Đô Thị: Bắt Đầu Võ Đạo Kim Đan, Quét Ngang Nhân Vật Chính

Chương 468:: Bởi vì cực đoan phẫn nộ mà dẫn đến tâm tính nổ tung

Chương 468: Vì quá tức giận mà tâm tính nổ tung.
Không có cách nào, hiện tại Lưu Bân thực sự không thể không hoảng hốt. Từ lúc mới bắt đầu, trong lòng Lưu Bân đã hiểu rất rõ, chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là cái hệ thống bại gia mạnh nhất. Khi hệ thống bại gia mạnh nhất dùng cách thức vi phạm quy tắc, tăng thực lực của hắn lên tới đỉnh phong thánh cảnh, Lưu Bân đã biết, có thể làm được đến mức đó đã là giới hạn của hệ thống bại gia mạnh nhất. Mà lực lượng hắn nhận được từ hệ thống bại gia mạnh nhất, ở giai đoạn này cũng đã đạt đến đỉnh điểm. Ý nghĩa của những lời này là gì, còn cần phải nói nhiều sao? Ít nhất Lưu Bân lúc đó hiểu, hắn chỉ có thể dựa vào lực lượng ở cấp độ hiện tại để tiêu diệt Tần Chính. Ban đầu, khi cảm nhận được sức mạnh cực kỳ cường đại của bản thân, Lưu Bân vô cùng tự tin, cho rằng với lực lượng này, hắn có thể dễ như trở bàn tay giết chết Tần Chính, tiện thể gột rửa tất cả sỉ nhục. Nhưng hiện tại, khi hắn tung ra sức tấn công mạnh mẽ như vậy, lại không thể làm được điều đó. Không chỉ thế, vào thời khắc mấu chốt nhất, đợt công kích mà hắn phát ra lại bị Tần Chính dễ dàng chặn đứng. Phải thừa nhận, điều này khiến Lưu Bân không thể chấp nhận được. Trong tình huống này, thử nghĩ xem làm sao Lưu Bân có thể không hoảng hốt kêu to? Bởi vì đây đã là lá bài tẩy cuối cùng của hắn, nhưng còn Tần Chính thì sao, đối với Lưu Bân lúc này mà nói, có thể dùng từ "sâu không thấy đáy" để hình dung. Thật lòng mà nói, khi Lưu Bân dùng giọng điệu như chó cùng rứt giậu mà hoảng hốt kêu la với Tần Chính, thực tế trong lòng hắn đã bất giác nảy sinh một cảm giác tuyệt vọng. Điều này khiến Lưu Bân có chút không thể tiếp nhận, nhưng những chuyện như vậy tuyệt đối không phải vì Lưu Bân không thể chấp nhận mà sẽ không xảy ra. Nhất là bây giờ, đôi mắt Lưu Bân chớp động lên ngọn lửa rực sáng, cứ thế trừng trừng nhìn Tần Chính, phảng phất như muốn thiêu rụi Tần Chính vậy. Chỉ tiếc là ánh sáng phát ra từ đôi mắt của Lưu Bân có thể khiến cường giả vô địch đại tông sư bị thương nặng, nhưng đối đầu với Tần Chính thì không có chút tổn thương nào. Về điểm này, không có gì để phản bác, Tần Chính cứ thế bình thản nhìn Lưu Bân, khóe miệng nở một nụ cười khinh thường. Lưu Bân nhìn nụ cười khinh thường trên mặt Tần Chính, tận sâu trong lòng hắn bị đâm nhói một cách đau đớn. Điều này hoàn toàn không nằm trong sự kiểm soát của hắn. Ngay cả Lưu Bân cũng không rõ vì sao lại như vậy. Rõ ràng, phần lớn thời gian, hắn có thể giữ một tâm thái bình ổn. Chỉ cần Lưu Bân nhìn thấy Tần Chính lộ ra những nụ cười khinh thường, bình thản hay trào phúng, hắn không thể kiểm soát được cơn giận trong đầu, ý thức chìm trong cảm xúc giận dữ. Bây giờ, cơn giận trong lòng Lưu Bân đã thành công bị Tần Chính trêu chọc. Chỉ có điều, phải nói như thế nào đây, trong lòng Lưu Bân bây giờ ngập tràn vô vàn tức giận, nhưng trong cơn tức giận này lại lẫn một chút tuyệt vọng, và đó mới là điều Lưu Bân rõ ràng thể hiện ra trước mắt. Đối mặt với tình huống này, Lưu Bân rất bất đắc dĩ. Nếu chỉ là bất đắc dĩ thôi thì còn đỡ, nhưng vấn đề là trong sự bất đắc dĩ này, Lưu Bân còn cảm thấy bất lực, đây mới là điều Lưu Bân không thể chấp nhận. "Ngươi có thể nắm giữ được sức mạnh bây giờ là do ta và cái hệ thống bại gia mạnh nhất phía sau ngươi đã cho phép.""Vì ta có thể mặc kệ cho ngươi tăng thực lực lên tới cấp độ này, chẳng lẽ ngươi không động não suy nghĩ, ta lại có thể không có cách nào đối phó ngươi? Nếu ngươi thật sự có đầu óc thì vừa nãy đã không nên gào thét trách móc ta như con chó đang nổi điên." "Bởi vì đây vốn là chuyện ngươi đáng lẽ phải nghĩ tới từ sớm." Tần Chính cười nhạt, cứ vậy nhìn xuống Lưu Bân, dùng giọng điệu bình thản mà trào phúng. Sau khi nghe xong lời Tần Chính, tâm tình của Lưu Bân cuối cùng lại nổ tung một lần nữa. Lần nổ tung này không phải do cảm xúc tuyệt vọng trong lòng hắn chiếm thượng phong, mà là do sự tức giận trong hắn thực sự quá lớn, hoàn toàn vượt qua tất cả. Khi sự tức giận trong lòng Lưu Bân đạt tới đỉnh điểm này, nó cũng có thể kích hoạt sự nổ tung về tâm tính của hắn. Và theo tâm tính của Lưu Bân nổ tung, trong đầu Tần Chính liền truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống đánh dấu khí vận, nhắc nhở Tần Chính, hắn lại thành công cướp đoạt được 50 triệu điểm khí vận của Lưu Bân. Thật lòng mà nói, sau khi Tần Chính nhận được lời nhắc nhở này, ngay cả chính hắn cũng có chút bất ngờ, dù sao theo suy nghĩ của Tần Chính, Lưu Bân hiện tại ít nhất vẫn có sức đánh một trận, chưa đến mức sụp đổ hoàn toàn. Nhưng chỉ vì một vài lời giễu cợt khinh thường của mình mà có thể khiến Lưu Bân nổ tung đến mức này thì đối với Tần Chính, đây quả thực là một niềm vui bất ngờ. Sau khi Lưu Bân dùng hệ thống bại gia mạnh nhất để tăng thực lực lên tới đỉnh phong thánh cảnh, sự nhạy bén của hắn với bản thân đương nhiên cũng trở nên nhạy cảm hơn một chút. Khi hắn vì tâm tính nổ tung mà khí vận trên người bị xói mòn, ngược lại bị Tần Chính cướp đoạt ngay lập tức, Lưu Bân trực tiếp bắt được điểm này, chỉ có điều Lưu Bân bắt cũng không quá rõ ràng mà thôi. Trong cảm giác của Lưu Bân, trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy có một số thứ vô cùng quan trọng trên người mình rời khỏi cơ thể, chảy về phía Tần Chính. Sự thay đổi này đã lập tức làm Lưu Bân cảnh giác, hắn theo bản năng muốn ngăn cản nhưng không thể, vì khí vận bị mất đi vốn là thứ vô hình. "Tần Chính, ngươi rốt cuộc đã làm gì ta? Không đúng, có phải ngươi đã ăn cắp thứ gì từ người ta không?" Lưu Bân bắt đầu điên cuồng kiểm tra cơ thể, nhưng sau khi kiểm tra qua lại, lại không phát hiện ra sự thay đổi nào rõ ràng, điều này càng khiến tâm trạng Lưu Bân trở nên tức giận hơn, thế là hắn trừng mắt nhìn Tần Chính quát lớn. "Chuyện này không cần phải trả lời ngươi, Lưu Bân. Bây giờ ngươi đã có được sức mạnh lớn nhất có thể có, chẳng lẽ có được sức mạnh này mà ngươi chỉ dám tung ra một chiêu rồi không dám tiếp tục tấn công sao?" "Nếu ngươi đã hoàn toàn mất tự tin vào bản thân, vậy ta cũng không cần thiết phải phí lời với ngươi làm gì." "Ngươi biết kết cục duy nhất của ngươi là cái chết, mặc kệ ai đến, cũng không thể ngăn cản được điều đó." Tần Chính căn bản không thèm để ý đến câu hỏi của Lưu Bân, chuyện liên quan đến khí vận, Tần Chính đâu rảnh hơi mà phí lời với Lưu Bân, không cần thiết phải vậy, có được không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận