Đô Thị: Bắt Đầu Võ Đạo Kim Đan, Quét Ngang Nhân Vật Chính

Chương 574:: Thiếu hụt sâu kiến tự giác?

Chương 574: Thiếu hụt sự tự giác của kiến sâu? Mà khi Lục Hiên lại lần nữa xuất hiện ở trong rừng cây nhỏ này, Tần Chính đã sớm nắm bắt được điểm này. Cho dù hiện tại thực lực của Lục Hiên, trong tình huống tái tạo ngụy Hỗn Độn thể, lại tu luyện Hỗn Độn Nguyên Quyết, đã nâng thực lực lên tới cấp bậc Tiên Tôn, nhưng trong mắt Tần Chính, Lục Hiên vẫn như cũ như con châu chấu trong tay hắn, mặc hắn nhào nặn. Mà lần này Lục Hiên đến đây, lại còn mang theo Vương Dĩnh và Mục Chiêu Chiêu, thậm chí còn muốn giam cầm hai người họ lại, chuyện này Tần Chính đương nhiên không thể ngồi yên làm ngơ. Dù sao Vương Dĩnh và Mục Chiêu Chiêu đều là nữ nhân của mình, Tần Chính đương nhiên không thể để nữ nhân của mình chịu ấm ức mà làm lơ. "Các ngươi cứ ở trong biệt thự đừng đi ra ngoài, ta có chút chuyện phải giải quyết." Tần Chính phân phó Tô Thanh Hoàn và các nàng một tiếng rồi, liền thần thái ung dung đi ra khỏi biệt thự. Nghe được Tần Chính nói vậy, trong lòng các nàng Tô Thanh Hoàn đều vô cùng tò mò, bất quá các nàng lại rất nghe lời Tần Chính, không ai đi ra khỏi biệt thự, mà cả đám đều ghé lên cửa sổ xem náo nhiệt. Tần Chính đương nhiên biết hành động của các nàng Tô Thanh Hoàn, bất quá đối với chuyện này, Tần Chính trong lòng cũng không để ý cho lắm. Khóe miệng của hắn nhếch lên một nụ cười khẽ, cứ thế đi về phía khu rừng nhỏ u tĩnh nơi Lục Hiên đang đứng. Nhìn tốc độ Tần Chính đi bộ có vẻ không nhanh lắm, nhưng thực tế lúc này, mỗi bước chân của Tần Chính đều dễ dàng vượt qua mười mấy mét, chỉ trong mấy bước ngắn ngủi, Tần Chính đã đi đến trong rừng cây u tĩnh, đối mặt trực tiếp với Lục Hiên. Lục Hiên nhìn Tần Chính đứng trước mặt, trên mặt hắn không có quá nhiều cảm xúc dao động, nếu như là lần trước, Lục Hiên có lẽ đã không nhịn được sinh ra sát ý lạnh lẽo với Tần Chính. Nhưng phải thừa nhận một điều, lần này sau khi thực lực của Lục Hiên tăng lên, tâm tình của hắn so với trước đây, quả thật đã thay đổi rất nhiều, cái thái độ siêu nhiên đó, khiến Lục Hiên khi đối diện với Tần Chính, đã không còn nổi lên những gợn sóng lớn mà chỉ bình thản đối đãi. "Không thể không nói, ngươi khiến ta thật sự rất kinh ngạc, ở thế giới này, ban đầu ta cho rằng bậc Đại Tông Sư vô địch đã là đỉnh chiến lực của thế giới này rồi." "Dù sao trong thế giới này, có sự hạn chế vô cùng nghiêm ngặt của thiên địa, nhưng không biết ngươi có kỳ ngộ gì mà lại có thể nâng thực lực lên đến trình độ này, vượt xa bậc Đại Tông Sư vô địch." "Thậm chí lần trước thực lực của ta đạt đến cấp Kim Tiên trung giai, khi đối diện với ngươi, trong lòng ta vẫn cứ không kìm được sinh ra một cảm giác vô cùng nhỏ bé, giống như con kiến nhỏ yếu." "Nhưng hiện tại đã khác, lần này ta có được đại cơ duyên, không chỉ tái tạo thể chất, mà còn tu luyện lại công pháp." "Thực lực của ta bây giờ cường đại, tuyệt đối vượt xa sức tưởng tượng của ngươi, mà ngươi dám đắc tội ta, còn dám đối nghịch với ta, đây chính là việc sai lầm nhất đời của ngươi." "Ban đầu ta vốn không muốn so đo với ngươi quá nhiều, dù sao trong mắt ta ngươi chỉ là một con kiến vô nghĩa, nhưng sự cường đại của ngươi và những hành động sau đó của ngươi, lại khiến ngươi bước lên con đường không có lối về." "Cho nên hôm nay ngươi chắc chắn phải chết, ai đến cũng vô dụng, bởi vì ta là người mạnh nhất trên thế giới này, mà ngươi chọc vào ta, thì chỉ có thể dùng cái chết để chuộc tội." Lục Hiên cứ thế mặt bình thản nhìn Tần Chính, khi nói ra những lời này, trên mặt Lục Hiên lộ ra một vẻ cao ngạo, hoàn toàn dùng ánh mắt kẻ cả để nhìn xuống Tần Chính. Có thể nói không ngoa rằng, lúc này Lục Hiên đã hoàn toàn thể hiện một mặt cao cao tại thượng của mình trước mặt Tần Chính một cách vô cùng nhuần nhuyễn, đó là một loại cảm giác ưu việt tự nhiên. Từ đó có thể thấy, sau khi thực lực của Lục Hiên tăng lên tới cấp Tiên Tôn, tâm tình của hắn so với trước đây đã có sự thay đổi cực lớn. Trước đó Lục Hiên không chỉ một lần gặp cản trở ở chỗ Tần Chính, điều này khiến Tần Chính trực tiếp trở thành tâm ma của Lục Hiên. Thậm chí sau khi trở về Thương Lương Sơn, Lục Hiên có một khoảng thời gian khó lòng bình tĩnh trở lại. Nếu không phải lão tổ Thương Lương Sơn kịp thời thức tỉnh, thì không biết Lục Hiên phải mất bao lâu mới có thể khôi phục lại sự bình tĩnh. Nhưng bây giờ thực lực của Lục Hiên, đã tăng lên đến cường độ này rồi, rõ ràng hắn căn bản không còn coi Tần Chính ra gì. Với thái độ như vậy của Lục Hiên, điều này vốn dĩ đã nằm trong dự đoán của Tần Chính. Mà ngược lại thì nên nói thế nào đây, nhất cử nhất động của Lục Hiên đều nằm trong tầm kiểm soát của Tần Chính, đối với những thay đổi về tâm lý của Lục Hiên, Tần Chính tự nhiên đều biết rõ. Cho nên hiện tại Tần Chính nghe Lục Hiên biểu lộ sự cao ngạo trước mặt mình, dùng giọng điệu đó để nói chuyện với hắn, khóe miệng Tần Chính vẫn mang theo nụ cười bình tĩnh, không hề có chút tức giận nào. "Vậy lần này ngươi đến đây, chính là muốn giết ta sao?" Tần Chính thuận theo lời của Lục Hiên vừa cười vừa nói, từ vẻ mặt Tần Chính, căn bản không thấy chút gì lo lắng. Lục Hiên nhìn thấy cảnh này, trong lòng thoáng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không để trong lòng cho lắm. "Không sai, cho dù trong mắt ta ngươi chỉ là một con kiến vô nghĩa, nhưng ngươi đã nằm trong danh sách phải giết của ta, dù là con kiến cũng không thể sống sót." Lục Hiên vừa cảm thấy kinh ngạc, vừa động tâm tư, trên người liền bộc phát ra một cỗ khí thế cực kỳ lớn. Cỗ khí thế to lớn này, đối với người bình thường mà nói, tuyệt đối có sát thương lớn, bởi vì chỉ riêng khí thế này mang theo áp lực nặng nề đã khiến người ta không chịu nổi. Mà Lục Hiên bây giờ có tâm thái siêu nhiên như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác, khi Tần Chính ở trước mặt Lục Hiên, lại thể hiện một bộ dạng bình thản ung dung, dù thực lực của Lục Hiên bây giờ đã tăng lên đến cấp bậc Tiên Tôn, khiến tâm tình của hắn thay đổi lớn so với trước, thậm chí trở nên vô cùng siêu nhiên, căn bản không coi sinh linh trên thế giới này ra gì. Nhưng phải thừa nhận một điều, khi Lục Hiên thấy Tần Chính vậy mà lại thư thả trước mặt mình như thế, trong lòng hắn vẫn không tự chủ được sinh ra một cảm giác bực bội khó chịu. Bởi vì hắn thấy, Tần Chính thân là một con kiến mà lại không có sự tự giác của một con kiến. Phải biết, với thực lực của hắn, đối với Tần Chính mà nói, cũng như thần linh cường đại, là một sự tồn tại tuyệt đối không thể kháng cự. Cho nên Tần Chính khi ở trước mặt hắn, nhất định phải thể hiện sự kính sợ cần phải có, nhưng bây giờ, Tần Chính lại không hề biểu lộ điều đó ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận