Đô Thị: Bắt Đầu Võ Đạo Kim Đan, Quét Ngang Nhân Vật Chính

Chương 126:: Thực lực lớn thành, tìm kiếm Tần Chính báo thù Diệp Minh ( canh thứ hai )......................

Chương 126: Thực lực đại thành, tìm Tần Chính báo thù. Diệp Minh (canh hai) Ba ngày sau, trong núi rừng nơi Diệp Minh ở, vang lên một tiếng gầm thét cực lớn. Âm thanh này làm rung động cả khu rừng núi rộng hàng trăm dặm. “Uy thế này, tốt, tốt, tốt! Thực Thiết Thú rốt cuộc đạt đến đỉnh phong, không uổng phí ta hao tổn gần tám trăm đạo linh khí đặc thù để bồi dưỡng nó.” Trong rừng núi, Diệp Minh nhìn Thực Thiết Thú đã đạt đỉnh phong, thân hình cao gần tám mươi mét, phát ra hung uy kinh khủng, vô cùng hài lòng gật đầu nói.
“Rút lấy lực lượng của Thực Thiết Thú.” Diệp Minh không chút do dự, lập tức lấy ra ngự thú chi tâm, bắt đầu rút lấy lực lượng của Thực Thiết Thú.
“Ông.” Khi ngự thú chi tâm phát ra một đạo hồng quang, Diệp Minh liền cảm thấy trong cơ thể mình có thêm một nguồn sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
“Tư tư…” Lực lượng không ngừng tăng lên, trên người Diệp Minh xuất hiện một luồng nhiệt khí nóng rực. Sau gần một tiếng, nhiệt khí trên người Diệp Minh biến mất.
“Phanh.” Ngay khi nhiệt khí biến mất, Diệp Minh dùng sức nắm chặt bàn tay. Trong nháy mắt, một tiếng động như sấm sét vang lên từ lòng bàn tay Diệp Minh.
“Ha ha, nắm tay như sấm sét, bây giờ ta cho dù chỉ dựa vào sức của mình, cũng không kém so với hai kẻ mạnh nhất thiên hạ kia sao?” “Nếu thêm viễn cổ giao long và Thực Thiết Thú thì hai nhân vật vô địch mấy trăm năm ở Kinh Thành kia cũng chỉ là lũ sâu kiến.” “Xin lỗi, thời đại vô địch của các ngươi đã qua rồi, thời đại Diệp Minh của ta bắt đầu từ giờ phút này.” Cảm nhận được sức mạnh của mình lúc này, Diệp Minh cười lớn.
“Tần Chính, bây giờ ta sẽ đến tìm ngươi, ngươi trong mắt ta chỉ là sâu kiến, trò chơi mèo vờn chuột mà thôi, ngươi biết chơi, ta cũng biết, bất quá ta có pháp thuật đào mệnh, ngươi thì sao?” Ngay sau đó, Diệp Minh nhìn về hướng Kinh Hải Thị, lạnh lùng nói. Nói xong, Diệp Minh vung tay, thu Thực Thiết Thú vào ngự thú chi tâm, rồi tìm đúng hướng Kinh Hải Thị mà nhanh chóng đuổi theo.
“Thật là người không biết không sợ, chỉ có chút thực lực này mà cũng muốn vô địch thiên hạ?” Khi Diệp Minh vừa chạy tới Kinh Hải Thị, Tần Chính đã nhận được Chân Thị Chi Nhãn nhắc nhở. Nhìn hình ảnh Diệp Minh phách lối trong nhắc nhở, Tần Chính khinh thường lắc đầu. Nói thật, dù không có Tần Chính, chút thực lực của Diệp Minh cũng chỉ gây được một chút gợn sóng nhỏ mà thôi. Thế giới này nhân vật chính khí vận rất nhiều. Nhân vật chính khí vận cấp bậc như Diệp Minh chỉ ở mức trung bình. Thực lực Diệp Minh bây giờ nhìn như vô địch, nhưng kỳ thực chỉ ở mức khởi đầu của một vài nhân vật chính khí vận mà thôi. Không nói đâu xa, cứ nhìn nhân vật chính khí vận tu tiên thiên tôn trùng sinh đô thị Trần Bạch Y là thấy. Trần Bạch Y khi mới xuất thế đã là vô địch ở cấp Đại Tông Sư rồi. Thậm chí với những kiến thức trong đầu Trần Bạch Y, Thực Thiết Thú cũng chỉ gây một chút phiền phức, cuối cùng người chiến thắng chắc chắn là Trần Bạch Y. Diệp Minh còn không bằng Trần Bạch Y, nhân vật chính khí vận miễn cưỡng đạt đến mức thượng đẳng, chứ đừng nói những nhân vật chính khí vận đỉnh cấp. Bất kỳ ai trong số đó cũng đều có thể dễ dàng đè chết Diệp Minh.
“Tần Chính, ra đây gặp ta!” Khoảng tám giờ tối, bên ngoài biệt thự Tần Chính vang lên một tiếng như sấm sét.
“Các nàng đến rồi sao?” Nghe được tiếng này, khóe miệng Tần Chính nở một nụ cười.
“Thanh âm này?” Chu Mị Nhi, Tô Thanh Hoàn nghe thấy âm thanh, ai nấy đều nhìn nhau. Thực lực của các nàng không thấp, có thể nghe ra thực lực của đối phương. Theo các nàng thấy, chủ nhân của giọng nói này so với các nàng mạnh hơn rất nhiều. Là cái loại không thể so sánh được. Giọng nói này tràn đầy sự bất thiện với Tần Chính. Dù các nàng rất tin vào thực lực của Tần Chính, nhưng vẫn lo lắng cho sự tồn tại khủng bố có thể xuất hiện.
“Đi thôi, đừng lo, chỉ là một con tôm tép nhãi nhép, lần trước hắn may mắn chạy thoát, lần này chắc là có chút cơ duyên nên đến tìm ta báo thù thôi.” “Lần này, hắn không có cơ hội trốn đâu.” Thấy vẻ lo lắng trên mặt các nàng, Tần Chính cười rồi đứng lên nói. Nghe được chủ nhân của giọng nói từng bị Tần Chính đánh bại, vẻ lo lắng của Tô Thanh Hoàn lập tức biến mất. Lúc trước không có sự so sánh nên các nàng lo lắng, nhưng khi có Tần Chính so sánh, các nàng liền không lo lắng. Bởi vì tư chất của Tần Chính, các nàng đều tin rằng người đã từng bị hắn đánh bại thì không thể đuổi kịp hắn. Người gọi ngoài cửa kia tuy rất khủng bố, nhưng đã từng là bại tướng dưới tay Tần Chính, thì mãi mãi là vậy, không có cơ hội ngóc đầu lên.
“Các ngươi ở nhà chờ ta, ta đi một chút rồi về.” Tần Chính nói với các nàng một tiếng, thân hình biến mất trong phòng. Khi xuất hiện lần nữa, Tần Chính đã ở bãi đất trống xa biệt thự. Lúc này, Diệp Minh cũng đứng ở bãi đất trống. Phải nói, Tần Chính cảm thấy bãi đất trống ngoài biệt thự mình như mộ địa của nhân vật chính khí vận. Tất cả những nhân vật chính khí vận mà hắn từng gặp đều bị giết ở bãi đất trống này. Hôm nay Diệp Minh cũng vậy, sẽ bị hắn xử lý ở đây.
“Bất cứ lực lượng nào gây hư hại cho nơi này, sau đó đều sẽ phục hồi như cũ.” Nghĩ đến hiệu quả đặc biệt của mộ địa nhân vật chính khí vận, Tần Chính dùng Á Thánh Văn Tâm thêm cho bãi đất trống hiệu quả phục hồi như cũ sau khi bị phá hoại.
“Tần Chính, ngươi đúng là không sợ chết, giọng nói của ta lúc nãy không hề che giấu sức mạnh, ngươi hẳn đã cảm nhận được thực lực của ta đã đạt đến cấp độ nào.” “Ta vốn tưởng rằng sau khi ta lớn tiếng dọa nạt thì ngươi sẽ sợ sức mạnh của ta mà chạy trốn, không ngờ ngươi thờ ơ, trực tiếp đến đây, ta không biết nên nói ngươi dũng cảm hay ngu xuẩn nữa.” Diệp Minh nhìn Tần Chính xuất hiện, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh nói.
“Chút thực lực của ngươi còn chưa đủ để khiến ta phải bỏ chạy, chỉ là vô địch Đại Tông Sư thôi, ta có gì phải sợ?” Tần Chính nhìn Diệp Minh một bộ dạng nắm chắc toàn cục, thản nhiên nói.
“Chỉ là vô địch Đại Tông Sư thôi? Xem ra ta vẫn đánh giá thấp ngươi, nghe giọng điệu ngươi, ngươi cũng ở cảnh giới này?” “Nhưng cũng không trách, dù sao ngươi cũng có cơ duyên kinh thiên, hơn nữa lại lâu hơn ta, có thể đạt tới cấp độ này cũng không có gì lạ.” “Chính ta ngu xuẩn, lần trước không biết rõ thực lực của ngươi mà tìm ngươi gây phiền phức, cuối cùng bị ngươi ép phải bỏ chạy.” “Nhưng ngày đó là ta trốn, hôm nay là ngươi trốn, ngươi không phải là đối thủ của ta.” Nghe lời Tần Chính nói, Diệp Minh tự tin nhìn Tần Chính nói.
“Chạy trốn? Ngươi không nói ta còn quên, nếu ta nhớ không nhầm thì hôm đó ngươi dùng điều kiện làm thái giám để thoát đi mà?” Tần Chính nhìn Diệp Minh, cười ha ha.
“Thái giám?” “Tần Chính, ngươi muốn chết.” Nghe Tần Chính nói, mặt Diệp Minh vô cùng lạnh lùng, trên người bộc phát ra một luồng khí tức vô cùng khủng khiếp.
“Muốn chết? Người muốn chết là ngươi, hôm đó ngươi dùng thân làm thái giám để trốn thoát, hôm nay ta muốn xem xem ngươi có thể dùng cái gì để trả giá.” “Không đúng, hôm nay dù ngươi dùng bất cứ giá nào cũng vô dụng, từ xưa đến nay chưa ai thoát được khỏi tay ta lần thứ hai, ngươi cũng không ngoại lệ.” Tần Chính nhìn Diệp Minh lạnh giọng nói.
PS: Canh thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận