Đô Thị: Bắt Đầu Võ Đạo Kim Đan, Quét Ngang Nhân Vật Chính

Chương 66:: Phụ mẫu tế thiên, cực kỳ bi thương Lục Anh Hào ( Canh [4] )

Chương 66: Phụ mẫu tạ thế, Lục Anh Hào vô cùng bi thương (Canh 4)
"Mục Chiêu Chiêu, hôm nay ta đã tỏ tình với ngươi một lần, và ngươi đã từ chối ta rồi."
"Nhưng ta thật sự rất thích ngươi, bây giờ ta lại hỏi ngươi lần nữa, liệu ngươi có thể làm bạn gái ta không?"
Nghe thấy âm thanh thông báo thẻ hảo cảm được sử dụng thành công, Lục Anh Hào lập tức nhìn Mục Chiêu Chiêu và lớn tiếng nói. Nghe Lục Anh Hào tỏ tình với Mục Chiêu Chiêu, những người ở đó ngoại trừ Tần Chính đều có chút ngỡ ngàng. Gần như tất cả mọi người đều cho rằng Lục Anh Hào bị "cắn thuốc", thần trí không rõ ràng. Nếu không phải thần trí không rõ, sao có thể cư xử khác thường đến vậy? Phải biết rằng trước một giây Lục Anh Hào còn đang bị Lâm Huyền đánh cơ mà. Vậy mà giây sau đã đột nhiên tỏ tình với Mục Chiêu Chiêu?
"Mẹ nó chứ, đầu óc ngươi có bệnh hả, nằm xuống cho lão tử." Lâm Huyền phản ứng nhanh nhất, trực tiếp hung hăng đấm Lục Anh Hào một cú, lập tức đánh gục Lục Anh Hào xuống đất. Nhờ hào quang khí vận che chở, Lục Anh Hào tuy ăn một đấm của Lâm Huyền, nhưng không hề hấn gì. Chỉ thấy Lục Anh Hào ánh mắt lạnh lẽo bò dậy từ dưới đất.
"Lâm Huyền, ta thề sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, ta nói đó." Sau khi đứng dậy, Lục Anh Hào nhìn Lâm Huyền vô cùng băng lãnh nói.
"Ta cũng muốn xem ngươi làm sao để ta sống không bằng chết, nếu ngươi làm không được, vậy để ta ra tay, ta sẽ cho ngươi biết cảm giác sống không bằng chết là thế nào." Lâm Huyền nghe Lục Anh Hào đe dọa, ánh mắt cũng lạnh xuống đáp lại.
"Hừ." Lục Anh Hào hừ lạnh một tiếng, chuyển mắt nhìn Mục Chiêu Chiêu. "Mục Chiêu Chiêu, làm bạn gái ta được không?" Lục Anh Hào thấy Mục Chiêu Chiêu vẫn chưa trả lời, tưởng rằng vì hắn đã cố tăng thiện cảm mà đột ngột tỏ tình, khiến Mục Chiêu Chiêu có chút bất ngờ nên lại lập tức thúc giục lần nữa.
"Lục Anh Hào, ngoại hình xấu không phải lỗi của ngươi, sai là ngươi không những xấu mà còn không biết tự lượng sức, muốn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao? Làm bạn gái của ngươi? Dựa vào cái gì mà ngươi tự tin đến mức cho rằng ta sẽ để ý đến ngươi?" Mục Chiêu Chiêu nghe Lục Anh Hào thúc giục, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ chán ghét đáp lời.
"Ngươi từ chối ta?" Nghe Mục Chiêu Chiêu nói, Lục Anh Hào thần sắc đờ đẫn hỏi.
"Nói nhảm, lẽ nào lại còn đáp ứng ngươi sao? Trong lòng ta, ngoài Tần Chính ra, bất kỳ kẻ nào ta đều khinh thường không thèm để ý đến, tất nhiên, những người khác trong mắt ta, ta vẫn có thể xem là người bình thường để đối đãi, còn như ngươi trong mắt ta, thì như một con chó, chỉ khiến ta buồn nôn mà thôi." Mục Chiêu Chiêu băng lãnh nói. Nói xong, Mục Chiêu Chiêu lại cẩn thận nhìn Tần Chính. Câu nói này của nàng cũng coi như là bày tỏ tâm ý, nàng muốn xem phản ứng của Tần Chính. Thấy thần sắc Tần Chính không hề biến đổi, lòng Mục Chiêu Chiêu lại thêm buồn bã.
"Không...... Mục Chiêu Chiêu, con bất hiếu." Nghe Mục Chiêu Chiêu kiên quyết từ chối, Lục Anh Hào quát lớn. Trong khoảnh khắc, hắn đã hiểu rõ lý do Mục Chiêu Chiêu từ chối mình. Hóa ra hắn đã chọn sai người. Hắn cho rằng tình cảm của con cái đối với cha mẹ đều ở mức tối đa. Nhưng Mục Chiêu Chiêu là một người vô tình bất hiếu, không có chút tình cảm nào với cha mẹ, thậm chí còn căm ghét, vậy nên việc hắn thừa hưởng tình cảm tốt của Mục Chiêu Chiêu đối với cha mẹ chẳng mang lại lợi ích gì, còn khiến Mục Chiêu Chiêu càng thêm ghét hắn.
"Bất hiếu?" Nghe Lục Anh Hào nói, đôi mắt đẹp của Mục Chiêu Chiêu lập tức lộ vẻ tức giận. "Lâm Huyền, đánh gãy răng của hắn cho ta, không muốn nói chuyện thì sau này đừng có nói nữa."
Đúng lúc Mục Chiêu Chiêu giận dữ định cho Lục Anh Hào một chưởng, giọng của Tần Chính đột nhiên vang lên bên tai Mục Chiêu Chiêu. Nghe Tần Chính nói vậy, lòng Mục Chiêu Chiêu chợt ấm áp, đây là đang đứng ra vì nàng sao.
"Được, Tần thiếu, cứ nhìn cho kỹ, ta sẽ lập tức đánh nát hết răng của tiểu tử này." Lâm Huyền nhìn Tần Chính cười lớn đáp. Sau đó vung một quyền đánh thẳng vào miệng Lục Anh Hào.
"Phụt." Một quyền trúng đích, Lục Anh Hào phun ra một ngụm máu tươi, vài cái răng cũng theo máu tươi bắn ra ngoài. Bình thường mà nói, những tổn thương Lâm Huyền gây ra cho Lục Anh Hào là vô hiệu. Nhưng hiệu ứng Chân Thị Chi Nhãn của Tần Chính có thể áp dụng lên bất cứ ai. Sau khi Tần Chính dùng Chân Thị Chi Nhãn bỏ qua hiệu ứng hào quang nhân vật chính cho Lâm Huyền, sự che chở của khí vận dành cho Lục Anh Hào không còn hiệu quả với Lâm Huyền nữa. Không còn khí vận che chở, Lâm Huyền là võ giả hậu thiên sơ kỳ, chắc chắn có thể dễ dàng gây tổn thương cho Lục Anh Hào.
"Phụt." Trong mười mấy giây tiếp theo, Lâm Huyền hết quyền này đến quyền khác nện vào mặt Lục Anh Hào. Mỗi một quyền lại có vài chiếc răng bị đánh gãy. Khác với trước kia, hiện tại Lục Anh Hào rất đau. Trước đó, bị Lâm Huyền đánh hắn cơ bản không cảm thấy đau đớn gì, nhưng bây giờ hắn đau đến cực hạn. Nhưng dù đau đớn, cũng không thể so sánh được với nỗi đau trong lòng. Ngay vừa rồi, hệ thống nhiệm vụ siêu cấp đã tiến hành trừng phạt. Cha mẹ của hắn vừa mới bị tai nạn xe cộ mà chết ngay tại chỗ.
"Cha mẹ ơi, là con bất hiếu, là con đã hại các người, con thật là ngốc, sao lại đi chọn cha mẹ Mục Chiêu Chiêu, nếu như lúc đó con chọn Tần Chính, hoặc tìm hiểu xem ai là bạn thân nhất của Mục Chiêu Chiêu, sau đó sử dụng thẻ hảo cảm, chắc chắn con sẽ tỏ tình thành công, và các người đã không phải chết." "Là con ngu dốt, là con bất hiếu, đã hại hai người rồi." Lục Anh Hào trong lòng vô cùng đau đớn gào thét.
"Keng... Chúc mừng chủ kí sinh khiến nhân vật chính thất bại nhiệm vụ, dẫn đến cha mẹ của hắn tạ thế, thành công cướp đoạt khí vận."
"Keng... Chúc mừng chủ kí sinh nhận được 1,2 triệu giá trị khí vận."
"Keng... Chúc mừng chủ kí sinh nhận được một cơ hội đánh dấu không cấp bậc."
Lúc Lục Anh Hào đang đau đớn tột cùng, trong đầu Tần Chính lại vang lên âm thanh thông báo của hệ thống đánh dấu khí vận.
"Một cơ hội đánh dấu không cấp bậc cùng với 1,2 triệu giá trị khí vận? Không tệ không tệ, chỉ riêng hai lần cướp đoạt khí vận này thôi, đã có thể so sánh với toàn bộ những gì cướp được từ Tiêu Phàm, kẻ được hệ thống nâng đỡ kia, đúng là quá giàu có." Nghe thông báo của hệ thống, Tần Chính trong lòng vui mừng thầm nghĩ.
"Tần thiếu, xong rồi, trong miệng Lục Anh Hào bây giờ không còn một chiếc răng nào." Khi giá trị khí vận của Tần Chính vừa vào sổ chưa lâu, giọng nói của Lâm Huyền vang lên.
"Tít tít tít..." Cùng lúc Lâm Huyền vừa dứt lời, tiếng còi xe công an từ phía xa truyền đến. Mấy chục giây sau, hai chiếc xe công an dừng lại, mấy người mặc trang phục công an bước xuống. Người dẫn đầu là một bộ đầu trạc bốn mươi tuổi.
"Ai báo án nơi này có người hút thuốc phiện?"
"Hả? Ngươi đang làm gì vậy? Sao lại đánh người?" Một công an trẻ tuổi vừa hỏi, chợt thấy Lục Anh Hào nôn ra máu và răng ở một chỗ, liền lớn tiếng trách mắng Lâm Huyền đang đứng bên cạnh.
"Tiểu Hải, mày mù à, đây là công tử nhà Tri phủ đấy." Viên công an trẻ vừa dứt lời, liền bị bộ đầu trung niên vỗ vào trán.
"Công tử, Tiểu Hải là người mới, không biết ngài, xin ngài đừng trách." Bộ đầu trung niên nói xin lỗi Lâm Huyền.
"Không sao." Lâm Huyền nhìn bộ đầu trung niên lắc đầu nói.
"Vậy thì là tôi gọi điện báo có người hút thuốc, và cái người bị Lâm thiếu đánh kia là người hút thuốc đó." Một thanh niên trong đám người vây xem bước ra, nhìn bộ đầu trung niên rồi chỉ vào Lục Anh Hào nói.
"Hắn là kẻ nghiện? Thì ra là thế, Đại Minh chúng ta không tha thứ cho những kẻ buôn bán hút chích, hễ ai phát hiện, đều có thể dùng vũ lực trấn áp, chắc hẳn tên nghiện này định chạy trốn nên Lâm công tử mới dùng vũ lực trấn áp." Viên công an tên Tiểu Hải, nghe thanh niên kia nói liền lớn tiếng đáp. Nghe Tiểu Hải nói, Lâm Huyền lập tức nhìn Tiểu Hải. Bộ đầu trung niên cũng đưa mắt hài lòng nhìn Tiểu Hải, dường như đang khen đầu óc Tiểu Hải xoay chuyển nhanh. Thật tình, nếu Tiểu Hải không làm gì thì cho dù về sau không bị khai trừ, cũng chẳng còn cơ hội thăng tiến nữa. Bởi lẽ trước mặt bao người mà dám lớn tiếng quát nạt công tử nhà Tri phủ, đó chẳng khác nào không coi Tri phủ ra gì cả. Kinh Hải phủ, người lớn nhất chính là Tri phủ. Không coi công tử Tri phủ ra gì, thì đây chẳng phải là tự mình chặt đứt con đường tiến thân sao?
PS: Canh 4.
Bạn cần đăng nhập để bình luận