Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 362: Ngươi Rõ Ràng Là Thèm Muốn Thân Thể Hắn

“Ô ô u.”

Bạch Lộc vòng hai vòng quanh Tần Giác, ánh mắt thanh tịnh sáng tỏ, vô cùng đáng yêu.

“Ây…”

Tần Giác hoang mang, không biết rốt cuộc Bạch Lộc muốn làm gì, đành phải quay đầu nhìn Mặc lão.

“Khụ khụ, Lộc Huyên, không được vô lễ, mau lại đây!”

Mặc lão vội vàng kêu lên.

Nhưng mà Bạch Lộc được gọi là Lộc Huyên giống như không nghe thấy tiếng Mặc lão, tiếp tục đứng bên cạnh Tần Giác, thậm chí dùng đầu cọ cọ Tần Giác, vô cùng thân mật.

“…”

Có lầm không vậy?

Ta mới là chủ nhân của ngươi!

Mặc lão phiền muộn vô cùng.

“Mau ăn đi, loại thần quả này ăn rất ngon.”

Thấy Tần Giác chậm chạp bất động, Bạch Lộc có vẻ hơi sốt ruột, lập tức trực tiếp nói tiếng người thúc giục.

“???”

Tần Giác ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại, Bạch Lộc là Thần thú, có thể nói chuyện là bình thường, chỉ là sao nghe giống như giọng nữ?

“…”

Nghe vậy, Mặc lão lập tức càng thêm phiền muộn, phải biết rằng, lão nuôi Bạch Lộc mười mấy vạn năm, cho tới giờ còn chưa từng có loại đãi ngộ này.

“Ta ăn ta ăn.”

Cười khổ gật đầu, Tần Giác nhét trái cây vào miệng.

“Thế nào, ngon không?”

Bạch Lộ ngửa đầu nhìn Tần Giác, tràn ngập chờ mong.

Lần này Tần Giác có thể khẳng định, giọng của Bạch Lộc thật sự là nữ nhân, mà so với phong cách ngự tỷ của Thí Đạo, thì Bạch Lộc giống như một em gái nhỏ thân thiết ôn hòa.

“Ừm, rất thơm, rất ngọt.”

Tần Giác hài lòng nói.

Nếu như đổi thành người khác, có lẽ sẽ cảm thán năng lượng ẩn chứa trong thần quả, nhưng đối với Tần Giác, cho dù thần quả cấp bậc thế nào, ngon miệng là quan trọng nhất.

Về phần tác dụng tu luyện, Tần Giác không để ý chút nào.

“Hì hì, còn có rất nhiều đó.”

Nói xong câu này, Bạch Lộc lại hóa thành tàn ảnh xông vào rừng quả, không bao lâu, chỉ thấy quanh thân Bạch Lộc lơ lửng mười mấy quả thần quả chạy đến, mỗi quả đều đạt cấp hai mươi, có thể nói là thần quả có đẳng cấp cao nhất ở sơn cốc này, sau đó vô cùng vui vẻ đưa đến trước mặt Tần Giác.

Làm xong những chuyện này, Bạch Lộc lại dùng đầu cọ cọ Tần Giác.

Mặc lão: “…”

Còn có thiên lý không vậy?

Chẳng lẽ bởi vì Tần Giác so với lão đẹp trai hơn?

“Lộc Huyên!”

Hít một hơi thật sâu, Mặc lão cắn răng nói.

“A… chủ nhân, người cũng ở đây à?”

Bạch Lộc kinh ngạc nhìn qua, tựa hồ giờ mới chú ý đến Mặc lão.

“…”

“Vị này là bằng hữu của ta, Tần Giác Tần tiểu hữu.”

Cuối cùng, Mặc lão chỉ có thể miễn cưỡng gạt ra một nụ cười.

“A, ta biết.”

Bạch Lộc rất vui vẻ:

“Bằng hữu của chủ nhân, cũng là bằng hữu của ta.”

Mặc lão: “…”

Đây là ngươi coi hắn là bằng hữu sao?

Ngươi rõ ràng là thèm muốn thân thể hắn!

“Xin chào Tần… Tiên sinh, ta là Lộc Huyên.”

Bạch Lộc tự giới thiệu.

“Xin chào.”

Tần Giác có chút im lặng.

“Ừm? Thứ gì thơm quá.”

Đúng lúc này, Vân Tịch duỗi lưng một cái, mơ mơ màng màng từ trong ngực Tần Giác chui ra ngoài, nhập nhèm buồn ngủ.

Trong chỗ lát, không khí ngưng kết, Lộc Huyên gắt gao nhìn chằm chằm Vân Tịch, tựa như nhìn thấy một thứ trân bảo quý hiếm, nhìn không chuyển mắt.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Vốn còn có chút choáng đầu, Vân Tịch lập tức thanh tỉnh, vội vàng trốn vào trong ngực Tần Giác, chỉ lộ ra hai con mắt, run lẩy bẩy.

“Không có… Không có gì.”

Ý thức được mình thất thố, Lộc Huyên lập tức dời mắt, giả vờ như không có chuyện gì.

Thật ra, mặc dù Vân Tịch là linh thảo hóa hình, nhưng chỉ có cấp năm mà thôi, bình thường thì Lộc Huyên sẽ không để vào mắt.

Dù sao các linh thảo cấp bảy, cấp tám, ở tiểu thế giới này cũng không thiếu.

Nhưng Vân Tịch từng bị Thiên Đế tái tạo thể chất, cho dù chỉ có cấp năm, nhưng hạn mức cao nhất cũng đã đạt tới Thần cấp, Lộc Huyên sao có thể không động tâm?

Tần Giác: “…”

Không ngờ rằng vừa rồi hắn còn hỏi Lộc Huyên hương vị thế nào, giờ đến lượt Lộc Huyên để mắt đến đồ đệ hắn.

“Yên tâm, ta sẽ không ăn ngươi.”

Nuốt ngụm nước miếng, Lộc Huyên nghiêm túc nói.

“…”

Tin ngươi mới là lạ!

Cho dù nghĩ vậy, ngoài miệng Vân Tịch vẫn không chịu thua: “Hừ, có sư phụ ở đây, tin rằng ngươi cũng không dám.”

“Sư phụ?”

Lộc Huyên sững sờ:

“Ngươi là đồ đệ của Tần tiên sinh?”

“Đương nhiên!”

Nhắc đến Tần Giác, Vân Tịch lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu: “Ta là đồ đệ duy nhất của sư phụ, ao ước đi.”

“Oa, thật sao, ta cũng muốn làm đồ đệ của Tần tiên sinh.”

Lộc Huyên nhịn không được tán thưởng.

Mặc lão: “….”

Ngươi coi ta không tồn tại sao?

“Hắc hắc, không phải sư phụ ai cũng có thể thu làm đồ đệ, ta cũng là dựa vào thiên phú không thể so sánh nổi, mới được sư phụ thưởng thức.”

Vân Tịch càng nói càng đắc ý, dứt khoát bay đến vai Tần Giác, hai tay chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống Lộc Huyên, rất có phong thái phóng khoáng tự do, chỉ điểm thiên hạ.

Tần Giác: “…”

Thiên phú không thể sánh nổi?

Sao ta không biết?

Nếu nói ở Linh Ương giới, Vân Tịch thật sự là thiên tài, nhưng ở Thần giới cao cấp này, lại ngay cả sâu kiến cũng không bằng.

Trái lại Lộc Huyên, không chỉ là Thần thú, tu vi đã đạt tới Chân Thần thượng vị, nếu không phải Vân Tịch từng bị Thiên Đế cải tạo thể chất, căn bản không thể nào đánh đồng với nó.

Dù vậy, nếu Tần Giác không giúp đỡ, Vân Tịch có thể chạm đến Chân Thần thượng vị không, vẫn là một ẩn số.

Lúc trước khi thu Vân Tịch làm đồ đệ, thuần túy là vì Vân Tịch sớm sinh ra linh trí thôi, nếu giống như Lộc Huyên, Tần Giác tuyệt đối không có hứng thú.

“Thật là lợi hại!”

Có lẽ chưa bao giờ ra khỏi tiểu thế giới này, Lộc Huyên vô cùng ngây thơ, lại thật sự tin tưởng chuyện ma quỷ của Vân Tịch, vô cùng sùng bái.

“…”

“Khụ khụ, Vân Tịch, ngươi vẫn nên ngủ tiếp đi.”

Tần Giác xạm mặt lại, phất tay cắt ngang câu chuyện của một con huơu và cọng cỏ.

“Sư phụ, ở đây có thật nhiều linh quả, ta muốn ăn linh quả.”

Vân Tịch ôm chặt cổ Tần Giác, đổi chủ đề.

“Những linh quả này đẳng cấp quá cao, ngươi không thể ăn.”

Lấy tu vi cảnh giới Chí Tôn của Vân Tịch, căn bản không thể tiếp nhận được uy năng của thần quả, chắc chắn sẽ trực tiếp no bạo.

“Vâng ạ.”

Vân Tịch thất lạc cúi đầu xuống.

“Ta biết bên kia có ít linh quả cấp thấp, ngươi muốn đi không?”

Do dự một chút, Lộc Huyên đề nghị.

Vân Tịch khẽ giật mình, rơi vào xoắn xuýt.

Muốn để nàng đơn độc cùng Lộc Huyên tuyệt đối sẽ không nguyện ý, ai bảo Lộc Huyên là hươu, nàng là cỏ chứ.

Vạn nhất bị ăn thì làm sao bây giờ?

“Không cần, ở đây ta có.”

Tần Giác lấy mất linh quả cấp sáu từ trong túi trữ vậy, đút cho Vân Tịch.

“Tạ ơn sư phụ!”

Vân Tịch vui vẻ, lập tức ôm linh quả còn lớn hơn cả mình mà gặm.

Ầm ầm!

Đột nhiên trong rừng quả vang lên tiếng động lớn, đinh tai nhức óc, cuốn theo vô số lá cây bay phấp hới, kiếm khí lạnh lùng xông thẳng đến chân trời, khiến vạn dặm tầng mây ở đó tan ra.

“Đây là…”

Tần Giác kinh ngạc:

“Thí Đạo đã đột phá rồi?”

Lời còn chưa dứt, từng đạo thần quang rơi xuống, chiếu sáng toàn bộ sơn cốc, bóng dáng Thí Đạo thấp thoáng, chìm trong thần quang, tóc dài tung bay, tản mát ra kiếm ý kinh khủng!

Ầm ầm!

Giữa trời đất, vô tận năng lượng hướng đến Thí Đạo, hình thành những gợn sóng mà mắt thường cũng có thể thấy được, không ngờ rằng Thí Đạo ở trong thời điểm này lại có thể trùng kích cảnh giới Chân Thần cảnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận