Vĩnh Dạ Thần Hành
Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 226: Trấn áp (length: 15928)
Tổng bộ của Hắc Quang giáo.
Tổng bộ nằm ở đoạn đường um tùm nhất của khu Hắc Quang, cuối quảng trường Hi Lâm.
Đại giáo đường uy nghiêm, trang trọng đứng sừng sững, kiến trúc hình tháp nhọn thẳng đứng, khiến toàn bộ giáo đường toát lên vẻ thần thánh và hùng vĩ.
Phía tây giáo đường là nơi phòng thủ của thành bang, phía đông là thương hội Lan Đức. Đây là liên minh thương hội do các nhà giàu có ở khu Hắc Quang xây dựng, nghe nói nắm giữ 80% tài sản của khu Hắc Quang, nắm trong tay vô số tài nguyên.
Mà giáo đường tọa lạc ở vị trí trung tâm, chiếm vị thế địa lý tốt nhất, thu hút vô số tín đồ đến chiêm bái.
Do đó, có thể thấy thực lực hùng hậu của Hắc Quang giáo dưới lớp vỏ bọc.
Dù là ban đêm, quảng trường Hi Lâm vẫn sáng đèn, vì có tuyết rơi nên người đi đường đã ít đi không ít, nhưng vẫn có thể thấy một vài đôi tình nhân, những người giàu có ôm tình nhân bước ra từ các cửa hàng bán đồ xa xỉ bên đường.
Một đám người đến, bầu không khí vui vẻ trên đường phố lập tức bị che lấp, ngay cả đèn đường cũng như ảm đạm đi.
Người đi đường đang tản bộ dọc đường vội vàng né sang ven đường.
Một chiếc xe sang trọng mở cửa, người vừa định xuống xe thì lại rụt chân về, đóng cửa lại.
Một con chó bị buộc ở tiệm bánh gato đang gầm gừ với tấm biển quảng cáo hình con mèo, nhưng đột nhiên cảm giác được điều gì, quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức trốn sau cột điện đang cột nó, không dám kêu nữa.
Mà con mèo hoang đang giằng co với con chó cũng giống như bị kinh sợ, bất thình lình nhảy vọt lên biến mất.
Một đôi tình nhân đang say đắm bên nhau, đột nhiên người con trai nghe thấy tiếng gì đó, mở mắt nhìn lại, vừa thấy đám người đang đi tới thì con ngươi đột ngột co lại.
Sau đó, không màng tới thân mật nữa, vội vàng kéo bạn gái né sang một bên.
Bạn gái không kịp phản ứng, kinh ngạc kêu lên một tiếng. Đến khi loạng choạng bị kéo vào lề đường, cô ta mới hất tay bạn trai ra, giận dỗi nói: "Chạy cái gì, bọn họ là ai, đường đâu phải nhà của họ, sao phải nhường bọn họ?"
Bạn trai vội vàng bịt miệng bạn gái, kinh hãi nói: "Đường chính là nhà bọn họ đấy."
Nhìn đám người kia lướt qua, bạn trai gần như nín thở, nhất là lúc bạn gái vừa nói chuyện, anh ta lờ mờ nhìn thấy một bóng người cao gần hai mét vạm vỡ trong đám đó, lạnh lùng liếc sang.
Người đàn ông cảm giác như rơi vào hầm băng.
Sau khi đám người này đi xa, anh ta mới cảm nhận được tim mình đập trở lại, bàn tay đang che miệng bạn gái cũng bị cô giận dữ gạt ra.
Người đàn ông nhìn vẻ mặt giận dữ của bạn gái, cười khổ nói: "Không chỉ mỗi con đường này, cả con phố này cũng đều là của bọn họ. Sau này nhìn thấy bọn họ thì nên tránh xa một chút, nếu không muốn gặp đại họa!"
Người phụ nữ nhìn anh ta bộ dạng như chó thua trận, kinh ngạc nói: "Anh nói cái gì vậy?"
Người đàn ông không để ý nữa, chỉ cùng những người khác trên đường chăm chú nhìn bóng lưng đám người kia.
"Sao mà sáu vị Hồng Y giáo chủ lại tề tựu cùng một chỗ vào thời điểm này."
"Đây là muốn làm loạn hay sao?"
"Người trẻ tuổi đi trước các giáo chủ kia là ai vậy?" . .
Bên trong đại giáo đường.
Nhân viên trực giáo đường nhận được tin, tất cả tín đồ còn ở trong giáo đều được đưa về, giờ phút này đại sảnh thờ phụng bên trong giáo đường trống không, cực kỳ rộng lớn.
Những hàng ghế cầu nguyện kéo dài đến tận cuối, cột đá và tường bao quanh giáo đường đều được điêu khắc tỉ mỉ, khắp nơi toát lên vẻ trang nghiêm, tôn kính.
Ở giữa lễ đường là hai pho tượng thần hầu, những đầy tớ của Hắc Dạ Nữ Thần, ti 甤 áo (ao) và y ngải.
Tạo hình của họ là một nam một nữ, mỗi người quản lý việc sinh sản và trinh tiết.
Lúc này, Hứa Thâm ngồi trên ghế giảng đạo giữa giáo đường, lẳng lặng chờ đợi.
Tiếng giày da lộp cộp vang lên trên sàn nhà, từ khắp nơi vọng lại, trong nháy mắt, toàn bộ giáo đường trở nên đông nghịt.
Nhận được tin của năm vị Hồng Y giáo chủ, tất cả các thành viên cốt cán của Hắc Quang giáo đã chạy tới suốt đêm. Còn những nhân viên cấp thấp thì không có tư cách tham gia vào một sự kiện trọng đại như vậy.
Người gần Hứa Thâm nhất chính là năm vị giáo chủ.
Tiếp theo là Đại Tư Tế dẫn dắt các đội tu sĩ cùng các thần phụ. Chức vị trong Hắc Quang giáo chia thành năm cấp.
Cao nhất là Giáo Hoàng, còn được gọi là Thánh Phụ.
Tiếp theo là giáo chủ, có thể gọi theo danh hiệu hoặc gọi chung là Hồng Y giáo chủ.
Tiếp theo nữa là Đại Tư Tế.
Hồng Y giáo chủ được lựa chọn từ vị trí này.
Đại Tư Tế đều là những người đạt tới sơ thái cực hạn và trung thành tuyệt đối với giáo.
Gần với Đại Tư Tế là thần phụ, chiến lực cũng tương đương sơ thái cực hạn.
Tiếp theo nữa là tu sĩ trưởng, tu sĩ tổng viện, v.v.
Và cuối cùng là tín đồ và tu sĩ cơ sở trong giáo.
Lúc này, những cốt cán đi vào giáo đường, cấp thấp nhất cũng là tu sĩ trưởng, mặc áo tu sĩ thống nhất của Hắc Quang giáo, trong đó còn có tu nữ trưởng.
Có vài tu nữ trưởng quản lý các tu nữ viện ở những trấn nhỏ lân cận khu Hắc Quang. Ở đây họ có vẻ không đáng chú ý, nhưng ở một số trấn nhỏ, họ lại là những thổ hoàng đế, quyền lực rất lớn, ngay cả trấn trưởng cũng phải nhường vài phần.
Nhìn người lạ mặt đang ngồi trên ghế giảng đạo, các cốt cán có mặt đều có vẻ nghi ngờ.
Họ nhận được tin, chức Giáo Hoàng sẽ có sự thay đổi, chẳng lẽ người trẻ tuổi trước mặt này sẽ kế vị?
Nhìn thấy năm vị giáo chủ trước mặt, đông đảo cốt cán dù nghi ngờ nhưng không dám lên tiếng.
Hứa Thâm thì lặng lẽ đánh giá các cốt cán của các bộ phận. Hắc Quang giáo có tất cả sáu bộ chính.
Bộ giáo chủ, bộ thần chức, bộ nghi lễ thánh sự, bộ tu hội, bộ truyền bá thánh âm và bộ thư ký.
Trong đó, bộ thư ký có ít nhân viên nhất, chủ yếu là truyền đạt ý chỉ của Giáo Hoàng, đồng thời cũng là bộ phận gần với Giáo Hoàng nhất, chiến lực yếu nhất, vị trí đặc biệt nhất.
Tiếp theo, trong sáu bộ, bộ giáo chủ do Tiết Môi quản lý là bộ có chiến lực mạnh nhất, đồng thời đảm nhiệm chức bộ trưởng, ngay cả những giáo chủ của các bộ khác cũng phải bị Tiết Môi quản lý.
Vì vậy, Tiết Môi còn có một danh xưng khác.
Đại giáo chủ!
Tuy cùng là Hồng Y giáo chủ như những người khác nhưng địa vị của bà cao hơn một chút.
Bốn bộ còn lại, mỗi bộ đều do một vị giáo chủ quản lý.
Ví dụ như bộ thần chức do ông Đỗ quản lý.
Bộ tu hội thì phụ trách quản lý các tu đạo viện, tu nữ viện, do Mộng giáo chủ quản lý.
Ánh mắt Hứa Thâm lần lượt lướt qua, vị trí của từng bộ đứng rất rõ ràng. Hắn khẽ nhúc nhích mắt, nói: "Bộ truyền bá thánh âm đâu?"
Đỗ Minh quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi lóe lên, thấp giọng cung kính nói: "Thưa giáo hoàng, đã thông báo cho bọn họ, có lẽ bọn họ đang tập kết hơi chậm . . ."
Chủ quán tên là Thạch Lôi, nghe thấy ông Đỗ, hừ lạnh một tiếng, nói: "Xem ra thông báo là "không đúng chỗ"."
Ngón tay Hứa Thâm nhẹ nhàng gõ trên ghế, nói nhỏ: "Ta muốn biết tình hình."
"Nếu không, để ta đi xem một chút?" Mộng giáo chủ, trông khá trẻ, thận trọng xin phép Hứa Thâm. So với những người khác, hắn đặc biệt kính sợ Hứa Thâm, dù sao hắn đã tận mắt chứng kiến gian phòng nhỏ của người này. . . . .
Hứa Thâm khẽ gật đầu, coi như đồng ý.
Mộng giáo chủ thầm thở phào, ngay lập tức thân hình nhoáng lên một cái, trốn vào Khư Giới, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Đối với Nhị thái, khả năng xuyên không đã trở thành thói quen, nhưng trong mắt các cốt cán giáo chúng khác, đó lại là siêu năng lực độc nhất của Nhị thái.
Khiến người ta khao khát và xu nịnh.
Nhìn giáo đường yên tĩnh, Hứa Thâm có thể nghe được tiếng hít thở kìm nén của không ít cốt cán giáo chúng, hiển nhiên, sự tĩnh lặng này gây ra áp lực không nhỏ cho nhiều người.
Vẻ mặt hắn tự nhiên, mang theo vài phần thong dong không vội đã tính trước, chậm rãi đứng lên.
Giờ khắc này, Hứa Thâm cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Thế nào gọi là vạn chúng chú mục?
Đó là khi mọi người xung quanh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về một mình bạn.
Giờ khắc này, tất cả các chi tiết của bản thân, bao gồm cả hơi thở, dường như bị phóng đại vô số lần, tựa như nếu để lộ ra thiếu sót hoặc tâm tính yếu, người ta sẽ cảm thấy khó xử, bất an.
Nhưng Hứa Thâm vẫn giữ vẻ mặt thong dong. Dù hắn có hắt hơi trước mặt mọi người, hắn vẫn sẽ giữ được vẻ mặt tự nhiên, không hề cảm thấy căng thẳng hay bối rối.
Kẻ mạnh lấy bản thân làm trọng.
Mọi hành động lời nói của bản thân chính là quyền lực, là tuyệt đối.
Không thể nghi ngờ.
Dù cho là sai lầm.
Đây chính là . . . Uy nghiêm!
"Giáo Hoàng Liễu tiền nhiệm do thân thể không khỏe, đã nhường vị cho ta, từ hôm nay, ta chính là tân nhiệm Giáo Hoàng, và cũng là . . . Chủ nhân mà các ngươi trung thành và tín ngưỡng!"
Ánh mắt Hứa Thâm trầm tĩnh, giọng nói không nhanh không chậm, từng chữ được truyền đi.
Ánh mắt theo hắn, chậm rãi lướt qua từng người.
Đặt mình trong vô vàn ánh mắt, nhưng vẫn có khí thế nhìn xuống bầu trời.
Giờ khắc này, đông đảo cốt cán đều thay đổi sắc mặt, có người kinh sợ, có người kinh hãi.
Tuy trước đó đã nghe nói đến tin tức nhưng dù sao cũng chưa được xác thực, mà giờ phút này lại được tận mắt chứng kiến, tai nghe được.
Trong chốc lát, không ít người đưa mắt nhìn về phía bốn vị giáo chủ ở phía trước.
Lại thấy bóng lưng của họ vẫn không hề lay động, đối với chuyện này . . . Không có chút dị nghị nào!
Một lúc, rất nhiều người đều hiểu ra điều gì đó, đại cục đã định, Hắc Quang giáo đã lặng lẽ thay đổi!
"Các ngươi, có ý kiến gì không?"
Giọng Hứa Thâm hờ hững, nhẹ nhàng và lãnh đạm, theo ánh mắt hắn, lướt qua khuôn mặt từng người.
Sáu chữ thong thả ung dung này, khiến giáo đường càng trở nên im lặng hơn, tựa như câm lặng.
"Không có ý kiến!"
Vừa dừng chân một lát, Đỗ Minh xem xét tình hình, dẫn đầu ngồi xuống hành lễ tỏ thái độ: "Chúng ta nguyện thủ vệ ban đêm, thề chết cũng đi theo Giáo Hoàng bệ hạ, bảo vệ vinh quang thần giáo!"
Bên cạnh, lão bản quán rượu thân cao như gấu cũng ngồi xổm xuống, một tay che ngực, thành kính cúi đầu: "Chúng ta nguyện thủ vệ ban đêm, thề chết cũng đi theo Giáo Hoàng bệ hạ, bảo vệ vinh quang thần giáo!"
Ngay sau đó là thiếu niên ong độc, thân là giáo chủ Phong Vương, cũng vội vàng quỳ một gối hành lễ.
Sau đó, là Tiết Môi, người đang thu hút đông đảo ánh mắt.
Dưới từng ánh mắt nhìn vào, hắn cũng quỳ một gối.
"Chúng ta nguyện thủ vệ ban đêm, thề chết cũng đi theo Giáo Hoàng bệ hạ, bảo vệ vinh quang thần giáo!!"
Theo Tiết Môi quỳ xuống, các cốt cán cấp trung của giáo chủ phía sau hắn, tất cả đều đi theo quỳ xuống, trong chốc lát, thanh âm tuyên thệ thành kính vang vọng giáo đường, cùng đêm dài hòa vào nhau.
Các bộ phận thánh khác cũng nhao nhao quỳ xuống, nhìn khắp xung quanh, lúc này trong giáo đường chỉ có Hứa Thâm là đứng thẳng.
Hứa Thâm nhìn quanh, thu phục mấy vị giáo chủ về sau, ngay sau đó trấn áp Hắc Quang giáo quả nhiên hết thảy thuận lợi, cơ hồ không tốn của hắn chút sức lực nào.
Điều này quả thực tựa như Liễu Tích Xuyên tỉ mỉ đưa tặng một món lễ lớn.
"Chuyện kế vị Giáo Hoàng, có phải nên chờ bộ phận truyền bá thánh âm đến rồi bàn bạc không?" Bỗng nhiên, trong đám người một giọng nói già nua vang lên.
Hứa Thâm nhìn lại, người nói là một lão giả, thuộc bộ phận thần chức.
Lúc này, từ trong đám người đang quỳ đứng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng Hứa Thâm, khi nói chuyện cũng nhìn Đỗ Minh, giáo chủ bộ phận thần chức của mình.
Ánh mắt Hứa Thâm lướt qua lão giả, nhìn thấy Mộng giáo chủ từ Khư Giới trở về.
"Phó bộ trưởng bộ phận truyền bá thánh âm của bọn hắn không muốn đến..." Mộng giáo chủ hiện thân, thấy tình cảnh ở hiện trường, lập tức hiểu chuyện gì, hắn cúi đầu nói với Hứa Thâm.
Nói quanh co mơ hồ, nhưng không ít người đã ngửi ra ý tứ trong lời nói.
"Vậy chúng ta đến đó vậy." Hứa Thâm bình tĩnh nói.
Mộng giáo chủ sắc mặt biến đổi, lùi sang một bên, không nói thêm gì.
Thạch Lôi đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Giáo Hoàng, bộ phận truyền bá thánh âm trước đây do nàng Lê phân quản, nàng đã gặp chuyện, giáo chúng khó tránh khỏi sẽ có chút oán thán..."
"Không sao."
Hứa Thâm nhìn ra ý muốn cầu tình của hắn, hơi khoát tay, đi xuống bậc thang, theo lối đi nhỏ giữa những hàng ghế dài cầu nguyện trong giáo đường mà đi. Khi đến trước mặt lão giả vừa đứng lên hỏi lúc trước, nghiêng đầu nhìn đối phương một chút, sắc mặt lão giả biến đổi, vội vàng lộ vẻ tươi cười cung kính cúi đầu.
Hứa Thâm thu hồi ánh mắt, đi thẳng về phía trước.
Bịch.
Thân ảnh lão giả lung lay, từ phía sau ngã xuống.
Giữa mày xuất hiện một chấm đỏ, máu tươi cực chậm chạp thấm ra, như bị kim đâm.
Nhưng thật ra, kết cấu trong đầu hắn đã bị xoắn nát.
"Quản tốt người của các bộ phận, chuyện như thế này, đừng để ta thấy thêm lần nữa." Thanh âm Hứa Thâm lưu lại trong giáo đường.
Sắc mặt đám người Đỗ Minh khẽ biến, câm như ve sầu mùa đông, bọn hắn đã chứng kiến sức mạnh của Hứa Thâm, biết không cách nào phản kháng, bây giờ Hứa Thâm có lòng sát phạt còn mạnh hơn cả Liễu Tích Xuyên.
Mấy người đáy mắt đều lộ vẻ lo lắng, cảm thấy bất an về tình cảnh tương lai.
Tuy lo lắng thì vẫn lo lắng, trước mắt mấy người vẫn vội vàng đáp ứng, sau đó theo bước chân Hứa Thâm.
Những cốt cán còn lại cũng đều vội vàng đuổi theo giáo chủ.
Về phần lão đầu nằm dưới đất, thỉnh thoảng có người liếc nhìn cũng là mang theo thương hại cùng tiếc nuối.
Rất nhanh, mọi người đi tới bộ phận truyền bá thánh âm.
Nơi này cách đại giáo đường không xa, khi mọi người ầm ầm kéo đến thì thấy người bộ phận truyền bá thánh âm đều trốn trong kiến trúc, tất cả đều trông như vũ trang đầy đủ.
Rõ ràng là bọn họ đã nhận được thông báo từ nhãn tuyến trên đường, biết rõ tình hình.
Trốn đã không kịp, bọn họ định phản kháng.
"Đừng phá hỏng căn phòng đẹp như vậy." Hứa Thâm khẽ nói, lập tức trốn vào Khư Giới.
Mấy lão đầu Đỗ cũng phất tay, biến mất vào trong Khư Giới.
Trong đám cốt cán lập tức có người lấy ra trang bị phá Khư, mở Khư Giới ở đây, để những người cấp thấp khác có thể thông qua Khư Giới mà tiến vào.
Mà trong Khư Giới, trong tường có không ít cột trụ sắt kết cấu bằng khư thạch, ngăn cản mọi người.
"Các ngươi lũ phản đồ này, vậy mà phản bội Giáo Hoàng, cấu kết với ngoại nhân hãm hại Giáo Hoàng!"
Thấy Hứa Thâm và mọi người trong Khư Giới, hơn trăm người bên trong đều có chút căng thẳng, một người cầm đầu trung niên tức giận nói.
"Đây là di vật của Giáo Hoàng tiền nhiệm, tự mình ngươi tập hợp giáo chúng muốn mưu phản, tội lỗi đáng chết!"
Hứa Thâm đứng bên ngoài cột đá khư sừng sững trong kiến trúc, không cưỡng ép phá hủy, chỉ bình tĩnh nói: "Các ngươi đừng để hắn mê hoặc, người nào bỏ vũ khí, quỳ xuống thành kính cầu nguyện, xin Hắc Dạ Nữ Thần tha thứ tội nghiệt, ta có thể thả cho một mạng, kẻ còn lại cầm giới phản loạn, giết không tha!"
Nghe được Hứa Thâm, hơn trăm người bên trong đều nhìn nhau.
Thấy Hứa Thâm và năm giáo chủ phía sau, cùng các cốt cán đông đảo của các bộ thánh khác, bọn họ đều hơi rụt cổ lại.
"Bỏ vũ khí, thành kính cầu nguyện, gột rửa tội nghiệt!" Đỗ Minh đứng ra phẫn nộ quát: "Nếu không giết không tha!"
"Không muốn chết thì nhanh chóng quỳ xuống!" Thạch Lôi càng thêm thẳng thắn...
Tổng bộ nằm ở đoạn đường um tùm nhất của khu Hắc Quang, cuối quảng trường Hi Lâm.
Đại giáo đường uy nghiêm, trang trọng đứng sừng sững, kiến trúc hình tháp nhọn thẳng đứng, khiến toàn bộ giáo đường toát lên vẻ thần thánh và hùng vĩ.
Phía tây giáo đường là nơi phòng thủ của thành bang, phía đông là thương hội Lan Đức. Đây là liên minh thương hội do các nhà giàu có ở khu Hắc Quang xây dựng, nghe nói nắm giữ 80% tài sản của khu Hắc Quang, nắm trong tay vô số tài nguyên.
Mà giáo đường tọa lạc ở vị trí trung tâm, chiếm vị thế địa lý tốt nhất, thu hút vô số tín đồ đến chiêm bái.
Do đó, có thể thấy thực lực hùng hậu của Hắc Quang giáo dưới lớp vỏ bọc.
Dù là ban đêm, quảng trường Hi Lâm vẫn sáng đèn, vì có tuyết rơi nên người đi đường đã ít đi không ít, nhưng vẫn có thể thấy một vài đôi tình nhân, những người giàu có ôm tình nhân bước ra từ các cửa hàng bán đồ xa xỉ bên đường.
Một đám người đến, bầu không khí vui vẻ trên đường phố lập tức bị che lấp, ngay cả đèn đường cũng như ảm đạm đi.
Người đi đường đang tản bộ dọc đường vội vàng né sang ven đường.
Một chiếc xe sang trọng mở cửa, người vừa định xuống xe thì lại rụt chân về, đóng cửa lại.
Một con chó bị buộc ở tiệm bánh gato đang gầm gừ với tấm biển quảng cáo hình con mèo, nhưng đột nhiên cảm giác được điều gì, quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức trốn sau cột điện đang cột nó, không dám kêu nữa.
Mà con mèo hoang đang giằng co với con chó cũng giống như bị kinh sợ, bất thình lình nhảy vọt lên biến mất.
Một đôi tình nhân đang say đắm bên nhau, đột nhiên người con trai nghe thấy tiếng gì đó, mở mắt nhìn lại, vừa thấy đám người đang đi tới thì con ngươi đột ngột co lại.
Sau đó, không màng tới thân mật nữa, vội vàng kéo bạn gái né sang một bên.
Bạn gái không kịp phản ứng, kinh ngạc kêu lên một tiếng. Đến khi loạng choạng bị kéo vào lề đường, cô ta mới hất tay bạn trai ra, giận dỗi nói: "Chạy cái gì, bọn họ là ai, đường đâu phải nhà của họ, sao phải nhường bọn họ?"
Bạn trai vội vàng bịt miệng bạn gái, kinh hãi nói: "Đường chính là nhà bọn họ đấy."
Nhìn đám người kia lướt qua, bạn trai gần như nín thở, nhất là lúc bạn gái vừa nói chuyện, anh ta lờ mờ nhìn thấy một bóng người cao gần hai mét vạm vỡ trong đám đó, lạnh lùng liếc sang.
Người đàn ông cảm giác như rơi vào hầm băng.
Sau khi đám người này đi xa, anh ta mới cảm nhận được tim mình đập trở lại, bàn tay đang che miệng bạn gái cũng bị cô giận dữ gạt ra.
Người đàn ông nhìn vẻ mặt giận dữ của bạn gái, cười khổ nói: "Không chỉ mỗi con đường này, cả con phố này cũng đều là của bọn họ. Sau này nhìn thấy bọn họ thì nên tránh xa một chút, nếu không muốn gặp đại họa!"
Người phụ nữ nhìn anh ta bộ dạng như chó thua trận, kinh ngạc nói: "Anh nói cái gì vậy?"
Người đàn ông không để ý nữa, chỉ cùng những người khác trên đường chăm chú nhìn bóng lưng đám người kia.
"Sao mà sáu vị Hồng Y giáo chủ lại tề tựu cùng một chỗ vào thời điểm này."
"Đây là muốn làm loạn hay sao?"
"Người trẻ tuổi đi trước các giáo chủ kia là ai vậy?" . .
Bên trong đại giáo đường.
Nhân viên trực giáo đường nhận được tin, tất cả tín đồ còn ở trong giáo đều được đưa về, giờ phút này đại sảnh thờ phụng bên trong giáo đường trống không, cực kỳ rộng lớn.
Những hàng ghế cầu nguyện kéo dài đến tận cuối, cột đá và tường bao quanh giáo đường đều được điêu khắc tỉ mỉ, khắp nơi toát lên vẻ trang nghiêm, tôn kính.
Ở giữa lễ đường là hai pho tượng thần hầu, những đầy tớ của Hắc Dạ Nữ Thần, ti 甤 áo (ao) và y ngải.
Tạo hình của họ là một nam một nữ, mỗi người quản lý việc sinh sản và trinh tiết.
Lúc này, Hứa Thâm ngồi trên ghế giảng đạo giữa giáo đường, lẳng lặng chờ đợi.
Tiếng giày da lộp cộp vang lên trên sàn nhà, từ khắp nơi vọng lại, trong nháy mắt, toàn bộ giáo đường trở nên đông nghịt.
Nhận được tin của năm vị Hồng Y giáo chủ, tất cả các thành viên cốt cán của Hắc Quang giáo đã chạy tới suốt đêm. Còn những nhân viên cấp thấp thì không có tư cách tham gia vào một sự kiện trọng đại như vậy.
Người gần Hứa Thâm nhất chính là năm vị giáo chủ.
Tiếp theo là Đại Tư Tế dẫn dắt các đội tu sĩ cùng các thần phụ. Chức vị trong Hắc Quang giáo chia thành năm cấp.
Cao nhất là Giáo Hoàng, còn được gọi là Thánh Phụ.
Tiếp theo là giáo chủ, có thể gọi theo danh hiệu hoặc gọi chung là Hồng Y giáo chủ.
Tiếp theo nữa là Đại Tư Tế.
Hồng Y giáo chủ được lựa chọn từ vị trí này.
Đại Tư Tế đều là những người đạt tới sơ thái cực hạn và trung thành tuyệt đối với giáo.
Gần với Đại Tư Tế là thần phụ, chiến lực cũng tương đương sơ thái cực hạn.
Tiếp theo nữa là tu sĩ trưởng, tu sĩ tổng viện, v.v.
Và cuối cùng là tín đồ và tu sĩ cơ sở trong giáo.
Lúc này, những cốt cán đi vào giáo đường, cấp thấp nhất cũng là tu sĩ trưởng, mặc áo tu sĩ thống nhất của Hắc Quang giáo, trong đó còn có tu nữ trưởng.
Có vài tu nữ trưởng quản lý các tu nữ viện ở những trấn nhỏ lân cận khu Hắc Quang. Ở đây họ có vẻ không đáng chú ý, nhưng ở một số trấn nhỏ, họ lại là những thổ hoàng đế, quyền lực rất lớn, ngay cả trấn trưởng cũng phải nhường vài phần.
Nhìn người lạ mặt đang ngồi trên ghế giảng đạo, các cốt cán có mặt đều có vẻ nghi ngờ.
Họ nhận được tin, chức Giáo Hoàng sẽ có sự thay đổi, chẳng lẽ người trẻ tuổi trước mặt này sẽ kế vị?
Nhìn thấy năm vị giáo chủ trước mặt, đông đảo cốt cán dù nghi ngờ nhưng không dám lên tiếng.
Hứa Thâm thì lặng lẽ đánh giá các cốt cán của các bộ phận. Hắc Quang giáo có tất cả sáu bộ chính.
Bộ giáo chủ, bộ thần chức, bộ nghi lễ thánh sự, bộ tu hội, bộ truyền bá thánh âm và bộ thư ký.
Trong đó, bộ thư ký có ít nhân viên nhất, chủ yếu là truyền đạt ý chỉ của Giáo Hoàng, đồng thời cũng là bộ phận gần với Giáo Hoàng nhất, chiến lực yếu nhất, vị trí đặc biệt nhất.
Tiếp theo, trong sáu bộ, bộ giáo chủ do Tiết Môi quản lý là bộ có chiến lực mạnh nhất, đồng thời đảm nhiệm chức bộ trưởng, ngay cả những giáo chủ của các bộ khác cũng phải bị Tiết Môi quản lý.
Vì vậy, Tiết Môi còn có một danh xưng khác.
Đại giáo chủ!
Tuy cùng là Hồng Y giáo chủ như những người khác nhưng địa vị của bà cao hơn một chút.
Bốn bộ còn lại, mỗi bộ đều do một vị giáo chủ quản lý.
Ví dụ như bộ thần chức do ông Đỗ quản lý.
Bộ tu hội thì phụ trách quản lý các tu đạo viện, tu nữ viện, do Mộng giáo chủ quản lý.
Ánh mắt Hứa Thâm lần lượt lướt qua, vị trí của từng bộ đứng rất rõ ràng. Hắn khẽ nhúc nhích mắt, nói: "Bộ truyền bá thánh âm đâu?"
Đỗ Minh quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi lóe lên, thấp giọng cung kính nói: "Thưa giáo hoàng, đã thông báo cho bọn họ, có lẽ bọn họ đang tập kết hơi chậm . . ."
Chủ quán tên là Thạch Lôi, nghe thấy ông Đỗ, hừ lạnh một tiếng, nói: "Xem ra thông báo là "không đúng chỗ"."
Ngón tay Hứa Thâm nhẹ nhàng gõ trên ghế, nói nhỏ: "Ta muốn biết tình hình."
"Nếu không, để ta đi xem một chút?" Mộng giáo chủ, trông khá trẻ, thận trọng xin phép Hứa Thâm. So với những người khác, hắn đặc biệt kính sợ Hứa Thâm, dù sao hắn đã tận mắt chứng kiến gian phòng nhỏ của người này. . . . .
Hứa Thâm khẽ gật đầu, coi như đồng ý.
Mộng giáo chủ thầm thở phào, ngay lập tức thân hình nhoáng lên một cái, trốn vào Khư Giới, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Đối với Nhị thái, khả năng xuyên không đã trở thành thói quen, nhưng trong mắt các cốt cán giáo chúng khác, đó lại là siêu năng lực độc nhất của Nhị thái.
Khiến người ta khao khát và xu nịnh.
Nhìn giáo đường yên tĩnh, Hứa Thâm có thể nghe được tiếng hít thở kìm nén của không ít cốt cán giáo chúng, hiển nhiên, sự tĩnh lặng này gây ra áp lực không nhỏ cho nhiều người.
Vẻ mặt hắn tự nhiên, mang theo vài phần thong dong không vội đã tính trước, chậm rãi đứng lên.
Giờ khắc này, Hứa Thâm cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Thế nào gọi là vạn chúng chú mục?
Đó là khi mọi người xung quanh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về một mình bạn.
Giờ khắc này, tất cả các chi tiết của bản thân, bao gồm cả hơi thở, dường như bị phóng đại vô số lần, tựa như nếu để lộ ra thiếu sót hoặc tâm tính yếu, người ta sẽ cảm thấy khó xử, bất an.
Nhưng Hứa Thâm vẫn giữ vẻ mặt thong dong. Dù hắn có hắt hơi trước mặt mọi người, hắn vẫn sẽ giữ được vẻ mặt tự nhiên, không hề cảm thấy căng thẳng hay bối rối.
Kẻ mạnh lấy bản thân làm trọng.
Mọi hành động lời nói của bản thân chính là quyền lực, là tuyệt đối.
Không thể nghi ngờ.
Dù cho là sai lầm.
Đây chính là . . . Uy nghiêm!
"Giáo Hoàng Liễu tiền nhiệm do thân thể không khỏe, đã nhường vị cho ta, từ hôm nay, ta chính là tân nhiệm Giáo Hoàng, và cũng là . . . Chủ nhân mà các ngươi trung thành và tín ngưỡng!"
Ánh mắt Hứa Thâm trầm tĩnh, giọng nói không nhanh không chậm, từng chữ được truyền đi.
Ánh mắt theo hắn, chậm rãi lướt qua từng người.
Đặt mình trong vô vàn ánh mắt, nhưng vẫn có khí thế nhìn xuống bầu trời.
Giờ khắc này, đông đảo cốt cán đều thay đổi sắc mặt, có người kinh sợ, có người kinh hãi.
Tuy trước đó đã nghe nói đến tin tức nhưng dù sao cũng chưa được xác thực, mà giờ phút này lại được tận mắt chứng kiến, tai nghe được.
Trong chốc lát, không ít người đưa mắt nhìn về phía bốn vị giáo chủ ở phía trước.
Lại thấy bóng lưng của họ vẫn không hề lay động, đối với chuyện này . . . Không có chút dị nghị nào!
Một lúc, rất nhiều người đều hiểu ra điều gì đó, đại cục đã định, Hắc Quang giáo đã lặng lẽ thay đổi!
"Các ngươi, có ý kiến gì không?"
Giọng Hứa Thâm hờ hững, nhẹ nhàng và lãnh đạm, theo ánh mắt hắn, lướt qua khuôn mặt từng người.
Sáu chữ thong thả ung dung này, khiến giáo đường càng trở nên im lặng hơn, tựa như câm lặng.
"Không có ý kiến!"
Vừa dừng chân một lát, Đỗ Minh xem xét tình hình, dẫn đầu ngồi xuống hành lễ tỏ thái độ: "Chúng ta nguyện thủ vệ ban đêm, thề chết cũng đi theo Giáo Hoàng bệ hạ, bảo vệ vinh quang thần giáo!"
Bên cạnh, lão bản quán rượu thân cao như gấu cũng ngồi xổm xuống, một tay che ngực, thành kính cúi đầu: "Chúng ta nguyện thủ vệ ban đêm, thề chết cũng đi theo Giáo Hoàng bệ hạ, bảo vệ vinh quang thần giáo!"
Ngay sau đó là thiếu niên ong độc, thân là giáo chủ Phong Vương, cũng vội vàng quỳ một gối hành lễ.
Sau đó, là Tiết Môi, người đang thu hút đông đảo ánh mắt.
Dưới từng ánh mắt nhìn vào, hắn cũng quỳ một gối.
"Chúng ta nguyện thủ vệ ban đêm, thề chết cũng đi theo Giáo Hoàng bệ hạ, bảo vệ vinh quang thần giáo!!"
Theo Tiết Môi quỳ xuống, các cốt cán cấp trung của giáo chủ phía sau hắn, tất cả đều đi theo quỳ xuống, trong chốc lát, thanh âm tuyên thệ thành kính vang vọng giáo đường, cùng đêm dài hòa vào nhau.
Các bộ phận thánh khác cũng nhao nhao quỳ xuống, nhìn khắp xung quanh, lúc này trong giáo đường chỉ có Hứa Thâm là đứng thẳng.
Hứa Thâm nhìn quanh, thu phục mấy vị giáo chủ về sau, ngay sau đó trấn áp Hắc Quang giáo quả nhiên hết thảy thuận lợi, cơ hồ không tốn của hắn chút sức lực nào.
Điều này quả thực tựa như Liễu Tích Xuyên tỉ mỉ đưa tặng một món lễ lớn.
"Chuyện kế vị Giáo Hoàng, có phải nên chờ bộ phận truyền bá thánh âm đến rồi bàn bạc không?" Bỗng nhiên, trong đám người một giọng nói già nua vang lên.
Hứa Thâm nhìn lại, người nói là một lão giả, thuộc bộ phận thần chức.
Lúc này, từ trong đám người đang quỳ đứng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng Hứa Thâm, khi nói chuyện cũng nhìn Đỗ Minh, giáo chủ bộ phận thần chức của mình.
Ánh mắt Hứa Thâm lướt qua lão giả, nhìn thấy Mộng giáo chủ từ Khư Giới trở về.
"Phó bộ trưởng bộ phận truyền bá thánh âm của bọn hắn không muốn đến..." Mộng giáo chủ hiện thân, thấy tình cảnh ở hiện trường, lập tức hiểu chuyện gì, hắn cúi đầu nói với Hứa Thâm.
Nói quanh co mơ hồ, nhưng không ít người đã ngửi ra ý tứ trong lời nói.
"Vậy chúng ta đến đó vậy." Hứa Thâm bình tĩnh nói.
Mộng giáo chủ sắc mặt biến đổi, lùi sang một bên, không nói thêm gì.
Thạch Lôi đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Giáo Hoàng, bộ phận truyền bá thánh âm trước đây do nàng Lê phân quản, nàng đã gặp chuyện, giáo chúng khó tránh khỏi sẽ có chút oán thán..."
"Không sao."
Hứa Thâm nhìn ra ý muốn cầu tình của hắn, hơi khoát tay, đi xuống bậc thang, theo lối đi nhỏ giữa những hàng ghế dài cầu nguyện trong giáo đường mà đi. Khi đến trước mặt lão giả vừa đứng lên hỏi lúc trước, nghiêng đầu nhìn đối phương một chút, sắc mặt lão giả biến đổi, vội vàng lộ vẻ tươi cười cung kính cúi đầu.
Hứa Thâm thu hồi ánh mắt, đi thẳng về phía trước.
Bịch.
Thân ảnh lão giả lung lay, từ phía sau ngã xuống.
Giữa mày xuất hiện một chấm đỏ, máu tươi cực chậm chạp thấm ra, như bị kim đâm.
Nhưng thật ra, kết cấu trong đầu hắn đã bị xoắn nát.
"Quản tốt người của các bộ phận, chuyện như thế này, đừng để ta thấy thêm lần nữa." Thanh âm Hứa Thâm lưu lại trong giáo đường.
Sắc mặt đám người Đỗ Minh khẽ biến, câm như ve sầu mùa đông, bọn hắn đã chứng kiến sức mạnh của Hứa Thâm, biết không cách nào phản kháng, bây giờ Hứa Thâm có lòng sát phạt còn mạnh hơn cả Liễu Tích Xuyên.
Mấy người đáy mắt đều lộ vẻ lo lắng, cảm thấy bất an về tình cảnh tương lai.
Tuy lo lắng thì vẫn lo lắng, trước mắt mấy người vẫn vội vàng đáp ứng, sau đó theo bước chân Hứa Thâm.
Những cốt cán còn lại cũng đều vội vàng đuổi theo giáo chủ.
Về phần lão đầu nằm dưới đất, thỉnh thoảng có người liếc nhìn cũng là mang theo thương hại cùng tiếc nuối.
Rất nhanh, mọi người đi tới bộ phận truyền bá thánh âm.
Nơi này cách đại giáo đường không xa, khi mọi người ầm ầm kéo đến thì thấy người bộ phận truyền bá thánh âm đều trốn trong kiến trúc, tất cả đều trông như vũ trang đầy đủ.
Rõ ràng là bọn họ đã nhận được thông báo từ nhãn tuyến trên đường, biết rõ tình hình.
Trốn đã không kịp, bọn họ định phản kháng.
"Đừng phá hỏng căn phòng đẹp như vậy." Hứa Thâm khẽ nói, lập tức trốn vào Khư Giới.
Mấy lão đầu Đỗ cũng phất tay, biến mất vào trong Khư Giới.
Trong đám cốt cán lập tức có người lấy ra trang bị phá Khư, mở Khư Giới ở đây, để những người cấp thấp khác có thể thông qua Khư Giới mà tiến vào.
Mà trong Khư Giới, trong tường có không ít cột trụ sắt kết cấu bằng khư thạch, ngăn cản mọi người.
"Các ngươi lũ phản đồ này, vậy mà phản bội Giáo Hoàng, cấu kết với ngoại nhân hãm hại Giáo Hoàng!"
Thấy Hứa Thâm và mọi người trong Khư Giới, hơn trăm người bên trong đều có chút căng thẳng, một người cầm đầu trung niên tức giận nói.
"Đây là di vật của Giáo Hoàng tiền nhiệm, tự mình ngươi tập hợp giáo chúng muốn mưu phản, tội lỗi đáng chết!"
Hứa Thâm đứng bên ngoài cột đá khư sừng sững trong kiến trúc, không cưỡng ép phá hủy, chỉ bình tĩnh nói: "Các ngươi đừng để hắn mê hoặc, người nào bỏ vũ khí, quỳ xuống thành kính cầu nguyện, xin Hắc Dạ Nữ Thần tha thứ tội nghiệt, ta có thể thả cho một mạng, kẻ còn lại cầm giới phản loạn, giết không tha!"
Nghe được Hứa Thâm, hơn trăm người bên trong đều nhìn nhau.
Thấy Hứa Thâm và năm giáo chủ phía sau, cùng các cốt cán đông đảo của các bộ thánh khác, bọn họ đều hơi rụt cổ lại.
"Bỏ vũ khí, thành kính cầu nguyện, gột rửa tội nghiệt!" Đỗ Minh đứng ra phẫn nộ quát: "Nếu không giết không tha!"
"Không muốn chết thì nhanh chóng quỳ xuống!" Thạch Lôi càng thêm thẳng thắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận