Vô Địch Sư Thúc Tổ
Chương 366: Trụ Kình Thiên
“Rút!”
Lão nhân đó không chút do dự nào, trực tiếp thi triển bí thuật, ý đồ bỏ chạy.
Nhưng thật đáng tiếc, đã muộn.
Ông!
Trong chốc lát,quang mang chiếu rực cả một vùng.Chiếu sáng đến cả trăm dặm xung quanh, rồi chầm chậm phong tỏa cả một vùng không gian.
Bí thuật của lão nhân đó vừa mới kích hoạt, liền bị một loại lực lượng cưỡng ép phá gãy. Miệng, mũi của lão lập tức phun ra đầy máu, mà lão nhân ấy bị cỗ lực lượng đẩy bay ngược ra, nếu như không phải có pháp bảo hộ thân, chỉ sợ lão đã chết ngay tại chỗ.
Mặc dù vậy, lão nhân vẫn bị trọng thương như cũ.Bịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
“Trưởng lão, người không sao chứ?”
Nam tử trung niên đứng bên cạnh vô cùng kinh hãi, hắn ta liền vội vàng tiến lên hỏi thăm.
Lão nhân: “…”
Đồ ngớ ngẩn, ngươi thấy ta giống không có chuyện gì sao?
Phốc!
Lại một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, lão nhân cắn răng nói:
“Mau trốn đi!”
“Trốn? Muốn chạy trốn tới đâu đây?”
Chẳng biết lúc nào, Tần Giác đã ra khỏi phòng, sau đó đứng đánh giá bọn người lão giả.
Đám người ngạc nhiên, lúc này cả đám người mới phát hiện ra mình đã mất khả năng khống chế cơ thể. Mặc cho bọn họ có giãy dụa thế nào đi chăng nữa, có dùng bao nhiêu sức lực đi chăng nữa, họ cũng không thể động đậy được.
“Làm sao có thể…”
Trên mặt của nam tử trung niên ánh lên sự hoảng sợ tột cùng.
Khi bọn hắn lợi dụng loại phương pháp giống như thế này, bọn hắn đã giết chết không biết bao nhiêu võ giả, cũng chưa từng bị phát hiện ra. Thế nên bọn hắn mới càng ngày càng hung hăng ngang ngược, không nghĩ tới cuối cùng lại đụng phải một tấm sắt!
Chỉ là, dù nghĩ thế nào thì nam tử trung niên cũng nghĩ không ra. Bọn họ rõ ràng đã quan sát đám người Tần Giác rất lâu, Tần Giác nhìn qua cũng rất bình thường, sao lại có thể cường đại như thế?
“Hết rồi…”
Dùng tay quệt đi vết máu trên mặt, lão nhân sắc mặt xám xịt. Hơi thở của lão lúc này vô cùng dồn dập, lão đã tự cảm thấy mình chắc chắn không thể sống sót.
Vốn dĩ lão định dựa vào những tài nguyên tu luyện cướp được này để tiến giai Thái Hư đệ tứ cảnh, giúp tu vi lão tăng lên và kéo dài được tuổi thọ. Thế nhưng hiện tại, đừng nói là tiến giai Thái Hư đệ tứ cảnh, cho dù nhóm người Tần Giác không động thủ, sợ là không bao lâu nữa lão cũng sẽ chết.
“Ta… Chúng ta là những người dân bản địa của Phong Tuyết đại lục, còn là thành viên của Vạn Thần Đình. Ngươi không thể giết chúng ta, nếu như ngươi giết bọn ta, người của Vạn Thần Đình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Thấy Tần Giác chậm rãi tới gần, nam tử trung niên mặt đầy sợ hãi, vội vàng hô to.
Mọi người đều biết, Phong Tuyết đại lục chính là phụ thuộc vào thế lực của Vạn Thần Đình. Hàng năm, người dân đều dâng tài nguyên tu luyện cho Vạn Thần Đình, đổi lại họ sẽ nhận được sự che chở của Vạn Thần Đình.
Nhưng mà khi nam tử trung niên tuyên bố mình là người thuộc về Vạn Thần Đình, hắn ta nói rất gượng ép.
Hơn nữa, mấy người bọn hắn chẳng qua chỉ là mấy cái Thái Hư cảnh thôi, người Vạn Thần Đình làm sao có thể để họ vào mắt?
Mà Vạn Thần Đình lại là nơi nào? Đối với loại người này, xưa nay Tần Giác chưa bao giờ nương tay.
“Có đúng không? Vậy các ngươi liền đi nói cho Vạn Thần Đình đi.”
Nói xong, trên bầu trời bỗng nhiên hiện ra một bàn tay lớn màu vàng óng. Nó mang theo vô tận linh lực, từ từ bao phủ lại bọn người nam tử trung niên!
“Không!”
Ầm ầm!
Bàn tay lớn màu vàng rơi xuống, giống như một cây tre bị chẻ gãy, trực tiếp đem mặt đất đập ra một cái bàn tay lớn. Còn về bọn người nam tử trung niên kia, hồn phách của họ đã bị hủy diệt hoàn toàn.
Làm xong những này, Tần Giác vô tội nói:
“Ta nói ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, là chính các ngươi nhất định muốn chết, ta cũng không có cách nào.”
“…”
Lúc này, bọn người Thí Đạo lần lượt từ trong phòng đi tới, toàn thân trên dưới không có nửa điểm bất thường.
Nói đùa! Dù nói thế nào thì bọn họ đều là cường giả Chân Thần cảnh trở lên, làm sao có thể bị mấy tên ngu ngốc ở cấp bậc Thái Hư cảnh làm bị thương chứ.
Nhất là Mặc lão, cho dù là Thần giới nổ tung, lão cũng nhất định có thể an toàn đi ra.
“Thật có lỗi Tần tiểu hữu. Ta không nghĩ tới ở đây sẽ gặp được mấy tên không biết sống chết như thế này, thật sự đã quấy rầy hào hứng của Tần tiểu hữu.”
Từ khi lão phát hiện ra mình có thể lĩnh ngộ từ trên người Tần Giác thì thái độ của lão đối với Tần Giác liền trở nên cực kì cung kính giống như tùy tùng vậy. Thế nhưng Tần Giác lại không nói gì.
“Không sao. Chuyện này không có quan hệ gì với ngươi.”
Phất phất tay, Tần Giác cười khổ:
“Có thể là bởi vì thể chất hấp dẫn của ta đã dẫn đến phiền phức.”
Mặc lão: “…”
“Tốt. Bây giờ không nói những việc này, chúng ta đi Vạn Thần Đình đi.”
Sở dĩ Tần Giác lựa chọn đến Vạn Thần Đình, kỳ thật chính là muốn biết, vị thủ lĩnh Vạn Thần Đình kia có thật sự tồn tại hay không? Còn về phần Phong Tuyết đại lục, Tần Giác hắn căn bản không hứng thú.
“Ây… Tốt.”
Mặc lão sững sờ, sau đó lão mở ra một cánh cửa không gian, mà đầu kia của nó chính là nối thẳng đến Vạn Thần Đình.
Lấy tu vi của Mặc lão, muốn vòng qua những trận pháp mà Vạn Thần Đình bày ra bảo vệ bên ngoài một cách không bị chú ý, quả thực dễ như trở bàn tay.
Thế là đám người xuyên qua cánh cổng không gian, sau đó xuất hiện tại nội bộ của Vạn Thần Đình.
“Nơi này chính là tổng bộ Vạn Thần Đình, Hoa Quả Sơn.”
Mặc lão giới thiệu nói.
Hoa Quả Sơn?
Nghe vậy, Tần Giác đưa mắt nhìn lại, quả nhiên thấy một mảnh núi lớn. Vách núi dựng đứng, nguy nga hùng vĩ, mà xung quanh lại mọc đầy cây đào. Nơi này cùng nơi mà Tần Giác tưởng tượng vô cùng giống nhau.
“Ừm? Đó là cái gì?”
Đột nhiên, đôi mắt Tần Giác như đã nhìn thấy cái gì, hắn nhẹ nhàng chỉ vào một cây cột đá đường kính mười mét nói.
“Kia là vũ khí của thủ lĩnh Vạn Thần Đình, Trụ Kình Thiên.”
Mặc lão kiên nhẫn giải thích nói:
“Nghe đồn chỉ có rút lên Trụ Kình Thiên này, mới có tư cách cùng thủ lĩnh Vạn Thần Đình kết giao bằng hữu. Nhưng mà mười vạn năm qua, chưa hề có người thành công.”
Trên thực tế, nếu như Mặc lão muốn, hắn tuyệt đối có thể nhẹ nhõm đem nó rút lên, chỉ là hắn cảm thấy không cần thiết thôi.
Dù sao, Mặc lão cũng là Chứng Đạo Thần Vương, làm gì cần tự hạ thân phận, đi kết giao bằng hữu với một cái Thần Vương thượng vị?
“Thì ra là thế…”
Tần Giác mỉm cười, thả người hướng Trụ Kình Thiên bay đi.
Thấy thế, Mặc lão vội vàng theo sát phía sau. Không bao lâu, bọn người Tần Giác liền tới bên cạnh Trụ Kình Thiên.
Không thể không nói, cái Trụ Kình Thiên này không thẹn với tên Kình Thiên của mình. Nếu từ phía dưới nhìn lên, nó tựa như cây cột cao lớn mạnh mẽ chống trời!
Mặt khác, có lẽ nguyên nhân là thời gian quá lâu, bên ngoài Trụ Kình Thiên đã che kín đất đá, khiến cho người ta không nhìn được ánh kim óng ánh trong trụ đá!
Trừ cái đó ra, Trụ Kình Thiên còn tản ra sát khí kinh người. Nếu võ giả bình thường tới gần, chỉ sợ rất dễ dàng bị mê muội tâm trí, rơi vào ma đạo.
“Đây chính là Trụ Kình Thiên sao, hoặc là nói… Kim Cô Bổng? “
Tần Giác tự lẩm bẩm, ngữ khí ý vị thâm trường.
“Tần tiểu hữu, ngươi muốn rút cái Trụ Kình Thiên này sao?”
Dường như nhìn ra ý nghĩ nội tâm của Tần Giác, Mặc lão nhịn không được thấp giọng hỏi.
Tần Giác không nhiều lời, mà là vươn tay, ý muốn dùng hành động trả lời Mặc lão.
Ngay khi đụng phải trụ đá, sát khí lập tức tăng vọt. Chúng giống như cự thú gào thét, muốn làm cho Tần Giác bị phản phệ.
“Yên tĩnh chút cho ta.”
Tần Giác nhíu mày, lòng bàn tay hắn tách ra một đạo kim quang, bao trùm Trụ Kình Thiên.
Xuy xuy xuy!
Sát khí lập tức như băng tuyết tan rã, nó nhanh chóng lui lại, cũng không dám lại tới gần Tần Giác.
Sau đó, Tần Giác bắt đầu dùng sức.
Tạch tạch tạch!
Sau một khắc, Trụ Kình Thiên yên lặng mười vạn năm đã cử động!
“Nhẹ nhàng quá .”
Tần Giác kinh ngạc.
Tạch tạch tạch!
Theo động tác của Tần Giác, Trụ Kình Thiên bị rút ra một cách chậm rãi từ trong lòng đất. Bên cạnh đó, vô số đá vụn tróc ra, bụi bặm bay đầy trong không khí.
Động tĩnh khổng lồ như thế, rất nhanh liền làm cho rất nhiều cường giả của Vạn Thần Đình chú ý. Những người họ liền nhanh chóng nhìn về phía bên này:
“Chuyện gì xảy ra?”
“Mau nhìn, Trụ Kình Thiên cử động!”
“Có người rút Trụ Kình Thiên ra!”
“Cái gì!?”
“…”
Chỉ một thoáng, Vạn Thần Đình chấn động!
Trụ Kình Thiên thế mà bị người rút ra!
“Là ai. Là ai đã rút vũ khí của lão Tôn ra!”
Ở một chỗ sâu trong Hoa Quả Sơn, một thanh âm vang lên. Âm thanh đó xuyên qua từng tầng đá cứng mà bay ra ngoài.
Lão nhân đó không chút do dự nào, trực tiếp thi triển bí thuật, ý đồ bỏ chạy.
Nhưng thật đáng tiếc, đã muộn.
Ông!
Trong chốc lát,quang mang chiếu rực cả một vùng.Chiếu sáng đến cả trăm dặm xung quanh, rồi chầm chậm phong tỏa cả một vùng không gian.
Bí thuật của lão nhân đó vừa mới kích hoạt, liền bị một loại lực lượng cưỡng ép phá gãy. Miệng, mũi của lão lập tức phun ra đầy máu, mà lão nhân ấy bị cỗ lực lượng đẩy bay ngược ra, nếu như không phải có pháp bảo hộ thân, chỉ sợ lão đã chết ngay tại chỗ.
Mặc dù vậy, lão nhân vẫn bị trọng thương như cũ.Bịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
“Trưởng lão, người không sao chứ?”
Nam tử trung niên đứng bên cạnh vô cùng kinh hãi, hắn ta liền vội vàng tiến lên hỏi thăm.
Lão nhân: “…”
Đồ ngớ ngẩn, ngươi thấy ta giống không có chuyện gì sao?
Phốc!
Lại một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, lão nhân cắn răng nói:
“Mau trốn đi!”
“Trốn? Muốn chạy trốn tới đâu đây?”
Chẳng biết lúc nào, Tần Giác đã ra khỏi phòng, sau đó đứng đánh giá bọn người lão giả.
Đám người ngạc nhiên, lúc này cả đám người mới phát hiện ra mình đã mất khả năng khống chế cơ thể. Mặc cho bọn họ có giãy dụa thế nào đi chăng nữa, có dùng bao nhiêu sức lực đi chăng nữa, họ cũng không thể động đậy được.
“Làm sao có thể…”
Trên mặt của nam tử trung niên ánh lên sự hoảng sợ tột cùng.
Khi bọn hắn lợi dụng loại phương pháp giống như thế này, bọn hắn đã giết chết không biết bao nhiêu võ giả, cũng chưa từng bị phát hiện ra. Thế nên bọn hắn mới càng ngày càng hung hăng ngang ngược, không nghĩ tới cuối cùng lại đụng phải một tấm sắt!
Chỉ là, dù nghĩ thế nào thì nam tử trung niên cũng nghĩ không ra. Bọn họ rõ ràng đã quan sát đám người Tần Giác rất lâu, Tần Giác nhìn qua cũng rất bình thường, sao lại có thể cường đại như thế?
“Hết rồi…”
Dùng tay quệt đi vết máu trên mặt, lão nhân sắc mặt xám xịt. Hơi thở của lão lúc này vô cùng dồn dập, lão đã tự cảm thấy mình chắc chắn không thể sống sót.
Vốn dĩ lão định dựa vào những tài nguyên tu luyện cướp được này để tiến giai Thái Hư đệ tứ cảnh, giúp tu vi lão tăng lên và kéo dài được tuổi thọ. Thế nhưng hiện tại, đừng nói là tiến giai Thái Hư đệ tứ cảnh, cho dù nhóm người Tần Giác không động thủ, sợ là không bao lâu nữa lão cũng sẽ chết.
“Ta… Chúng ta là những người dân bản địa của Phong Tuyết đại lục, còn là thành viên của Vạn Thần Đình. Ngươi không thể giết chúng ta, nếu như ngươi giết bọn ta, người của Vạn Thần Đình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Thấy Tần Giác chậm rãi tới gần, nam tử trung niên mặt đầy sợ hãi, vội vàng hô to.
Mọi người đều biết, Phong Tuyết đại lục chính là phụ thuộc vào thế lực của Vạn Thần Đình. Hàng năm, người dân đều dâng tài nguyên tu luyện cho Vạn Thần Đình, đổi lại họ sẽ nhận được sự che chở của Vạn Thần Đình.
Nhưng mà khi nam tử trung niên tuyên bố mình là người thuộc về Vạn Thần Đình, hắn ta nói rất gượng ép.
Hơn nữa, mấy người bọn hắn chẳng qua chỉ là mấy cái Thái Hư cảnh thôi, người Vạn Thần Đình làm sao có thể để họ vào mắt?
Mà Vạn Thần Đình lại là nơi nào? Đối với loại người này, xưa nay Tần Giác chưa bao giờ nương tay.
“Có đúng không? Vậy các ngươi liền đi nói cho Vạn Thần Đình đi.”
Nói xong, trên bầu trời bỗng nhiên hiện ra một bàn tay lớn màu vàng óng. Nó mang theo vô tận linh lực, từ từ bao phủ lại bọn người nam tử trung niên!
“Không!”
Ầm ầm!
Bàn tay lớn màu vàng rơi xuống, giống như một cây tre bị chẻ gãy, trực tiếp đem mặt đất đập ra một cái bàn tay lớn. Còn về bọn người nam tử trung niên kia, hồn phách của họ đã bị hủy diệt hoàn toàn.
Làm xong những này, Tần Giác vô tội nói:
“Ta nói ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, là chính các ngươi nhất định muốn chết, ta cũng không có cách nào.”
“…”
Lúc này, bọn người Thí Đạo lần lượt từ trong phòng đi tới, toàn thân trên dưới không có nửa điểm bất thường.
Nói đùa! Dù nói thế nào thì bọn họ đều là cường giả Chân Thần cảnh trở lên, làm sao có thể bị mấy tên ngu ngốc ở cấp bậc Thái Hư cảnh làm bị thương chứ.
Nhất là Mặc lão, cho dù là Thần giới nổ tung, lão cũng nhất định có thể an toàn đi ra.
“Thật có lỗi Tần tiểu hữu. Ta không nghĩ tới ở đây sẽ gặp được mấy tên không biết sống chết như thế này, thật sự đã quấy rầy hào hứng của Tần tiểu hữu.”
Từ khi lão phát hiện ra mình có thể lĩnh ngộ từ trên người Tần Giác thì thái độ của lão đối với Tần Giác liền trở nên cực kì cung kính giống như tùy tùng vậy. Thế nhưng Tần Giác lại không nói gì.
“Không sao. Chuyện này không có quan hệ gì với ngươi.”
Phất phất tay, Tần Giác cười khổ:
“Có thể là bởi vì thể chất hấp dẫn của ta đã dẫn đến phiền phức.”
Mặc lão: “…”
“Tốt. Bây giờ không nói những việc này, chúng ta đi Vạn Thần Đình đi.”
Sở dĩ Tần Giác lựa chọn đến Vạn Thần Đình, kỳ thật chính là muốn biết, vị thủ lĩnh Vạn Thần Đình kia có thật sự tồn tại hay không? Còn về phần Phong Tuyết đại lục, Tần Giác hắn căn bản không hứng thú.
“Ây… Tốt.”
Mặc lão sững sờ, sau đó lão mở ra một cánh cửa không gian, mà đầu kia của nó chính là nối thẳng đến Vạn Thần Đình.
Lấy tu vi của Mặc lão, muốn vòng qua những trận pháp mà Vạn Thần Đình bày ra bảo vệ bên ngoài một cách không bị chú ý, quả thực dễ như trở bàn tay.
Thế là đám người xuyên qua cánh cổng không gian, sau đó xuất hiện tại nội bộ của Vạn Thần Đình.
“Nơi này chính là tổng bộ Vạn Thần Đình, Hoa Quả Sơn.”
Mặc lão giới thiệu nói.
Hoa Quả Sơn?
Nghe vậy, Tần Giác đưa mắt nhìn lại, quả nhiên thấy một mảnh núi lớn. Vách núi dựng đứng, nguy nga hùng vĩ, mà xung quanh lại mọc đầy cây đào. Nơi này cùng nơi mà Tần Giác tưởng tượng vô cùng giống nhau.
“Ừm? Đó là cái gì?”
Đột nhiên, đôi mắt Tần Giác như đã nhìn thấy cái gì, hắn nhẹ nhàng chỉ vào một cây cột đá đường kính mười mét nói.
“Kia là vũ khí của thủ lĩnh Vạn Thần Đình, Trụ Kình Thiên.”
Mặc lão kiên nhẫn giải thích nói:
“Nghe đồn chỉ có rút lên Trụ Kình Thiên này, mới có tư cách cùng thủ lĩnh Vạn Thần Đình kết giao bằng hữu. Nhưng mà mười vạn năm qua, chưa hề có người thành công.”
Trên thực tế, nếu như Mặc lão muốn, hắn tuyệt đối có thể nhẹ nhõm đem nó rút lên, chỉ là hắn cảm thấy không cần thiết thôi.
Dù sao, Mặc lão cũng là Chứng Đạo Thần Vương, làm gì cần tự hạ thân phận, đi kết giao bằng hữu với một cái Thần Vương thượng vị?
“Thì ra là thế…”
Tần Giác mỉm cười, thả người hướng Trụ Kình Thiên bay đi.
Thấy thế, Mặc lão vội vàng theo sát phía sau. Không bao lâu, bọn người Tần Giác liền tới bên cạnh Trụ Kình Thiên.
Không thể không nói, cái Trụ Kình Thiên này không thẹn với tên Kình Thiên của mình. Nếu từ phía dưới nhìn lên, nó tựa như cây cột cao lớn mạnh mẽ chống trời!
Mặt khác, có lẽ nguyên nhân là thời gian quá lâu, bên ngoài Trụ Kình Thiên đã che kín đất đá, khiến cho người ta không nhìn được ánh kim óng ánh trong trụ đá!
Trừ cái đó ra, Trụ Kình Thiên còn tản ra sát khí kinh người. Nếu võ giả bình thường tới gần, chỉ sợ rất dễ dàng bị mê muội tâm trí, rơi vào ma đạo.
“Đây chính là Trụ Kình Thiên sao, hoặc là nói… Kim Cô Bổng? “
Tần Giác tự lẩm bẩm, ngữ khí ý vị thâm trường.
“Tần tiểu hữu, ngươi muốn rút cái Trụ Kình Thiên này sao?”
Dường như nhìn ra ý nghĩ nội tâm của Tần Giác, Mặc lão nhịn không được thấp giọng hỏi.
Tần Giác không nhiều lời, mà là vươn tay, ý muốn dùng hành động trả lời Mặc lão.
Ngay khi đụng phải trụ đá, sát khí lập tức tăng vọt. Chúng giống như cự thú gào thét, muốn làm cho Tần Giác bị phản phệ.
“Yên tĩnh chút cho ta.”
Tần Giác nhíu mày, lòng bàn tay hắn tách ra một đạo kim quang, bao trùm Trụ Kình Thiên.
Xuy xuy xuy!
Sát khí lập tức như băng tuyết tan rã, nó nhanh chóng lui lại, cũng không dám lại tới gần Tần Giác.
Sau đó, Tần Giác bắt đầu dùng sức.
Tạch tạch tạch!
Sau một khắc, Trụ Kình Thiên yên lặng mười vạn năm đã cử động!
“Nhẹ nhàng quá .”
Tần Giác kinh ngạc.
Tạch tạch tạch!
Theo động tác của Tần Giác, Trụ Kình Thiên bị rút ra một cách chậm rãi từ trong lòng đất. Bên cạnh đó, vô số đá vụn tróc ra, bụi bặm bay đầy trong không khí.
Động tĩnh khổng lồ như thế, rất nhanh liền làm cho rất nhiều cường giả của Vạn Thần Đình chú ý. Những người họ liền nhanh chóng nhìn về phía bên này:
“Chuyện gì xảy ra?”
“Mau nhìn, Trụ Kình Thiên cử động!”
“Có người rút Trụ Kình Thiên ra!”
“Cái gì!?”
“…”
Chỉ một thoáng, Vạn Thần Đình chấn động!
Trụ Kình Thiên thế mà bị người rút ra!
“Là ai. Là ai đã rút vũ khí của lão Tôn ra!”
Ở một chỗ sâu trong Hoa Quả Sơn, một thanh âm vang lên. Âm thanh đó xuyên qua từng tầng đá cứng mà bay ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận