Đô Thị: Bắt Đầu Võ Đạo Kim Đan, Quét Ngang Nhân Vật Chính

Chương 71:: Ta đừng ra ngục, ta phải ngồi tù ( Canh [4] )

Chương 71: Ta không muốn ra ngục, ta phải ngồi tù (Canh 4)
Tần Chính cũng không sợ Lục Anh Hào cắn chó rứt giậu, vì muốn ngồi tù mà chạy đến những thành phố khác phạm tội, rồi sau đó ở thành phố khác mà ngồi tù. Sở dĩ không sợ, không phải vì thế lực của Tần gia có thể một tay che trời, bao trùm toàn bộ Đại Minh. Mà là nhiệm vụ vào tù liền mạnh lên này có giới hạn khu vực, giới hạn chính là nhất định phải ở trong phạm vi nhà tù của Kinh Hải Thị, vượt quá Kinh Hải Thị, liền không tính. Không thể rời khỏi Kinh Hải Thị, thì Lục Anh Hào liền mặc Tần Chính điều khiển, hắn muốn chơi thế nào, liền chơi thế đó. Điều duy nhất khiến Tần Chính cảm thấy khá đáng tiếc là, nhiệm vụ vào tù liền mạnh lên của Lục Anh Hào, là một nhiệm vụ phúc lợi đơn thuần. Nhiệm vụ thất bại, cũng không có bất kỳ trừng phạt gì. Nếu không, có thêm chút trừng phạt lợi hại gì đó, Tần Chính cảm thấy Lục Anh Hào có thể sẽ trực tiếp sụp đổ tâm lý, trực tiếp cung cấp thêm một đợt giá trị khí vận cho Tần Chính.
Bất quá, dù siêu cấp hệ thống nhiệm vụ không có trừng phạt nhiệm vụ, nhưng ở chỗ Tần Chính lại có một sự trừng phạt đang chờ Lục Anh Hào. Bởi vì cha mẹ Lục Anh Hào là do Triệu Linh Nhi ân nhân cứu mạng tạo nên, Tần Chính có thể khẳng định Triệu Linh Nhi chính là nữ chính đầu tiên trong tiểu thuyết về cái vận khí nhân vật chính của Lục Anh Hào. Nữ chính đầu tiên của tiểu thuyết, trời sinh đã mang theo khí vận của nhân vật chính. Tần Chính giữ Triệu Linh Nhi bên người ba tháng, ngoại trừ mượn cớ thả Lục Anh Hào ra. Còn có một lý do lớn nhất, đó chính là trong ba tháng này, Tần Chính muốn khiến Triệu Linh Nhi cảm mến mình. Để nữ chính đầu tiên cảm mến mình, đó chính là sự trừng phạt nhiệm vụ mà Tần Chính đã chuẩn bị cho Lục Anh Hào.
Tần Chính chuẩn bị trừng phạt nhiệm vụ, đã có trừng phạt, tự nhiên cũng có thưởng cho nhiệm vụ. Bất quá thưởng cho của nhiệm vụ này là dành cho Tần Chính. Khi Triệu Linh Nhi cảm mến Tần Chính, Tần Chính có thể trực tiếp cướp đoạt khí vận nhân vật chính ẩn chứa trên người Triệu Linh Nhi. Vận khí tốt, nói không chừng còn có thể thu được gấp đôi ban thưởng. Tỷ như, có thể thu được thêm một lần cơ hội đánh dấu không cấp bậc.
........................................
"Sống có lúc người có khúc, đều chờ đó cho ta a, vu oan ta hút ma túy, để ta ngồi tù đúng không? Hừ, các ngươi có nằm mơ cũng không ngờ ta có hệ thống a, dù là ngồi tù, ta đều có thể không ngừng mạnh lên, một tháng sau, ta có được thực lực vô địch rồi, liền lập tức vượt ngục."
"Đến lúc đó xem thường ta, vu oan cho ta, khi dễ ta, ta hết thảy đều sẽ gấp mười gấp trăm lần hoàn trả, đặc biệt là Mục Chiêu Chiêu tiện nhân này, nếu không phải ngươi bất hiếu với cha mẹ ngươi, ta sao lại thất bại trong nhiệm vụ? Nhiệm vụ của ta không thất bại, cha mẹ ta làm sao có thể tai nạn xe cộ mà qua đời?"
"Chờ đó, chờ ta ra ngoài, ta sẽ cho ngươi biết hối hận hai chữ viết như thế nào."
Trong ngục giam của quan phủ Kinh Hải.
Lục Anh Hào ngồi ở một góc nhà tù, thu mình lại, vẻ mặt âm trầm suy nghĩ.
"Xoạt xoạt."
Ngay khi Lục Anh Hào đang nghĩ đến cảnh mình ra ngục sẽ đại sát tứ phương thì cánh cửa nhà tù của hắn đột nhiên mở ra.
"Lục Anh Hào, qua quá trình chúng ta loại trừ, chúng ta phát hiện đã kiểm tra sai lầm, ngươi không có hút ma túy, ngươi bây giờ có thể xuất ngục."
Sau khi cửa mở, một tên bộ khoái đi đến nhìn Lục Anh Hào lớn tiếng nói.
"Ra ngục? Không, các ngươi không có kiểm tra sai, ta thừa nhận ta hút ma túy, ta thừa nhận ta đã phạm sai lầm lớn, ta nhất định phải ngồi tù để tỉnh lại lỗi lầm của mình."
Lục Anh Hào nghe được lời của bộ khoái đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức lớn tiếng lắc đầu nói. Nếu là trước khi nhiệm vụ vào tù liền mạnh lên được tuyên bố, hắn nghe được tin mình có thể ra tù, chắc chắn sẽ hưng phấn nhảy dựng lên. Nhưng bây giờ, chỉ có đồ ngốc mới ra ngục. Thế nào hắn cũng không thể ra ngục. Dù có ra ngục, hắn cũng muốn đợi đủ một tháng rồi mới ra.
"Luật pháp Đại Minh nghiêm minh, nói ngươi vô tội, ngươi liền vô tội, thật chưa từng nghe nói có người được ra ngục mà không chịu ra tù, ngươi thật đúng là người đầu tiên, ta khuyên ngươi đừng không biết tốt xấu, lập tức đi ra ngoài, nếu không, sẽ ném ngươi ra ngoài."
Bộ khoái nghe được lời của Lục Anh Hào, lạnh lùng nói.
"Bộ khoái đại ca, ta thật sự đã hút ma túy, lần này các ngươi không kiểm tra ra, có thể là do thời gian quá lâu, ta thật sự muốn ở trong tù tỉnh lại bản thân mình."
Lục Anh Hào nhìn bộ khoái nói.
"Muốn tỉnh lại, thì về nhà mà tỉnh lại, mau đi ra cho ta."
Bộ khoái nhìn Lục Anh Hào bất động mà lạnh giọng nói.
"Ta, bộ khoái đại ca, ngươi xem nắm đấm này của ta thế nào? Một đấm đánh xuống sẽ đau không?"
Lục Anh Hào đột nhiên nói với bộ khoái, nói xong, liền giơ nắm đấm lên, hướng về phía bộ khoái đập tới. Bất quá bộ khoái dù sao cũng là người được huấn luyện chuyên nghiệp, Lục Anh Hào hiện tại chỉ là một người bình thường, vừa vung một quyền ra, liền bị bắt nhanh chóng, nhẹ nhàng tiếp được.
"To gan, ngươi dám cả gan tập kích quan?"
Sau khi tiếp được nắm đấm của Lục Anh Hào, bộ khoái quát to.
"Không sai, ta chính là tập kích quan, thế nào?"
Lục Anh Hào nhìn bộ khoái với vẻ mặt tức giận mà cười lạnh nói. Tập kích quan ở Đại Minh là trọng tội, Lục Anh Hào tin tưởng người mình đã dính cả tội tập kích quan rồi thì chắc chắn sẽ ngồi tù mọt gông, hắn không có khả năng ra ngục được nữa. Nhưng ý tưởng thì tốt, khi bộ khoái đến nhà tù để thả Lục Anh Hào, hắn đã nhận được mệnh lệnh bắt buộc, bất kể như thế nào, đều phải thả Lục Anh Hào ra ngoài.
"Vốn bộ khoái hôm nay đang có tâm trạng tốt, không truy cứu trách nhiệm của ngươi, ngươi không muốn ra ngục đúng không, ta hiện tại liền muốn cho ngươi ra ngoài, tự mình không muốn ra ngoài một cách thể diện thì đừng trách ta không cho ngươi thể diện."
Bộ khoái nghĩ đến mệnh lệnh mà nhẫn nhịn lửa giận nhìn Lục Anh Hào cười lạnh nói. Sau khi nói xong, tránh cho Lục Anh Hào lại gây ra chuyện gì, bộ khoái trực tiếp lấy cùm tù, cùm hai tay của Lục Anh Hào lại, sau đó một phát tóm lấy quần áo của Lục Anh Hào, trực tiếp kéo Lục Anh Hào ra phía ngoài ngục giam.
"Không, ta không muốn ra tù, ta không muốn ra ngục, thả ta trở lại."
Lúc bị bộ khoái lôi đi, Lục Anh Hào không ngừng quẫy đạp.
............
"Ta đang sống trong mơ sao? Khu vực này giam giữ đều là những tên trọng phạm trên mười năm, người kia ta có ấn tượng, là hôm qua mới bị nhốt vào, sao hôm nay đã bị thả ra? Hơn nữa được thả ra còn không vui vẻ? Một bộ không muốn bộ dáng, còn muốn trở về nhà tù ngồi tù? Đầu óc có vấn đề à?"
"Đại ca, ta nghe nói có một vài tên nhị đại có quyền thế rất thích kiểu diễn trò này, cái tên bộ khoái đi thả người này thân phận quá thấp, kiểu nhị đại không muốn ra tù này, nếu không phải là người có thân phận cao đến mời đi ra thì loại nhị đại đó sẽ không cảm thấy được mặt mũi mình."
"Thì ra là vậy, quyền thế đúng là một thứ đồ chơi hay ho a, thật là thèm muốn."
Trong ngục giam, những tù phạm khác thấy Lục Anh Hào không chịu ra ngoài cùng bộ khoái muốn đưa hắn ra ngoài, đều nhao nhao kinh ngạc trao đổi với nhau.
.......................
PS: Canh 4.
Bạn cần đăng nhập để bình luận