Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 312: Thí Đạo

Ầm ầm!

Trong nháy mắt lúc nam tử mở to mắt, toàn bộ tiểu thế giới đều chấn động theo, hình như có sấm sét hiện lên, chiếu sáng cả sông núi đại địa.

Cùng lúc đó, cung điện lập tức hóa thành vô số mảnh vỡ bay ra, vương tọa dưới thân nam tử cũng vỡ ra vô số vết nứt, không chịu nổi sụp đổ.

Trên bầu trời, cuồng phong cuồn cuộn, thiên địa biến sắc, mơ hồ hình thành một cái vòng xoáy, giống như tận thế hàng lâm.

Rầm!

Lại là một tia sấm sét rơi xuống, chiếu rọi trên người nam tử cùng Tần Giác, chấn nhiếp tâm hồn!

Xa xa, Thạch Thiên trợn mắt há hốc mồm, hầu như không thể tin được ánh mắt của mình, nếu không phải Tần Giác vẫn luôn đứng yên không nhúc nhích, chỉ sợ hắn đã bị dọa chạy từ lâu.

Loong coong!

Trường kiếm khẽ chấn động, sát cơ thu liễm, thay vào đó là sợ hãi vô cùng!

Không sai, một thanh trường kiếm lại cảm thấy sợ hãi!

“Đã xong. “

Trường kiếm thở dài một tiếng, tràn ngập bất đắc dĩ.

Chính như Tần Giác dự liệu, trường kiếm hoàn toàn đã sinh ra khí linh, giờ phút này rốt cục cũng mở miệng nói chuyện.

“Vậy mà không chết? “

Tần Giác cũng hơi kinh ngạc.

Khó trách linh lực của thi thể này ngưng mà không tán, thì ra không chỉ đơn giản là bị trường kiếm giam cầm như vậy.

“Nơi này là……”

Nam tử tóc trắng mờ mịt nhìn hai tay mình, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, có chút không rõ cho lắm.

Đột nhiên, nam tử tóc trắng như nhớ tới cái gì, ngửa mặt lên trời cười to, âm thanh chấn vạn dặm, ầm ầm vang dội: “Ha ha ha, bản tôn rốt cục cũng sống lại. “

Chỉ thấy khí tức của nam tử tóc trắng không ngừng tăng lên, trong nháy mắt đã đột phá. Thái Hư cảnh, bước vào Chân Thần cảnh, dẫn động thiên địa dị tượng, sáng rực chói mắt.

Một cường giả Chân Thần cảnh ‘ngủ say’ không biết bao nhiêu lâu, cứ như vậy mà sống lại.

“Là ngươi cứu bản tôn? “

Bình phục tâm tình, nam tử tóc trắng lúc này mới chú ý tới Tần Giác ở bên cạnh, ánh mắt lập loè, không biết đang suy nghĩ gì.

“Ách……Có thể coi là vậy đi. “

Tần Giác nhẹ gật đầu.

Theo tình huống trước mắt cho thấy, trường kiếm có lẽ cũng không có giết chết nam tử tóc trắng, chẳng qua là phong ấn lại mà thôi, Tần Giác rút trường kiếm ra, chẳng khác nào giúp nam tử tóc trắng cởi bỏ phong ấn cứu vớt hắn.

Về phần nam tử tóc trắng dùng phương pháp gì bảo vệ sinh cơ, Tần Giác cũng không biết.

“Đa tạ! “

Nghe vậy, nam tử tóc trắng lập tức ôm quyền nói với Tần Giác.

Tần Giác: “……”

Vì sao không giống với trong tưởng tượng?

Hắn còn cho rằng nam tử tóc trắng sẽ trực tiếp động thủ, giết người diệt khẩu.

“Bản tôn Ân Thiên Hành, không biết ân nhân……”

Nam tử tóc trắng cũng không biết Tần Giác đang suy nghĩ gì, mở lời trước nói.

“Tần Giác. “

Tần Giác đáp.

“Thì ra là Tần huynh. “

Nam tử tóc trắng nhếch miệng cười, giống như quen biết từ trước nói: “Đa tạ ân cứu mạng của Tần huynh, bản tôn suốt đời khó quên!”

Tần Giác: “……”

Vì sao cảm thấy, nghe là lạ, giống như nam tử tóc trắng muốn tìm hắn báo thù vậy.

“Không nên bị hắn lừa gạt, hắn chính là ác ma.”

Đúng lúc này, trường kiếm đột nhiên miệng phun tiếng người, phẫn nộ quát.

Nếu không phải bị Tần Giác chộp trong tay, chỉ sợ trường kiếm đã xông lên liều mạng với nam tử tóc trắng.

“Hửm? Thí Đạo Kiếm? “

Ân Thiên Hành nhíu mày, trong mắt sát ý lóe lên.

“Ngươi phong ấn bản tôn lâu như vậy, còn chưa hóa giải được cừu hận trong lòng ư? “

Cho dù Ân Thiên Hành che dấu vô cùng tốt, thế nhưng ý nghĩ gạt bỏ vẫn bị Tần Giác bắt được, hắn lập tức hiểu, chuyện không có đơn giản như vậy.

Bất quá, thanh trường kiếm này tên ‘Thí Đạo”’ sao?

Khó trách sát cơ dày đặc như vậy.

“Phì, sớm muộn có một ngày ta sẽ giết ngươi, thay tất cả mọi người báo thù! “

Trường kiếm lạnh lùng nói:

“Đã như vậy, bản tôn hôm nay liền hủy diệt khí linh của ngươi! “

Nói xong, Ân Thiên Hành lập tức thò tay chém giết trường kiếm, nhưng mà lại bị Tần Giác nghiêng người né tránh.

“Thật có lỗi, thanh kiếm này bây giờ là của ta.”

Tần Giác mặt không biểu tình, thản nhiên nói.

Ân Thiên Hành sững sờ, trầm giọng nói:

“Tần huynh có chỗ không biết, thanh kiếm này sát ý quá mãnh liệt, nếu như không hủy diệt khí linh, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng. “

“Ta nói, thanh kiếm này bây giờ là của ta. “

Tần Giác lặp lại.

“……”

Trong lúc nhất thời, bầu không khí lâm vào yên lặng, giương cung bạt kiếm, không khí dường như đông lại.

Sau nửa ngày, Ân Thiên Hành lời nói xoay chuyển, cười nói: “Nếu Tần huynh rút ra thanh kiếm này, như vậy thanh kiếm này nên là của Tần huynh, là bản tôn đường đột. “

Nói xong, lại thật sự thu tay lại, không hề

chém giết trường kiếm.

Rất khó tưởng tượng, một người như vậy sẽ là ác ma trong miệng Thí Đạo Kiếm.

Đương nhiên Tần Giác cũng không phải con nít, dăm ba câu đơn giản đã bị lừa, bởi vậy căn bản không có để tâm đến lời nói của Ân Thiên Hành.

Dùng cái mông nghĩ cũng biết, một cường giả Thần cảnh bị phong ấn không biết bao nhiêu năm, làm sao có thể sẽ dễ dàng cúi đầu như vậy?

Mặc kệ như thế nào, Ân Thiên Hành không có tiếp tục động thủ, Tần Giác cũng không nhiều lời, chỉ có thể đặt mục tiêu lên trên Thí Đạo Kiếm.

Vốn hắn định thi triển sưu hồn với Thí Đạo Kiếm, tra ra tình huống nơi này chỉ đơn giản thuận tiện cứu một người mà thôi.

Ngay khi Tần Giác chuẩn bị thi triển sưu hồn thuật, Ân Thiên Hành bỗng nhiên tiến lên một bước, đi đến bên cạnh quan tài cung điện.

Nhìn thấy thân ảnh nằm trong quan tài, Ân Thiên Hành vốn là khẽ giật mình, lập tức ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha, Thiên Cừu, ngươi cuối cùng vẫn thua bản tôn. “

Thiên Cừu?

Ân Thiên Cừu? Ân Thiên Hành?

Tần Giác như có điều suy nghĩ.

Dựa theo kiểu nói này, nam tử nằm bên trong quan tài kia hao hao giống với Ân Thiên Hành, chẳng lẽ hai người là huynh đệ?

“Cái gì, chủ nhân đã chết? “

Nghe được Ân Thiên Hành nói, Thí Đạo Kiếm lập tức điên cuồng giãy dụa, đáng tiếc bị Tần Giác cầm trong tay, căn bản không thể động đậy.

Kỳ thật Thí Đạo Kiếm biết chuyện chủ nhân đã chết từ lâu, chẳng qua là không muốn tiếp nhận mà thôi, bằng không thì làm sao bắt nó ở nơi này nhiều năm, ngay cả huyết mạch liên kết cũng đứt gãy?

Thì ra nam tử nằm bên trong quan tài kia chính là chủ nhân của Thí Đạo Kiếm.

Tần Giác bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng hiểu rõ tại sao trên người nam tử lại có sát cơ của Thí Đạo Kiếm.

Nói cách khác, nam tử cũng không phải bị Thí Đạo Kiếm giết chết.

“Ha ha ha ha ha! “

Ân Thiên Hành giống như điên rồi, còn vui hơn cả lúc được sống lại.

Nhìn ra, hai người khi còn sống quan hệ nhất định rất tệ.

“Hay, hay, hay. “

Sau một khắc, Ân Thiên Hành nói liên tục ba chữ hay, giơ tay lên, vỗ liên tiếp!

Ầm ầm!

Cuồng bạo linh lực quét ra, khiến quan tài lập tức chia năm xẻ bảy, ngay sau đó dư thế lại không dừng đánh vào trên mặt đất, nhấc lên bụi bặm đầy trời.

Thấy thế, Tần Giác nhíu mày, lập tức mang theo Thạch Thiên bay lên không trung.

Lúc bụi mù rơi xuống, khắp cung điện phế tích đã biến thành một cái hố sâu không thấy đáy, cái gì cũng không còn, duy chỉ có nam tử nằm trong quan tài kia vẫn bình yên vô sự.

Cái này chính là chỗ mạnh của thần thể, dù là đã vẫn lạc, thân thể như cũ không thể phá vỡ.

“Hắc hắc hắc, yên tâm, bản tôn sẽ không đơn giản hủy diệt nhục thể của ngươi như vậy đâu, ngươi khi còn sống không muốn nghe theo mệnh lệnh của bản tôn, như vậy bản tôn sẽ luyện ngươi thành khôi lỗi, sau khi chết để bản tôn lấy ra sử dụng. “

Ân Thiên Hành thì thào nói, khiến cho người ta không rét mà run.

Sau đó, Ân Thiên Hành ngẩng đầu nhìn Tần Giác, lộ ra một nụ cười cực kỳ biến thái.

Ân Thiên Cừu đã chết, hắn cũng không có gì băn khoăn.

Trừ hắn ra, ai cũng đừng mong còn sống đi ra khỏi nơi này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận