Vĩnh Dạ Thần Hành
Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 276: Truy sát (length: 15995)
Hứa Thâm không ngờ cuối cùng lại có thể mời được, có chút mừng rỡ.
Thêm Hải Tước cùng Linh Lục, còn có Hắc Tuyết, coi như gặp Kiến Chúa cũng có lực tự vệ.
Theo bài phân tích trước đó, Hắc Tuyết có thể kiềm chế Kiến Chúa cấp A Khư ngựa, Hải Tước mẫu nữ kiềm chế Kiến Chúa chắc không thành vấn đề, chỉ là muốn giết Kiến Chúa thì e là hơi khó.
Tóm lại, lực lượng đang nắm giữ giúp Hứa Thâm có thêm sức tự vệ.
Cũng có vốn để đàm phán trong tương lai.
Nếu như… bản thân cũng thăng cấp quân vương thì cục diện sẽ hoàn toàn khác.
Chỉ là, kỳ vọng này có vẻ không thực tế cho lắm.
Đúng vậy, chính là không thực tế.
Từ chỗ Mộc Vương biết được đường tắt thăng cấp quân vương, đến khi Hứa Thâm tự tìm hiểu ra độ khó từ các khía cạnh khác, đều nói lên tỷ lệ thăng cấp quân vương cực thấp, độ khó kinh khủng.
Niết Bàn tái sinh, chỉ cần có ý định thử cũng phải trả cái giá bằng cả mạng sống.
Ai dám tùy tiện thách thức?
Đây không chỉ dựa vào cố gắng là được, cố gắng chỉ giúp đến gần thành công hơn, nhưng cú đá cuối cùng vào khung thành lại có quyền phủ quyết, có thể gạt bỏ toàn bộ 99 điểm cố gắng.
Đời người cũng vậy thôi.
Tuy cực kỳ gian nan, Hứa Thâm vẫn ôm ấp khát vọng cháy bỏng.
Vạn nhất thành sự thật thì sao?
Sau khi thương lượng xong với Hải Tước, Hải Tước để Hứa Thâm và “người bạn mới” Hắc Tuyết chờ bên ngoài, nàng và con gái cần chuẩn bị chút ít.
Hứa Thâm hiểu rõ độ khó của việc chuyển tổ, mang theo Hắc Tuyết trở về mặt đất.
“Mẹ, người thật sự muốn đi sao?” Đợi Hứa Thâm đi khỏi, Linh Lục trong huyết trì ôm cánh tay mẹ, ngẩng đầu nhìn Hải Tước:
“Là vì con sao?” Ánh mắt Hải Tước dõi theo hướng Hứa Thâm rời đi, rồi rơi vào trầm tư, nghe thấy con gái hỏi, nàng mới chậm rãi thu hồi suy nghĩ, khóe miệng khẽ nhếch, nói khẽ: “Không liên quan đến con, chỉ là lời mời của hắn… khó lòng từ chối.” Linh Lục kinh ngạc: “Nhưng trước đây mẹ nói ở đây tốt lắm, bên ngoài nguy hiểm lắm mà?” Khóe miệng Hải Tước hiện chút cười gượng: “Nhưng nếu từ chối, có lẽ giờ này chúng ta đã rất nguy hiểm…” Nàng nói không thể từ chối lời mời… không phải là hắn, mà là nàng mới đúng… Dù không thấy rõ ràng, Hải Tước vẫn cảm nhận được một thứ dị dạng, tà ác, khác lạ, khiến người khiếp sợ.
Và thứ đó đang đi theo người trẻ tuổi kia.
Khó tưởng tượng, sao một kẻ đáng sợ như vậy lại luôn kè kè bên một tên con mồi… ...
...
Trở lại mặt đất nhà máy, Hứa Thâm xuất hiện tại một nơi vắng vẻ.
Hắc Tuyết cũng biến thành sợi tóc đen, thấm vào chiến giáp trên vai Hứa Thâm, quấn quanh trên tay hắn.
Hứa Thâm có thể cảm nhận khí tức của Hắc Tuyết, một phần liên kết với hắn, một phần phiêu đãng ở tầng sâu Khư Giới, như ẩn như hiện.
Hứa Thâm lặng lẽ chờ Hải Tước mẫu nữ.
Chẳng bao lâu sau.
Hứa Thâm bỗng nghe thấy mùi máu tanh nồng nặc từ lòng đất bốc lên, ngay sau đó, hắn thấy một khối máu tươi tạo thành hình người bay lên, to lớn, dài bảy tám mét, nửa dưới thân là một đống huyết tương cồng kềnh, cuồn cuộn không ngừng.
Trên vai nó ngồi một dáng người nhỏ nhắn, chính là Linh Lục.
“Chúng ta cần đi gấp, nếu không tên trấn thủ ở đây sẽ phát hiện ra khí tức của ta.” Hải Tước vừa hiện thân đã nói ngay với Hứa Thâm.
Hứa Thâm cũng hiểu sự cấp bách, gật đầu, lập tức dẫn đường, rời khỏi nhà máy.
Còn việc mua sắm giao dịch, Hứa Thâm liên lạc Lâu Hải Âm qua máy truyền tin, giao cho cô xử lý.
So với Hải Tước mẫu nữ, mua sắm là chuyện nhỏ, chỉ là để che giấu thôi.
Nhờ sự trợ giúp của Hắc Tuyết, Hứa Thâm bị kéo xuống tầng Khư Giới sâu hơn, nơi quân vương hay lui tới, có thể dễ dàng đi xuyên các chướng ngại ở tầng nông Khư Giới.
Đúng vậy, ở tầng nông Khư Giới của nhà máy này, có nhiều chướng ngại, cạm bẫy mai phục và chuông báo động, để phòng nhị thái đột nhập trộm cắp.
Nhưng ở phía quân vương lại không có.
Chỉ là, Khư Giới ở đây hoang vu hơn, cây cối hoa cỏ rất hiếm thấy.
Mặt đất trơ trụi cháy đen, như thể bị lửa đốt.
Không khí đầy mùi tanh nồng, lực trói buộc xung quanh dường như cũng thay đổi rõ rệt, Hứa Thâm cảm nhận được cơ thể nặng nề hơn rất nhiều, tựa như đang mang trên mình cả ngàn cân vật nặng.
Hắn phải vận Khư lực lên hai chân mới có thể chạy.
“Hai người giỏi ẩn nấp không?” Hứa Thâm vừa chạy vừa hỏi thăm Hải Tước mẫu nữ.
“Tạm được.” Hải Tước dịu dàng trả lời, thân hình khổng lồ như nến máu đỏ, dáng vẻ kinh hãi, nhưng giọng nói lại vô cùng ôn hòa, mang lại cảm giác hiền lành, đảm đang của người vợ.
Hứa Thâm không kịp suy nghĩ xem “Tạm được” của nàng là khái niệm gì, nhưng nghĩ hai mẹ con có thể ẩn mình ở nhà máy lâu như vậy, hẳn là cũng khá giỏi về mặt này.
“Cái gì ở đó vậy?” Hứa Thâm thấy Linh Lục đeo một cái túi trên vai, túi này dường như được may từ một loại da nào đó, mấy miếng vá trông có hơi thô ráp, bên trong căng phồng.
“Con làm chút đồ ăn vặt cho anh đó.” Linh Lục tìm trong túi lấy ra một cây, xanh biếc cả thân, đúng là Tịnh Khư tề cao cấp.
Hứa Thâm hơi bất ngờ, không ngờ Linh Lục vẫn nhớ việc này.
Lại còn lúc này đang chuyển nhà, đồ đạc của mình chắc hẳn chẳng mang theo gì, hai bàn tay trắng, vậy mà vẫn nhớ mang quà cho hắn.
Hứa Thâm ít nhiều cảm thấy xúc động.
“Cảm ơn.” Hứa Thâm nói từ tận đáy lòng.
Lúc đầu, sau khi mời được Hải Tước mẫu nữ, Hứa Thâm đã không để ý lắm đến chuyện này, thậm chí còn không hỏi thăm gì.
“Linh Lục luôn giữ lời mà.” Linh Lục cười nói.
Hứa Thâm cười: “Linh Lục ngoan quá.” Hắc Tuyết quấn quanh trên vai Hứa Thâm như một bóng ma bay ra, tỏ vẻ tức giận nhìn Hứa Thâm, ánh mắt như đang nói, lẽ nào ta không ngoan sao?
Hứa Thâm sững người, không ngờ nàng còn biết ghen, chợt đang muốn an ủi thì thấy lá bùa trước mặt phiêu bồng trong gió, xoay người lại lườm hắn một cái.
Hứa Thâm uất ức không chọn cách an ủi.
Quả nhiên, trong những trường hợp này… tốt nhất nên ít nói thì hơn.
Vút!
Bỗng, một tiếng xé gió đột ngột đánh tới từ phía sau họ.
Hứa Thâm chưa kịp phản ứng, Hắc Tuyết biến sắc mặt, mắt trợn lên, nhìn ra phía sau Hứa Thâm, đồng thời tóc tung bay, bao trùm sau lưng Hứa Thâm.
Nhưng công kích vẫn chưa đến nơi, từ huyết tương cuồn cuộn bên dưới Hải Tước vọt ra một thứ bằng máu, chặn nó lại.
Lúc này Hứa Thâm cũng kịp phản ứng, sắc mặt đột biến, hắn vô thức quay đầu, nhưng kịp thời kìm lại, tồn tại phát động tập kích từ tầng này tuyệt đối là quân vương.
Là quân vương trong thành!
Gương mặt của mình… Tuyệt đối không thể bị lộ.
Hắn lập tức gọi ra Mặc Vệ, dò xét tình hình phía sau.
Nửa dưới Mặc Vệ nằm trong bóng của Hứa Thâm, nhưng nửa trên nhô ra, rất nhanh chuyển tầm nhìn tới đầu Hứa Thâm.
Ở sau lưng bọn họ, một bóng dáng đuổi theo với tốc độ cực nhanh, mặc chiến giáp màu nâu sẫm, tay cầm một cây trường mâu cổ xưa, vũ trang đầy đủ, trông như một chiến binh thời cổ, khí thế hung hăng.
Quả nhiên là quân vương… Sắc mặt Hứa Thâm thay đổi.
“Vẫn bị phát hiện…” Hải Tước khẽ than, vốn cho là đi nhanh có thể tránh va chạm.
Hình thể nàng co rút lại, nói với Hứa Thâm: “Chúng ta sẽ cản hắn, các người đi trước đi.” Hứa Thâm khựng lại, nhanh chóng để Hắc Tuyết kéo mình lại, hắn quay người, mặt nạ Ác Quỷ đã xuất hiện trên mặt, tuy rằng qua nhiều trận chiến, Hứa Thâm biết rõ mặt nạ này là biểu tượng của nhà Giang, nhưng lúc này không thể quan tâm nhiều vậy được nữa.
Chỉ Khư Binh mới có tác dụng che chắn, không thể để người khác nhìn thấy diện mạo của mình.
“Đã nói là người một nhà, thì phải thật chỉnh tề, muốn đi thì đi cùng nhau!” Hứa Thâm trầm giọng nói.
Bốn chọi một, à không, ba đấu một, hắn cũng vừa lúc muốn thử xem ba Khư cấp A có thể đối đầu quân vương hay không.
Hải Tước hơi ngạc nhiên, dư quang liếc Hứa Thâm một chút.
Khi ánh mắt nàng di chuyển, chiến sĩ đối diện đột ngột xông đến, trường mâu mang theo tiếng xé gió xoắn ốc, ầm vang phóng ra.
Huyết dịch toàn thân Hải Tước sôi trào, tràn ra mặt đất, tạo thành một con đường máu xung quanh bán kính mấy chục mét.
Khi trường mâu đánh xuống, vô số cánh tay vươn lên từ đường máu, chộp lấy trường mâu, khi chạm vào cán mâu, các cánh tay máu này lập tức tan rã bởi sức mạnh khủng khiếp, không cách nào cản trở, chỉ làm chậm tốc độ.
Ầm!
Trường mâu xuyên thủng người Hải Tước, tạo ra một lỗ thủng đường kính một mét.
Nhưng lỗ thủng vừa xuất hiện đã liền khép lại, từng dòng huyết dịch bao trùm lên cây mâu, cố gắng nhặt lên.
Nhưng trên cây mâu lại lóe lên những tia điện vàng, phá hủy dòng máu, trường mâu rơi xuống đất trong vòng ba thước, huyết dịch không thể nào đến gần.
Hắc Tuyết thấy thế, tóc đột nhiên lao tới, quấn quanh cây mâu.
Nhưng mái tóc cũng bị điện quang vàng trên trường mâu đánh nát.
Hứa Thâm giật mình, cây trường mâu này có vẻ không phải vũ khí thông thường, mà là Khư binh, lại còn cực kỳ lợi hại, bản thân nó mang theo một sức mạnh đặc tính rất đáng sợ, loại sức mạnh này thậm chí giống như là lĩnh vực năng lực của quân vương.
Thảo nào dám ném hắn ra mạnh như vậy.
Vút!
Tên chiến sĩ hành động nhanh như gió, trong nháy mắt đã lao đến trước mặt Hải Tước, chân không hề do dự bước vào vũng máu đặc quánh kia.
Vũng máu lầy lội này đủ để dễ dàng khiến nhị thái sa vào, ăn mòn tiêu hóa, nhưng kỳ lạ là, nơi chiến sĩ này bước chân tới, lôi đình màu vàng kim lóe lên, ép máu tươi trong vũng máu tự động bật ra, tan nát.
Hứa Thâm thấy mà giật mình, lúc này mới nhận ra lôi đình màu vàng kim đó không phải là đặc tính vốn có của trường mâu.
Mà là năng lực của quân vương này?
Trong lúc Hứa Thâm chăm chú quan sát, ánh mắt quân vương dưới mũ giáp cũng liếc nhìn Hứa Thâm, mắt hơi nheo lại, trong lòng kinh hãi.
Người trong danh sách nòng cốt của Giang gia?
Sao lại ở đây?
Ba con Khư này… chẳng lẽ Giang gia định dùng Khư Thú để cứu vãn tình thế?
Ánh mắt hắn trầm xuống, vốn chỉ là truy sát Khư Thú, kết quả lại dính dáng đến Giang gia, mọi chuyện có chút phức tạp.
Nhưng... không thể để chúng chạy thoát.
Đứa nhỏ Giang gia đó... chỉ là nhị thái, đánh chết là xong.
Tất cả đều giết hết thì đơn giản.
Suy nghĩ trong nháy mắt thông suốt, ánh mắt tên chiến sĩ cũng trở nên lạnh lẽo, chỉ cần thủ tiêu toàn bộ, làm sạch sẽ thì sẽ không có nhiều chuyện rắc rối.
Hắn giẫm trên vũng máu, nhanh chóng xông đến đánh Khư trước mắt.
Hải Tước ánh mắt bình thản, máu tươi dưới thân đã hòa tan ra, từ trong vũng máu không ngừng bắn ra những trường mâu máu tươi, hoặc những bàn tay lớn, lao thẳng vào đối phương.
Nhưng toàn thân chiến sĩ này lôi đình màu vàng kim lóe lên, đánh nát tất cả máu tươi.
Linh Lục đang ngồi trên vai Hải Tước lúc này cũng không tiếp tục quan sát, mà đột nhiên giơ tay lên, vung ra một vòng khí màu trắng, chụp về phía chiến sĩ.
Tên chiến sĩ không né tránh, toàn thân điện quang màu vàng kim hiện ra, đánh tan vòng khí, nhưng cùng lúc đó, điện quang màu vàng kim cũng đột nhiên biến mất.
Chiến sĩ ánh mắt ngưng lại, nhìn tiểu gia hỏa trên vai Hải Tước.
Nếu như năng lực của hắn khắc chế được con quỷ máu lớn này, thì năng lực của tiểu gia hỏa này, dường như có thể ảnh hưởng đến năng lực của hắn?
Thật khó tin.
Ở một bên khác, Hắc Tuyết cũng tham gia chiến đấu, ngưng tụ trường mâu tóc đen bất ngờ xuyên tới, như một khẩu hắc pháo bắn từ xa đến, trường mâu xoắn ốc dài mấy chục mét, đủ sức xuyên thủng núi lớn.
Tên chiến sĩ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên giơ tay, dùng Khư lực hút trường mâu trở về, sau đó vung mạnh mâu đánh ra.
Tóc đen và trường mâu va chạm, thân thể chiến sĩ bị hất văng ra ngoài, nhưng tóc đen cũng bị đánh tan nát, mặt Hắc Tuyết càng trắng bệch đi vài phần.
Hứa Thâm đứng ở đằng xa ngưng thần quan sát, chiến đấu kiểu này hắn hầu như không thể nhúng tay vào, dù hắn có hai loại năng lực phòng ngự cực mạnh là “Nhỏ thắng lớn” và "Tròn", cũng không dám mạo muội tới gần.
Điện quang màu vàng kim đó quá quỷ dị.
Khống chế lôi điện?
Nhưng lôi điện mà Hứa Thâm biết, không thể gây ra sức phá hoại mạnh mẽ đến thế.
Ầm ầm!
Lúc này, vũng máu dưới chân Hải Tước bỗng nhiên mở rộng, từ vài chục mét ban đầu, trong nháy mắt mở rộng đến vài trăm mét, hơn ngàn mét!
Toàn bộ khu vực lại bị máu tươi lan ra, tạo thành một hồ nhỏ!
Dưới chân Hứa Thâm cũng bị máu tươi bao phủ, nhưng Hứa Thâm cảm giác dòng máu này chỉ chảy qua hai chân của mình, cũng không gây ra bất kỳ sự ăn mòn và ảnh hưởng nào đến hắn, như sóng biển rửa qua.
Hứa Thâm có thể cảm nhận được sự lưu động của dòng máu, như một bàn tay mảnh khảnh nào đó đang vuốt ve mắt cá chân.
Khi phạm vi máu mở rộng, trong hồ máu trào lên những con sóng lớn, ngay sau đó tụ tập lại, hóa thành những đợt Sóng Máu cao bảy tám mét đánh về phía chiến sĩ kia.
Đối diện với Sóng Máu ngập trời do Hải Tước tạo ra, chiến sĩ cầm trường mâu trong tay, thân ảnh lộ ra nhỏ bé, thoáng chốc đã bị nhấn chìm.
Những đợt sóng lớn dâng lên khiến hồ máu trên mặt đất dâng cao, muốn bao phủ hắn bên trong.
Nhưng đột nhiên điện quang màu vàng lóe lên, thân ảnh chiến sĩ từ trong đó lao ra, máu tươi xung quanh chân hắn bị ép ra, không thể tới gần, ánh mắt hắn cũng trở nên hung hiểm hơn.
Hứa Thâm ngưng thần quan sát, chợt thấy một chi tiết.
Toàn thân chiến giáp và trường mâu của tên chiến sĩ, đều có những vết rỉ loang lổ.
Nhưng đây không phải vết rỉ, mà là máu tươi khô.
Và vết máu này đang giảm dần, dường như đang bong ra.
Thử!
Theo điện quang màu vàng kim lại hiện lên, lần này Hứa Thâm nhìn càng kỹ hơn, với việc mặt nạ Ác Quỷ tăng cường thị giác và cảm giác, tốc độ nhảy nhót của điện quang màu vàng kim dường như chậm lại nửa nhịp.
Hứa Thâm có thể nhìn thấy độ cong của điện quang, chúng được sinh ra từ những "vết rỉ" trên chiến giáp và trường mâu của hắn.
Ngay khi Hứa Thâm quan sát được điều này, tên chiến sĩ bỗng nhiên giơ tay, cắn nát ngón tay.
Máu tươi bắn tung tóe, hắn bôi lên trường mâu, sau đó điện quang màu vàng kim tỏa sáng, hắn lại cầm thương đạp trên hồ máu xông về phía Hải Tước.
Hải Tước nhíu mày, hồ máu bỗng nhiên cuộn lên, lại ngưng tụ ra một thân ảnh khổng lồ, giống y như nàng...
Thêm Hải Tước cùng Linh Lục, còn có Hắc Tuyết, coi như gặp Kiến Chúa cũng có lực tự vệ.
Theo bài phân tích trước đó, Hắc Tuyết có thể kiềm chế Kiến Chúa cấp A Khư ngựa, Hải Tước mẫu nữ kiềm chế Kiến Chúa chắc không thành vấn đề, chỉ là muốn giết Kiến Chúa thì e là hơi khó.
Tóm lại, lực lượng đang nắm giữ giúp Hứa Thâm có thêm sức tự vệ.
Cũng có vốn để đàm phán trong tương lai.
Nếu như… bản thân cũng thăng cấp quân vương thì cục diện sẽ hoàn toàn khác.
Chỉ là, kỳ vọng này có vẻ không thực tế cho lắm.
Đúng vậy, chính là không thực tế.
Từ chỗ Mộc Vương biết được đường tắt thăng cấp quân vương, đến khi Hứa Thâm tự tìm hiểu ra độ khó từ các khía cạnh khác, đều nói lên tỷ lệ thăng cấp quân vương cực thấp, độ khó kinh khủng.
Niết Bàn tái sinh, chỉ cần có ý định thử cũng phải trả cái giá bằng cả mạng sống.
Ai dám tùy tiện thách thức?
Đây không chỉ dựa vào cố gắng là được, cố gắng chỉ giúp đến gần thành công hơn, nhưng cú đá cuối cùng vào khung thành lại có quyền phủ quyết, có thể gạt bỏ toàn bộ 99 điểm cố gắng.
Đời người cũng vậy thôi.
Tuy cực kỳ gian nan, Hứa Thâm vẫn ôm ấp khát vọng cháy bỏng.
Vạn nhất thành sự thật thì sao?
Sau khi thương lượng xong với Hải Tước, Hải Tước để Hứa Thâm và “người bạn mới” Hắc Tuyết chờ bên ngoài, nàng và con gái cần chuẩn bị chút ít.
Hứa Thâm hiểu rõ độ khó của việc chuyển tổ, mang theo Hắc Tuyết trở về mặt đất.
“Mẹ, người thật sự muốn đi sao?” Đợi Hứa Thâm đi khỏi, Linh Lục trong huyết trì ôm cánh tay mẹ, ngẩng đầu nhìn Hải Tước:
“Là vì con sao?” Ánh mắt Hải Tước dõi theo hướng Hứa Thâm rời đi, rồi rơi vào trầm tư, nghe thấy con gái hỏi, nàng mới chậm rãi thu hồi suy nghĩ, khóe miệng khẽ nhếch, nói khẽ: “Không liên quan đến con, chỉ là lời mời của hắn… khó lòng từ chối.” Linh Lục kinh ngạc: “Nhưng trước đây mẹ nói ở đây tốt lắm, bên ngoài nguy hiểm lắm mà?” Khóe miệng Hải Tước hiện chút cười gượng: “Nhưng nếu từ chối, có lẽ giờ này chúng ta đã rất nguy hiểm…” Nàng nói không thể từ chối lời mời… không phải là hắn, mà là nàng mới đúng… Dù không thấy rõ ràng, Hải Tước vẫn cảm nhận được một thứ dị dạng, tà ác, khác lạ, khiến người khiếp sợ.
Và thứ đó đang đi theo người trẻ tuổi kia.
Khó tưởng tượng, sao một kẻ đáng sợ như vậy lại luôn kè kè bên một tên con mồi… ...
...
Trở lại mặt đất nhà máy, Hứa Thâm xuất hiện tại một nơi vắng vẻ.
Hắc Tuyết cũng biến thành sợi tóc đen, thấm vào chiến giáp trên vai Hứa Thâm, quấn quanh trên tay hắn.
Hứa Thâm có thể cảm nhận khí tức của Hắc Tuyết, một phần liên kết với hắn, một phần phiêu đãng ở tầng sâu Khư Giới, như ẩn như hiện.
Hứa Thâm lặng lẽ chờ Hải Tước mẫu nữ.
Chẳng bao lâu sau.
Hứa Thâm bỗng nghe thấy mùi máu tanh nồng nặc từ lòng đất bốc lên, ngay sau đó, hắn thấy một khối máu tươi tạo thành hình người bay lên, to lớn, dài bảy tám mét, nửa dưới thân là một đống huyết tương cồng kềnh, cuồn cuộn không ngừng.
Trên vai nó ngồi một dáng người nhỏ nhắn, chính là Linh Lục.
“Chúng ta cần đi gấp, nếu không tên trấn thủ ở đây sẽ phát hiện ra khí tức của ta.” Hải Tước vừa hiện thân đã nói ngay với Hứa Thâm.
Hứa Thâm cũng hiểu sự cấp bách, gật đầu, lập tức dẫn đường, rời khỏi nhà máy.
Còn việc mua sắm giao dịch, Hứa Thâm liên lạc Lâu Hải Âm qua máy truyền tin, giao cho cô xử lý.
So với Hải Tước mẫu nữ, mua sắm là chuyện nhỏ, chỉ là để che giấu thôi.
Nhờ sự trợ giúp của Hắc Tuyết, Hứa Thâm bị kéo xuống tầng Khư Giới sâu hơn, nơi quân vương hay lui tới, có thể dễ dàng đi xuyên các chướng ngại ở tầng nông Khư Giới.
Đúng vậy, ở tầng nông Khư Giới của nhà máy này, có nhiều chướng ngại, cạm bẫy mai phục và chuông báo động, để phòng nhị thái đột nhập trộm cắp.
Nhưng ở phía quân vương lại không có.
Chỉ là, Khư Giới ở đây hoang vu hơn, cây cối hoa cỏ rất hiếm thấy.
Mặt đất trơ trụi cháy đen, như thể bị lửa đốt.
Không khí đầy mùi tanh nồng, lực trói buộc xung quanh dường như cũng thay đổi rõ rệt, Hứa Thâm cảm nhận được cơ thể nặng nề hơn rất nhiều, tựa như đang mang trên mình cả ngàn cân vật nặng.
Hắn phải vận Khư lực lên hai chân mới có thể chạy.
“Hai người giỏi ẩn nấp không?” Hứa Thâm vừa chạy vừa hỏi thăm Hải Tước mẫu nữ.
“Tạm được.” Hải Tước dịu dàng trả lời, thân hình khổng lồ như nến máu đỏ, dáng vẻ kinh hãi, nhưng giọng nói lại vô cùng ôn hòa, mang lại cảm giác hiền lành, đảm đang của người vợ.
Hứa Thâm không kịp suy nghĩ xem “Tạm được” của nàng là khái niệm gì, nhưng nghĩ hai mẹ con có thể ẩn mình ở nhà máy lâu như vậy, hẳn là cũng khá giỏi về mặt này.
“Cái gì ở đó vậy?” Hứa Thâm thấy Linh Lục đeo một cái túi trên vai, túi này dường như được may từ một loại da nào đó, mấy miếng vá trông có hơi thô ráp, bên trong căng phồng.
“Con làm chút đồ ăn vặt cho anh đó.” Linh Lục tìm trong túi lấy ra một cây, xanh biếc cả thân, đúng là Tịnh Khư tề cao cấp.
Hứa Thâm hơi bất ngờ, không ngờ Linh Lục vẫn nhớ việc này.
Lại còn lúc này đang chuyển nhà, đồ đạc của mình chắc hẳn chẳng mang theo gì, hai bàn tay trắng, vậy mà vẫn nhớ mang quà cho hắn.
Hứa Thâm ít nhiều cảm thấy xúc động.
“Cảm ơn.” Hứa Thâm nói từ tận đáy lòng.
Lúc đầu, sau khi mời được Hải Tước mẫu nữ, Hứa Thâm đã không để ý lắm đến chuyện này, thậm chí còn không hỏi thăm gì.
“Linh Lục luôn giữ lời mà.” Linh Lục cười nói.
Hứa Thâm cười: “Linh Lục ngoan quá.” Hắc Tuyết quấn quanh trên vai Hứa Thâm như một bóng ma bay ra, tỏ vẻ tức giận nhìn Hứa Thâm, ánh mắt như đang nói, lẽ nào ta không ngoan sao?
Hứa Thâm sững người, không ngờ nàng còn biết ghen, chợt đang muốn an ủi thì thấy lá bùa trước mặt phiêu bồng trong gió, xoay người lại lườm hắn một cái.
Hứa Thâm uất ức không chọn cách an ủi.
Quả nhiên, trong những trường hợp này… tốt nhất nên ít nói thì hơn.
Vút!
Bỗng, một tiếng xé gió đột ngột đánh tới từ phía sau họ.
Hứa Thâm chưa kịp phản ứng, Hắc Tuyết biến sắc mặt, mắt trợn lên, nhìn ra phía sau Hứa Thâm, đồng thời tóc tung bay, bao trùm sau lưng Hứa Thâm.
Nhưng công kích vẫn chưa đến nơi, từ huyết tương cuồn cuộn bên dưới Hải Tước vọt ra một thứ bằng máu, chặn nó lại.
Lúc này Hứa Thâm cũng kịp phản ứng, sắc mặt đột biến, hắn vô thức quay đầu, nhưng kịp thời kìm lại, tồn tại phát động tập kích từ tầng này tuyệt đối là quân vương.
Là quân vương trong thành!
Gương mặt của mình… Tuyệt đối không thể bị lộ.
Hắn lập tức gọi ra Mặc Vệ, dò xét tình hình phía sau.
Nửa dưới Mặc Vệ nằm trong bóng của Hứa Thâm, nhưng nửa trên nhô ra, rất nhanh chuyển tầm nhìn tới đầu Hứa Thâm.
Ở sau lưng bọn họ, một bóng dáng đuổi theo với tốc độ cực nhanh, mặc chiến giáp màu nâu sẫm, tay cầm một cây trường mâu cổ xưa, vũ trang đầy đủ, trông như một chiến binh thời cổ, khí thế hung hăng.
Quả nhiên là quân vương… Sắc mặt Hứa Thâm thay đổi.
“Vẫn bị phát hiện…” Hải Tước khẽ than, vốn cho là đi nhanh có thể tránh va chạm.
Hình thể nàng co rút lại, nói với Hứa Thâm: “Chúng ta sẽ cản hắn, các người đi trước đi.” Hứa Thâm khựng lại, nhanh chóng để Hắc Tuyết kéo mình lại, hắn quay người, mặt nạ Ác Quỷ đã xuất hiện trên mặt, tuy rằng qua nhiều trận chiến, Hứa Thâm biết rõ mặt nạ này là biểu tượng của nhà Giang, nhưng lúc này không thể quan tâm nhiều vậy được nữa.
Chỉ Khư Binh mới có tác dụng che chắn, không thể để người khác nhìn thấy diện mạo của mình.
“Đã nói là người một nhà, thì phải thật chỉnh tề, muốn đi thì đi cùng nhau!” Hứa Thâm trầm giọng nói.
Bốn chọi một, à không, ba đấu một, hắn cũng vừa lúc muốn thử xem ba Khư cấp A có thể đối đầu quân vương hay không.
Hải Tước hơi ngạc nhiên, dư quang liếc Hứa Thâm một chút.
Khi ánh mắt nàng di chuyển, chiến sĩ đối diện đột ngột xông đến, trường mâu mang theo tiếng xé gió xoắn ốc, ầm vang phóng ra.
Huyết dịch toàn thân Hải Tước sôi trào, tràn ra mặt đất, tạo thành một con đường máu xung quanh bán kính mấy chục mét.
Khi trường mâu đánh xuống, vô số cánh tay vươn lên từ đường máu, chộp lấy trường mâu, khi chạm vào cán mâu, các cánh tay máu này lập tức tan rã bởi sức mạnh khủng khiếp, không cách nào cản trở, chỉ làm chậm tốc độ.
Ầm!
Trường mâu xuyên thủng người Hải Tước, tạo ra một lỗ thủng đường kính một mét.
Nhưng lỗ thủng vừa xuất hiện đã liền khép lại, từng dòng huyết dịch bao trùm lên cây mâu, cố gắng nhặt lên.
Nhưng trên cây mâu lại lóe lên những tia điện vàng, phá hủy dòng máu, trường mâu rơi xuống đất trong vòng ba thước, huyết dịch không thể nào đến gần.
Hắc Tuyết thấy thế, tóc đột nhiên lao tới, quấn quanh cây mâu.
Nhưng mái tóc cũng bị điện quang vàng trên trường mâu đánh nát.
Hứa Thâm giật mình, cây trường mâu này có vẻ không phải vũ khí thông thường, mà là Khư binh, lại còn cực kỳ lợi hại, bản thân nó mang theo một sức mạnh đặc tính rất đáng sợ, loại sức mạnh này thậm chí giống như là lĩnh vực năng lực của quân vương.
Thảo nào dám ném hắn ra mạnh như vậy.
Vút!
Tên chiến sĩ hành động nhanh như gió, trong nháy mắt đã lao đến trước mặt Hải Tước, chân không hề do dự bước vào vũng máu đặc quánh kia.
Vũng máu lầy lội này đủ để dễ dàng khiến nhị thái sa vào, ăn mòn tiêu hóa, nhưng kỳ lạ là, nơi chiến sĩ này bước chân tới, lôi đình màu vàng kim lóe lên, ép máu tươi trong vũng máu tự động bật ra, tan nát.
Hứa Thâm thấy mà giật mình, lúc này mới nhận ra lôi đình màu vàng kim đó không phải là đặc tính vốn có của trường mâu.
Mà là năng lực của quân vương này?
Trong lúc Hứa Thâm chăm chú quan sát, ánh mắt quân vương dưới mũ giáp cũng liếc nhìn Hứa Thâm, mắt hơi nheo lại, trong lòng kinh hãi.
Người trong danh sách nòng cốt của Giang gia?
Sao lại ở đây?
Ba con Khư này… chẳng lẽ Giang gia định dùng Khư Thú để cứu vãn tình thế?
Ánh mắt hắn trầm xuống, vốn chỉ là truy sát Khư Thú, kết quả lại dính dáng đến Giang gia, mọi chuyện có chút phức tạp.
Nhưng... không thể để chúng chạy thoát.
Đứa nhỏ Giang gia đó... chỉ là nhị thái, đánh chết là xong.
Tất cả đều giết hết thì đơn giản.
Suy nghĩ trong nháy mắt thông suốt, ánh mắt tên chiến sĩ cũng trở nên lạnh lẽo, chỉ cần thủ tiêu toàn bộ, làm sạch sẽ thì sẽ không có nhiều chuyện rắc rối.
Hắn giẫm trên vũng máu, nhanh chóng xông đến đánh Khư trước mắt.
Hải Tước ánh mắt bình thản, máu tươi dưới thân đã hòa tan ra, từ trong vũng máu không ngừng bắn ra những trường mâu máu tươi, hoặc những bàn tay lớn, lao thẳng vào đối phương.
Nhưng toàn thân chiến sĩ này lôi đình màu vàng kim lóe lên, đánh nát tất cả máu tươi.
Linh Lục đang ngồi trên vai Hải Tước lúc này cũng không tiếp tục quan sát, mà đột nhiên giơ tay lên, vung ra một vòng khí màu trắng, chụp về phía chiến sĩ.
Tên chiến sĩ không né tránh, toàn thân điện quang màu vàng kim hiện ra, đánh tan vòng khí, nhưng cùng lúc đó, điện quang màu vàng kim cũng đột nhiên biến mất.
Chiến sĩ ánh mắt ngưng lại, nhìn tiểu gia hỏa trên vai Hải Tước.
Nếu như năng lực của hắn khắc chế được con quỷ máu lớn này, thì năng lực của tiểu gia hỏa này, dường như có thể ảnh hưởng đến năng lực của hắn?
Thật khó tin.
Ở một bên khác, Hắc Tuyết cũng tham gia chiến đấu, ngưng tụ trường mâu tóc đen bất ngờ xuyên tới, như một khẩu hắc pháo bắn từ xa đến, trường mâu xoắn ốc dài mấy chục mét, đủ sức xuyên thủng núi lớn.
Tên chiến sĩ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên giơ tay, dùng Khư lực hút trường mâu trở về, sau đó vung mạnh mâu đánh ra.
Tóc đen và trường mâu va chạm, thân thể chiến sĩ bị hất văng ra ngoài, nhưng tóc đen cũng bị đánh tan nát, mặt Hắc Tuyết càng trắng bệch đi vài phần.
Hứa Thâm đứng ở đằng xa ngưng thần quan sát, chiến đấu kiểu này hắn hầu như không thể nhúng tay vào, dù hắn có hai loại năng lực phòng ngự cực mạnh là “Nhỏ thắng lớn” và "Tròn", cũng không dám mạo muội tới gần.
Điện quang màu vàng kim đó quá quỷ dị.
Khống chế lôi điện?
Nhưng lôi điện mà Hứa Thâm biết, không thể gây ra sức phá hoại mạnh mẽ đến thế.
Ầm ầm!
Lúc này, vũng máu dưới chân Hải Tước bỗng nhiên mở rộng, từ vài chục mét ban đầu, trong nháy mắt mở rộng đến vài trăm mét, hơn ngàn mét!
Toàn bộ khu vực lại bị máu tươi lan ra, tạo thành một hồ nhỏ!
Dưới chân Hứa Thâm cũng bị máu tươi bao phủ, nhưng Hứa Thâm cảm giác dòng máu này chỉ chảy qua hai chân của mình, cũng không gây ra bất kỳ sự ăn mòn và ảnh hưởng nào đến hắn, như sóng biển rửa qua.
Hứa Thâm có thể cảm nhận được sự lưu động của dòng máu, như một bàn tay mảnh khảnh nào đó đang vuốt ve mắt cá chân.
Khi phạm vi máu mở rộng, trong hồ máu trào lên những con sóng lớn, ngay sau đó tụ tập lại, hóa thành những đợt Sóng Máu cao bảy tám mét đánh về phía chiến sĩ kia.
Đối diện với Sóng Máu ngập trời do Hải Tước tạo ra, chiến sĩ cầm trường mâu trong tay, thân ảnh lộ ra nhỏ bé, thoáng chốc đã bị nhấn chìm.
Những đợt sóng lớn dâng lên khiến hồ máu trên mặt đất dâng cao, muốn bao phủ hắn bên trong.
Nhưng đột nhiên điện quang màu vàng lóe lên, thân ảnh chiến sĩ từ trong đó lao ra, máu tươi xung quanh chân hắn bị ép ra, không thể tới gần, ánh mắt hắn cũng trở nên hung hiểm hơn.
Hứa Thâm ngưng thần quan sát, chợt thấy một chi tiết.
Toàn thân chiến giáp và trường mâu của tên chiến sĩ, đều có những vết rỉ loang lổ.
Nhưng đây không phải vết rỉ, mà là máu tươi khô.
Và vết máu này đang giảm dần, dường như đang bong ra.
Thử!
Theo điện quang màu vàng kim lại hiện lên, lần này Hứa Thâm nhìn càng kỹ hơn, với việc mặt nạ Ác Quỷ tăng cường thị giác và cảm giác, tốc độ nhảy nhót của điện quang màu vàng kim dường như chậm lại nửa nhịp.
Hứa Thâm có thể nhìn thấy độ cong của điện quang, chúng được sinh ra từ những "vết rỉ" trên chiến giáp và trường mâu của hắn.
Ngay khi Hứa Thâm quan sát được điều này, tên chiến sĩ bỗng nhiên giơ tay, cắn nát ngón tay.
Máu tươi bắn tung tóe, hắn bôi lên trường mâu, sau đó điện quang màu vàng kim tỏa sáng, hắn lại cầm thương đạp trên hồ máu xông về phía Hải Tước.
Hải Tước nhíu mày, hồ máu bỗng nhiên cuộn lên, lại ngưng tụ ra một thân ảnh khổng lồ, giống y như nàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận