Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 395: Lễ Vật

Ngay lúc tộc trưởng Băng Tộc hạ lệnh trong vòng trăm năm không được phép bước vào Nam cảnh, Tô Ngạn cũng đã khôi phục xong thương thế, từ trong sân đi ra.

Mất đi tu vi Chí Tôn cảnh, Tô Ngạn giờ phút này lộ ra nhìn qua rất gầy yếu, nhưng khí chất lại không giảm ngược lại còn tăng, có thể xưng ba trăm sáu mươi độ không góc chết.

Chỉ bất quá so với Tô Ngạn khiến cho người ta cảm giác cao lãnh trước kia, Tô Ngạn hiện tại không thể nghi ngờ có chút ôn hòa, tựa như chị gái nhà bên.

Cho tới nay, Tần Giác nhìn thấy nữ nhân, có thể so với Tô Ngạn có thể nói lác đác không có mấy, nhất là phương diện dáng người.

“Tiền bối.”

Tô Ngạn cẩn thận từng li từng tí đi đến bên cạnh Tần Giác.

“Ừm.”

Tần Giác tựa ở bên lục thạch uống rượu, nghe thấy tiếng của Tô Ngạn, thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Nếu như không phải tiền bối, lần này ta thật không biết nên sao mới tốt.”

Do dự thật lâu, Tô Ngạn ánh mắt phức tạp nói.

Cho tới nay, Tô Ngạn đều coi Phong Lôi tông là nhà của mình, bởi vậy, vì có thể trọng chấn Phong Lôi tông, không tiếc kiên trì cùng Tần Giác đi du lịch Trung Châu.

Thậm chí lúc tiến vào Phong Lôi trì không kiên trì nổi, hoàn toàn nương tựa vào ý chí mà chèo chống.

Kết quả cuối cùng lại là bị xem như công cụ đi đổi lấy chỗ tốt, có thể thấy được Tô Ngạn có bao nhiêu tuyệt vọng.

May mà nàng quen biết với Tần Giác, nếu không chỉ sợ căn bản không có lựa chọn nào khác.

“A, chúng ta không phải bạn bè sao?”

Tần Giác cười nói:

“Giữa bạn bè giúp lẫn nhau là chuyện đương nhiên.”

“Chỉ là… Bạn bè thôi sao?”

Nghe vậy, Tô Ngạn có chút thất vọng.

“Ngươi nói cái gì?”

Tần Giác nghi hoặc.

“Không có… Không có gì.”

Tô Ngạn gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, lắc đầu liên tục.

“…”

Tần Giác nhún vai, tiếp tục uống linh tửu.

Nhìn qua Tần Giác ở bên cạnh tuấn mỹ vô cùng, Tô Ngạn hít một hơi thật sâu, dường như hạ quyết tâm một quyết định nào đó, vẻ mặt dần dần kiên định.

Trước kia nàng không được chọn, hiện tại cho dù thế nào, đều phải cẩn thận nắm chặt cơ hội!

“Tiền bối!”

“Hửm?”

Tần Giác vừa mới quay đầu, hai mảnh mềm mại liền ngăn trên miệng hắn.

Thơm quá.

Với lại thật ấm áp.

Không đợi Tần Giác kịp phản ứng, hai mảnh mềm mại kia đã rời đi, sau đó Tô Ngạn chạy như bay đi, trên đầu phun ra một luồng khói trắng, tựa như động cơ hơi nước.

“Ây…”

Nửa ngày, Tần Giác sờ sờ môi của mình, hơi có vẻ ngơ ngác.

Tình huống này là sao?

Mới vừa rồi là Tô Ngạn hôn hắn một cái?

Đây không được tính là phi lễ chớ?

Bất quá… Hình như rất thoải mái?

Tần Giác như có điều suy nghĩ.

Ầm!

Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ, khiến cho Tần Giác chú ý.

Thì ra là thần quả sáng óng ánh rơi trên nền đất.

Đương nhiên, thần quả không phải trọng điểm, trọng điểm là người cầm.

“Chủ… Chủ nhân, các ngươi đang làm cái gì?”

Thí Đạo vẻ mặt chấn kinh.

Tần Giác: “…”

Vì cái gì mỗi lần xảy ra tình huống tương tự, ngươi đều đang ở phụ cận?

“Khụ khụ, ta nói ta không biết, ngươi tin không?”

Thí Đạo: “…”

“Không được! Ta cũng muốn!”

Cắn răng, Thí Đạo kiên định nói.

Tần Giác: “???”

Sau một khắc, Thí Đạo vọt lên.

“Chờ một chút!”

Lời còn chưa dứt, Thí Đạo đã bổ nhào vào trên người Tần Giác.

“A……”

Tần Giác chưa hề nghĩ tới, mình có một ngày sẽ bị một thanh kiếm cưỡng hôn!

So với Tô Ngạn chuồn chuồn lướt nước, Thí Đạo quả thực hận không thể nuốt sạch Tần Giác vào trong bụng, rơi vào đường cùng, Tần Giác đành phải cưỡng ép đẩy nàng ra.

“Hắc hắc.”

Làm xong những này, Thí Đạo lập tức lộ ra nụ cười hài lòng, lập tức nhặt lên thần quả trên đất, đưa cho Tần Giác: “Chủ nhân, ăn đi.”

“…”

Lau nước bọt trên mặt, Tần Giác nhận thần quả, lần đầu tiên có loại xúc đông muốn hành hung Thí Đạo.



Sau đó mấy ngày, Tô Ngạn tạm thời ở trong sân của Tần Giác, dù sao bên trong có rất nhiều gian phòng, dù cho thêm Tô Ngạn, Thí Đạo cũng không có gì.

Trong lúc đó Tần Giác cùng Bạch Nghiệp nói chuyện của Tô Ngạn, Bạch Nghiệp đương nhiên sẽ không cự tuyệt Tô Ngạn gia nhập Huyền Ất Sơn, chỉ là nhớ tới nửa năm trước lời đồn kia truyền khắp Huyền Ất Sơn, làm hại mình bị Tần Giác đánh tơi bời, Bạch Nghiệp nhịn không được cảm khái, xem ra lời đồn này rất nhanh sẽ thành sự thật!

Đáng nhắc tới chính là, bởi vì tu vi Tô Ngạn mất hết, chỉ có thể làm chút đồ ăn bình thường, cho nên gần nhất đều là Thí Đạo phụ trách nấu cơm, cái này khiến Thí Đạo rất vui vẻ, cho là mình cuối cùng cũng ‘đánh bại’ được Tô Ngạn.

Về phần bế quan tu luyện, đã bị Thí Đạo ném đến lên chín tầng mây từ lâu.

Đương nhiên, Tô Ngạn cũng không có nhàn rỗi, vẫn đang cố gắng tu luyện, ngắn ngủi mấy ngày, đã từ người bình thường bước vào Hoàng giai đỉnh phong.

Dưới sự trợ giúp của truyền thừa Chân Thần, Tô Ngạn tu luyện Phong Lôi Chi Lực so với ban đầu ở Phong Lôi tông còn tinh xảo hơn, tin tưởng khôi phục tu vi chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Ngày này, Tô Ngạn đang ngồi xếp bằng tại bên trong viện tu luyện, xung quanh chất đống các loại thiên tài địa bảo, hình thành từng luồng linh khí mắt thường có thể thấy được, từ bốn phương tám hướng tràn vào trong người Tô Ngạn.

Răng rắc!

Giống như pha lê vỡ nứt, Tô Ngạn toàn thân chấn động, khí tức bắt đầu không ngừng kéo lên, nháy mắt đột phá Hoàng giai!

“Rốt cục thành công tiến giai Huyền giai.”

Nửa ngày, Tô Ngạn mở to mắt, nhìn hai tay của mình, nhẹ nhàng thở ra.

Két!

Cửa viện được mở ra, đi tới một thân ảnh.

“Tiền bối.”

Tô Ngạn vừa muốn nghênh đón, bỗng nhiên dừng lại.

Cho dù trước mắt người này nhìn qua giống Tần Giác y như đúc, ngay cả khí chất đều hoàn toàn giống nhau, nhưng Tô Ngạn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Chào ngươi.”

Đối phương lễ phép lên tiếng chào hỏi.

“Ây… Chào ngươi, xin hỏi ngươi là…”

Tô Ngạn lui ra phía sau hai bước, hơi có vẻ cảnh giác.

“Ta là Hóa Thân của chủ nhân, tới lấy đồ.”

Nói xong, đối phương tiến vào phòng của Tần Giác.

Hóa Thân?

Tô Ngạn kinh ngạc, khó trách hai người giống nhau như đúc, thì ra là thế.

Không bao lâu, ‘Tần Giác’ lại từ trong phòng ra, trong tay nhiều thêm nhẫn trữ vật, rời khỏi viện lạc.

Thấy thế, Tô Ngạn vội vàng đi theo.

“Chủ nhân.”

Hóa Thân khom mình hành lễ với Tần Giác.

“Đi thôi.”

Tần Giác phất phất tay.

“Vâng.”

Nghe vậy, Hóa Thân xông thẳng tới chân trời, nhanh chóng biến mất ở hư không.

Trải qua gần hai tháng tu luyện, Hóa Thân đã bước vào Chân Thần thượng vị, cách Thần Vương cảnh còn lại nửa bước.

Phóng nhãn khắp giới nội, trừ Tần Giác ra, không ai là đối thủ của nó, bao gồm cả Thiên Đế.

Lần này Tần Giác lệnh Hóa Thân rời khỏi Linh Ương giới, là vì tiến về Thần Vực, nói cho Thiên Đế chuyện Huyền Ất Sơn sắp dọn tới Thiên Cung, thuận tiện để Hóa Thân ở trên mảnh đất trống kia kiến tạo một số cung điện cùng phòng ở, thuận tiện đến lúc đó trực tiếp vào ở.

“Sư phụ, sư phụ.”

Lúc này, Vân Tịch cưỡi Kỳ Lân từ dưới sườn đồi nhảy lên, xém chút mất khống chế đâm vào tảng đá ở phía xa.

“Sư phụ, ta trở về rồi.”

Vân Tịch đứng trên đầu Kỳ Lân, ngốc mao đung đưa trái phải, cực kì đáng yêu.

Kỳ Lân thì lè lưỡi, miệng lớn thở hổn hển, hiển nhiên mệt không ít.

Tổ hợp quái dị như vậy, thật là khiến người ta dở khóc dở cười.

“Hai người các ngươi mấy ngày nay chạy đi nơi nào vậy?”

Tần Giác cạn lời.

“Hì hì, sư phụ, chúng ta đi rất nhiều nơi, có mang lễ vật cho người.”

Vân Tịch phi thân lên, rơi lên vai Tần Giác: “Người xem.”

Vỗ vỗ nhẫn trữ vật có thể dùng làm vòng tay, một vật lập tức bắn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận