Vĩnh Dạ Thần Hành

Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 80: Tinh thần thế giới (length: 10690)

Sắc mặt của Hứa Thâm hơi biến đổi.
Thằng hề đeo mặt nạ kia khi chiến đấu phản ứng lúc trước rõ ràng có chút biến thái, thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh quái dị như 'hì hì', cứ như một nhân cách thứ hai, thậm chí tự coi mình là quái vật.
Bị một kẻ biến thái dán cho cái mác biến thái, vậy sẽ là một kẻ biến thái ở mức độ nào đây?
Hắn cầm máy truyền tin mà cứ như đang cầm một củ khoai lang nóng hổi, mặt mày lộ vẻ không chắc chắn.
Sau khi nghe thấy tiếng tút tút liên tục bốn năm lần, Hứa Thâm vẫn chọn kết nối.
Gương mặt hắn ẩn trong bóng tối, không thấy rõ được vẻ mặt.
"Ngươi chết rồi à? Lâu như vậy mới bắt máy!"
Câu đầu tiên của đối phương khiến tim Hứa Thâm nảy lên một cái, đây là tiên tri sao?
Chưa để Hứa Thâm trả lời, giọng nữ kia đã vội vàng nói: "Đợi ngươi nửa tiếng rồi đấy, mau tới đây tập hợp đi, chúng ta đến Để Thành là để làm nhiệm vụ, không phải đi du ngoạn!"
Hứa Thâm vừa hé miệng định nói gì, chưa kịp thì đã bị cúp máy.
Hứa Thâm im lặng hạ máy truyền tin xuống, rồi từ từ thở hắt ra một hơi.
Dù chưa từng gặp người phụ nữ đó, không hiểu sao hắn lại có chút thiện cảm – sự dứt khoát và nhanh nhẹn đó khiến cho hắn bớt được công sức ngụy trang.
“Người phụ nữ này chắc cũng là Hình thái thứ hai rồi...” ánh mắt Hứa Thâm thoáng động đậy, “Tới làm nhiệm vụ? Hình thái thứ hai chẳng phải là chuyên đi giải quyết những sự kiện Khư cấp C trở lên sao, chẳng lẽ… Để Thành xuất hiện Khư cấp B?” Sắc mặt Hứa Thâm lại biến đổi.
Khư cấp B, dù bọn họ là những người không tiếp xúc thì cũng biết rằng đó là chủng cực kỳ nguy hiểm.
Nếu Khư cấp B xuất hiện mà không nhanh chóng xử lý thì một nửa khu thành sẽ bị nhấn chìm ngay!
Xem ra, dạo gần đây ở Để Thành có thể sẽ có chút xáo trộn… Hứa Thâm nghĩ tới tin tức trên báo, xem ra gần đây mình phải chú ý hơn một chút, xem tình hình thương vong ở các khu thế nào.
Nhờ đó, hắn có thể ước tính được khu vực mà Khư cấp B kia xuất hiện.
Hy vọng số thương vong của dân thường được báo cáo thật đúng như thế… Hứa Thâm khẽ lắc đầu, bật máy truyền tin lên, lấy pin ra rồi đập nát.
Hắn từng nghe người của Khư Bí Cục nói, trong máy truyền tin của bọn họ có hệ thống định vị, dù chết thì vẫn có thể tìm được máy nhờ vào hệ thống đó.
Cũng là để thuận tiện thu xác của người Trảm Khư và truy tìm người Trảm Khư mất tích.
Sau khi xử lý xong cái máy, Hứa Thâm bắt đầu phân loại và đóng gói các thi thể.
"Lạch cạch."
Khi đang đóng gói phần đầu, bỗng có một vật từ trong tóc rơi xuống, rớt vào vũng máu.
Hứa Thâm cầm lên xem, là một viên thủy tinh màu đỏ.
Hắn lau đi lau lại thì thấy màu đỏ này không phải do máu dính vào mà là màu tự thân của viên thủy tinh.
Kỳ lạ thật, ban nãy mình không thấy mà... Hứa Thâm thoáng nghi hoặc, rồi chợt nhớ đến nguyên lý Khư Binh: khi Khư Lực thu liễm lại thì Khư Binh sẽ bong ra khỏi cơ thể.
Thằng hề đeo mặt nạ đã chết, Khư Lực cũng đang tiêu tán, xem như là thu liễm.
Chẳng lẽ đây là Khư Binh?
Người Hình thái thứ hai có Khư Binh cũng không có gì lạ... Hứa Thâm lộ vẻ hưng phấn trong mắt, Khư Binh quý giá hơn đồ tác chiến và binh khí thông thường nhiều, rất khó mà có được.
Khi có xuất hiện ở chợ Đen thì cũng là mức giá trên trời.
Hơn nữa, nếu là Khư Binh, hắn có thể dung nhập vào cơ thể, cũng sẽ không bị người khác dò xét, không cần phải mang đi chôn giấu như áo giáp và chiến đao này.
Lúc này, Hứa Thâm cắn ngón tay mình, rồi để máu tươi và Khư Lực tiếp xúc với viên thủy tinh.
Có phải Khư Binh hay không, thử một lần là biết.
"Ầm!"
Ngay khi Khư Lực thẩm thấu vào viên thủy tinh, Hứa Thâm đột nhiên cảm giác một dòng nước nóng trào dâng mạnh mẽ, xông lên não.
Ngay sau đó, một dây thần kinh nào đó trong đầu hắn như bị kích động, tựa như dây thừng của công tắc điện bị giật mạnh xuống, và rồi trong não hắn, một công tắc nào đó bất chợt được bật lên, "tách" một tiếng, rồi bừng sáng!
Không sai, là bừng sáng.
Căn phòng trước mắt Hứa Thâm biến mất, ý thức của hắn dường như bị một bàn tay khổng lồ nhấc lên, đưa lên trời xanh vô tận, những tia sáng chói lòa chiếu rọi từ mọi phía.
Trước mắt hắn sáng rực, chói lóa khiến người hoa mắt.
Một lúc lâu sau, Hứa Thâm mới dần dần thích ứng được.
Rồi hắn thấy mình đang ở trong một quả cầu phát sáng, xung quanh hắn cũng lơ lửng những quả cầu sáng khác, trên đỉnh đầu là cả một dải ngân hà sáng chói vô tận.
Đó là lần đầu tiên Hứa Thâm được thấy ngân hà trong đời.
Dù không biết phải gọi tên nó thế nào nhưng cái cảm giác đẹp đến ngỡ ngàng này đã khiến Hứa Thâm ngây người ra.
Một lúc lâu.
Hứa Thâm dần hoàn hồn lại, nhìn quanh, đây là đâu?
Hắn không phải đang ở trong phòng mà?
Hứa Thâm cố hít mạnh, vẫn nghe được mùi máu tanh thoang thoảng đâu đây.
Nhưng xung quanh hắn lại không thấy thi thể của thằng hề đeo mặt nạ kia.
"Có ai không?"
Hứa Thâm muốn di chuyển, nhưng có vẻ hắn bị giam trong quả cầu ánh sáng này, không thể đi được, bàn tay hắn đập vào quả cầu thì cảm giác ấm áp mềm mại, như thể đang sờ vào một đám mây mù sâu vô hạn.
Hứa Thâm cất tiếng gọi, đảo mắt nhìn xung quanh.
Hình bóng của Liên Mai lúc này cũng đã biến mất.
Trong lòng Hứa Thâm chợt cảm thấy một nỗi hoảng loạn chưa từng có.
Từ căn phòng của mình bỗng xuất hiện giữa một bầu trời rực rỡ, bị giam trong một quả cầu, ai mà không thấy sợ hãi.
Hứa Thâm cúi đầu, nhìn xuống thì thấy sương mù vô tận ở dưới chân, trên đầu thì là dải ngân hà sáng chói vô biên.
Khi Hứa Thâm cất tiếng gọi, bỗng có một giọng nói lơ mơ vọng ra từ một quả cầu sáng gần đó: "Là số 10 hả, lần trước bảo cậu chuẩn bị tiền, chuẩn bị xong chưa?"
Hứa Thâm giật mình, đây là đang nói chuyện với mình sao?
"Sao không lên tiếng? Ba mươi triệu mà vẫn chưa xoay được à, ba tháng nữa mà chưa có thì chuyện đó tôi khó giúp cậu lắm." giọng nói trong quả cầu phát sáng nói.
Mặt Hứa Thâm không biểu lộ cảm xúc gì, không ngờ cái nơi quỷ dị thần kỳ này lại thật sự có người khác.
Hắn còn tưởng nơi này là ảo ảnh.
Hay là, giọng nói này do hắn tưởng tượng ra?
Nhưng giọng nói này hắn chưa từng nghe, căn cứ vào ảo tưởng cá nhân thì cũng không có khả năng...
Xoay tiền, ba mươi triệu... Quả là một số tiền lớn!
Đây là lần đầu tiên trong đời Hứa Thâm nghe thấy số tiền lớn như vậy.
Hắn chợt nghĩ đến thằng hề đeo mặt nạ kia, chính tay hắn đã chặt đứt con đường tài lộc của hắn... Vậy nên hắn mới muốn giết hắn để giải tỏa cơn giận.
Mà sau khi dung hợp viên thủy tinh đỏ, hắn mới đến được nơi này.
Chẳng lẽ nói... Người số 10 trước đây ở chỗ này là thằng hề đeo mặt nạ?
Đối phương đang xoay tiền mà bị chặt đứt đường tài chính, cho nên mới phẫn nộ như vậy?
Hứa Thâm càng nghĩ càng thấy có khả năng, hắn càng thêm cẩn thận, đối phương dường như không nhìn thấy hắn, hắn cũng không thấy được đối phương, nhưng đối phương vẫn xem hắn là thằng hề đeo mặt nạ lúc trước.
Nếu bị đối phương phát hiện, người ở trong quả cầu đã đổi rồi thì sẽ như thế nào?
Ánh mắt Hứa Thâm lay động, trong đầu nhanh chóng suy tính.
"Sao không nói gì, rốt cuộc có được không, cậu còn thiếu bao nhiêu, lần trước nghe cậu nói đã chuẩn bị hơn hai mươi triệu rồi, còn thiếu một ít, hiện tại còn thiếu bao nhiêu?" Giọng nói kia tiếp lời.
Tim Hứa Thâm đập thình thịch, thằng hề đeo mặt nạ có trong tay hơn hai mươi triệu sao?
Đây đúng là một đại gia siêu cấp!
Hắn thế mà lại vừa giết một siêu phú ông!
Mà tiền của hắn đâu?
Sổ tiết kiệm ư?
Hứa Thâm chợt nổi lên một sự thôi thúc mãnh liệt muốn soát người một lần nữa.
"Này, còn ở đó không?" Người kia có chút mất kiên nhẫn.
Hứa Thâm do dự một lúc, vừa bóp cổ họng vừa nói: "Tiền chắc là không xoay đủ rồi, thôi bỏ vụ đó đi..."
"Hả? Sao giọng cậu lạ thế, cậu vẫn là số 10 mà?"
Giọng kia ngờ vực nói.
Trong lòng Hứa Thâm giật mình, tuy hắn vừa bóp cổ họng vừa nói ú ớ nhưng khi nghe kỹ vẫn sẽ có chút khác biệt, vốn tưởng là có thể lừa gạt qua... Xem ra cái chuyện mà cứ bóp họng thì liền có thể khiến người ta không phân biệt được trong mấy câu chuyện kia toàn là nói dối.
"Đừng có học theo số 5, cứ hay thay đổi giọng hoài, phiền chết đi được, cũng chả biết hắn là nam hay là nữ nữa." Người này nói.
Hứa Thâm sững sờ, cứ hay thay đổi giọng? Đây cũng là một loại năng lực đặc biệt à?
Khi Hứa Thâm đang do dự có nên lên tiếng nữa hay không thì bỗng bên cạnh có tiếng cười khanh khách vang lên, là giọng của một người phụ nữ, cực kỳ êm tai dễ nghe, lại có chút quyến rũ và lười biếng, nàng ta nói: "Số 7 à, anh vẫn chưa phát hiện ra sao, người số 10 của anh đã đổi người rồi, xem ra, người số 10 trước đó chắc là đi đời rồi nhỉ?"
Tim Hứa Thâm nảy lên một cái, thế là bị phát hiện rồi ư?
Hắn nhìn về hướng giọng nữ, đó là một quả cầu phát sáng màu cam.
"Đổi người rồi?" giọng người đàn ông trung niên vừa nãy có vẻ ngạc nhiên, rồi nói với Hứa Thâm: "Ngươi thật sự không phải là số 10 trước đây à? Vậy tên lúc trước chết dưới tay ngươi à?"
Hứa Thâm giữ im lặng, không biết có nên lên tiếng không, cũng không biết họ có phải đang gạt mình không.
Hắn hoàn toàn xa lạ với hoàn cảnh trước mắt và hoàn toàn không biết gì cả.
"Là một gã rất cẩn trọng đấy..."
Giọng nữ trong quả cầu sáng màu cam cười nói: "Nhưng ngươi đã lộ tẩy rồi còn cố giấu làm gì, số 10 trước đó là một gã biến thái, nói nhảm bằng hai giọng suốt, đúng là một tên lắm điều đấy, ngươi im lặng như vậy chắc chắn không phải hắn rồi, đừng có giả bộ!"
"... "
Hứa Thâm có chút hết chịu nổi.
Xem ra họ thật không gạt mình.
Thằng hề đeo mặt nạ kia, quả thật là giống như có hai nhân cách.
Hơn nữa, Hứa Thâm phát hiện họ không nhìn thấy mình trong quả cầu, vậy thì có phải họ cũng không nhìn thấy thằng hề đeo mặt nạ kia?
Suy nghĩ hồi lâu, Hứa Thâm thấp giọng, biến thành một cái giọng hát cực kỳ khàn khàn mà trầm thấp: "Ta đích xác không phải là số 10 mà các ngươi nói, nơi này là chỗ nào, các ngươi là ai?"
"Thật đúng là..." Giọng trung niên lúc nãy nói chuyện lập tức lộ ra ngữ khí thất vọng.
"Ta cứ nói mà..." Giọng nữ vũ mị tản mạn cười hì hì nói, trong sự thành thục gợi cảm lại có thêm mấy phần hoạt bát cùng đắc ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận