Vĩnh Dạ Thần Hành

Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 439: Đời thứ nhất (length: 8811)

Thế giới vào khoảnh khắc này bừng tỉnh.
Ánh sáng nóng rực dần dần ngưng tụ thành một khối ý thức thể, Hứa Thâm từ trong cơ thể vừa khôi phục ý thức cảm nhận được sự mờ mịt, nghi hoặc cùng một tia ác niệm, thôi thúc dục vọng thôn phệ hắn.
“Bản thể?”
Sau một khắc, ý thức này phát ra tiếng nói nhỏ yếu ớt.
Hứa Thâm kinh ngạc, nhìn về phía Mai Phù bên cạnh.
Hắn có thể cảm nhận được ý thức thể này đang phát tín hiệu về phía Mai Phù.
Mai Phù hé miệng mỉm cười, nói: “Ta không phải bản thể của ngươi, ngươi chỉ là một bộ phận tàn xác ta lột ra, là bộ phận bị ta vứt bỏ, không liên quan nhiều đến ta.”
Ý thức thể tự lẩm bẩm: “Thảo nào từ trên người ngươi cảm nhận được mùi vị quen thuộc như vậy, nếu hiện tại ta ăn hết ngươi... hẳn có thể thay thế ngươi?”
“Ngươi muốn ăn thịt mẹ sao?”
Mai Phù cười nói.
“Muốn.”
Ý thức trả lời rành mạch.
Không chỉ nói vậy, mà còn hành động ngay, lúc vừa dứt lời Hứa Thâm liền cảm nhận được năng lượng xung quanh nổi sóng gió kịch liệt, ý thức thể cũng nhanh chóng lao về phía Mai Phù.
Nhưng ngay sau đó, Mai Phù đưa tay chặn nó lại trước mặt Hứa Thâm.
“Ăn nó đi.”
Mai Phù nói với Hứa Thâm: “Ăn hết thì có thể khống chế thân thể tàn phế của nó.”
Trong lòng Hứa Thâm chấn động, thân phận của Mai Phù vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Nhưng giờ phút này không nên hỏi nhiều, hắn lập tức thừa dịp Mai Phù đang giam cầm ý thức thể này, phóng thích ý chí của bản thân, bao trùm lấy nó.
Có Mai Phù hỗ trợ, Hứa Thâm cảm nhận được sự giãy giụa của đối phương, nhưng lực giãy giụa đều bị Mai Phù ngăn lại, hắn rất thuận lợi xâm nhập vào trong cơ thể ý thức, sau đó từng bước xâm chiếm tiêu hóa nó.
Khi ý thức dần tan rã, ý thức của bản thân Hứa Thâm được tăng trưởng cấp tốc, mối liên kết với thế giới càng thêm chặt chẽ, phảng phất cả thế giới đã hóa thành tay chân của hắn, có thể tùy ý khống chế bất kỳ khu vực nào.
Mà sức mạnh thế giới mang đến sự tăng phúc, có thể giúp hắn cường hóa mọi khả năng lên gấp trăm lần nghìn lần.
Khi một năng lực cường hóa đạt được nghìn lần cường hóa, rồi tiến hành cường hóa những năng lực khác, mức tăng phúc có thể hình dung được.
Với Hứa Thâm lúc này, đừng nói quân vương, cho dù là mười vạn trăm vạn quân vương, hắn chỉ cần một ý niệm cũng có thể tiêu diệt, đây... đã là tồn tại cấp thần.
Vạn vật đều sinh diệt trong một ý niệm.
Sau khi triệt để mặc lên thế giới, Hứa Thâm nhìn về phía Mai Phù bên cạnh, nói: "Vừa rồi..."
Mai Phù mỉm cười, nói: "Lúc trước không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, các vị thần muốn chế tạo vật chứa hoàn mỹ, chỉ là thất bại, nói đơn giản thì các vị thần thử hai lần, mà ta là sản phẩm thất bại lần đầu, cũng chính là vật chứa hoàn mỹ đời đầu mà các vị thần chế tạo, chỉ tiếc là ta không đủ hoàn mỹ, không thể trở thành mục tiêu vĩnh sinh của các vị thần, dù ta có thể sống lâu hơn cả các vị thần, nhưng rồi cũng sẽ tiêu vong."
"Quan trọng nhất là, các vị thần không ngờ rằng vật chứa sẽ có ý thức riêng, mà còn... rất ghét họ."
Nói đến đây, Mai Phù tinh nghịch thè lưỡi.
Hứa Thâm im lặng.
Cái này... hắn gần như có thể tưởng tượng ra cảm giác ấm ức của các vị thần.
Khó khăn lắm mới tạo ra một sự tồn tại, lại bị chính sự tồn tại đó khinh bỉ.
“Thảo nào ngươi nói, vật chứa hoàn mỹ không tồn tại.” Hứa Thâm cười khổ nói.
Mai Phù cười nói: “Đúng vậy, cũng vì ta đến gần vô hạn nên ta hiểu rõ hơn về điều này, chỉ tiếc là dục vọng của các vị thần còn mạnh hơn phàm nhân trăm vạn lần, những chuyện mà họ cho là đúng thì không thể thay đổi, bởi vì họ được đọc là thần, nên chỉ sẽ làm vì là thần, không thể vươn tới một tầng cao hơn… Hoàn mỹ.”
"Thảo nào các vị thần ngủ say, mà ngươi thì không."
Hứa Thâm đã hiểu mọi chuyện.
Mai Phù không thuộc về thần, mà là vượt trên cả thần.
Vô tận tuế nguyệt, các vị thần ngủ say, chờ đợi chìa khóa tỉnh lại.
Mà Mai Phù, người mà các vị thần tạo ra, thì không cần ngủ say, vì vậy chỉ có thể trải qua những tháng ngày nhàm chán triền miên.
Đó là một cuộc sống vô vị đến nhường nào.
Cũng khó trách Mai Phù chẳng bận tâm đến sự tồn tại của vật chứa hoàn mỹ vĩnh sinh, chỉ một cuộc sống hữu hạn thôi đã khiến nàng cảm thấy dài đằng đẵng mà vô vị, chứ đừng nói gì đến vô hạn, thứ đó càng giống một lời nguyền và xiềng xích giam cầm.
“Nếu như ta đi đánh thức các vị thần, họ có gây bất lợi cho ngươi không?” Hứa Thâm hỏi.
Mai Phù ngọt ngào cười: “Sẽ không, họ đánh không lại ta, không làm gì được ta cả, trừ khi họ thực sự chế tạo ra vật chứa hoàn mỹ, nhưng điều đó là không thể, ngược lại ta rất muốn nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của họ sau khi tỉnh dậy, chắc sẽ thú vị lắm.”
"Đúng vậy, ta cũng muốn xem."
Hứa Thâm mỉm cười.
Quả nhiên Mai Phù là đáng yêu nhất.
Hứa Thâm thuần thục tiếp thu quyền khống chế thế giới, sau một chút thời gian liền làm chủ nó thuần thục, với tồn tại bây giờ của hắn, thời gian có ảnh hưởng rất nhỏ đến hắn, có thể tùy ý dừng lại, đảo ngược, còn đối với các vị thần mà nói, thời gian không phải công cụ ghi chép sự tử vong của họ, điều thực sự khiến họ biến mất là cuộc chiến giữa các vị thần, và sự hao tổn tự nhiên của cơ thể.
Loại hao tổn này không thể tránh được bằng cách xuyên thẳng qua quá khứ.
Thời gian thiết lập lại, chỉ đơn giản là đưa bản thân trở về quá khứ, nhưng trong dòng chảy của thời gian, bản thân vẫn sẽ tồn tại ở tương lai, cho đến một thời điểm nhất định nào đó, khi sự hao tổn của bản thân đạt đến mức lớn nhất, sẽ đi đến kết thúc.
Tựa như phim ảnh, dù ngươi chỉ đang xem phần mở đầu, thì cái kết đã sớm được quay xong rồi, mà ngươi chỉ có thể lựa chọn tùy thời nhảy vọt đến một phân đoạn thời gian nào đó, xem đi xem lại mười vạn lần cũng không ảnh hưởng đến cái kết đã được định đoạt từ lâu.
Mà thần linh có năng lực mạnh hơn, có thể tùy ý chỉnh sửa kịch bản và biến hóa của một phân đoạn thời gian nào đó, chỉ tiếc, dù chuyện đã diễn ra như thế nào, việc chỉnh sửa và biến hóa sẽ chỉ dẫn tương lai đi theo một nhánh khác, một cục diện khác, nhưng vẫn không thể thay đổi sự tiêu vong tất yếu trong tương lai.
Bởi vì nếu chưa chế tạo được vật chứa hoàn mỹ, thì tiêu vong chính là cái kết.
Tất cả những con đường khác đều sẽ quy về một mối.
Đây cũng là điều mà ngay cả thần linh cũng không thể thay đổi được.
Sửa đổi tương lai bao nhiêu lần đi nữa cũng vô dụng, chỉ là cách biến mất khác nhau mà thôi.
Bây giờ Hứa Thâm cũng có thể sửa đổi thời gian, trở lại quá khứ, thậm chí có thể thay đổi hoàn cảnh lúc ban đầu mình gặp Mai Phù, có thể trở về phòng sống chung ba tháng với "Mẹ", giáng lâm vào thời điểm đó.
Với ý chí hiện tại của hắn, giáng lâm vào khoảnh khắc ấy, có thể dễ dàng giúp bản thân trong quá khứ vượt ải, nhanh chóng thành thần.
Tất cả những gian khổ trên đường đi đều sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Nhưng Hứa Thâm đã không làm như vậy.
Bởi vì tất cả những gian khổ đã trải qua, đối với hắn hiện tại đều đã là những điều thuộc về quá khứ, có người bị gian khổ đánh gục, có người vùng lên từ trong gian khổ, gian khổ không ảnh hưởng đến thành công và thất bại, nhưng có thể thay đổi tư tưởng của một người.
Hứa Thâm rất hài lòng với mọi suy nghĩ hiện tại của mình, vì vậy không muốn thay đổi bất cứ điều gì, vì điều đó không có ý nghĩa và giá trị.
Có lẽ cũng chính là ý nghĩ hiện tại này của hắn, đã quyết định quá trình trưởng thành gian nan của hắn trước đây, không được bản thân ở tương lai chiếu cố, mà chỉ có thể âm thầm bước đi.
Đây là vận mệnh, Hứa Thâm có thể sửa đổi, nhưng dù là loại sửa đổi nào, loại kết quả nào, thì cũng là vận mệnh.
Nếu như hắn trở lại quá khứ, giúp mình giải quyết hết thảy gian khổ, thì hắn chính là đang thuận theo vận mệnh.
"Đi thôi, đi xem thử các vị thần."
Sau khi thuần thục khống chế thế giới, Hứa Thâm cũng không còn chuyện gì khác để làm, thời gian ngắn ngủi khống chế thế giới đã mang lại cảm nhận mà người phàm cả đời cũng không có được.
Thảo nào nói ở trên cao không khỏi rét run, không chỉ vì thiếu người đồng hành mà còn là do thân phận càng cao, phong cảnh nhìn thấy quá toàn, không còn cảm giác vui mừng như lúc leo núi, mà ngược lại có chút vô vị và tịch mịch.
“Được.”
Mai Phù cười đáp.
Lúc này Hứa Thâm từ Mạt hải ngồi dậy, nơi hắn cảm nhận thế giới, ở ngoài thân thể là không gian tinh túy, Mai Phù nói những ngôi sao kia là nơi từng chôn cất các vị thần, cùng những vị thần chọn cách tự nhiên vẫn lạc.
Mà bên trong những tinh túy này, là bảy khối thế giới lớn khác, có những ngọn núi nhọn kéo dài như nhím biển, có những khối cầu bị vỡ toác, ở giữa là những vực sâu đổ nát, tất cả đều là những hình thái khác nhau của vật chứa hoàn mỹ chưa thành hình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận