hâm mộ, nhìn thấy người hâm mộ số một là Chu Mị Nhi, Trần Dương đột nhiên hiểu ra ý của câu nói sau cùng của Chu Hải.
Nhưng hiểu ra rồi thì Trần Dương lại càng khó hiểu hơn. Hắn với Chu Mị Nhi không thù không oán, Chu Mị Nhi sao lại đối xử với hắn như vậy?
PS: Gộp hai chương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận