Đô Thị: Bắt Đầu Võ Đạo Kim Đan, Quét Ngang Nhân Vật Chính

Chương 40:: Tin tưởng ta, ngươi động thủ sẽ phải hối hận ( Canh [4] )............

Chương 40: Tin tưởng ta, ngươi động thủ sẽ phải hối hận (Canh 4) "Tình huống thế nào? Tần Chính hắn sao đột nhiên nói ra câu này? Vân Hải Long khi nào nói chuyện vậy? Tai ta điếc rồi à?"
"Cái này mẹ nó còn không rõ ràng sao, chắc chắn là Vân Hải Long dùng phương thức truyền âm nhập mật để truyền âm cho Tần Chính đó, Vân Hải Long dù sao cũng là thiên tài bảng xếp thứ mười tám, có được Tiên Thiên đỉnh phong cảnh giới tuyệt thế thiên tài, truyền âm nhập mật chẳng phải quá mức đơn giản sao."
"Nói thật, Vân Hải Long nhân tình cũng không thấp đâu, Vân Hải Long được xưng là tiểu Thương Thần, tương lai có cơ hội trở thành tông chủ Thương Thần Tông, một vị tông chủ thế lực cao cấp, nhân tình này chắc chắn quan trọng hơn một nữ nhân rồi."
"Đối với chúng ta mà nói, nhân tình của Vân Hải Long có lẽ không tầm thường, nhưng đối với Tần Chính mà nói thì tính là gì, đừng quên thân phận Tần Chính là gì, phụ thân hắn thế nhưng là Khấp Huyết Diêm La Tần Quảng, địa vị Tần Quảng ở Tần gia các ngươi không phải không biết đấy chứ."
"Đúng vậy, Tần Quảng tuy không phải gia chủ Tần gia, nhưng cũng nắm giữ đại quyền của Tần gia, là người có địa vị chỉ sau gia chủ Tần gia, nhân tình của Vân Hải Long tuy tốt, nhưng so với Tần Quảng, kém quá xa."
"Thậm chí Thương Thần Tông so với Tần gia cũng kém rất xa, Tần gia là thế gia đỉnh cấp mạnh nhất thứ nhất, còn Thương Thần Tông chỉ là một thế lực đỉnh cấp trung đẳng mà thôi, căn bản không thể so sánh."
"Nói thì nói vậy, nhưng bây giờ đang nói chuyện với Vân Hải Long chính là Tần Chính, Tần Chính lại đem nội dung truyền âm của Vân Hải Long nói ra giữa bàn dân thiên hạ, điều này chắc chắn sẽ chọc giận Vân Hải Long."
"Chọc giận thì sao? Vân Hải Long còn dám giữa chốn đông người động thủ chắc? Nếu hắn thực sự dám động thủ, hắn chắc chắn sống không quá ba ngày, Thương Thần Tông gánh không nổi hắn."
"Tuổi trẻ khí thịnh, giận dữ vì hồng nhan, không phải là không thể đâu."
Người bên trong đại sảnh nghe thấy lời của Tần Chính, trong lòng xôn xao bàn tán.
...............................
"Vân công tử, Thanh Hoàn không phải là hàng hóa, không phải ai muốn là có thể cho, người thắng trong đại điển tranh tài là Tần Chính công tử, Thanh Hoàn cũng chỉ sẽ đi theo Tần Chính công tử."
Tô Thanh Hoàn nghe thấy lời của Tần Chính, quay người nhìn Vân Hải Long đang lạnh mặt nói.
"Tần Chính hắn bất quá chỉ là một kẻ phế vật không thể tu luyện, không xứng với cô."
Vân Hải Long nhìn Tô Thanh Hoàn lạnh lùng nói ngay.
"Có thể so được với thánh hiền thời xưa về thư pháp và tài hoa, lại có y thuật cao thâm khó lường, nếu như cái này mà gọi là phế vật, vậy thì trên đời có bao nhiêu người không phải là phế vật? Huống hồ, Thanh Hoàn chỉ là một kỹ nữ, không xứng cũng là Thanh Hoàn không xứng với Tần Chính công tử, chứ không phải là Tần Chính công tử không xứng với ta."
Tô Thanh Hoàn nhìn Vân Hải Long trầm giọng nói.
"Tần Chính công tử, không cần để ý đến người khác, ảnh hưởng tâm tình."
Sau khi Tô Thanh Hoàn nói xong, nhìn về phía Tần Chính cười nói.
"Yên tâm, đối với mấy kẻ vô năng cuồng nộ, ta trước giờ không để ý đến."
Tần Chính gật đầu cười.
"Tần Chính,"
Nghe được bốn chữ vô năng cuồng nộ trong miệng Tần Chính, trên mặt Vân Hải Long lập tức tràn đầy giận dữ, hét lớn.
"Tần Chính công tử."
Tô Thanh Hoàn nghe thấy giọng tức giận của Vân Hải Long, cũng bất đắc dĩ nhìn Tần Chính. Nàng thật không biết Tần Chính rốt cuộc là thông minh hay không thông minh, nàng vừa mới đã nói rõ ràng như vậy rồi, chỉ cần Tần Chính không lên tiếng, trực tiếp cùng nàng rời đi là được. Nhưng Tần Chính hết lần này đến lần khác muốn kích thích Vân Hải Long, lỡ như chọc giận Vân Hải Long động thủ thì sao? Cho dù gia thế Tần Chính lợi hại, Vân Hải Long không dám ra tay ác độc. Nhưng không dám ra tay ác độc không có nghĩa là không dám động thủ, một khi động thủ, Vân Hải Long hoàn toàn có thể dùng thực lực của mình, làm Tần Chính bẽ mặt, khi đó, danh tiếng đêm nay của Tần Chính đều sẽ tiêu tan hết.
"Thôi vậy, dù sao người có thể giúp cha giải độc cũng đã tìm được rồi, thân phận của mình cũng không cần thiết phải giấu hay không giấu, nếu như Vân Hải Long thực sự dám động thủ, ta cũng liền không che giấu thực lực của mình, bằng vào thực lực của ta, ngăn Vân Hải Long mang Tần Chính đi không khó lắm."
Tô Thanh Hoàn âm thầm nghĩ.
Tần Chính không hề để ý đến suy nghĩ lúc này của Tô Thanh Hoàn. Bởi vì hắn cố ý kích thích Vân Hải Long. Đã muốn rèn đúc người tuyệt thế thiên tài, Tần Chính khẳng định không thể giấu thực lực của mình nữa. Hắn nhân cơ hội đêm nay, dương danh thiên hạ. Vân Hải Long chính là một bàn đạp rất tốt. Trong nguyên tác, Tiêu Phàm giẫm lên danh tiếng của Vân Hải Long, một đường lên như diều gặp gió, trở thành một tuyệt thế thiên tài được các thế lực tranh nhau lôi kéo. Hiện tại, Tiêu Phàm chưa tới, hắn vừa vặn thay thế Tiêu Phàm. Nói không chừng còn có thể thu được một chút khí vận giá trị đấy chứ, dù sao Tiêu Phàm là nhờ giẫm lên Vân Hải Long mà có được danh tiếng, hiện tại hắn giẫm lên Vân Hải Long thành danh, xem như tiệt hồ Tiêu Phàm.
.............
"Tần Chính, chính xác là vậy, ta thừa nhận ngươi có tài nghệ xuất chúng ở những phương diện khác, nhưng thế giới này là dùng thực lực để nói chuyện, ngươi có lợi hại hơn nữa ở những mặt khác thì thế nào? Trước sức mạnh tuyệt đối, không đáng một đồng, bây giờ ta sẽ cho ngươi thấy tầm quan trọng của thực lực."
"Thư pháp, tài văn chương ta không bằng ngươi, nhưng thực lực, ta hơn ngươi gấp nghìn vạn lần."
Vân Hải Long ở trên đài cao càng nghĩ càng giận, cuối cùng trực tiếp nhảy xuống đài cao, từng bước một đi về phía Tần Chính, trên mặt tràn đầy lãnh ý.
"Quả nhiên, loại nhân vật chuyên làm nền, đưa kinh nghiệm cho nhân vật chính như Vân Hải Long dễ bị kích động nhất."
Nhìn thấy động tác của Vân Hải Long, trong lòng Tần Chính lộ ra một tia ý cười.
"Vân Hải Long, xin ngươi tự trọng, đây là Bạch Ngọc Kinh."
Tô Thanh Hoàn thấy Vân Hải Long đi về phía Tần Chính, lập tức lớn tiếng nói.
"Yên tâm, ta sẽ không làm bẩn Bạch Ngọc Kinh của cô, ta sẽ đưa hắn ra ngoài Bạch Ngọc Kinh."
Vân Hải Long thản nhiên nói.
"Vân Hải Long, thân phận Tần thiếu hẳn ngươi cũng rõ, ngươi dám động thủ?"
Vừa dứt lời, Lâm Huyền liền xuất hiện ở cửa sổ bao sương số ba, quát lớn.
"Thân phận của hắn, ta đương nhiên rõ."
Vân Hải Long nhìn Lâm Huyền cười lạnh nói.
"Lâm Huyền, không cần lo lắng cho ta, ngươi cứ yên tâm ở trong bao sương xem kịch là được rồi."
Tần Chính thấy Lâm Huyền lên tiếng giúp, vừa cười vừa nói.
"Tần Chính, sao vậy? Ngươi cảm thấy ta không dám ra tay với ngươi?"
Vân Hải Long nghe thấy câu nói này của Tần Chính, cho rằng Tần Chính cảm thấy hắn không dám động thủ, trên mặt lộ vẻ lạnh lẽo.
.............
"Ta dựa vào, chuyến này không uổng công, tuy không ôm được mỹ nhân về, nhưng có thể thấy cảnh tượng này, không lỗ, các ngươi nói Vân Hải Long thực sự dám động thủ sao?"
"Ta cá là không dám, dù sao thân phận của Tần Chính cao hơn so với Vân Hải Long."
"Ta lại cảm giác dám đấy, chỉ cần không chết người, Tần gia cũng sẽ không làm to chuyện, nhiều nhất chỉ là phạt Vân Hải Long chút thôi."
"Đừng quản dám hay không, xem tiếp chẳng phải sẽ biết sao?"
Đám người ở đại sảnh, giờ phút này cơ bản đều là mắt không chớp nhìn Tần Chính và Vân Hải Long trên sân, rất sợ bỏ lỡ hình ảnh đặc sắc.
.............
"Tin tưởng ta, nếu như ngươi động thủ, ngươi sẽ phải hối hận."
Tần Chính nhìn Vân Hải Long thản nhiên nói.
PS: Canh 4.
Bạn cần đăng nhập để bình luận