Đô Thị: Bắt Đầu Võ Đạo Kim Đan, Quét Ngang Nhân Vật Chính

Chương 395:: Không quên sơ tâm, phương đến thủy chung

Chương 395: Không quên sơ tâm, phương đến thủy chung “Bân Tử, lời ngươi nói là có ý gì vậy, đừng vòng vo nữa, bọn ta hy vọng ngươi nhanh vào đề đi.” Mấy người bạn cùng phòng tốt của Lưu Bân nghe thấy hắn nói vậy, trong lòng đều đã cảm nhận được điều gì, nhưng vì Lưu Bân chưa nói rõ ràng nên họ không dám đoán mò. Chẳng may phỏng đoán khác xa với ý Lưu Bân thì chẳng phải rất lúng túng sao. Người bạn chơi thân nhất với Lưu Bân không thể chịu đựng được sự giày vò này, liền thúc giục hắn không nên nói những lời gây xúc động nữa mà nhanh chóng đi vào chủ đề. Mấy người còn lại tuy không mở miệng nhưng ai nấy đều chăm chú nhìn Lưu Bân, ánh mắt và vẻ mặt đều lộ rõ vẻ nóng ruột. “Ha ha, được thôi, vậy ta nói thẳng cho nhanh, từ giờ trở đi, ta Lưu Bân ở phòng thế nào thì mấy anh em sẽ ở phòng y như vậy, ta ăn gì thì mấy anh em ăn y như vậy, thậm chí có thể ăn ngon hơn, chỉ cần các ngươi thích ăn, dù là sơn hào hải vị khó kiếm đến đâu, chỉ cần có tiền làm được ta đều sẽ mang về cho các ngươi.” “Phải làm được việc có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia với anh em, đây là điều kiện cơ bản nhất cần phải thỏa mãn, giờ chúng ta không cần ở lại nơi này nữa, cái hoàn cảnh phòng ngủ đơn sơ của Đại học Kinh Hải này không còn xứng với thân phận của mấy anh em nữa rồi.” Lưu Bân nở một nụ cười có vẻ rất thần bí, đương nhiên đối với mấy người bạn cùng phòng này thì điều khiến họ phấn chấn nhất chính là động tác vung tay của Lưu Bân khi vừa nói xong. Phải thừa nhận rằng, cái động tác vung tay này của Lưu Bân, trong mắt mấy người bạn cùng phòng mà nói, đơn giản là đẹp trai đến ngây người, khí thế mười phần, hoàn toàn đúng là điển hình của người không hề nương tay. Nhưng vì là bạn cùng phòng, là bạn tốt có thể thổ lộ tâm tình với Lưu Bân nên họ đều vui lòng khi nghe Lưu Bân nói, vui vẻ nghe thấy lần này Lưu Bân bày tỏ thái độ. Không nói những chuyện khác, chỉ là cái thái độ lúc này của Lưu Bân đối với bọn họ thôi cũng đủ để họ cảm thấy việc gặp phải những điều bất trắc trong lao ngục Phủ Nha kia hoàn toàn xứng đáng, thậm chí là có phải chịu đựng sự giày vò gấp trăm lần so với chuyện này thì cũng hoàn toàn xứng đáng. Với những suy nghĩ này, ánh mắt kích động của đám bạn Lưu Bân cũng càng thêm mãnh liệt, họ đâu phải người ngu ngốc, đương nhiên đều đã có thể hiểu được ý trong lời nói của Lưu Bân. Dù sao Lưu Bân đã nói vô cùng rõ ràng rồi, nếu đến nước này còn nghe không hiểu thì chẳng phải là quá đần độn sao? “Vậy nên giờ đứng dậy đi, chúng ta đi ăn sáng trước đã, ăn một bữa sáng xa hoa nhất, rồi sau đó đi xem nhà, chọn ra căn hộ mà mấy người ưng ý nhất, ta muốn mua cho mỗi anh em một căn để có thể vào ở luôn.” Mặc dù Lưu Bân trước đó đã nói rất rõ ràng rồi, nhưng giờ đây, anh cũng không muốn mấy người anh em phải đoán già đoán non gì nữa, mà dùng lời lẽ trực tiếp hơn, nói rõ ý định cho những việc sắp làm. “Dựa vào, Bân Tử cậu đừng đùa tụi này chứ, đây là Kinh Hải Thị, cái thành phố xa hoa nhất thế gian này đó, đất ở đây là tấc đất tấc vàng a, tụi này biết cậu có số trúng mánh nên mới một phát phất lên thành kẻ có tiền, nhưng dù có giàu đến mấy thì cũng không thể vung tay quá trán vậy được.” Lưu Bân đã nói rõ mọi chuyện rồi, nhưng mấy người bạn cùng phòng lại không thể kiềm chế được sự bất an trong lòng, dù Lưu Bân nói ra những thứ này, nghe vào đều thấy kích động cả, cũng lại ai mà chẳng tư tâm chứ. Mấy người bạn cùng phòng của Lưu Bân cũng vậy thôi, chỉ là phải thừa nhận vận khí của nhân vật chính của Lưu Bân thật sự là quá mạnh mẽ mới thu hút được mấy người ở trong một túc xá, tuy ai cũng có tật xấu này nọ nhưng phẩm chất cốt lõi thì rất tốt, trước những lợi ích quá lớn mà vẫn giữ được bản tâm đã là rất khó, đằng này họ còn có thể thật lòng quan tâm đến Lưu Bân, chỉ riêng điểm này đã không phải ai cũng có thể làm được. Điều đáng quý là, những người bạn của Lưu Bân đều đã làm được điều đó, Lưu Bân đương nhiên cảm nhận được sự lo lắng chân thành từ họ, trong lòng anh không kìm được cảm giác ấm áp dễ chịu, toàn thân dường như được dòng nhiệt bao bọc lấy, thực sự rất thoải mái. “Mấy anh cứ yên tâm, ta dám nói thì tất nhiên là có đủ thực lực để làm.” Trong hốc mắt Lưu Bân có những giọt nước trong suốt đang chớp động, anh nhìn từng người bạn cùng phòng, đúng vậy, cả phòng của Lưu Bân có tổng cộng 6 người, ngoài Lưu Bân ra còn 5 người, năm người anh em này chính là tài sản tinh thần quý giá nhất của Lưu Bân. “Huống hồ đây cũng chỉ là vài căn nhà thôi, so với tài sản của ta hiện giờ thì như chín trâu mất sợi lông, chút tiền lẻ này ta vẫn có thể tiêu được, quan trọng nhất là, ta Lưu Bân tiêu số tiền này vì anh em thì thực lòng rất sẵn lòng.” Lưu Bân cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, sau đó mới nói những lời này với đám bạn thân. “Tốt tốt, Bân Tử đã quyết định rồi, còn có lòng tốt như vậy, vậy tụi mình không nên từ chối nhiều nữa, cứ tiếp nhận lòng tốt của Bân Tử thôi, mà ngược lại thì ta rất công nhận câu nói của Bân Tử, về sau tụi mình sẽ có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, chỉ cần làm được việc này thôi thì những chuyện khác không cần nói nhiều nữa.” Người được coi là đại ca trong phòng lúc này giơ tay lên, bày ra một dáng vẻ uy nghiêm, mở miệng nói với mọi người như vậy. “Đúng đó, đại ca nói không sai, chúng ta nhận được bao nhiêu thứ tốt của Bân Tử hiện tại cũng không sao cả, ngược lại thì sơ tâm của chúng ta chính là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, người ta vẫn nói không quên sơ tâm mà, chỉ cần nhớ kĩ điều này là được rồi.” Mấy người khác gật đầu đồng ý với lời nói của người đại ca trong túc xá, họ đều rất tán thành ý kiến đó, huống chi khi trải qua chuyện trong ngục Phủ Nha thì đã có rất nhiều thứ đã được định sẵn rồi. Đây là một loại tình cảm vô cùng đặc thù, hay có thể nói là một thứ tình cảm cực kì kiên cố, hoàn toàn không thể so sánh với tình bạn bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận