Đô Thị: Bắt Đầu Võ Đạo Kim Đan, Quét Ngang Nhân Vật Chính

Chương 337:: Đan phương

“Tần công tử đại giá quang lâm, thật là vinh hạnh cho nhà họ Chu chúng ta từ trên xuống dưới, nhanh mời vào bên trong.” Thổ tài chủ Chu Vượng dáng người rất tròn trịa, đúng một khuôn mặt phúc hậu điển hình, lúc này thổ tài chủ Chu Vượng đối Tần Chính cười nhẹ nhàng nói. “Ừm, nghe nói bên ngươi thu được một viên mai rùa ngàn năm, trong lòng ta thật sự có chút hiếu kỳ, hôm nay đặc biệt đến xem một chút.” Tần Chính nhẹ gật đầu, hắn cũng không giấu giếm ý định của mình, trực tiếp quang minh chính đại nói ra. Ngược lại với thân phận của Tần Chính, cũng căn bản không cần phải đi vòng vo, chỉ là một viên mai rùa ngàn năm, thật sự vẫn chưa khiến Tần Chính để trong lòng. Mà Tần Chính lần này đến phủ đệ của thổ tài chủ Chu Vượng, thật ra là có ba mục đích, thứ nhất, tự nhiên là nhìn xem Lưu Bân, cái tên nhân vật chính khí vận hư hư thực thực, mặc dù trước đó, Tần Chính trong lòng đã có suy đoán nhất định về lai lịch của Lưu Bân, nhưng mà chuyện này nên nói như thế nào nhỉ, khi chưa đạt được chứng thực, đây tất cả chỉ là suy đoán. Còn về mục đích thứ hai Tần Chính đến phủ đệ của thổ tài chủ Chu Vượng, thì là muốn xem mai rùa ngàn năm, mặc dù Tần Chính cũng không quá để ý món đồ này, nhưng loại vật hi hữu, hiếm thấy như thế, xem qua cũng không tệ. Ngoài ra, mục đích thứ ba là do Tần Chính trong lòng có chút hiếu kỳ, hắn muốn làm rõ rốt cuộc thổ tài chủ Chu Vượng dùng mai rùa ngàn năm để làm gì. Dù sao Tần Chính biết rõ, nếu như Lưu Bân thật sự đúng như suy đoán của mình, hắn đúng nhân vật chính vận bại gia lưu manh, vậy thì không hề nghi ngờ, thổ tài chủ Chu Vượng chính là một yếu tố cực kỳ quan trọng để Lưu Bân phát triển. Đương nhiên, ít nhất ở giai đoạn đầu, thổ tài chủ Chu Vượng chính là một cái ván cầu cho Lưu Bân, mà Tần Chính muốn nắm Lưu Bân, tự nhiên phải nắm chắc huyết mạch của hắn. Cứ lấy trước mắt mà nói, mai rùa ngàn năm này, không hề nghi ngờ chính là lá bài lớn nhất trong tay Lưu Bân mà nếu Tần Chính bắt đầu ra tay từ hướng này để đả kích Lưu Bân, chẳng phải là tương đương với trực tiếp nắm chắc lấy mạng mạch lớn nhất của Lưu Bân sao? Bởi vì cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nhân vật chính khí vận hư hư thực thực Lưu Bân nên nói thế nào nhỉ, so với Trần Bạch Y, Lạc Phàm thì thật sự khác biệt rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận