Đô Thị: Bắt Đầu Võ Đạo Kim Đan, Quét Ngang Nhân Vật Chính

Chương 46:: Đến Tiêu Phàm đóng máy thời điểm ( Canh [4] )

Chương 46: Đến lúc Tiêu Phàm "tắt máy" (Canh 4)
Có được ngự thú chi tâm, có thể sai khiến vạn thú. Đáng sợ nhất là còn có thể rút ra năng lực của vạn thú. Tỷ như con kiến, Diệp Minh sau khi sai khiến con kiến, trực tiếp rút được cự lực của kiến. Sau khi rút được cự lực của kiến, thân thể của một tên trạch nam bình thường, trực tiếp một tay có thể khiêng hai chiếc xe tải lớn một cách dễ dàng. Cự lực của kiến vẫn là năng lực tương đối cấp thấp. Lợi hại nhất là khi Diệp Minh ở giai đoạn sau, đã rút được năng lực của gấu nước, trực tiếp tương đương với bất tử bất diệt, kiểu tái sinh máu thịt. Ngay cả khi tắm mình trong vụ nổ hạt nhân cũng không hề bị tổn hại. Trong "Ngự Thú Thiên Tôn", Diệp Minh mượn việc rút lấy năng lực của vạn thú, từng bước một trở thành tồn tại có thể so sánh với tiên thần. Trong "Ngự Thú Thiên Tôn", bàn tay vàng của Diệp Minh đến từ một ông lão ăn xin. Ông lão ăn xin này có kinh nghiệm gần giống Tô Định Phương, từng là một nhân vật võ đạo vô cùng cường đại, do có được chí bảo mà trúng độc, dẫn đến thực lực hoàn toàn biến mất, trở thành một lão ăn xin ai cũng có thể bắt nạt. Trong lúc thực lực hoàn toàn biến mất, lão ăn xin cơ bản mỗi ngày đều nghiên cứu món chí bảo đó. Nhưng chí bảo cơ bản đều chuẩn bị cho nhân vật chính có khí vận, không phải nhân vật chính thì chắc chắn không dùng được. Cuối cùng, lão ăn xin đến trước khi chết cũng không giải được bí mật của chí bảo. Trước khi lão ăn xin chết, Diệp Minh vì lòng tốt phát tác, đã mời lão ăn xin một bữa cơm no. Lão ăn xin vì cảm tạ Diệp Minh, trực tiếp đưa chí bảo cho Diệp Minh. Mặc dù nói Tô Định Phương và lão ăn xin ngoài việc cùng có kinh nghiệm trúng độc và thực lực hoàn toàn biến mất ra thì những phương diện khác đều không giống nhau. Chí bảo mà Tô Định Phương lấy được, không nhất định là ngự thú chi tâm. Nhưng thế giới của Tần Chính là thế giới dung hợp vô số tiểu thuyết, vạn nhất ngự thú chi tâm từ chỗ lão ăn xin chuyển sang Tô Định Phương thì sao. Coi như không phải, Tần Chính cũng không quan trọng. Ngược lại, có thể được Tô Định Phương gọi là chí bảo, chắc chắn cũng là bảo vật không tồi, nói không chừng còn có không ít giá trị khí vận đấy? Sau khi Tô Định Phương rời Kinh Hải Thị, Tô Thanh Hoàn liền cùng Tần Chính rời khỏi Bạch Ngọc Kinh, đến biệt thự của Tần Chính cùng ở chung. Tô Thanh Hoàn đúng là thực hiện rất tốt chức trách của thị nữ, mọi mặt đều phục vụ Tần Chính rất chu đáo. Nói thật, Tần Chính rất hài lòng với Tô Thanh Hoàn. Điều đáng nói nữa là những biểu hiện của Tần Chính ở Bạch Ngọc Kinh cũng đang nhanh chóng lan truyền trong hai ngày nay. Đoán chừng không bao lâu nữa, sẽ lan khắp các thế lực lớn.
..........................................
Ngay lúc thanh danh của Tần Chính bắt đầu lan truyền thì ở tửu điếm Tuyên Minh, việc Tiêu Vong Vũ trị liệu cho Tiêu Phàm cũng sắp đến hồi kết thúc. Mấy chục phút sau, Tiêu Vong Vũ thở mạnh ra một hơi, sau ba ngày trị liệu cường độ cao, cuối cùng đã kết thúc. Cũng ngay sau khi Tiêu Vong Vũ vừa kết thúc không lâu, Tiêu Phàm đang nằm trên giường liền mở mắt ra. Sau khi mở mắt, Tiêu Phàm liền thấy Tiêu Vong Vũ đầy mồ hôi. Thấy cảnh này, trong lòng Tiêu Phàm vô cùng xúc động, phải biết rằng Tiêu Vong Vũ hiện giờ là đỉnh cấp Đại Tông Sư, mà một đỉnh cấp Đại Tông Sư lại đến mức sức cùng lực kiệt như thế này, có thể thấy được Tiêu Vong Vũ đã vất vả đến mức nào. “Sư tôn, đa tạ ngài.” Tiêu Phàm cảm kích nói với Tiêu Vong Vũ. “Ngươi ta là sư đồ, không cần phải khách khí.” Tiêu Vong Vũ cười lắc đầu nói. “Sư tôn, ta khỏe chưa?” Tiêu Phàm nhìn Tiêu Vong Vũ khẽ gật đầu rồi hỏi. “Khỏe hay không, ngươi thử một chút chẳng phải sẽ biết?” Tiêu Vong Vũ cười nói. “Dạ sư tôn, con sẽ thử ngay.” Tiêu Phàm lập tức gật đầu. Sau đó, Tiêu Phàm liền điểm một huyệt vị của mình, kích thích dương vật. “Ông”. Theo Tiêu Phàm vừa kích thích huyệt Dương Quan, dương vật lập tức bắt đầu ngẩng lên. “Sư tôn, con khỏe rồi, con thực sự khỏe rồi, đa tạ sư tôn.” Thấy cảnh này, Tiêu Phàm vô cùng kích động nói. Nhưng vừa dứt lời, dương vật của Tiêu Phàm đột nhiên bắt đầu mềm nhũn xuống, mặc cho Tiêu Phàm lại kích thích thế nào cũng không có hiệu quả. “Không……” Tiêu Phàm nhìn dương vật của mình, bi thống kêu lên. “Sư tôn, vì sao con vừa khôi phục chưa được hai giây đã lại không thể ngẩng đầu lên lần nữa.” Tiêu Phàm nhìn Tiêu Vong Vũ đau khổ hỏi. “Không nên thế chứ.” Tiêu Vong Vũ nghe lời của Tiêu Phàm nói, sắc mặt cũng thay đổi lớn, cho rằng mình có chỗ nào đó sai sót, lập tức bắt đầu kiểm tra cho Tiêu Phàm. Sau khi kiểm tra, Tiêu Vong Vũ phát hiện mình không có bất kỳ sai lầm nào, “cây khô gặp mùa xuân” của hắn đã phát huy hoàn hảo hiệu quả. “Sư tôn, thế nào rồi?” Tiêu Phàm chờ đợi nhìn Tiêu Vong Vũ. “Sau khi vi sư kiểm tra, Tiểu Phàm à, mỗi ngày con chỉ có hai giây để làm đàn ông.” Tiêu Vong Vũ trầm giọng nói. “Chỉ có hai giây? Không, như vậy còn coi là đàn ông sao?” Tiêu Phàm đau khổ nói. “Vi sư đã phát huy hoàn hảo hiệu quả của “cây khô gặp mùa xuân”, bình thường mà nói, con bây giờ hẳn là đã khôi phục được vẻ hùng dũng như trước, hiện tại chỉ có hai giây, chỉ có một khả năng, đó chính là “Đoạn Dương chi thuật” của Tần Chính quá mức không thể tưởng tượng, dù là “cây khô gặp mùa xuân”, cũng chỉ có thể giúp con khôi phục được hai giây.” Tiêu Vong Vũ nói. “Không, sư tôn, con không cần, con không muốn trở thành nam nhân hai giây, đệ tử không muốn, không muốn mà.” Tiêu Phàm nghe được lời của Tiêu Vong Vũ, sắc mặt lập tức tuyệt vọng nói.
.........................
“Keng...... Chúc mừng chủ ký sinh đã khiến khí vận chi tử sinh ra tâm lý tuyệt vọng, thành công cướp đoạt được 600 nghìn khí vận.” Trong biệt thự, Tần Chính đang lúc ăn cơm trưa do Tô Thanh Hoàn nấu thì trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống đánh dấu khí vận. “Tiêu Phàm sinh ra tuyệt vọng trong lòng? Xem ra là do hiệu quả của “cây khô gặp mùa xuân” của Tiêu Vong Vũ phát huy tác dụng rồi.” Tần Chính nghe được tiếng nhắc nhở xong, trên mặt lộ ra một nụ cười. Ngày hôm đó, sau khi đoán ra được Tiêu Vong Vũ đột phá đỉnh cấp Đại Tông Sư, Tần Chính đã dự liệu được cảnh tượng tuyệt vọng của Tiêu Phàm. Tiêu Vong Vũ nắm giữ “cây khô gặp mùa xuân”, trong số những tuyệt phẩm thần y đúng là một thần kỹ thần diệu. Nhưng đối với “Đoạn Dương chi thuật” trong y thuật thái cổ của Tần Chính, thì có chút tầm thường. Mặc dù nói “cây khô gặp mùa xuân” cũng sẽ có chút hiệu quả với “Đoạn Dương chi thuật” của Tần Chính. Nhưng tối đa cũng chỉ có thể giúp Tiêu Phàm khôi phục lại hai ba giây một ngày mà thôi. Chỉ có hai ba giây, vậy thì coi là đàn ông gì chứ? Tuyệt kỹ tối cao của “Thái Ất Thần Quyết” cũng chỉ có thể khôi phục lại được hai ba giây, sự tuyệt vọng của Tiêu Phàm là điều chắc chắn. “Xem ra cũng đến lúc Tiêu Phàm 'tắt máy' rồi.” Tần Chính âm thầm suy nghĩ trong lòng. Sư đồ Tiêu Phàm sau khi phát hiện “Đoạn Dương chi thuật” không cách nào khôi phục được, chắc chắn sẽ nghĩ đến tìm hắn là người khởi xướng để giải trừ. Chỉ cần sư đồ Tiêu Phàm tìm đến, Tần Chính chắc chắn sẽ không nuông chiều bọn họ, mà sẽ tiễn bọn họ lên đường. Nếu không có “Chân Thị Chi Nhãn”, Tần Chính còn có thể để Tiêu Phàm sống thêm một thời gian. Dù sao khí vận nhân vật chính lớn mạnh, nếu không ép khô triệt để khí vận nhân vật chính mà giết chết thì quá lãng phí. Nhưng có “Chân Thị Chi Nhãn”, Tần Chính đã nắm chắc được khí vận của Tiêu Phàm. Sư đồ Tiêu Phàm tìm đến, Tần Chính tùy tiện lật ngược nội tình lớn nhất của Tiêu Phàm là Tiêu Vong Vũ, sau đó xử lý Tiêu Vong Vũ, chắc chắn có thể thu hoạch được rất nhiều giá trị khí vận. Đồng thời, Tiêu Phàm cũng sẽ hoàn toàn tuyệt vọng, rồi cung cấp thêm một đợt giá trị khí vận nữa. Qua lại một hai lần, số khí vận mà Tiêu Phàm có thể cung cấp, cũng sẽ không còn bao nhiêu. Một nhân vật chính khí vận không còn giá trị, Tần Chính đương nhiên không có khả năng giữ lại, chắc chắn sẽ giết ngay tại chỗ thôi.
PS: Canh 4.
Bạn cần đăng nhập để bình luận