Đô Thị: Bắt Đầu Võ Đạo Kim Đan, Quét Ngang Nhân Vật Chính

Chương 435:: Phó thác cho trời

Chương 435: Phó thác cho trời Trương Bằng Phi nghe Lâm Huyền nói vậy thì im bặt, không dám nói thêm. Vì Lâm Huyền nói đúng trọng tâm, ai là người quyết định thật sự ở chuyện này không phải ở Lâm Huyền mà là Tần Chính. Bọn họ trước kia muốn tìm Lâm Huyền đơn giản chỉ là muốn mượn Lâm Huyền làm người truyền tin để liên lạc với Tần Chính mà thôi. Rõ ràng là, khi chuyện này trở nên gấp gáp, suy nghĩ của bọn họ đã thay đổi, thế mà lại nghĩ đến chuyện muốn nhờ vả thêm ở Lâm Huyền. Có điều bọn họ đã quên, Lâm Huyền có thể giúp được cũng có hạn, nên khi Lâm Huyền nghiêm túc nói vậy, Trương Bằng Phi lập tức hiểu ra, rồi vội vàng xin lỗi Lâm Huyền. Tiếp đó thì không có gì đáng nói nữa. Lâm Huyền đương nhiên sẽ không chấp nhặt Trương Bằng Phi làm gì. Dù sao thì chuyện này xong sẽ còn có tiền công mà, những một trăm triệu tệ Đại Minh kia, với Lâm Huyền mà nói không phải là con số nhỏ. Nên Lâm Huyền chắc chắn sẽ không vì chuyện này mà làm cho quan hệ hai bên quá cứng nhắc. Huống chi phía sau Lâm Huyền còn có núi dựa lớn là Tần Chính, vậy thì trong lòng Lâm Huyền không có gì phải lo lắng cả. Mặc dù đám Lưu Bân có tiền thật, là kiểu thổ hào điển hình, nhưng thành thật mà nói, so với mấy công tử nhà quyền thế như Tần Chính thì bọn họ không có chút sức nặng nào. Trương Bằng Phi nhìn Lâm Huyền rời đi, thở dài một hơi, vì anh ta biết, muốn hoàn thành chuyện này trong mười ngày, thì bây giờ một con đường đã bị chặn mất rồi. Có điều nếu như ngày mai công tử Tần Chính chịu ra mặt thì có lẽ khoảng thời gian mười ngày kia cũng chỉ qua mất có nửa ngày, không ảnh hưởng gì lớn nhỉ? Không hiểu Lưu Bân tại sao lại gấp gáp vậy, Trương Bằng Phi nghĩ vậy rồi cầm điện thoại gọi cho Lưu Bân, kể lại chuyện bên này cho Lưu Bân nghe hết. Khi Lưu Bân nhận được điện thoại của Trương Bằng Phi, nghe anh ta nói hết thì không hề lên tiếng mà rơi vào trầm mặc. Thật ra khi chọn con đường này, mặc dù Lưu Bân đứng ra ủng hộ anh em trong phòng làm vậy, nhưng tận sâu trong lòng, anh ta không hề ôm nhiều hy vọng. Thậm chí nói quá lên một chút thì từ khi vừa nghe tới đề nghị này, anh ta đã không đặt nhiều kỳ vọng rồi. Về nguyên nhân, chính Lưu Bân cũng không thể nói rõ, mà ngược lại khi ở nhà thổ tài chủ Chu Vượng, Lưu Bân lần đầu gặp Tần Chính, anh ta đã cảm thấy đối phương quá cao sang khiến mình phải ngưỡng mộ. Nói thật thì Lưu Bân không thích cái cảm giác ấy, dù cho chuyện đã qua lâu vậy, Lưu Bân vẫn không thoải mái, mỗi khi nhớ lại chuyện đó trong lòng vẫn khó chịu. Mà đây chỉ là một chút nhỏ thôi, nói ra thì cũng rất lạ, chính Lưu Bân cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong ấn tượng trước kia của anh ta, Tần Chính chỉ là một công tử bột cao cấp, ở Đại học Kinh Hải thì có chút tiếng tăm. Ngoài ra thì không có gì đặc biệt cả, dù sao lúc đó Lưu Bân từ trên xuống dưới chỉ là một người bình thường thôi, cách xa Tần Chính cả vạn dặm, căn bản không có khả năng so sánh. Cũng không biết là từ khi nào... không đúng, phải là từ sau khi anh ta tỉnh dậy với cái hệ thống bại gia mạnh nhất, trở thành chủ kí sinh của hệ thống thì Lưu Bân nhận ra, mỗi lần mình nghe cái tên Tần Chính thì trong lòng lại vô thức nổi lên một sự địch ý khó hiểu. Sự địch ý ấy giống như từ trên trời rơi xuống vậy, căn bản không có sự khống chế của Lưu Bân. Nhất là khi ở nhà Chu Vượng gặp lại Tần Chính, sự địch ý ấy của Lưu Bân với Tần Chính gần như đạt đến đỉnh điểm. Nhưng Lưu Bân là người thông minh, anh ta biết rõ khoảng cách giữa mình và Tần Chính lớn cỡ nào, nên dù có ý muốn chống đối thì cũng không thể hiện ra, ngay cả với người thân thiết nhất anh ta cũng chưa từng nhắc tới. Đơn giản là vì anh ta muốn tự bảo vệ mình, trong chuyện này anh ta không muốn mạo hiểm chút nào cả. Lần này, khi mấy người anh em đưa ra chuyện muốn nhờ Lâm Huyền liên hệ với Tần Chính, thì Lưu Bân mặc dù ra vẻ ủng hộ hết mình, nhưng trong lòng anh ta thì ý muốn chống đối với Tần Chính lại xuất hiện, hơn nữa nó lại là dạng không thể kìm nén. Cũng chính vì lý do đó mà Lưu Bân đã không đặt quá nhiều hy vọng vào con đường này. Mà bây giờ khi Lưu Bân nhận được cuộc điện thoại của Trương Bằng Phi, nói thật lòng, trong lòng Lưu Bân không có cảm thấy quá thất vọng, ngược lại anh ta thấy kết quả này là lẽ đương nhiên. Sau khi cúp điện thoại, Lưu Bân chìm trong suy nghĩ, sắc mặt cũng trở nên u ám. Hiện giờ thời gian hệ thống bại gia mạnh nhất đưa ra giới hạn cho nhiệm vụ bại gia cũng không còn đủ năm tiếng nữa rồi. Tâm trạng Lưu Bân bỗng trở nên rối bời, dù sao thì dưới sự giúp sức của mấy anh em, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, đến nỗi Lưu Bân đã thấy được một hy vọng rất lớn, ai ngờ đâu chuyện lại thành ra thế này. Bây giờ hạn chót sắp đến gần rồi, mặc dù nói vẫn còn đường dây của lão tứ Giang Minh Sơn nhưng mỗi khi Lưu Bân nghĩ đến người ta cũng là người của Tần gia thì anh ta lại chẳng thấy lạc quan tí nào. Mà giờ thì cũng không có gì hay ho để nói cả, mọi chuyện đến mức này thì coi như Lưu Bân cũng đã làm hết những gì mình có thể rồi, còn kết quả cuối cùng sẽ thế nào thì không phải do Lưu Bân định đoạt được nữa rồi, bây giờ việc anh ta có thể làm là phó mặc cho số phận thôi. Ngay lúc Lưu Bân nghĩ vậy, thì chiếc điện thoại để trên bàn lại vang lên. Lần này là do lão tứ Giang Minh Sơn gọi tới.“Bân tử à, có tin không được tốt cho lắm đây, Tần Vân Hải vừa mới gọi cho tao xác nhận, sáng mai bảo tao đến phòng làm việc của anh ta, nói là muốn giải quyết dứt điểm chuyện này.”“Tuy chuyện này không khớp với thời gian mười ngày đầu mà mày đưa ra cho lắm nhưng sự chênh lệch này cũng không lớn, vậy thì xem ra đây cũng không phải là một tin xấu nhỉ?”Giang Minh Sơn nói với Lưu Bân như thế sau khi nhận cuộc gọi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận