Đô Thị: Bắt Đầu Võ Đạo Kim Đan, Quét Ngang Nhân Vật Chính

Chương 387:: Ban bố mới bại gia nhiệm vụ

Chương 387: Ban bố nhiệm vụ bại gia mới
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc không hiểu hiện lên trên mặt mấy người huynh đệ tốt cùng phòng, Lưu Bân cười khổ một tiếng, nhưng lại chẳng có cách nào mở miệng nói gì. Dù sao hắn cũng không thể tiết lộ chuyện về Mạnh nhất bại gia hệ thống được, lần này nhiệm vụ bại gia thất bại, hình phạt cho việc thất bại nhiệm vụ xem như chính thức bắt đầu, đầu tiên là hình phạt vận rủi quấn thân ba ngày, hình phạt này chỉ nghe tên thôi đã khiến người ta khó chịu, nhưng đối với Lưu Bân mà nói, thứ càng khó chịu hơn vẫn còn ở phía sau. Bởi vì sau khi nhiệm vụ bại gia lần này thất bại, còn có một hình phạt tàn khốc hơn, đó chính là thực lực của hắn sẽ lại một lần nữa bị tước đoạt hai cảnh giới. Cách đây không lâu, vì hoàn thành một nhiệm vụ bại gia, thực lực tổng hợp của Lưu Bân đã liên tiếp tăng lên hai cảnh giới. Có trời mới biết lúc đó trong lòng Lưu Bân kích động đến nhường nào, hắn dường như đã thấy được ánh sáng và hy vọng, nhưng bây giờ thì sao, Lưu Bân thật sự chẳng muốn nói gì nữa, sự chênh lệch này thực sự quá lớn, khiến trong lòng hắn vô cùng khổ sở. Lưu Bân tâm trạng đắng chát, đối mặt với ánh mắt quan tâm của mấy người huynh đệ tốt cùng phòng, hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trên mặt, nhưng lại lười nói thêm điều gì, sau đó liền đi theo mấy người huynh đệ tốt cùng phòng, muốn cùng nhau trở về Đại học Kinh Hải. Thế nhưng vừa mới cất bước, Lưu Bân liền cảm giác dưới chân mình trượt đi, dường như đạp phải thứ gì đó, trong nháy mắt tiếp theo, cả người Lưu Bân liền mất thăng bằng, cho dù với thực lực của hắn, dưới tình huống đột ngột thế này, lại hoàn toàn không kịp phản ứng, cả người lập tức trượt ngã trên mặt đất, trực tiếp ngã chó đớp phân. “Ngọa Tào, Bân Tử, ngươi bị làm sao thế, đang đi đường yên lành cũng có thể ngã sấp mặt à?”
Mấy người bạn cùng phòng, huynh đệ tốt đang đi cùng Lưu Bân, thấy cảnh này thì trực tiếp trợn tròn mắt. Lúc Lưu Bân mất thăng bằng, bọn hắn theo bản năng muốn đưa tay ra đỡ Lưu Bân, nhưng khi ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu bọn hắn, còn chưa kịp hành động thì mông của Lưu Bân đã tiếp xúc thân mật với mặt đất cứng rắn. “Ta đạp phải thứ gì đó.” Sắc mặt Lưu Bân tái xanh, một cơn đau nhói truyền đến, khiến gương mặt trắng bệch của hắn lập tức hiện lên vẻ dữ tợn, trông rất đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận