Vĩnh Dạ Thần Hành

Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 172: Giải quyết ( cầu đặt mua nguyệt phiếu) (length: 13522)

"Đây là chuyện của ta, ngươi không cần phải biết." Trần Dung ánh mắt âm trầm, nói chuyện hơi có vẻ thận trọng, không còn tùy ý như trước, hai trạng thái đều có chút không bình thường, hắn cũng không biết rõ Hứa Thâm rốt cuộc thuộc về phần bất thường nào.
Lúc trước cùng Hứa Thâm từng uống rượu, quan hệ đã hòa hoãn, bây giờ Hứa Thâm vẫn tìm tới hắn, điều này khiến hắn cảm thấy một chút phẫn nộ.
"Đều là vì Khư bí cục làm việc, ta sao có thể không quan tâm chứ."
Hứa Thâm nói: "Nói một chút, có lẽ ta có thể giúp một tay."
Câu nói này, hắn đã mang giọng điệu phân phó.
Trần Dung sắc mặt biến đổi, nói: "Hứa đội, rốt cuộc ngươi có ý gì?"
"Ta muốn biết, làm sao mua sắm Tịnh Khư tề." Hứa Thâm nói.
"Ngươi muốn làm gì?"
Trần Dung nhìn chằm chằm gương mặt Hứa Thâm trong kính chiếu hậu: "Ta là người của Khư bí cục, đặc biệt phụ trách mua sắm mới có thể vào nội thành mua sắm, đạt được tư cách, Hứa đội không phụ trách những chuyện này, tốt nhất ngươi đừng nhúng vào, đây là phạm pháp!"
"Ngươi nói nhiều quá rồi đấy."
Hứa Thâm dựa người dậy, tay đặt lên gáy Trần Dung, nói: "Ta hỏi gì ngươi trả lời cái đó, đừng nói nhảm với ta."
Trần Dung giận dữ nói: "Hứa đội, dù bây giờ ngươi là hai trạng thái, nhưng cũng phải tuân theo luật pháp, nếu không Đế thành có người có thể trị được ngươi."
"Nhưng người đó không phải ngươi." Hứa Thâm thở dài.
Trần Dung sắc mặt khó coi.
"Nếu ta xảy ra chuyện, cục trưởng chắc chắn sẽ bênh ta, mà việc mua sắm của cục cũng không thể thiếu ta, không có ta, việc mua sắm của cục đều phải ngừng, Tịnh Khư tề mà đứt thì lão Liễu chưa chắc tìm được người thay thế!" Trần Dung nghiến răng nói.
"Vậy thì liên quan gì đến ta?"
Hứa Thâm hỏi.
Trần Dung hơi khựng lại, nhìn khuôn mặt tươi cười của Hứa Thâm trong gương chiếu hậu, lập tức trong lòng cảm thấy một trận lạnh lẽo.
Đúng vậy, thì liên quan gì đến Hứa Thâm chứ?
Hắn là hai trạng thái, không có Khư bí cục vẫn có thể sống ung dung ngoài kia.
"Trước khi cục trưởng ra mặt bênh ngươi thì có khi phải lo chuyện đưa đám cho ngươi đã, ngươi cứ cân nhắc đi." Hứa Thâm nói.
Khóe miệng Trần Dung co giật.
Cái này còn cần cân nhắc sao?
Hắn hít một hơi thật sâu, nói: "Mua sắm Tịnh Khư tề chủ yếu là liên hệ các xưởng ở nội thành, đương nhiên, mấy xưởng này cũng do các nhân vật lớn ở nội thành chống lưng, Tịnh Khư tề là ngành cốt lõi ở nội thành, cũng là cách họ kiểm soát bát đại Đế thành, tại Đế thành mà chế tạo Tịnh Khư tề, thì quân vương cũng không gánh nổi."
Hứa Thâm dùng ánh mắt ra hiệu, đừng ngừng.
Trần Dung tiếp tục: "Ta biết mấy xưởng trưởng, ngày thường đều lấy hàng từ chỗ họ, bằng thân phận đặc biệt của người mua sắm của Khư bí cục, nhưng bây giờ bọn họ bị Cao tộc chèn ép, không chịu giao hàng cho chúng ta."
"Là Mặc gia?"
"Không sai, chính là sau khi Khư động lần trước kết thúc, Mặc gia có một thiếu gia chết, kết quả đem cơn giận trút lên chúng ta ở Bạch Nghĩ thành, không chỉ mỗi Khư bí cục mà các cục khác cũng chung số phận."
Nói đến chuyện này, Trần Dung có chút bực mình, nói: "Ngoại trừ Khư bí tổng cục của Mẫu Hoàng khu, các phân cục khác dạo này đều phải thắt lưng buộc bụng, lão Liễu bảo ta tìm cách, nhưng làm gì có cách nào, trừ khi nâng giá, hoặc tìm công ty khác, nhưng như thế lợi nhuận sẽ thấp ······"
"Mấy nhà máy này không hợp tác với nhau sao?" Hứa Thâm hơi bất ngờ.
"Chế tạo Tịnh Khư tề là mối làm ăn lớn, một mối làm ăn lớn vượt qua tưởng tượng, không phải một thế lực có thể độc chiếm, nội thành có rất nhiều nhân vật lớn, đương nhiên cũng muốn một phần, họ liên kết góp vốn lập nhà máy." Trần Dung giải thích.
Hứa Thâm mắt chớp động, khẽ gật đầu, người nhiều thì dễ sinh chia rẽ.
"Nói như vậy, chỉ cần có văn kiện thân phận mua sắm đặc biệt của cục là có thể liên hệ các nhà máy mua hàng?" Hứa Thâm hỏi.
Trần Dung nhận ra ý của Hứa Thâm, lập tức nói: "Đâu có dễ như vậy, ta phải quen biết mấy xưởng trưởng, thường xuyên đưa tiền, đưa quà, nếu không thì dù ngươi có tiền, có tư cách mua sắm cũng vô dụng, họ cứ mặc kệ, dù sao Tịnh Khư tề là đồ tiêu hao, trước sau gì cũng sẽ thiếu, họ không bán cho ngươi, ngươi cũng hết cách."
"Dù có báo cáo lên Kiến Chúa, thì người ta chỉ cần bảo tạm thời không có hàng hoặc đang khan hiếm nguồn cung, Kiến Chúa cũng chịu, huống chi Kiến Chúa không nhúng tay vào việc này, dù sao các nhân viên mua sắm của tổng cục, người nội thành cũng sẽ không làm khó, mà đều có các nhà máy chuyên cung cấp, không thiếu hàng ······"
Trần Dung nói ra nỗi chua xót và áp lực của mình.
Hứa Thâm gật đầu, hắn hiểu những chuyện liên quan đến việc liên hệ như vậy, chỉ dựa vào vũ lực thì không giải quyết được, phía sau mấy tay trùm này đều có thế lực quân vương cấp, thậm chí nhiều quân vương cấp, người ta căn bản không chịu khuất phục.
Chỉ có dùng biện pháp mềm mỏng mới có thể giải quyết.
"Trần khoa trưởng làm ở Khư bí cục bao lâu rồi?" Hứa Thâm đột nhiên hỏi.
Trần Dung sắc mặt biến đổi, nói: "Mười tám năm, sao thế?"
"Mười tám năm à ······" Hứa Thâm nói: "Việc mua sắm Tịnh Khư tề của Khư bí cục chúng ta, tiền bạc lưu thông ra vào, cũng không ít lọt vào túi của Trần khoa trưởng chứ?"
"Đâu có, đều lọt vào túi lão Liễu cả, chuyện này mà không có hắn cho phép, sao ta dám? Ngươi đừng thấy lão Liễu thân thiết với ngươi, lão hồ ly này còn ranh hơn ai hết." Trần Dung vội nói.
Hứa Thâm không phủ nhận, chỉ nói: "Tuổi tác Trần khoa trưởng cũng không còn nhỏ, nên nghỉ hưu sớm rồi."
Trần Dung mặt cứng đờ, nói: "Ngươi đừng làm loạn, Hứa đội, ta thừa nhận trước đây ta có chút mạo phạm với ngươi, nhưng ta đã uống rượu tạ tội rồi, ngươi đại nhân đại lượng, đừng so đo với ta."
"Vấn đề là ta vừa mới lại đắc tội ngươi rồi đấy, ngươi còn có thể tha thứ cho ta sao?" Hứa Thâm hỏi.
"Đương nhiên, có đáng gì đâu mà đắc tội, Hứa đội chỉ đến tìm ta tâm sự thôi mà, có thể hiểu, có thể hiểu ······" Trần Dung liên tục nói.
Hứa Thâm cười, quả nhiên người yếu mới cần tìm lý do biện minh, còn người mạnh chỉ cần đứng ở đó, dù làm sai cũng có người đến khuyên giải.
"Nhưng mà ta lại không thể hiểu nổi ······"
Hứa Thâm khẽ nói.
"Đây không hay rồi."
Trần Dung biến sắc, nhất thời không hiểu rốt cuộc Hứa Thâm nói không hiểu là cái gì.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút lạnh.
Hắn nhìn qua tấm gương, kinh hãi thấy ngón tay đang xuyên ra ở cổ họng mình.
Tay Hứa Thâm, đã cắm vào gáy của hắn!
"Hứa đội!" Trần Dung vội vàng nói: "Ta với ngươi chỉ là cãi cọ thôi mà, đâu cần phải ra tay chứ ······"
"Nhưng ta lại không ưa ngươi ······" Hứa Thâm nói.
Tay hắn xuyên qua, đâm vào trong đầu Trần Dung.
Lúc này, Hứa Thâm mới chợt nhớ đến, cái đêm trên xe Mai Phù đã dùng thủ pháp tương tự lên đầu của nữ chấp pháp Nguyệt Quang tông.
Nhưng rõ ràng thủ pháp của Mai Phù thuần thục hơn, còn tinh tế hơn.
Trần Dung đột nhiên hét lớn, hai tay rời khỏi vô lăng, ôm lấy đầu.
Xe lập tức mất lái, phía trước lại là cầu dài, xe lao vào thành cầu, lật nhào xuống dưới.
Còn Hứa Thâm đang đứng trên thành cầu, nhưng bóng dáng của hắn mờ ảo, kì thực đang đứng vững vàng trong Khư Giới.
Nhìn chiếc xe lao xuống sông, Hứa Thâm thoáng nhìn, tận mắt thấy Trần Dung chết ngạt trong nước, rồi mới quay người rời đi.
Hôm sau.
Hứa Thâm đến cục, nghe được tin Trần Dung tối qua say rượu lái xe Lạc Hà tự sát, thi thể đã được vớt lên, nhưng bị ngâm nước sông đến trắng bệch.
Trong cục không ít người thì thầm to nhỏ, nói tử trạng của ông ta thảm quá.
Có người trước kia từng bị Trần mắng, giờ không khỏi cười trên nỗi đau của người khác, có người lại lo lắng về việc Tịnh Khư tề, Trần vừa chết, thì việc mua sắm Tịnh Khư tề sẽ thành vấn đề.
Lại có người thì đang nhắm vào vị trí bỏ trống của Trần, âm thầm ra sức tranh đoạt.
Phòng làm việc của cục trưởng.
Liễu Tích Xuyên tức giận ném báo cáo kiểm tra tử thi lên bàn làm việc, sắc mặt khó coi, nói: "Tên khốn này, không chết sớm không chết muộn, ngay lúc nguồn cung trong cục căng thẳng lại đi uống rượu thác loạn, mà lại dù gì lão cũng là Trảm Khư giả, thế mà lại bị chết đuối, thật là không hợp lẽ thường!"
Lý Mỹ Na ngoan ngoãn đứng một bên, trầm ngâm nói: "Tôi đã xem báo cáo của tuần tra sảnh, cả video giám sát tối qua lão đi qua đều xem cả, hình như sau khi say rượu đã đấu xe với người khác, sau đó thì xe chạy nhanh hơn bình thường, đâm vào lan can cầu, chắc là đụng ngất đi rồi."
"Có khi nào có người tấn công không?" Liễu Tích Xuyên hỏi: "Video giám sát đã thu được đầy đủ chưa? Đã điều tra xem lão đã uống ở đâu không, xe của lão có gì bất thường không?"
"Hỏi rồi, cái phòng hát nói hôm qua lão gọi mấy cô gái ······" Lý Mỹ Na nhìn Liễu Tích Xuyên một cái, nói: "Có vẻ như đang buồn phiền."
"Đã tìm được xe tranh chấp với lão trên đường rồi, là con nhà giàu nào đấy, không hài lòng vì lão bấm còi nên mới đôi co, sau thì không để ý nữa."
Ánh mắt Liễu Tích Xuyên âm trầm, luôn cảm thấy chuyện này có gì đó kì lạ, nhưng theo manh mối mà xem thì đúng là do chính lão Trần ngu dại mà chết.
Trừ phi là bị người hai trạng thái giết chết, mà như thế mới không để lại dấu vết.
Đây là sự đáng sợ của hai trạng thái, tại Đế thành, họ là đám người không hề chịu ràng buộc bởi luật pháp, giết người đơn giản như trở bàn tay, còn có thể đạt tới trình độ phạm tội hoàn hảo.
Đương nhiên, đây không phải là nói người hai trạng thái có thể thật sự vô pháp vô thiên.
Còi báo động Khư Thú ở một mức độ nào đó cũng là để đề phòng hai loại người lẻn vào đánh lén.
Bởi vậy, một số khu dân cư giàu có và trong nhà cũng có còi báo động Khư Thú.
Liễu Tích Xuyên suy xét về hiềm khích giữa lão Trần và hai loại người này.
Phát hiện không có mấy người, thậm chí không có ai.
Lão Trần cũng là người tinh ranh, biết rõ ai nên đắc tội, ai không nên đắc tội, dù trong cục có hơi phách lối, thỉnh thoảng còn đối đầu với hắn, nhưng cũng không quá đáng.
Thực sự gặp hai loại người kia, lão Trần vẫn tiếp đãi rất khách khí.
Huống chi trong cục, trừ hắn ra, chỉ có hai người thuộc loại này.
Còn những người ở nơi khác tiếp xúc với hai loại người này thì khó nói, cũng không thể nào điều tra được.
Hắn nghĩ đến Sở Bạch và Hứa Thâm, hai người này không có giao thiệp quá nhiều với lão Trần, tuy trước đây Hứa Thâm từng cãi nhau với lão Trần, nhưng sau khi trở về từ Khư động, lão Trần cũng chủ động mời rượu xin lỗi, Hứa Thâm lúc đó cũng đã tỏ rõ là chấp nhận.
Chuyện đã qua rồi.
Hơn nữa bây giờ lâu như vậy lão Trần mới xảy ra chuyện, không giống Hứa Thâm làm.
Chỉ vì một câu nói, mà đến mức giết người sao?
Liễu Tích Xuyên cảm thấy với sự hiểu biết của hắn về tính cách của Hứa Thâm thì không thể, đứa nhỏ này tuy tính cách hơi ngớ ngẩn, nhưng bản chất vẫn thuần lương.
Điểm này có thể thấy rõ qua việc Hứa Thâm nhiều lần cứu đồng đội trong khi làm nhiệm vụ.
Còn Sở Bạch thì càng không thể, gã này cũng là cáo già, làm việc kín kẽ, không dễ xảy ra cãi vã với người.
Nếu là hai loại người từ bên ngoài thì... chẳng lẽ là các cục khác ra tay với lão Trần, muốn hạn chế việc Tịnh Khư của họ thu mua?
Liễu Tích Xuyên nhíu mày, đúng là nhà dột gặp mưa, xem ra hắn chỉ có thể đề bạt người khác lên thay.
"Cần phái người đến nội thành thăm dò tình hình." Liễu Tích Xuyên gõ ngón tay lên mặt bàn, nói: "Cần người hộ tống, ngươi nói Sở Bạch và Hứa Thâm ai đi?"
Lý Mỹ Na ngẩn người, suy nghĩ một chút nói: "Sở Bạch đi, dù sao hắn cũng là đội trưởng cũ, kinh nghiệm phong phú, làm việc khéo léo, Hứa Thâm còn trẻ, hiếu thắng, dễ đắc tội với người."
"Nhưng người trẻ cũng cần rèn luyện mới có thể khéo léo hơn." Liễu Tích Xuyên nói một câu, rồi suy nghĩ một chút: "Vậy thì để Sở Bạch đi, thông báo cho hắn một tiếng, bảo hắn đi một chuyến."
Lý Mỹ Na khẽ gật đầu.
Hôm sau.
Hứa Thâm nhận được thông báo, bảo cậu đi cùng đội thu mua của cục một chuyến đến nội thành. Hứa Thâm tuy đã đoán cục sẽ có sắp xếp và hành động, nhưng không ngờ nhanh như vậy, mà chuyện này chẳng phải để Sở Bạch đi thì thích hợp hơn sao?
"Vốn là định để Sở Bạch đi, nhưng hắn có việc, chỉ đành để cậu đi vậy." Lý Mỹ Na bất đắc dĩ nói với Hứa Thâm, trong lòng thầm nghĩ Sở Bạch thật xảo quyệt.
Đi đến nội thành nhìn mặt những nhân vật lớn ngạo mạn, hiển nhiên không phải chuyện tốt, mà còn không được đắc tội, Sở Bạch rõ ràng cố tình tránh né việc khổ sai này.
Dù sao Sở Bạch đã là nhân vật trụ cột trong cục, địa vị và thân phận cũng đã đạt đến đỉnh, có thêm công lao cũng không có ý nghĩa gì, giống như Vương đại gia mỗi ngày an nhàn nghỉ ngơi mới là hưởng thụ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận