Đô Thị: Bắt Đầu Võ Đạo Kim Đan, Quét Ngang Nhân Vật Chính

Chương 585:: Rửa sạch duyên hoa, biểu đạt trọc khí

Chương 585: Rửa sạch bụi trần, biểu đạt uế khí.
Thương Lương Sơn lão tổ mở một trò đùa nhỏ, bất quá lời này của hắn ngược lại cũng không có gì quá đáng, xét theo tình huống hiện tại của hắn mà nói, quả thực đã cùng Lục Hiên buộc chung một chỗ, nếu như Lục Hiên bên này xảy ra chuyện gì, hắn cũng không chạy thoát được. Bất quá nhìn tình huống của Lục Hiên trước mắt, tóm lại, Lục Hiên hiện tại vẫn rất tỉnh táo. Về phần tiếp theo nên làm như thế nào, trên thực tế hoàn toàn dựa vào bản thân Lục Hiên. Dù sao Thương Lương Sơn lão tổ chỉ là phụ trợ, những gì có thể làm cũng chỉ là cố gắng hết sức khai mở cho Lục Hiên. Mà ông ta đã làm những việc nên làm, tiếp theo Lục Hiên muốn làm sao quyết định, hoặc là làm sao giải tỏa nút thắt trong lòng, để bước đi trên một hành trình mới, việc này cần do chính Lục Hiên tiến hành kiểm soát cụ thể.
Trên thực tế Lục Hiên tuy nói những lời đó với Thương Lương Sơn lão tổ, giống như nhìn rất thoáng, nhưng khi hắn thật sự dự định để bản thân mình thoát ra khỏi chuyện đó, mới phát hiện quá trình này gian nan đến nhường nào. Ròng rã một tháng trời, Lục Hiên đều không tu luyện, mà chỉ khoanh chân ngồi ở đỉnh Thương Lương Sơn, không ngừng lắng đọng nội tâm, muốn cho bản thân hoàn toàn chìm vào sự tĩnh lặng. Mà quá trình này, hiển nhiên không dễ dàng đạt thành, trong quá trình đó, Lục Hiên nhìn chỉ là ngồi ở đấy, không hề có tiêu hao gì quá lớn, nhưng bản thân Lục Hiên lại cảm giác không hề nhẹ nhàng chút nào. Bởi vì trong một tháng này, Lục Hiên gần như thời thời khắc khắc đều đấu tranh, đấu tranh với chính mình, đấu tranh với bóng ma to lớn Tần Chính để lại cho hắn, nếu như Lục Hiên chỉ là người bình thường, đương nhiên sẽ không có nhiều chuyện phiền lòng đến vậy. Nhưng không thể trách ai, ai bảo Lục Hiên là một tu giả chứ, hơn nữa còn là một tu giả đã đạt tới cấp bậc Tiên Tôn. Khi thực lực tăng tới độ cao như Lục Hiên, tu luyện không chỉ đơn thuần là linh khí lực lượng nữa, mà là tiến vào tầng tu luyện cao hơn và sâu hơn. Liên quan tới điểm này, không có gì có thể cãi lại được, trong lòng Lục Hiên cũng rõ điểm đó. Đến giai đoạn này, tu tâm, tu thần, đều cực kỳ trọng yếu, thiếu đi một thứ đều không được, chỉ có điều tâm cùng thần tương liên, lại vô cùng mơ hồ, thậm chí mang lại cảm giác hư vô mờ mịt. Nhất là khi Tần Chính mang lại cho Lục Hiên ảnh hưởng to lớn như vậy, Lục Hiên muốn loại bỏ nhân tố này, có thể nói là càng thêm khó, nói cho cùng, chuyện này còn liên quan đến lần trước khi thực lực của Lục Hiên tăng lên, thoát khỏi tâm ma Tần Chính để lại cho hắn, một lần lắng lại tâm ma đó, trên thực tế không hề triệt để như bản thân Lục Hiên nghĩ.
Khi Lục Hiên trải qua đau khổ to lớn, thành công tái tạo ngụy Hỗn Độn thể, sau đó chuyển đổi công pháp tu luyện, luyện Hỗn Độn Nguyên Quyết, bốc lên phong hiểm cực lớn, mà tăng thực lực bản thân trong khoảng thời gian ngắn đạt đến cấp Tiên Tôn. Trong tình huống đó, thực lực của Lục Hiên có được sự tăng lên to lớn như vậy, đối với hắn mà nói, tự thân tương đương với đang không ngừng xây dựng quá trình tâm lý, cái này thật sự quá trọng yếu. Cũng chính vì duyên cớ này, khiến Lục Hiên tự nhiên không coi Tần Chính ra gì, cho rằng với thực lực hiện tại của mình, có thể dễ như trở bàn tay loại bỏ Tần Chính. Nhưng chuyện này nên nói sao đây, cuối cùng không hề đơn giản như vậy, nhất là khi trong nội tâm Lục Hiên có suy nghĩ đó, thì lại bị Tần Chính giáng cho một đòn đau đầu, chuyện này trực tiếp đánh thức Lục Hiên. Thì ra hắn cho là mình cường đại đến mức nào, trước mặt Tần Chính cũng chỉ là một trò cười mà thôi, thử nghĩ xem, trong tình huống này, sao Lục Hiên có thể dễ dàng bình tĩnh trở lại? Dù sao sự thâm bất khả trắc của Tần Chính, gây ảnh hưởng tới Lục Hiên thực sự quá lớn, căn bản không chịu sự kiểm soát của hắn. Cứ như vậy, Lục Hiên trong tình cảnh phức tạp và tồi tệ đó, một mình khoanh chân ngồi ở đỉnh Thương Lương Sơn, suốt một tháng trời, và khi một tháng trôi qua, Lục Hiên đang nhắm chặt mắt đột nhiên mở mắt ra. Trong khoảnh khắc đó, có thể thấy rõ ràng, trong đôi mắt của Lục Hiên, có một vệt sáng lóe lên, lúc này thần thái khí chất toàn thân Lục Hiên so với một tháng trước có thể nói là một trời một vực, thay đổi vô cùng lớn. Nếu nói Lục Hiên một tháng trước cho người ta cảm giác tinh thần sa sút, uể oải, thì hiện tại sau một tháng đắm mình trong tâm trạng đó, toàn thân Lục Hiên đều toát ra một luồng khí tức mới mẻ như thể kén được phá ra, trùng sinh. Đối với Lục Hiên mà nói, cảm giác này thật sự rất đặc biệt, giống như rửa sạch hết bụi trần vậy, dùng thời gian một tháng đó để gột rửa sạch sẽ những gánh nặng trĩu nặng trên người. Điều này khiến Lục Hiên lập tức có cảm giác muốn hét lớn một tiếng, Lục Hiên chợt đứng dậy, trực tiếp há miệng, hét dài một tiếng. Theo tiếng hét kinh thiên động địa này vang lên, Lục Hiên cảm thấy như trút hết uế khí trong lòng ra ngoài, khiến hắn không khỏi sinh ra một cảm giác thoải mái vô cùng.
"Ha ha, Lục Hiên tiểu tử, ngươi quả nhiên không khiến lão tổ ta thất vọng, mới chỉ một tháng mà đã điều chỉnh xong tâm thái, tuy lão tổ không biết rốt cuộc ngươi làm thế nào để làm được điều đó, nhưng nhìn thấy biến chuyển trên người ngươi, lão tổ nhất định phải từ đáy lòng tán dương ngươi một tiếng.” “Ngươi thật sự rất ưu tú, không uổng công lão tổ ta biết đến ngươi, đặt hết hy vọng lên người ngươi.” "Bây giờ ngươi quả nhiên không làm lão tổ thất vọng, ha ha."
Ngay khi Lục Hiên biểu đạt những uế khí tích tụ trong lòng ra như vậy, trong đầu hắn, trực tiếp vang lên tiếng cười thoải mái của Thương Lương Sơn lão tổ. Trên thực tế trong một tháng qua, tuy Thương Lương Sơn lão tổ không mở miệng đáp lời Lục Hiên, cũng không hề để lộ ra chút khí tức nào, làm được mức độ hoàn toàn không quấy rầy đến Lục Hiên, nhưng đối với Thương Lương Sơn lão tổ mà nói, một tháng này cũng không dễ chịu gì, không khoa trương mà nói, trong một tháng này, Thương Lương Sơn lão tổ gần như thời thời khắc khắc đều chú ý đến tình hình của Lục Hiên. Chỉ có điều Lục Hiên cứ đắm chìm trong một hoàn cảnh đặc thù, và chuyện như vậy, ngoại lực căn bản không có tác dụng gì lớn, chỉ có thể dựa vào chính Lục Hiên bước ra ngoài mới được. Thương Lương Sơn lão tổ kinh nghiệm phong phú, đương nhiên nhìn thấu những điều này, cho nên trong một tháng, cho dù trong lòng có lo lắng đến mức nào, cũng cố nhẫn nhịn không đi can thiệp Lục Hiên, mà dành cho Lục Hiên đủ thời gian và không gian, để tự Lục Hiên thoát ra khỏi trạng thái đó, bây giờ Thương Lương Sơn lão tổ cuối cùng đã đón nhận tin tức tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận