Vĩnh Dạ Thần Hành

Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 25: Tuyên bố chính thức (length: 10134)

Lần đầu thực chiến kết thúc, Hứa Thâm thể hiện khiến đám người khắc sâu nhận ra huấn luyện viên, Hứa Thâm cùng bọn hắn khác biệt.
Huấn luyện thường ngày tiếp tục.
Đám người càng thêm ra sức luyện tập.
Cuộc sống của Hứa Thâm cũng tiếp tục giữ nề nếp, ban ngày ở trại huấn luyện luyện tập rút kiếm vung chém, ban đêm tại phòng tu luyện điều khiển Khư lực chưởng, hắn đã có thể rất tự nhiên điều khiển "Bạo".
Lại qua một tuần.
Huấn luyện viên đưa hai con Khư thú cấp E đến cho đám người thực chiến huấn luyện.
Lần này mọi người thể hiện so với lần trước rõ ràng tốt hơn nhiều, huấn luyện viên vẫn sắp xếp Hứa Thâm ra sân cuối cùng, dặn Hứa Thâm phải khống chế sức mạnh, không được giết Khư thú.
Hứa Thâm vẫn như lần trước, khi Khư thú đến gần mới vung kiếm ra tay.
Dưới Khư nhãn mở ra, hắn phát hiện Khư thú cấp E đối với hắn mà nói không còn chút uy hiếp nào, hành động hoàn toàn có thể thấy rõ, như chuyển động chậm, có đủ thời gian để hắn phản ứng.
Mà sau khi đã thuần thục nắm giữ "Bạo", hắn cũng có thể khống chế tốc độ và lực ra kiếm.
Vì huấn luyện viên đã bảo không được giết, Hứa Thâm cũng ra tay nhẹ hơn rất nhiều, chỉ dùng hai thành Khư lực, làm Khư thú bị thương.
Thấy Hứa Thâm khống chế Khư lực càng lúc càng thuần thục, huấn luyện viên cũng rất hài lòng.
Vào trại huấn luyện một tháng, Hứa Thâm thể hiện ra "Cấm", toàn thân Khư lực tự nhiên thu lại, khiến huấn luyện viên có chút hài lòng, tiến độ cũng không khác mấy so với dự tính của hắn.
"Đội trưởng đã qua được rồi, sắp tới lượt chúng ta rồi."
Lúc ăn trưa, Đặng Phong cùng đám người mặt mang lo lắng.
Hai ngày trước, Kỳ Thiên Minh và Hạ Tĩnh Tương đã đi tham gia khảo hạch, Hứa Thâm lại nhận được một lần cơ hội quan sát, đi xem.
Cũng như lần trước, ba người mới, thêm hai thành viên cũ, tổ hợp năm người một đội, ngoại trừ Hứa Thâm, Đặng Phong và một huấn luyện viên khác cũng có cơ hội quan sát.
Lần khảo hạch này không có xảy ra sự cố gì, hoàn thành rất thuận lợi, Hạ Tĩnh Tương và Kỳ Thiên Minh cũng thể hiện xuất sắc, phối hợp ăn ý, không cần đến hết thành viên cũng giải quyết được Khư thú.
Và đã thông qua khảo hạch, họ cũng đã rời khỏi trại huấn luyện, trở thành thành viên chính thức.
Thời gian huấn luyện của Đặng Phong cũng đã đủ, kỳ thi đến gần, cũng đang lo lắng.
"Gần đây biểu hiện của các ngươi cũng không tệ, chỉ cần cẩn thận, vượt qua kỳ thi là không thành vấn đề." Hứa Thâm an ủi.
Đặng Phong và mọi người liếc nhìn Hứa Thâm, cười khổ.
"Ngươi nghĩ ai cũng giống ngươi chắc, huấn luyện viên bảo ngươi một mình có thể chém giết Khư thú cấp E, nếu kinh nghiệm thực chiến lên cao, Khư thú cấp D cũng có phần thắng, đối với ngươi kỳ thi chẳng khác gì uống nước, nhưng nhóm bọn ta không giống vậy…" Đặng Phong bất đắc dĩ nói.
Sau một tháng ở chung, họ nhận thấy Hứa Thâm dù có tình huống đặc biệt, nhưng rất dễ nói chuyện, vì vậy quan hệ cũng khá hòa hợp.
Trong đội, mấy người còn lại đều quen thuộc với Hứa Thâm, thỉnh thoảng còn có thể đùa nhau.
"Mấu chốt vẫn phải trấn tĩnh, đừng căng thẳng, nếu không sức mạnh lớn hơn cũng không phát huy được." Hứa Thâm lặp lại lời mà huấn luyện viên thường nói.
Mọi người nghe xong xem thường, nói nghe thì hay, lúc thật sự gặp chuyện ai mà không căng thẳng?
Việc đang lo sợ xảy ra khác với việc thật sự phá sản, hai việc này khác nhau đấy!
"Nghe nói thời gian trước, trong cục có một đội tiểu đội lúc đi giết Khư đã bị diệt đoàn, không ai sống sót…" Một người trung niên nói.
Ông ta có vẻ lớn tuổi nhất trong số mọi người, nhưng cũng như những người khác đều là người mới, khi đối diện với Khư thú thì không phân biệt già trẻ, trại huấn luyện có những người mới đến đã hơn bảy mươi tuổi.
Dưới Khư lực chưởng khống, dù thân thể có cao tuổi, vẫn có thể có lực chiến không tệ, chỉ là thuộc loại "Tư chất cực kém" điển hình, sống không được bao lâu.
"Chết hết á? Không thể nào, nghe nói mỗi lần giết Khư đều sẽ điều tra rõ ràng, đó là tai nạn ngoài ý muốn sao?" Có người hỏi.
"Ai mà biết rõ, dù sao nghe nói trong cục người đi giết Khư quanh năm đều thiếu chỗ, mặc dù trại huấn luyện thường xuyên có người mới tuyên bố chính thức, nhưng các đội chính thức thì chỉ có hơn ba mươi đội, không hề tăng lên…"
Mọi người nghe vậy đều có chút trầm mặc.
Hứa Thâm nhíu mày, nghĩ đến gần đây trại huấn luyện, từ lúc mình đến đây, trong một tháng ngắn ngủi lại có thêm bốn người mới, đây có lẽ là bốn gia đình đã diệt vong.
Cứ theo tần suất này, một năm là gần 50 người.
Nghe nói sau khi tuyên bố chính thức sẽ lập một đội giết Khư năm người, một năm tương đương mười đội.
Nếu như đội không tăng thêm, nói cách khác, hằng năm sẽ có nhiều người hy sinh như vậy sao… Hứa Thâm cảm thấy tỷ lệ vong này hơi cao đến đáng sợ.
"Sau này chúng ta cứ phải ngày qua ngày liên tục giết Khư, đến khi bị Khư giết chết thôi sao?" Có người thấp giọng hỏi dò.
Mọi người im lặng, không có ai trả lời.
Hoặc là nói là có câu trả lời, nhưng… Không có lựa chọn.
Ăn trưa xong, mọi người trở lại trại huấn luyện, bắt đầu cố gắng huấn luyện.
Để sống được lâu hơn, chỉ có thể ra sức rèn luyện hơn, cố gắng nâng cao bản thân, có lẽ sẽ mang lại cảm giác an toàn hơn.
Hai ngày sau, Đặng Phong và những người khác được chọn, phải thi sát hạch.
Địa điểm và nhiệm vụ khảo hạch đã được xác định.
Hứa Thâm lần thứ ba trở thành người quan sát.
Trong trại huấn luyện, có cơ hội quan sát ba lần, được coi như là trường hợp ngoại lệ duy nhất, vẫn chưa đưa hối lộ gì.
Những người khác bình thường chỉ có một đến hai lần.
Bất quá, với Hứa Thâm bây giờ, việc quan sát cũng không còn nhiều ý nghĩa, chỉ để giúp hắn quen thuộc thêm toàn bộ quá trình giết Khư, nhân tiện hiểu biết thêm một vài thường thức.
Lần này cũng không có gì bất ngờ xảy ra, Đặng Phong và những người khác thuận lợi giết xong Khư, chỉ bị vài vết thương nhẹ, hoàn thành mỹ mãn.
Khi những người quen lần lượt rời trại huấn luyện, Hứa Thâm cũng càng tập trung hơn vào việc huấn luyện bản thân.
Rút kiếm vung chém, 49.290 lần!
20 phút sau.
Hứa Thâm âm thầm đếm trong lòng, 5 vạn.
Hắn dừng vung chém, cảm thấy cánh tay tê nhức, Khư lực trong cơ thể sắp cạn kiệt, cảm giác mệt lả.
Đây là số lượng huấn luyện mỗi ngày của hắn.
Gần như không đến một giây vung chém một lần.
Mỗi ngày huấn luyện 8 tiếng.
Từ lúc đầu mỗi ngày một vạn lần vung chém, về sau hai vạn lần, ba vạn lần, cho đến bây giờ năm vạn lần.
Tốc độ vung chém của Hứa Thâm ngày càng nhanh, ngày càng thuận tay, đã dung nhập thành bản năng, không cần suy nghĩ, cũng sẽ rút kiếm vung chém trong nháy mắt.
Tựa như mở mắt, không cần suy nghĩ, tự nhiên sẽ mở ra.
Bây giờ, Hứa Thâm đã không cần phải đến sân huấn luyện luyện tập, được huấn luyện viên đặc cách cho phép tu luyện ở phòng riêng hoặc những nơi khác.
Chủ yếu là bởi vì, với sức mạnh của Hứa Thâm, những người khác ở sân huấn luyện không thể làm đối tượng luyện tập của Hứa Thâm, chênh lệch quá lớn, mà ngược lại Hứa Thâm lại phải kiềm chế sức mạnh để luyện tập cho người khác.
Việc này quá lãng phí với huấn luyện viên đầu trọc.
Hắn không quan tâm Trảm Khư Thuật lắm, mấu chốt là điều khiển Khư lực.
Cứ vài ngày sẽ kiểm tra độ thuần thục trong việc điều khiển Khư lực của Hứa Thâm.
Và Hứa Thâm cũng sẽ đúng lúc thể hiện một chút "tiến bộ".
Sau khi luyện tập xong năm vạn lần vung kiếm chém, Hứa Thâm đặt kiếm lên bàn, quay người vào phòng tắm vệ sinh thân thể, rửa sạch mồ hôi.
Nhìn Mai Phù trước mặt vẫn luôn ở bên mình, Hứa Thâm không biểu lộ cảm xúc gì, đã quen với việc nàng ngồi trước mặt mình lúc mình rửa tắm, khoanh chân cười gian.
Sau khi tắm xong cảm giác mệt mỏi đã vơi bớt, Hứa Thâm đến nhà ăn ăn tối rồi lại trở về phòng ở tập thể, hắn đã học xong "Bạo", lại không có hình thức rèn luyện khác.
Theo như lời huấn luyện viên, để nâng cao hơn nữa, phải tích lũy thêm Khư lực.
Và để tích lũy Khư lực phải dùng Tịnh Khư tề, cải tạo các bộ phận bên trong cơ thể.
Các bộ phận như ao, Khư lực như nước, bộ phận càng dao động thì sẽ chứa được càng nhiều Khư lực, lúc bùng nổ ra cũng sẽ mạnh hơn!
Sau khi dao động hết các bộ phận trong cơ thể, đạt đến giới hạn, bước tiếp theo sẽ là hình thái thứ hai.
Còn về việc làm thế nào để đạt đến hình thái thứ hai, huấn luyện viên chỉ nói là xem cơ duyên.
"Có đói bụng không? Mấy món này có vị ngon lắm đó nha."
Mai Phù vừa nãy biến mất một lát, lúc quay lại, trên miệng và đầu ngón tay cũng dính không ít máu tươi màu đen, trông quái dị và có phần bệnh hoạn, nhưng vẻ mặt của nàng vẫn hồn nhiên ngây thơ, đôi mắt trong veo như mặt hồ.
Lúc này theo cánh tay nàng quơ lên, một đống mỹ thực rơi xuống trên giường của Tô Bình.
Mùi nồng đậm, Hứa Thâm cảm thấy cơ thể có chút xao động, nhưng khi hắn nhìn kỹ thấy đống đồ vật đó rõ ràng không chạm đến ga giường, ga trải giường của mình cũng không hề bị lún xuống, điều đó cho thấy thứ đó không tồn tại ở Khư Giới mờ ảo hay trong thực tế, mà là ở tầng sâu Khư Giới.
Đống đó như một cái bẫy nhử mồi, Hứa Thâm xoay người, làm như không thấy, không dám liều mạng.
Mai Phù cười cười ăn một chút, tự mình nhặt lên gặm ăn, rất nhanh liền ăn sạch.
"Thật là cẩn thận…" Nàng cười tủm tỉm nói.
Thời gian trôi nhanh.
Chớp mắt đã được hai tháng.
Hứa Thâm tham gia ba lần quan sát sát hạch, ở trại huấn luyện đã hoàn thành năm lần thực chiến.
Đến lần thực chiến cuối cùng kết thúc, huấn luyện viên yêu cầu Hứa Thâm đâm thủng một con mắt của Khư Thú.
Hứa Thâm làm được, hắn biết bản thân không thể giả vờ thất bại được, ngày sát hạch của mình đã định rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận