Đô Thị: Bắt Đầu Võ Đạo Kim Đan, Quét Ngang Nhân Vật Chính

Chương 49:: Ông tổ nhà họ Tần chấn kinh ( canh thứ hai )

“Tốt, vậy thì làm phiền Minh Lão đi một chuyến.” Tần Sơn nghe Tần Minh nói vậy liền gật đầu ngay.
“Gia chủ, sau khi ta rời đi, chuyện về Thiên Đế Kinh và thiếu gia xin nhờ ngài báo với lão tổ tông, để tránh ngoài ý muốn, ta sẽ lên đường đi Kinh Hải Thị ngay.” Tần Minh nói.
“Được.” Tần Sơn gật đầu.
“Tần Minh xin cáo lui.” Thấy Tần Sơn gật đầu, Tần Minh liền chắp tay cáo từ. Sau khi nói xong, Tần Minh liền xoay người rời đi.
Sau khi Tần Minh đi rồi, Tần Sơn liền lập tức mang theo Thiên Đế Kinh đến chỗ ở của ông tổ Tần gia là Tần Nghị, người có tu vi đỉnh cấp Đại Tông Sư.
Tần Nghị là người mạnh nhất trong số các đỉnh cấp Đại Tông Sư đương thời, cũng giống những đỉnh cấp Đại Tông Sư khác, Tần Nghị cũng không cam tâm có hai người vô địch đè trên đầu, nên hầu như lúc nào cũng đang bế quan hoặc là trên đường đi bế quan.
Vì Tần Nghị quanh năm bế quan, mà bế quan cần yên tĩnh, nên chỗ ở của Tần Nghị nghiễm nhiên là cấm địa của Tần gia. Toàn bộ Tần gia, ngoại trừ gia chủ Tần gia có thể tự do ra vào cấm địa, những người khác muốn gặp Tần Nghị đều cực kỳ khó khăn, kể cả những tộc lão cũng là Đại Tông Sư.
Đương nhiên, kể cả gia chủ Tần gia cũng không dám tùy tiện quấy rầy Tần Nghị khi không có việc gì. Vì nhỡ không cẩn thận đánh gãy linh cảm đột phá của Tần Nghị thì coi như là tội nhân thiên cổ của Tần gia.
Nhưng hôm nay Tần Sơn đến tìm Tần Nghị, dù có đánh gãy linh cảm đột phá của Tần Nghị thì Tần Sơn cũng thấy không sao. Vì giá trị của Thiên Đế Kinh tuyệt đối trên cả vô địch Đại Tông Sư, thậm chí Tần Nghị sau khi xem hết nội dung Thiên Đế Kinh còn có thể ngộ ra gì đó, trực tiếp đột phá cũng nên.
“Tần gia đời thứ sáu mươi ba gia chủ Tần Sơn cầu kiến lão tổ.” Đến bên ngoài sân nhỏ cấm địa của Tần Nghị, Tần Sơn cung kính nói.
“Vào đi.” Tần Sơn vừa nói xong thì trong sân liền vọng ra một giọng nói uy nghiêm. Nghe thấy tiếng nói trong sân, Tần Sơn liền đi vào. Vào sân xong, Tần Sơn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trên bàn đá uống trà trong sân.
“Tần Sơn bái kiến lão tổ.” Thấy người đàn ông trung niên, Tần Sơn liền bước lên chắp tay chào.
“Ngươi tìm ta, là Tần gia xảy ra chuyện gì lớn? Có phải là có đỉnh cấp Đại Tông Sư đến gây sự?” Tần Nghị nhìn Tần Sơn, thản nhiên hỏi.
“Không phải.” Tần Sơn lắc đầu nói.
“Không phải? Vậy là chuyện gì?” Tần Nghị hơi nhíu mày.
“Đệ tử đến đây cầu kiến lão tổ, là vì Tần gia đã xuất hiện một người có thiên tư có thể gọi là đệ nhất từ xưa đến nay.” Tần Sơn nói.
“Đệ nhất từ xưa đến nay? Những lời này ngươi nói ở đây với ta thì được, đừng nói ra ngoài, cho dù là Gia Tĩnh Đế hay Vương Dương Minh thiên tài đến thế cũng không dám nói mình có thiên tư đệ nhất từ xưa đến nay, hậu nhân Tần gia ta có thể có người sánh ngang được với họ ư?” Tần Nghị cười lắc đầu nói.
“Lão tổ, Tần Sơn không hề nói ngoa, ngài xem hết cái này thì sẽ biết Tần Sơn có nói thật hay không, đây là công pháp do hậu nhân kia của Tần gia tự sáng tạo ra.” Tần Sơn đưa Thiên Đế Kinh đang cầm trên tay cho Tần Nghị.
“Tự sáng tạo công pháp? Cũng thú vị đấy, ngươi nói người này của Tần gia năm nay bao nhiêu tuổi?” Tần Nghị nhận lấy Thiên Đế Kinh, tiện miệng hỏi.
“Hai mươi bốn tuổi.” Tần Sơn nói.
“Hai mươi bốn tuổi? Nếu môn công pháp này có thể đạt tới cấp độ Đại Tông Sư, không, đạt đến đỉnh phong Tông Sư, ta sẽ thừa nhận lời ngươi là thật.” Tần Nghị cười nói.
“Cấp độ đỉnh phong Tông Sư? Lão tổ, sau khi xem xong ngài sẽ thấy mình đã đánh giá thấp nó quá rồi.” Tần Sơn nói.
“Đánh giá thấp ư?” Tần Nghị hơi ngẩn người, sau đó mở Thiên Đế Kinh ra xem. Cũng giống như Tần Sơn ban đầu, Tần Nghị cũng thờ ơ không để ý. Nhất là khi thấy tên công pháp là Thiên Đế Kinh thì lại càng cảm thấy trong lòng là một giọng điệu cuồng vọng.
Nhưng khi xem được quá nửa nội dung Thiên Đế Kinh, thần sắc Tần Nghị liền trở nên ngưng trọng. Khi nhìn đến đoạn cuối cùng, thần sắc của Tần Nghị vừa ngưng trọng vừa kích động, vô cùng phức tạp.
“Môn công pháp Thiên Đế Kinh này, thực sự là do hậu nhân Tần gia ta sáng tạo ra?” Tần Nghị nhìn Tần Sơn, chăm chú hỏi.
“Lão tổ, ngài xem cái này.” Tần Sơn lại đưa quá trình Tần Chính sáng tạo công pháp cho Tần Nghị xem.
Tần Nghị lập tức nhận lấy xem.
“Thật là một câu tổ tông không đủ pháp, tổ tông không đủ sợ mà, môn công pháp này, lại là do Tần Chính sáng tạo ra, mắt ta kém quá rồi, suýt chút nữa là lỡ mất kỳ tài vạn cổ là Tần Chính, hắn không thể tu luyện, là do chính ta kết luận, chính ta kết luận mà, cũng may Tần Chính không chịu an phận, không chịu từ bỏ, nếu như mà hắn bỏ cuộc thì ta chính là tội nhân rồi.” Sau khi xem xong, Tần Nghị thở dài một tiếng, giọng điệu tràn đầy tự giễu.
Tần Nghị biết Tần Chính, vì phụ thân của Tần Chính là Tần Quảng mà Tần Nghị đã xác định là người có khả năng trở thành đỉnh cấp Đại Tông Sư nhất sau mình. Tần Nghị đương nhiên là coi trọng người có thiên tài đến thế, khi biết con của Tần Quảng không thể tu luyện, hắn còn xuất quan đi xem tận mắt. Cũng chính hắn là người kết luận Tần Chính không thể tu luyện, Tần Quảng mới từ bỏ ý định để Tần Chính tiếp tục tu luyện.
Giờ nghĩ lại thì thấy mình sai hoàn toàn. Tần Chính đâu phải là không có tư chất tu luyện, cái này phải gọi là tư chất tu luyện vượt xa cả chân trời ấy chứ.
“Lão tổ, ngài che chở Tần gia hơn hai trăm năm, sao có thể là tội nhân của Tần gia, người kết luận Chính nhi không có tư chất tu luyện không chỉ có một mình ngài đâu.” Tần Sơn nhìn Tần Nghị nói.
“Đúng là không chỉ mình ta, nhưng ta lại là người cuối cùng quyết định.” Tần Nghị nói.
“Lão tổ, dù sao thì kết quả tốt là được mà đúng không?” Tần Sơn nói.
“Ngươi nói đúng, kết quả tốt là được, tiểu tử Tần Chính này đang ở đâu, lão phu muốn đích thân đến hộ pháp cho nó, nó chưa thức tỉnh thì ta sẽ hộ pháp một ngày, cho đến khi nào nó chết thì thôi.” Tần Nghị nhìn Tần Sơn, trầm giọng nói.
“Lão tổ, Chính nhi có thể đã thức tỉnh tu vi rồi.” Tần Sơn nói.
“Hả?” Tần Nghị nghe vậy, lập tức nhìn về phía Tần Sơn. Tần Sơn lập tức đem chuyện Tần Chính biểu hiện tu vi ở trong bạch ngọc kể lại cho Tần Nghị nghe.
“Gia chủ, Tần Minh tộc lão đã đi thăm dò tình hình cụ thể rồi, nếu như Chính nhi thực sự đã thức tỉnh tu vi thì ngài hãy đi tìm cậu ấy cũng chưa muộn, việc cấp bách hiện giờ là ngài nên đột phá, có Thiên Đế Kinh chắc hẳn ngài có thể đột phá bình cảnh đỉnh cấp Đại Tông Sư, đạt tới cảnh giới kia đi.” Tần Sơn nhìn Tần Nghị nói.
“Đột phá đỉnh cấp Đại Tông Sư? Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi, đời ta chắc cũng chỉ có thế này thôi, không thể đột phá thêm nữa được.” Tần Nghị lắc đầu nói.
“Hả? Sao có thể? Lão tổ, chẳng lẽ Thiên Đế Kinh không giúp được gì cho ngài sao?” Tần Sơn nhíu mày hỏi.
“Muộn mất rồi.” Tần Nghị nói.
“Muộn rồi? Lão tổ, cái gì muộn rồi?” Tần Sơn khó hiểu hỏi.
“Thiên Đế Kinh xuất hiện đã quá muộn rồi, nếu là khi ta vừa tu luyện mà có nó thì chắc chắn ta có thể siêu việt đỉnh cấp Đại Tông Sư, đạt tới cấp độ vô địch Đại Tông Sư, nhưng bây giờ, ta đã không thể nào tu luyện Thiên Đế Kinh nữa rồi.” Tần Nghị nói.
PS: Chương 2, thời gian lên kệ có lẽ là vào trưa thứ Tư lúc 12 giờ, mong mọi người lúc đó cho xin một lượt đặt mua ủng hộ, cúi người cảm tạ mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận