Đô Thị: Bắt Đầu Võ Đạo Kim Đan, Quét Ngang Nhân Vật Chính

Chương 372:: Con đường khác nhau

Phủ Nha đại nhân lười quản Lưu Bân bọn hắn đang có tâm trạng thế nào, để mấy tên quan sai mở mấy cái túi kia ra, khi thấy một đống đồ vật bồi táng tanh mùi đất cực nặng, đôi mắt của Phủ Nha đại nhân liền sáng lên. "Mấy thứ này nhìn là biết từ trong đất ra, Lưu Bân bọn họ bất quá chỉ là mấy học sinh nghèo không có bối cảnh gì, mấy đồ tùy táng này từ đâu mà có?"
"Xem ra lời Lâm công tử nói quả nhiên không sai, ta hạ lệnh bắt Lưu Bân, quả nhiên có đạo lý của hắn, Lưu Bân này, cũng quá không thật thà, chân trước vừa được thả ra khỏi phòng giam, chưa được bao lâu mà lại gây ra chuyện ác tày đình như vậy."
"Nếu nói Lưu Bân này cùng mấy tên đồng phạm không trộm mộ, ta sẽ viết ngược tên mình."
Phủ Nha đại nhân nói đến đây thì hừ lạnh một tiếng, rồi vung tay lên, liền sai quan sai thẩm vấn Lưu Bân và những người khác. Khi Phủ Nha đại nhân đang cho người tìm Lưu Bân để thẩm vấn, thì lúc này Lâm Huyền đã đến biệt thự xa hoa của Tần Chính.
"Tần thiếu, ta đã theo phân phó của ngài, cho người khống chế Lưu Bân lại rồi, lần này chúng ta giam hắn bao lâu? Thằng cha này đúng là không có mắt, dám đắc tội Tần thiếu, đơn giản là muốn chết."
Lâm Huyền không hiểu sao một người có thân phận và địa vị như Tần Chính lại ra tay đối phó với một tên nghèo rớt mồng tơi như Lưu Bân, bất quá đối với chuyện này, Lâm Huyền suy nghĩ rất đơn giản, hắn cho rằng chắc chắn là do Lưu Bân không có mắt nên đắc tội Tần Chính công tử, còn bên trong có nguyên nhân khác hay không thì Lâm Huyền hoàn toàn không quan tâm. Hắn mới lười đi quản những thứ này, ngược lại bây giờ tranh công thì có, Lâm Huyền chạy đến chỗ ở Tần Chính là để tranh công.
"Ừ, chuyện này ngươi làm tốt đấy."
Tần Chính không hề tiếc lời khen ngợi, trực tiếp cười nói với Lâm Huyền như vậy, từ rất lâu trước, Tần Chính đã công nhận Lâm Huyền là trợ thủ của mình, trong lòng Tần Chính, Lâm Huyền đã đủ để được xưng là người của hắn. Về phần lợi ích, Lâm Huyền đi theo Tần Chính làm việc thì sao có thể thiếu? Mấy thứ này căn bản không cần Tần Chính phải cố ý nói hay làm gì cả. Lâm Huyền hiển nhiên trong lòng cũng rất rõ ràng điều này, nên khi nghe Tần Chính nói vậy thì mặt lộ rõ vẻ tươi cười rạng rỡ. Phải thừa nhận rằng Lâm Huyền đúng là một trợ thủ rất xứng chức, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, cũng hiểu rõ lời nào nên nói, lời nào không nên nói, điều quan trọng nhất là Lâm Huyền rất biết điều, hắn sẽ không giống những người khác cứ chết dí theo bên người Tần Chính, làm như vậy thì ngược lại sẽ khiến Tần Chính phản cảm. Mà bây giờ thì chẳng có gì đáng nói cả, Tần Chính đương nhiên rất hài lòng về Lâm Huyền, sau khi Lâm Huyền rời đi, khóe miệng Tần Chính nhếch lên một nụ cười nhẹ, bây giờ Lưu Bân, ký chủ của hệ thống bại gia mạnh nhất, lại một lần nữa rơi vào tầm kiểm soát của mình. Trong lần nhiệm vụ bại gia chia làm hai giai đoạn này, Tần Chính nắm chặt Lưu Bân ở nhiệm vụ thứ hai, khiến hắn không thể xoay người. Có lẽ là do ảnh hưởng của hệ thống bại gia mạnh nhất, khiến giáo sư Hải Cương sớm xuất hiện đồng thời còn đích thân ra mặt, theo Lưu Bân đến Phủ Nha, bất quá Hải Cương cũng không thể phá hỏng kế hoạch của Tần Chính. Dù sao thì vật này phải nói thế nào đây, giáo sư Hải Cương tuy là nhân vật khó lường trong cảm nhận của Lưu Bân, nhưng trong mắt Tần Chính thì cũng chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi. Còn về việc giáo sư Hải Cương muốn thông qua quan hệ của mình để giúp Lưu Bân và những người khác đi cửa sau của Phủ Nha đại nhân, Tần Chính càng không lo lắng, cửa sau của giáo sư Hải Cương làm sao có thể so được với mình? Ở Kinh Hải Thị này, ai có quyền thế có thể lớn hơn hắn, Tần Chính?
Trong lòng nghĩ như vậy, Tần Chính khẽ cười nhạt, hoàn toàn lộ ra tư thái xem kịch, chỉ có điều Tần Chính xem kịch vô cùng thoải mái, bên cạnh hắn là một đám mỹ nữ tuyệt sắc hầu hạ, một đãi ngộ khiến cho toàn thiên hạ nam nhân đều hâm mộ.
Bên Phủ Nha, Phủ Nha đại nhân đang chuẩn bị thăng đường, thì một người hầu đột nhiên đến, nhỏ giọng nói vài câu với Phủ Nha đại nhân. Nghe xong nội dung người hầu nói, mặt Phủ Nha đại nhân không khỏi có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh, vẻ mặt Phủ Nha đại nhân liền trở lại bình tĩnh. Vẻ mặt bình tĩnh, Phủ Nha đại nhân lại ngồi trở lại ghế, nói: "Dẫn hắn vào đi, ta cũng muốn xem Hải Cương lúc này chạy đến đây là có chuyện gì."
Phủ Nha đại nhân ở đây là lớn nhất, hắn trì hoãn mở đường cũng chẳng sao, vốn không ai dám giám sát hắn, cứ như vậy, sau khi trì hoãn không lâu, người hầu dẫn giáo sư Hải Cương đến.
"Thường Huynh, đã lâu không gặp, giờ quan vận của huynh hanh thông, uy phong cũng lớn hơn."
Hải Cương giáo sư thấy Phủ Nha đại nhân thì ôm quyền, giọng điệu không mặn không nhạt nói. Hai người bọn họ quen biết nhau từ lâu, gia tộc sau lưng bọn họ đều chưa đạt đến đẳng cấp thế gia, nhiều nhất cũng chỉ miễn cưỡng đạt tới cấp thế gia bình thường mà thôi, mà thế gia bình thường thì căn bản chẳng là gì cả, trong mắt các thế lực gia tộc cực kỳ đỉnh cấp, còn chẳng khác nào sâu kiến. Giáo sư Hải Cương và Phủ Nha đại nhân đều hiểu rõ điều này, chỉ là Thường gia của Phủ Nha đại nhân, so với Hải gia của giáo sư Hải Cương, địa vị của Phủ Nha đại nhân vẫn kém hơn một chút. Dù sao giáo sư Hải Cương cũng là người thừa kế đích tôn của Hải gia, xét về phương diện này thì Phủ Nha đại nhân hoàn toàn không thể sánh bằng. Bất quá bây giờ Phủ Nha đại nhân lại đi theo con đường quan lộ, còn giáo sư Hải Cương thì lại dạy học trồng người ở Kinh Hải đại học, hai người này có thể nói là đã đi trên hai con đường hoàn toàn khác biệt. Mà bây giờ bọn họ gặp lại nhau, cũng không biểu lộ sự nhiệt tình vốn có, mặc dù cả hai coi nhau là bạn thân, theo lẽ thường thì quan hệ phải rất thân mật mới đúng, nhưng rất đáng tiếc, có nhiều thứ chung quy vẫn thay đổi. Thân phận, địa vị, tài phú, quyền lực, những yếu tố này khi đặt lên một người thì cuối cùng sẽ làm thay đổi một vài điều, và Phủ Nha đại nhân đã đi trên con đường quan lộ, còn giáo sư Hải Cương lại dạy học trồng người, cuối cùng họ đã đi trên hai con đường khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận