Vĩnh Dạ Thần Hành
Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 146: Hỗ Trợ hội (length: 27405)
Nam Ngưng đánh giá hiện trường, cau mày. Mùi máu tươi nồng nặc cùng nội tạng thối rữa nồng đậm khiến nàng cảm thấy khó chịu, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Nhưng nàng tỏ ra trấn định, không hề bối rối, chỉ chăm chú quan sát xung quanh.
"Ngươi không phải lần đầu phá án à?" Hứa Thâm có chút ngạc nhiên nhìn nàng.
Nam Ngưng không quay đầu lại, đáp: "Là lần đầu, nhưng ta sẽ giải quyết!" Giọng nàng tự tin và chắc chắn, còn mang theo sự kiên quyết, dường như nhất định phải giải quyết bằng được.
Hứa Thâm thấy nàng tập trung như vậy, cũng không quấy rầy nữa, chỉ liếc nhìn đội hộ vệ đang đứng gần đó.
Những người này cũng đang tìm kiếm, dò xét và kiểm tra xung quanh. Ngoài việc bảo vệ luật quan đến hiện trường điều tra, họ còn có trách nhiệm thu thập thông tin.
Bức tường bị phá hoại, các thi thể đều bị một đòn chí mạng. Có người bị vặn gãy đầu. Lực lượng này tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.
Hứa Thâm nhìn lướt qua, thấy kỳ lạ ở chỗ: rõ ràng người đã bị giết, có người còn bị mổ bụng, nhưng nội tạng lại hoàn hảo, không bị ăn.
Chẳng lẽ là một con Khư kén ăn?
Hiển nhiên là không thể. Hứa Thâm đến giờ vẫn chưa từng gặp Khư kén ăn, trừ khi con Khư đó không đói.
"Gia đình này giàu có lắm à?" Một tên hộ vệ hỏi người lính tuần tra đứng cạnh.
"Không, chẳng có gì đâu. Cả nhà bốn người cũng vừa mới mở mắt, tách khỏi thân phận Vụ dân không lâu. Nghe nói họ định chuyển đến khu nội thành Hắc Quang để làm thuê, ai ngờ lại xảy ra chuyện thảm khốc này…" Người lính tuần tra thở dài nói.
"Bọn họ mở mắt bằng cách nào? Ở đâu?" Hộ vệ hỏi.
"Ở bên chỗ Hội Hỗ trợ Vụ công ấy, hình như là vậy." Người lính tuần tra nói, không chắc chắn lắm.
Hứa Thâm hơi nhướng mắt. Thấy tên hộ vệ không hỏi tiếp, Hứa Thâm hỏi: "Cụ thể là chuyện bao lâu trước?"
Người lính tuần tra nhìn Hứa Thâm, không rõ thân phận của hắn. Nhưng thấy đi cùng luật quan thì biết là không thể đắc tội, bèn đáp: "Chuyện một tuần trước."
Tên hộ vệ liếc nhìn Hứa Thâm, ánh mắt thoáng có ý cảnh cáo.
Hứa Thâm hơi nhíu mày. Có ý cảnh cáo mình không nên hỏi nhiều à?
Hay còn có gì khác?
"Không có dấu hiệu cạy cửa, đây là vụ án giết người trong phòng kín. Hung thủ rất mạnh, khả năng cao là siêu phàm sinh mệnh…" Một người lính tuần tra khác báo cáo tình hình cho Nam Ngưng.
Nam Ngưng đi vòng quanh quan sát, vừa cẩn thận hỏi han tình hình. Sau khi nắm bắt được thông tin, nàng nói ngay: "Trước tiên hãy mang thi thể về giải phẫu, xem còn sót manh mối gì không. Các người cùng ta đến Hội Hỗ trợ Vụ công, đó là nơi họ mở mắt, chúng ta đi xem sao."
Đội trưởng đội hộ vệ nói: "Bạch luật quan, vụ này cơ bản đã rõ, thậm chí không cần giải phẫu nữa. Rõ ràng là do Khư gây ra. Chắc hẳn họ mở mắt rồi nhìn thấy Khư. Hoặc có thể là trước đó đã có một con Khư ở cùng, nhưng khi là Vụ dân họ không nhận ra. Bây giờ mở mắt rồi nên thấy ra thôi."
Nam Ngưng nhìn hắn: "Chứng cứ đâu?"
"Chứng… chứng cứ?" Đội trưởng hộ vệ giật mình.
"Chúng ta phá án cần có chứng cứ. Những suy đoán của anh dù có lý, thì cũng chỉ là suy đoán thôi. Lúc nãy tôi hỏi rồi. Vụ dân mở mắt cần một khoản phí không nhỏ, mà gia đình này trước kia là Vụ dân, làm toàn việc chân tay, thu nhập rất ít. Chỉ nhìn vào điều kiện gia đình là biết."
Nam Ngưng quan sát rất kỹ. Gia đình này túng thiếu, thêm thông tin từ người lính tuần tra cho thấy thu nhập của họ rất thấp. Nàng tính toán qua là biết: với điều kiện đó, họ không thể tích góp đủ tiền mở mắt.
Chắc chắn có uẩn khúc bên trong.
Có thể việc này liên quan đến cái chết của họ.
Sắc mặt đội trưởng đội hộ vệ biến đổi, hỏi: "Ý của Bạch luật quan là?"
"Điều tra xem tại sao họ có tiền mở mắt, tiền từ đâu ra. Có thể là nhặt được, có thể là ăn trộm của người giàu. Việc này có thể liên quan đến cái chết của họ, và họ đã bị trả thù." Nam Ngưng nói.
Đội trưởng đội hộ vệ nói: "Nhưng với tình trạng thi thể và hiện trường, rõ ràng là do Khư gây ra."
"Không chắc." Nam Ngưng thẳng thừng phủ nhận: "Có thể có người mượn danh Khư để che giấu tội ác của mình, đổ tội cho Khư, như vậy sẽ ung dung ngoài vòng pháp luật."
Hứa Thâm hơi ngạc nhiên nhìn nàng. Lúc làm việc, Nam Ngưng hoàn toàn khác với vẻ rụt rè thường ngày. Nàng có sự mạnh mẽ quyết đoán, trong lời nói thậm chí có khí thế uy nghiêm!
Đội trưởng đội hộ vệ nhíu mày, nói: "Bạch luật quan, làm như vậy không phải quá phiền phức sao?"
"Ừm?" Nam Ngưng biến sắc, nhìn chăm chăm vào hắn: "Đây là mạng người! Lại là cả nhà người! Chẳng lẽ chúng ta không nên điều tra cẩn thận, tìm ra hung thủ, đòi lại công bằng cho họ sao?"
Một đám Vụ dân vừa mới mở mắt thôi, cũng là người mà... Đội trưởng hộ vệ hơi nhếch mép, nhưng bị chiếc mặt nạ bạc che khuất, hắn nói: "Nhưng có lẽ không có hung thủ, hung thủ chỉ là Khư thôi."
"Vậy thì càng phải dùng chứng cứ để xác định!" Nam Ngưng nói chắc nịch.
Đội trưởng đội hộ vệ thấy bất lực, chỉ có thể nói: "Được rồi."
"Đi thôi!"
Nam Ngưng lập tức quay người rời đi.
Hứa Thâm từ đầu đến cuối thờ ơ, thấy thái độ của đội trưởng kia, mắt hắn hơi híp lại. Khi lên xe, hắn bỗng quay đầu nhìn người lính tuần tra bên cạnh, hỏi: "Sau khi giải phẫu, thi thể của họ sẽ được xử lý như thế nào?"
Người lính tuần tra ngớ ra: "Đương nhiên là hỏa táng, để tránh ô nhiễm."
"Sau khi hỏa táng thì sao?"
"Hỏa táng… sau?"
Người lính tuần tra lại sững sờ, rồi do dự đáp: "Nếu còn người thân, sẽ liên lạc với họ đến nhận tro cốt. Nhưng với tình hình này, cả nhà đều đã chết, tro cốt có lẽ sẽ… được chôn ở nghĩa trang công cộng thôi."
"Vậy thì nhờ cậu trông nom giúp. Nhất định phải chôn ở nghĩa trang công cộng." Hứa Thâm nói một cách nghiêm túc.
Người lính tuần tra ngẩn người, vội vàng gật đầu.
Khi Hứa Thâm lên xe, xe đã chạy xa, người lính tuần tra mới lẩm bẩm: "Thật là, rách việc."
Trong xe.
Nam Ngưng nghe được cuộc trò chuyện giữa Hứa Thâm và người lính tuần tra. Ánh mắt nàng thoáng dao động, nhìn Hứa Thâm với vẻ dịu dàng hơn. Dù trước đây nàng vẫn vậy, nhưng Hứa Thâm cảm thấy có gì đó khác lạ.
Hắn mỉm cười đáp lại. Đôi mắt liếc qua thì thấy bên cạnh, lão già mặc áo đuôi tôm đang hùng hổ lườm mình.
"Làm phiền lái nhanh một chút."
Hứa Thâm nói với người hộ vệ lái xe.
Người hộ vệ có chút bất mãn, nhưng vẫn đạp chân ga, tăng tốc một chút.
"Ngươi còn sốt ruột hơn cả ta." Nam Ngưng cảm nhận được sự mất kiên nhẫn của người hộ vệ, liền cười với Hứa Thâm.
"Giải quyết sớm còn được nghỉ ngơi sớm một chút." Hứa Thâm cười.
Nam Ngưng mỉm cười nhạt, rồi giữ im lặng suy tư. Đôi lông mày hơi chau lại, khác với vẻ rạng rỡ khi phá án lúc nãy.
Chẳng bao lâu sau, xe đã đến Hội Hỗ trợ Vụ công gần đó.
Hội Hỗ trợ này có chi nhánh trên khắp các khu ở thành Bạch Nghĩ, đây chỉ là một chi nhánh.
Nhưng dù chỉ vậy, Hứa Thâm vẫn thấy kiến trúc trước mắt cực kỳ tráng lệ. Nó giống như một cái bóng khổng lồ che lấp ánh sáng, bao phủ phía trước mọi người. Nó đứng sừng sững trên các bậc thang cao ngất, uy nghiêm như điện đường.
Nam Ngưng nhìn thoáng qua, mày nhăn lại.
Dù là lần đầu đến thành Để, nàng là người rất thông minh, nếu không đã không thể trở thành học trò cưng xuất sắc nhất của đệ nhất nhân trong giới luật pháp ở nội thành.
Chỉ bằng vài câu nói trong khi phá án và những thông tin nàng cố ý tìm hiểu, nàng đã hiểu được tổ chức của Hội Hỗ trợ Vụ công này là như thế nào.
Còn về Vụ dân.
Trên đường đi, nàng cũng đã nhìn thấy họ qua cửa sổ xe.
Họ bước đi theo con đường mù mịt, từ trước ở trong sách giáo khoa của nội thành, nàng cũng từng đọc về Vụ dân: Đây là một dạng sinh mệnh tiến lên theo con đường mù mịt, không có trí tuệ và khả năng suy tính tự chủ.
Chỉ khi mở được tuệ nhãn mới có thể lột xác thành người, quá trình này được gọi là tiến hóa — Trích đoạn trong sách giáo khoa.
Về sau, theo đề nghị của một số người, đoạn mô tả này đã bị xóa khỏi sách giáo khoa. Có người đứng ra phản đối, cho rằng Vụ dân cũng là con người, chẳng qua là những người bị tật bẩm sinh mà thôi.
Một trong số những người phản đối chính là sư phụ của nàng.
Trước khi đến thành Để, nàng đã chuẩn bị rất nhiều, không phải đến đây để chơi. Đối với Vụ dân – nhóm người chiếm số lượng đông đảo nhất ở thành Để, nàng đã tìm hiểu rất kỹ.
Mà trước mắt, Hội Hỗ trợ chính là nơi sưởi ấm cho Vụ dân.
Không có mắt, khiến cho cuộc sống của Vụ dân rất bất tiện, thường xuyên bị bắt nạt, thậm chí không thể tìm thấy kẻ tấn công.
Nơi đây là nơi Vụ dân tìm đến khi cần giúp đỡ.
Nam Ngưng bước lên bậc thang. Sắc mặt càng lúc càng trầm. Nàng hỏi Hứa Thâm bên cạnh: "Hứa tiên sinh, Vụ dân có thường đến đây để xin giúp đỡ không?"
Hứa Thâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi lại cúi đầu tiếp tục bước lên: "Sẽ có."
"Nơi này nhiều bậc thang như vậy, không tiện chút nào." Nam Ngưng nói.
Hứa Thâm khẽ gật đầu: "Càng khó đi thì khi tới được, họ mới có đường sống."
Nam Ngưng liếc nhìn Hứa Thâm, không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng bước tiếp.
Viên đội trưởng đội thủ vệ đi theo sau lên tiếng: "Hai bên có đường dẫn cho người mù, người dân Vụ nếu thông minh thì nên học cách men theo đường đó mà đi."
Nam Ngưng liếc qua, hai bên quả thật có những thanh sắt làm đường dẫn cho người mù, nhưng có lẽ do dãi dầu sương gió lâu ngày nên đã han gỉ.
Rất nhanh, bọn họ lên đến bậc thang, Nam Ngưng hít sâu vài hơi, điều chỉnh nhịp thở rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Bên trong đại sảnh của Hội Hỗ Trợ.
Bên trong khá trống trải, mấy người vừa đến thì thấy một nhân viên công tác đang đuổi một người phụ nữ Vụ dân.
"Đi đi, tình huống như cô thuộc về cố tình gây rối, cô không đi làm, người ta trừ lương cô là chuyện bình thường." Nhân viên công tác sốt ruột xua tay nói.
Người phụ nữ Vụ dân trông rất yếu ớt, bị xô đẩy lảo đảo, không nhìn thấy đường dẫn cho người mù trong đại sảnh nên thần sắc hoảng hốt, cực kỳ sợ hãi môi trường xa lạ xung quanh.
Dù không có mắt, vẫn có thể nhận ra nỗi sợ hãi của cô.
Có lẽ chính nỗi sợ hãi đó khiến những người sáng mắt phải nhìn thẳng vào nó.
"Tôi, tôi sinh nở, đã xin nghỉ ba ngày rồi, tôi có chào quản lý." Người phụ nữ Vụ dân hai tay quơ quào, muốn túm lấy tay nhân viên công tác để tìm kiếm mục tiêu và cảm giác an toàn, nhưng đối phương lại lùi về sau mấy bước, rõ ràng không muốn bị chạm vào.
"Hơn nữa, họ còn trừ hết một tháng lương của tôi, nhà tôi mới sinh con, hiện tại rất khó khăn, tôi không thể không có số tiền này..."
Người phụ nữ không tìm được nhân viên công tác đành ngồi bệt xuống đất, nức nở nói.
"Mỗi đơn vị đều có quy định riêng, người ta làm theo quy định, bỏ bê công việc trừ một tháng, cô nói có chào quản lý, quản lý nói không có, cô lại không có giấy xin phép nghỉ và bằng chứng, sao biết được cô có nói dối hay không?" Nhân viên công tác sốt ruột nói.
"Tôi, tôi sinh gấp quá, lập tức sinh ngay nên không kịp viết giấy xin phép." Người phụ nữ Vụ dân cuống đến mếu máo, tuy không có mắt nhưng cơ thể run rẩy, nước mắt nước mũi chảy ra.
"Con tôi vừa mới sinh, cô có thể đi cùng tôi xem, tôi thật sự đã xin nghỉ sinh con mà." Người phụ nữ gấp gáp nói.
"Cho dù cô chứng minh được là mình sinh con thì cũng không chứng minh được cô xin nghỉ, không xin phép đã tự ý nghỉ việc thì là bỏ bê công việc, Hội Hỗ Trợ cũng không giúp được cô, lần sau gặp chuyện như này cô nên tự mình chú ý hơn." Nhân viên công tác vung tay, nhưng ý thức được đối phương không nhìn thấy nên chỉ có thể tiến lên túm lấy cánh tay cô ta xô ra ngoài.
"Tôi thật sự đã chào hỏi rồi, các anh chị có thể hỏi quản lý, tôi thật sự đã nói với anh ấy." Người phụ nữ vội nói.
"Đi đi, hỏi quản lý rồi, anh ta nói cô chưa nói gì cả, cô đi nhanh đi, đừng ở đây làm lỡ việc của người khác, bọn tôi rất bận." Nhân viên công tác tiếp tục xô đẩy.
Trước mắt Hứa Thâm, bóng dáng xinh đẹp hơi thoáng một cái thì thấy Nam Ngưng đã nhanh chân xông lên.
"Cô buông cô ấy ra!"
Nam Ngưng giận dữ nói.
Nhân viên công tác thấy Nam Ngưng là người mở mắt, lại mặc trang phục chỉnh tề thì nhận ra ngay đây là luật quan, sắc mặt thay đổi liền nặn ra nụ cười: "Ngài là luật quan của chỗ thủ hộ thành bang ạ?"
"Luật quan?"
Người phụ nữ Vụ dân nghe thấy đối phương, vội vàng chụp lấy chân tay Nam Ngưng, cuối cùng ôm lấy chân cô, nhưng lại như e dè gì đó, rất nhanh buông ra, chỉ đưa hai tay sờ soạng trên đất, chạm đến giày của Nam Ngưng, cô ta cúi đầu xuống trước đôi giày: "Thưa luật quan đại nhân, ngài phải làm chủ cho tôi, tôi thật sự đã xin nghỉ."
Nam Ngưng vội dìu cô ta đứng dậy nói: "Tôi sẽ giúp cô làm chủ, cô đừng vội."
Sắc mặt nhân viên công tác thay đổi, vội nói: "Thưa luật quan đại nhân, xin ngài đừng nghe cô ta nói linh tinh, bọn tôi đã điều tra rồi, cô ta đúng là bỏ bê công việc không lý do."
Nam Ngưng giận dữ: "Cô ta rõ ràng mới sinh con xong, cô chẳng lẽ không nhìn ra sao, còn có mùi máu tươi nặng như vậy, vết thương còn chưa lành!"
Có thể thấy vết máu còn dính lại trên ống quần người phụ nữ, rõ ràng cô ta không kịp xử lý, chuyện này đối với người dân Vụ cũng rất phổ biến.
"Cô cũng là phụ nữ, sao có thể gây khó dễ cho cô ấy như thế?!" Nam Ngưng giận dữ nói.
Sắc mặt nhân viên công tác thay đổi, nói: "Thưa luật quan đại nhân, tôi là phụ nữ nhưng xin đừng đánh đồng tôi với cô ta, tôi không phải dân Vụ, tôi đã sớm chuyển tịch rồi!"
Nam Ngưng tức nghẹn họng, nhất thời không thốt nên lời.
Nàng căm giận nhìn đối phương, nghiến răng nói: "Cô ta là dân Vụ, cô bắt cô ấy viết giấy xin phép chẳng phải là làm khó cô ta sao?"
Nhân viên công tác ngẩn ra, rồi vội nói: "Dân Vụ đương nhiên cũng phải viết, đây là quy định."
Hứa Thâm tiến đến, nhỏ giọng nói với Nam Ngưng: "Giấy xin phép của dân Vụ có cách viết riêng, đây không phải trọng điểm."
Nam Ngưng chợt hiểu ra, giận dữ nói với nhân viên công tác: "Cho dù thế đi nữa, người ta không có viết, nhưng chuyện sinh đẻ gấp gáp như vậy, theo lý thuyết phải nghỉ ngơi mấy tháng dưỡng thai, người ta chỉ xin ba ngày mà còn là sắp sinh, chẳng lẽ cũng phải tính là bỏ bê công việc sao?"
"Đây là quy định." Nhân viên công tác liếc nhìn Nam Ngưng, thấy khuôn mặt trắng trẻo của cô còn khá trẻ, trong đáy mắt thoáng lộ ra chút khinh thường: "Đây là pháp, thưa luật quan đại nhân!"
"Bạch luật quan, cái này đích xác là quy định của tất cả các đơn vị, có những đơn vị phạt rất nặng tội bỏ bê công việc, đó là để phòng ngừa một số người vô cớ nghỉ việc." Đội trưởng đội thủ vệ nói.
Sắc mặt Nam Ngưng trở nên khó coi, nói: "Đâu ra cái pháp như vậy, đây là cái pháp gì chứ?"
Sắc mặt đội trưởng đội thủ vệ biến đổi, nhỏ giọng nói: "Bạch luật quan cẩn thận lời nói, ngài đang xúc phạm luật pháp!"
Nam Ngưng cắn răng, siết chặt hai tay, tuy nàng từng thấy nhiều những bệnh tật khổ sở, nhưng lúc này mới biết vấn đề lớn đến mức nào.
Thảo nào phụ thân lại khuyên can, bảo nàng không được đến đây, giờ nghe lại những lời đó dường như cũng có lý.
Chỉ là.
Nàng hít một hơi thật sâu, nếu đây chính là khó khăn, nàng sẽ bị đánh bại dễ dàng như vậy sao?
Ánh mắt nàng lần nữa trở nên kiên định, nói với nhân viên công tác: "Ta muốn gặp quản lý của cô, chuyện này có thể đối chất trước mặt, cô ấy vừa sinh xong thì không cần xin phép cũng phải được duyệt, chỉ cần có giấy chứng sinh là được!"
"Nhưng cô ta không có giấy chứng sinh." Nhân viên công tác như bắt được thóp, trong mắt lộ chút đắc ý: "Cô ta tự sinh, giấy chứng sinh phải do bệnh viện cấp, cô ta không lấy đâu ra được."
"Hơn nữa dù có giấy chứng sinh thì cũng phải có giấy xin phép nghỉ mới không bị tính là bỏ bê công việc."
"Vậy thì luật pháp này không hoàn thiện!" Nam Ngưng tức giận nói.
Nhân viên công tác liếc cô một cái, vẻ mặt kỳ dị, rõ ràng là đang nói, cô là luật quan thì luật pháp không hoàn thiện là chuyện của cô, liên quan gì đến ta? Ta chỉ làm theo pháp luật thôi.
"Thưa luật quan đại nhân, ngài nhất định phải giúp tôi." Người phụ nữ Vụ dân vừa đập đầu vừa cúi xuống liếm giày Nam Ngưng, thấy Nam Ngưng vội rụt chân lại rồi dìu cô đứng lên, nhưng cô ta quá khỏe, nhất định không chịu đứng dậy.
Sắc mặt Nam Ngưng khó coi.
Đội trưởng đội thủ vệ nói: "Bạch luật quan, mấy chuyện cỏn con như này chúng ta đừng có nhúng vào, mệt người, cho dù ngài muốn quản thì chúng ta cũng không giúp được, là vấn đề của chính cô ta."
"Mệt người thì mặc kệ sao?" Nam Ngưng quay lại chất vấn.
Đội trưởng đội thủ vệ ngẩn người, bất đắc dĩ nhìn cô.
Nam Ngưng cắn răng, nàng rất muốn quản, nhưng lại không tìm được điểm bắt đầu.
Tuy trước mắt chỉ là một vấn đề nhỏ, một sự kiện nhỏ, nhưng lại liên lụy đến lỗ hổng của luật pháp Đế thành, trừ phi trước tiên hoàn thiện luật pháp, nhưng mà đến lúc đó thì những người đang cần giúp đỡ trước mắt còn có thể đợi được đến lúc đó không?
Công lý đến muộn thì liệu còn là công lý?
"Tôi nghĩ các vị nên đi điều tra vị quản lý kia xem." Hứa Thâm đột nhiên lên tiếng, hắn nhìn nhân viên công tác kia: "Các vị xác định là cô ta không viết giấy xin phép sao?"
Nhân viên công tác ngẩn người: "Đương nhiên, bọn tôi đã hỏi vị quản lý kia rồi."
"Các vị xác định ông ta không nói dối sao?"
Hứa Thâm hỏi.
"Cái này..." Nhân viên công tác sửng sốt, rồi nhíu mày nói: "Đối phương là quản lý, thân phận như vậy thì chắc không nói dối đâu?"
"Chắc?" Hứa Thâm nhìn chằm chằm cô ta nói: "Nói cách khác là cô không xác định? Cô không có bằng chứng chứng minh cô ta không viết giấy xin phép đúng không, vị quản lý kia cũng không có bằng chứng, vậy thì là cô ta đã viết rồi, cho nên là do vấn đề của quản lý."
"Nhưng cô ta cũng không có bằng chứng nói là cô ta đã viết, hơn nữa chính cô ta đã nói là không viết..." Nhân viên công tác vội nói.
"Cô ta lú lẫn rồi, thật ra cô ta đã viết." Hứa Thâm nói.
Nhân viên công tác ngạc nhiên, nhìn Hứa Thâm như kẻ ngốc, chính anh mới lú lẫn ấy, đây không phải là nói linh tinh sao?
Nam Ngưng quay đầu nghi hoặc nhìn Hứa Thâm, trong mắt lộ vẻ kỳ lạ.
"Người ta vừa sinh xong, cảm xúc kích động, nhớ làm sao được nhiều vậy?" Hứa Thâm nói.
"Chỉ cần cô ta có thể cung cấp bằng chứng thì bọn tôi sẽ có thể giúp cô ta." Nhân viên công tác lảng sang chuyện khác, không muốn dây dưa với Hứa Thâm nữa.
"Tìm kiếm bằng chứng là trách nhiệm của Hội Hỗ Trợ các vị, có khi nào giấy xin phép của cô ta bị quản lý vứt đi không?"
Hứa Thâm hỏi.
Nhân viên làm việc: "..."
"Chứng cứ không nên để người bị hại cung cấp, để người bị hại cung cấp chứng cứ, bản thân liền là hai lần xâm hại." Hứa Thâm nhìn nhân viên làm việc nói: "Nếu như các ngươi không đưa ra được chứng cứ, chứng minh nàng xác thực không xin nghỉ, liền nên để quản lý bồi thường cho hắn."
"Anh cái này không hợp pháp." Nhân viên làm việc nhíu mày, không biết nên giải thích thế nào.
"Vị này là luật sư, anh đang nghi ngờ chuyên môn của chúng tôi sao?" Hứa Thâm nói: "Hay là nói, anh có thể đưa ra chứng cứ, chứng minh cái vị quản lý kia không có vứt giấy xin phép nghỉ của nàng?"
Nhân viên làm việc có chút khó mở miệng, ý thức được vấn đề khó giải quyết, không thể làm gì khác hơn nói: "Vậy tôi đi liên hệ quản lý, để hắn tự mình tới nói với các anh."
"Đi đi."
Nhân viên làm việc rời đi, rất nhanh, một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp chạy đến, mặt mũi đầy vẻ không kiên nhẫn.
Thấy Hứa Thâm và các nhân viên chấp pháp khác, biểu lộ mới thoáng thu liễm lại một chút.
"Chuyện gì, Vương Quyên, cô lại ở đây làm gì, có còn muốn làm nữa không? !" Người trung niên nhìn thấy người phụ nữ dân thường, lập tức quát mắng khiển trách.
Người phụ nữ thân thể hơi run rẩy, trốn ra phía sau Hứa Thâm.
Nhân viên làm việc tiến lên, đem tình huống thấp giọng kể lại một lần.
Người trung niên có chút kinh ngạc, tức giận tiến lên, nói: "Cô ta không xin phép nghỉ tự ý bỏ bê công việc ba ngày, khấu trừ một tháng tiền lương là rất bình thường, có vấn đề gì không? Nhóm chúng tôi đều theo quy định của công ty làm việc!"
"Quy định có thể không có vấn đề, nhưng anh có vấn đề." Hứa Thâm nhìn hắn, nói: "Ai nói cô ta không có xin phép nghỉ? Cô ta xin phép, tại sao anh lại nói cô ta không xin?"
"Cô ta rõ ràng là không hề xin."
"Anh làm sao chứng minh?"
"Tôi nói không xin là không xin."
Hứa Thâm không nói nhảm thêm, tiến lên đưa tay vào túi áo đối phương lục lọi, lấy ra một tờ giấy phép nghỉ, nói: "Cái này chẳng lẽ không phải là giấy phép nghỉ của cô ta sao?"
Người trung niên kinh ngạc, nhìn kỹ một chút, không khỏi nói: "Không có khả năng, điều này không thể nào!"
"Hãm hại đồng nghiệp, gây ra tổn thất kinh tế, đây là tội gì?" Hứa Thâm nhìn về phía Nam Ngưng.
Nam Ngưng ngẩn người, lập tức nói: "Tạm giam, căn cứ tình hình tổn thất kinh tế để xử phạt, cao nhất ba năm tù, thấp nhất nửa tháng."
"Cái này là do anh vừa mới nhét vào, đây không phải túi của tôi." Người trung niên kịp phản ứng, giận dữ nói.
Hứa Thâm lạnh lùng nhìn hắn: "Anh có chứng cứ gì để chứng minh?"
Người trung niên tức giận chỉ vào hắn, "Anh, các người cho rằng mình là thành bang thủ hộ sở, thì có thể muốn làm gì thì làm sao?"
Hứa Thâm liếc nhìn hắn, không để ý, mà nhìn về phía đội trưởng đội cảnh vệ bên cạnh.
Đội trưởng đội cảnh vệ thấy vậy bước lên một bước, ra hiệu cho hai người bên cạnh, rất nhanh liền nắm chặt hai tay người trung niên, đặt hắn trên mặt đất: "Chỉ cần anh phạm pháp, nhóm chúng tôi thật sự có thể muốn làm gì thì làm."
"Các người không nói lý lẽ!"
Đội trưởng đội cảnh vệ hừ lạnh, phân phó đội viên, áp giải hắn đi.
Nam Ngưng khẽ thở ra, nhìn về phía Hứa Thâm, nói: "Mặc dù biện pháp này của anh cũng không hợp pháp, nhưng lại rất có tác dụng."
"Đối phó bệnh nặng, gọt là cách xử lý nhanh nhất." Hứa Thâm nói, chợt nhìn người phụ nữ bên cạnh, nói: "Cho tôi địa chỉ của chị, quay đầu lại tôi sẽ sắp xếp người tới đón nhóm chị, để chị chuyển sang chỗ khác làm việc."
Người phụ nữ dân thường có chút mộng mị, lúng túng không biết có nên nói lời cảm tạ hay không.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Nam Ngưng, Hứa Thâm nói: "Tôi sợ cái tên quản lý kia ra ngoài, tiếp tục làm khó dễ, nếu không có chúng ta đứng ra hỗ trợ, thì thật ra lại hại cô ấy."
Nam Ngưng khẽ gật đầu, chợt đưa mắt nhìn Hứa Thâm một cái: "Anh có vẻ như hiểu rất rõ về những chuyện này."
Hứa Thâm cười cười: "Trước đây từng gặp chuyện tương tự, à không, là từng nghe qua."
Sau đó, Hứa Thâm liên lạc với Lily qua bộ đàm, sơ lược giải thích sự tình, nhờ cô phái người tới chỗ ở của người phụ nữ dân thường, giúp bọn họ tìm một công việc mới.
Trừ việc chém Khư, Truy Quang hội còn có rất nhiều sản nghiệp dưới trướng.
Nhà máy, công ty, cửa hàng các loại.
Tùy tiện sắp xếp vài công việc, đối với Hứa Thâm mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Nam Ngưng nghe thấy Hứa Thâm an bài, biết rõ vị bảo tiêu do gia tộc cố ý phái đến này cũng không phải là người bình thường, ở Để thành cũng có thân phận địa vị, cô khẽ thở dài nói: "Tôi học nhiều luật pháp như vậy, mà lại suýt chút nữa không xử lý nổi một việc nhỏ thế này, vẫn phải nhờ những cái kỳ kỳ quái quái của anh mới giải quyết được."
Hứa Thâm cười cười, nói: "Lời giống vậy, người dân thường khác cũng sẽ nói, có mồm mép lanh lợi, nhưng người ta nói không có tác dụng, mà còn chưa nói xong có lẽ đã bị đuổi ra ngoài, vẫn là do thân phận của chúng ta, mới có tư cách cãi nhau với người ta."
Nam Ngưng liền giật mình, có chút trầm mặc.
Cô đương nhiên hiểu thân phận mang lại quyền thế lớn đến nhường nào, từ nhỏ đã cảm nhận rất sâu sắc.
Chỉ là, luật pháp cũng không phải là vũ khí của quyền lực, cô hy vọng luật pháp có thể hoàn thiện hơn, cho dù là người bình thường cũng có thể cầm lấy thứ vũ khí này, bảo vệ chính mình.
Vấn đề nhỏ vừa rồi, cũng làm cho Nam Ngưng ý thức được tầm quan trọng của việc hoàn thiện luật pháp, đây cũng là vấn đề mà thầy thường nhắc đến, mỗi khi nhắc đến đều sẽ thở dài.
Bây giờ, cô dường như đã phần nào có thể hiểu được cảm xúc ẩn sau những tiếng thở dài đó.
Theo đoạn nhạc ngắn kết thúc, bọn họ tiếp tục ghé thăm Hội Hỗ Trợ dân thường.
Thấy họ là người của thành bang thủ hộ sở, nhân viên làm việc của Hội Hỗ trợ vẫn hết sức phối hợp, rất nhanh dựa theo tên và địa chỉ đã cung cấp, tìm ra được nhà bị diệt môn kia.
Chẳng bao lâu, bọn họ đến phòng khách riêng của Hội Hỗ trợ, một thanh niên đi đến.
"Vị này chính là chấp sự Trịnh." Nhân viên làm việc giới thiệu.
Nam Ngưng đứng dậy, chăm chú nói: "Chấp sự Trịnh, nghe nói nhà Triệu Khánh đầu tuần trước tới đây, tìm anh để mở mắt?"
"Tìm Triệu Khánh? Triệu Khánh nào?" Thanh niên nghi hoặc.
Nam Ngưng sớm đã có chuẩn bị, đưa tấm ảnh trắng đen đã in ra trong tay ra.
Thanh niên liếc mắt liền nhận ra, kinh ngạc nói: "Thì ra là bọn họ, bọn họ xảy ra chuyện gì sao?"
Nam Ngưng không trả lời, hỏi: "Tiền mở mắt của bọn họ, có đưa đủ không?"
"Đưa đủ rồi, thế nào?" Thanh niên nghi hoặc.
Nam Ngưng nhìn thẳng hắn: "Nhiều tiền như vậy, làm sao họ có thể có để trả đủ?"
Thanh niên ngẩn người, bất đắc dĩ nói: "Cái này thì tôi không rõ, tôi chỉ lấy tiền làm việc."
Nam Ngưng nhíu mày.
Hứa Thâm nhìn thanh niên một cái, nói: "Ở hiện trường, bọn tôi phát hiện một món đồ, còn có một quyển nhật ký, bên trong có nhắc đến chấp sự Trịnh, anh chắc chắn là không biết gì chứ?"
Thanh niên sắc mặt thay đổi, nói: "Anh đừng nói bậy, làm gì có nhật ký nào... Ớ, nhật ký nhắc đến tôi chuyện gì?"
Nhưng nàng tỏ ra trấn định, không hề bối rối, chỉ chăm chú quan sát xung quanh.
"Ngươi không phải lần đầu phá án à?" Hứa Thâm có chút ngạc nhiên nhìn nàng.
Nam Ngưng không quay đầu lại, đáp: "Là lần đầu, nhưng ta sẽ giải quyết!" Giọng nàng tự tin và chắc chắn, còn mang theo sự kiên quyết, dường như nhất định phải giải quyết bằng được.
Hứa Thâm thấy nàng tập trung như vậy, cũng không quấy rầy nữa, chỉ liếc nhìn đội hộ vệ đang đứng gần đó.
Những người này cũng đang tìm kiếm, dò xét và kiểm tra xung quanh. Ngoài việc bảo vệ luật quan đến hiện trường điều tra, họ còn có trách nhiệm thu thập thông tin.
Bức tường bị phá hoại, các thi thể đều bị một đòn chí mạng. Có người bị vặn gãy đầu. Lực lượng này tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.
Hứa Thâm nhìn lướt qua, thấy kỳ lạ ở chỗ: rõ ràng người đã bị giết, có người còn bị mổ bụng, nhưng nội tạng lại hoàn hảo, không bị ăn.
Chẳng lẽ là một con Khư kén ăn?
Hiển nhiên là không thể. Hứa Thâm đến giờ vẫn chưa từng gặp Khư kén ăn, trừ khi con Khư đó không đói.
"Gia đình này giàu có lắm à?" Một tên hộ vệ hỏi người lính tuần tra đứng cạnh.
"Không, chẳng có gì đâu. Cả nhà bốn người cũng vừa mới mở mắt, tách khỏi thân phận Vụ dân không lâu. Nghe nói họ định chuyển đến khu nội thành Hắc Quang để làm thuê, ai ngờ lại xảy ra chuyện thảm khốc này…" Người lính tuần tra thở dài nói.
"Bọn họ mở mắt bằng cách nào? Ở đâu?" Hộ vệ hỏi.
"Ở bên chỗ Hội Hỗ trợ Vụ công ấy, hình như là vậy." Người lính tuần tra nói, không chắc chắn lắm.
Hứa Thâm hơi nhướng mắt. Thấy tên hộ vệ không hỏi tiếp, Hứa Thâm hỏi: "Cụ thể là chuyện bao lâu trước?"
Người lính tuần tra nhìn Hứa Thâm, không rõ thân phận của hắn. Nhưng thấy đi cùng luật quan thì biết là không thể đắc tội, bèn đáp: "Chuyện một tuần trước."
Tên hộ vệ liếc nhìn Hứa Thâm, ánh mắt thoáng có ý cảnh cáo.
Hứa Thâm hơi nhíu mày. Có ý cảnh cáo mình không nên hỏi nhiều à?
Hay còn có gì khác?
"Không có dấu hiệu cạy cửa, đây là vụ án giết người trong phòng kín. Hung thủ rất mạnh, khả năng cao là siêu phàm sinh mệnh…" Một người lính tuần tra khác báo cáo tình hình cho Nam Ngưng.
Nam Ngưng đi vòng quanh quan sát, vừa cẩn thận hỏi han tình hình. Sau khi nắm bắt được thông tin, nàng nói ngay: "Trước tiên hãy mang thi thể về giải phẫu, xem còn sót manh mối gì không. Các người cùng ta đến Hội Hỗ trợ Vụ công, đó là nơi họ mở mắt, chúng ta đi xem sao."
Đội trưởng đội hộ vệ nói: "Bạch luật quan, vụ này cơ bản đã rõ, thậm chí không cần giải phẫu nữa. Rõ ràng là do Khư gây ra. Chắc hẳn họ mở mắt rồi nhìn thấy Khư. Hoặc có thể là trước đó đã có một con Khư ở cùng, nhưng khi là Vụ dân họ không nhận ra. Bây giờ mở mắt rồi nên thấy ra thôi."
Nam Ngưng nhìn hắn: "Chứng cứ đâu?"
"Chứng… chứng cứ?" Đội trưởng hộ vệ giật mình.
"Chúng ta phá án cần có chứng cứ. Những suy đoán của anh dù có lý, thì cũng chỉ là suy đoán thôi. Lúc nãy tôi hỏi rồi. Vụ dân mở mắt cần một khoản phí không nhỏ, mà gia đình này trước kia là Vụ dân, làm toàn việc chân tay, thu nhập rất ít. Chỉ nhìn vào điều kiện gia đình là biết."
Nam Ngưng quan sát rất kỹ. Gia đình này túng thiếu, thêm thông tin từ người lính tuần tra cho thấy thu nhập của họ rất thấp. Nàng tính toán qua là biết: với điều kiện đó, họ không thể tích góp đủ tiền mở mắt.
Chắc chắn có uẩn khúc bên trong.
Có thể việc này liên quan đến cái chết của họ.
Sắc mặt đội trưởng đội hộ vệ biến đổi, hỏi: "Ý của Bạch luật quan là?"
"Điều tra xem tại sao họ có tiền mở mắt, tiền từ đâu ra. Có thể là nhặt được, có thể là ăn trộm của người giàu. Việc này có thể liên quan đến cái chết của họ, và họ đã bị trả thù." Nam Ngưng nói.
Đội trưởng đội hộ vệ nói: "Nhưng với tình trạng thi thể và hiện trường, rõ ràng là do Khư gây ra."
"Không chắc." Nam Ngưng thẳng thừng phủ nhận: "Có thể có người mượn danh Khư để che giấu tội ác của mình, đổ tội cho Khư, như vậy sẽ ung dung ngoài vòng pháp luật."
Hứa Thâm hơi ngạc nhiên nhìn nàng. Lúc làm việc, Nam Ngưng hoàn toàn khác với vẻ rụt rè thường ngày. Nàng có sự mạnh mẽ quyết đoán, trong lời nói thậm chí có khí thế uy nghiêm!
Đội trưởng đội hộ vệ nhíu mày, nói: "Bạch luật quan, làm như vậy không phải quá phiền phức sao?"
"Ừm?" Nam Ngưng biến sắc, nhìn chăm chăm vào hắn: "Đây là mạng người! Lại là cả nhà người! Chẳng lẽ chúng ta không nên điều tra cẩn thận, tìm ra hung thủ, đòi lại công bằng cho họ sao?"
Một đám Vụ dân vừa mới mở mắt thôi, cũng là người mà... Đội trưởng hộ vệ hơi nhếch mép, nhưng bị chiếc mặt nạ bạc che khuất, hắn nói: "Nhưng có lẽ không có hung thủ, hung thủ chỉ là Khư thôi."
"Vậy thì càng phải dùng chứng cứ để xác định!" Nam Ngưng nói chắc nịch.
Đội trưởng đội hộ vệ thấy bất lực, chỉ có thể nói: "Được rồi."
"Đi thôi!"
Nam Ngưng lập tức quay người rời đi.
Hứa Thâm từ đầu đến cuối thờ ơ, thấy thái độ của đội trưởng kia, mắt hắn hơi híp lại. Khi lên xe, hắn bỗng quay đầu nhìn người lính tuần tra bên cạnh, hỏi: "Sau khi giải phẫu, thi thể của họ sẽ được xử lý như thế nào?"
Người lính tuần tra ngớ ra: "Đương nhiên là hỏa táng, để tránh ô nhiễm."
"Sau khi hỏa táng thì sao?"
"Hỏa táng… sau?"
Người lính tuần tra lại sững sờ, rồi do dự đáp: "Nếu còn người thân, sẽ liên lạc với họ đến nhận tro cốt. Nhưng với tình hình này, cả nhà đều đã chết, tro cốt có lẽ sẽ… được chôn ở nghĩa trang công cộng thôi."
"Vậy thì nhờ cậu trông nom giúp. Nhất định phải chôn ở nghĩa trang công cộng." Hứa Thâm nói một cách nghiêm túc.
Người lính tuần tra ngẩn người, vội vàng gật đầu.
Khi Hứa Thâm lên xe, xe đã chạy xa, người lính tuần tra mới lẩm bẩm: "Thật là, rách việc."
Trong xe.
Nam Ngưng nghe được cuộc trò chuyện giữa Hứa Thâm và người lính tuần tra. Ánh mắt nàng thoáng dao động, nhìn Hứa Thâm với vẻ dịu dàng hơn. Dù trước đây nàng vẫn vậy, nhưng Hứa Thâm cảm thấy có gì đó khác lạ.
Hắn mỉm cười đáp lại. Đôi mắt liếc qua thì thấy bên cạnh, lão già mặc áo đuôi tôm đang hùng hổ lườm mình.
"Làm phiền lái nhanh một chút."
Hứa Thâm nói với người hộ vệ lái xe.
Người hộ vệ có chút bất mãn, nhưng vẫn đạp chân ga, tăng tốc một chút.
"Ngươi còn sốt ruột hơn cả ta." Nam Ngưng cảm nhận được sự mất kiên nhẫn của người hộ vệ, liền cười với Hứa Thâm.
"Giải quyết sớm còn được nghỉ ngơi sớm một chút." Hứa Thâm cười.
Nam Ngưng mỉm cười nhạt, rồi giữ im lặng suy tư. Đôi lông mày hơi chau lại, khác với vẻ rạng rỡ khi phá án lúc nãy.
Chẳng bao lâu sau, xe đã đến Hội Hỗ trợ Vụ công gần đó.
Hội Hỗ trợ này có chi nhánh trên khắp các khu ở thành Bạch Nghĩ, đây chỉ là một chi nhánh.
Nhưng dù chỉ vậy, Hứa Thâm vẫn thấy kiến trúc trước mắt cực kỳ tráng lệ. Nó giống như một cái bóng khổng lồ che lấp ánh sáng, bao phủ phía trước mọi người. Nó đứng sừng sững trên các bậc thang cao ngất, uy nghiêm như điện đường.
Nam Ngưng nhìn thoáng qua, mày nhăn lại.
Dù là lần đầu đến thành Để, nàng là người rất thông minh, nếu không đã không thể trở thành học trò cưng xuất sắc nhất của đệ nhất nhân trong giới luật pháp ở nội thành.
Chỉ bằng vài câu nói trong khi phá án và những thông tin nàng cố ý tìm hiểu, nàng đã hiểu được tổ chức của Hội Hỗ trợ Vụ công này là như thế nào.
Còn về Vụ dân.
Trên đường đi, nàng cũng đã nhìn thấy họ qua cửa sổ xe.
Họ bước đi theo con đường mù mịt, từ trước ở trong sách giáo khoa của nội thành, nàng cũng từng đọc về Vụ dân: Đây là một dạng sinh mệnh tiến lên theo con đường mù mịt, không có trí tuệ và khả năng suy tính tự chủ.
Chỉ khi mở được tuệ nhãn mới có thể lột xác thành người, quá trình này được gọi là tiến hóa — Trích đoạn trong sách giáo khoa.
Về sau, theo đề nghị của một số người, đoạn mô tả này đã bị xóa khỏi sách giáo khoa. Có người đứng ra phản đối, cho rằng Vụ dân cũng là con người, chẳng qua là những người bị tật bẩm sinh mà thôi.
Một trong số những người phản đối chính là sư phụ của nàng.
Trước khi đến thành Để, nàng đã chuẩn bị rất nhiều, không phải đến đây để chơi. Đối với Vụ dân – nhóm người chiếm số lượng đông đảo nhất ở thành Để, nàng đã tìm hiểu rất kỹ.
Mà trước mắt, Hội Hỗ trợ chính là nơi sưởi ấm cho Vụ dân.
Không có mắt, khiến cho cuộc sống của Vụ dân rất bất tiện, thường xuyên bị bắt nạt, thậm chí không thể tìm thấy kẻ tấn công.
Nơi đây là nơi Vụ dân tìm đến khi cần giúp đỡ.
Nam Ngưng bước lên bậc thang. Sắc mặt càng lúc càng trầm. Nàng hỏi Hứa Thâm bên cạnh: "Hứa tiên sinh, Vụ dân có thường đến đây để xin giúp đỡ không?"
Hứa Thâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi lại cúi đầu tiếp tục bước lên: "Sẽ có."
"Nơi này nhiều bậc thang như vậy, không tiện chút nào." Nam Ngưng nói.
Hứa Thâm khẽ gật đầu: "Càng khó đi thì khi tới được, họ mới có đường sống."
Nam Ngưng liếc nhìn Hứa Thâm, không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng bước tiếp.
Viên đội trưởng đội thủ vệ đi theo sau lên tiếng: "Hai bên có đường dẫn cho người mù, người dân Vụ nếu thông minh thì nên học cách men theo đường đó mà đi."
Nam Ngưng liếc qua, hai bên quả thật có những thanh sắt làm đường dẫn cho người mù, nhưng có lẽ do dãi dầu sương gió lâu ngày nên đã han gỉ.
Rất nhanh, bọn họ lên đến bậc thang, Nam Ngưng hít sâu vài hơi, điều chỉnh nhịp thở rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Bên trong đại sảnh của Hội Hỗ Trợ.
Bên trong khá trống trải, mấy người vừa đến thì thấy một nhân viên công tác đang đuổi một người phụ nữ Vụ dân.
"Đi đi, tình huống như cô thuộc về cố tình gây rối, cô không đi làm, người ta trừ lương cô là chuyện bình thường." Nhân viên công tác sốt ruột xua tay nói.
Người phụ nữ Vụ dân trông rất yếu ớt, bị xô đẩy lảo đảo, không nhìn thấy đường dẫn cho người mù trong đại sảnh nên thần sắc hoảng hốt, cực kỳ sợ hãi môi trường xa lạ xung quanh.
Dù không có mắt, vẫn có thể nhận ra nỗi sợ hãi của cô.
Có lẽ chính nỗi sợ hãi đó khiến những người sáng mắt phải nhìn thẳng vào nó.
"Tôi, tôi sinh nở, đã xin nghỉ ba ngày rồi, tôi có chào quản lý." Người phụ nữ Vụ dân hai tay quơ quào, muốn túm lấy tay nhân viên công tác để tìm kiếm mục tiêu và cảm giác an toàn, nhưng đối phương lại lùi về sau mấy bước, rõ ràng không muốn bị chạm vào.
"Hơn nữa, họ còn trừ hết một tháng lương của tôi, nhà tôi mới sinh con, hiện tại rất khó khăn, tôi không thể không có số tiền này..."
Người phụ nữ không tìm được nhân viên công tác đành ngồi bệt xuống đất, nức nở nói.
"Mỗi đơn vị đều có quy định riêng, người ta làm theo quy định, bỏ bê công việc trừ một tháng, cô nói có chào quản lý, quản lý nói không có, cô lại không có giấy xin phép nghỉ và bằng chứng, sao biết được cô có nói dối hay không?" Nhân viên công tác sốt ruột nói.
"Tôi, tôi sinh gấp quá, lập tức sinh ngay nên không kịp viết giấy xin phép." Người phụ nữ Vụ dân cuống đến mếu máo, tuy không có mắt nhưng cơ thể run rẩy, nước mắt nước mũi chảy ra.
"Con tôi vừa mới sinh, cô có thể đi cùng tôi xem, tôi thật sự đã xin nghỉ sinh con mà." Người phụ nữ gấp gáp nói.
"Cho dù cô chứng minh được là mình sinh con thì cũng không chứng minh được cô xin nghỉ, không xin phép đã tự ý nghỉ việc thì là bỏ bê công việc, Hội Hỗ Trợ cũng không giúp được cô, lần sau gặp chuyện như này cô nên tự mình chú ý hơn." Nhân viên công tác vung tay, nhưng ý thức được đối phương không nhìn thấy nên chỉ có thể tiến lên túm lấy cánh tay cô ta xô ra ngoài.
"Tôi thật sự đã chào hỏi rồi, các anh chị có thể hỏi quản lý, tôi thật sự đã nói với anh ấy." Người phụ nữ vội nói.
"Đi đi, hỏi quản lý rồi, anh ta nói cô chưa nói gì cả, cô đi nhanh đi, đừng ở đây làm lỡ việc của người khác, bọn tôi rất bận." Nhân viên công tác tiếp tục xô đẩy.
Trước mắt Hứa Thâm, bóng dáng xinh đẹp hơi thoáng một cái thì thấy Nam Ngưng đã nhanh chân xông lên.
"Cô buông cô ấy ra!"
Nam Ngưng giận dữ nói.
Nhân viên công tác thấy Nam Ngưng là người mở mắt, lại mặc trang phục chỉnh tề thì nhận ra ngay đây là luật quan, sắc mặt thay đổi liền nặn ra nụ cười: "Ngài là luật quan của chỗ thủ hộ thành bang ạ?"
"Luật quan?"
Người phụ nữ Vụ dân nghe thấy đối phương, vội vàng chụp lấy chân tay Nam Ngưng, cuối cùng ôm lấy chân cô, nhưng lại như e dè gì đó, rất nhanh buông ra, chỉ đưa hai tay sờ soạng trên đất, chạm đến giày của Nam Ngưng, cô ta cúi đầu xuống trước đôi giày: "Thưa luật quan đại nhân, ngài phải làm chủ cho tôi, tôi thật sự đã xin nghỉ."
Nam Ngưng vội dìu cô ta đứng dậy nói: "Tôi sẽ giúp cô làm chủ, cô đừng vội."
Sắc mặt nhân viên công tác thay đổi, vội nói: "Thưa luật quan đại nhân, xin ngài đừng nghe cô ta nói linh tinh, bọn tôi đã điều tra rồi, cô ta đúng là bỏ bê công việc không lý do."
Nam Ngưng giận dữ: "Cô ta rõ ràng mới sinh con xong, cô chẳng lẽ không nhìn ra sao, còn có mùi máu tươi nặng như vậy, vết thương còn chưa lành!"
Có thể thấy vết máu còn dính lại trên ống quần người phụ nữ, rõ ràng cô ta không kịp xử lý, chuyện này đối với người dân Vụ cũng rất phổ biến.
"Cô cũng là phụ nữ, sao có thể gây khó dễ cho cô ấy như thế?!" Nam Ngưng giận dữ nói.
Sắc mặt nhân viên công tác thay đổi, nói: "Thưa luật quan đại nhân, tôi là phụ nữ nhưng xin đừng đánh đồng tôi với cô ta, tôi không phải dân Vụ, tôi đã sớm chuyển tịch rồi!"
Nam Ngưng tức nghẹn họng, nhất thời không thốt nên lời.
Nàng căm giận nhìn đối phương, nghiến răng nói: "Cô ta là dân Vụ, cô bắt cô ấy viết giấy xin phép chẳng phải là làm khó cô ta sao?"
Nhân viên công tác ngẩn ra, rồi vội nói: "Dân Vụ đương nhiên cũng phải viết, đây là quy định."
Hứa Thâm tiến đến, nhỏ giọng nói với Nam Ngưng: "Giấy xin phép của dân Vụ có cách viết riêng, đây không phải trọng điểm."
Nam Ngưng chợt hiểu ra, giận dữ nói với nhân viên công tác: "Cho dù thế đi nữa, người ta không có viết, nhưng chuyện sinh đẻ gấp gáp như vậy, theo lý thuyết phải nghỉ ngơi mấy tháng dưỡng thai, người ta chỉ xin ba ngày mà còn là sắp sinh, chẳng lẽ cũng phải tính là bỏ bê công việc sao?"
"Đây là quy định." Nhân viên công tác liếc nhìn Nam Ngưng, thấy khuôn mặt trắng trẻo của cô còn khá trẻ, trong đáy mắt thoáng lộ ra chút khinh thường: "Đây là pháp, thưa luật quan đại nhân!"
"Bạch luật quan, cái này đích xác là quy định của tất cả các đơn vị, có những đơn vị phạt rất nặng tội bỏ bê công việc, đó là để phòng ngừa một số người vô cớ nghỉ việc." Đội trưởng đội thủ vệ nói.
Sắc mặt Nam Ngưng trở nên khó coi, nói: "Đâu ra cái pháp như vậy, đây là cái pháp gì chứ?"
Sắc mặt đội trưởng đội thủ vệ biến đổi, nhỏ giọng nói: "Bạch luật quan cẩn thận lời nói, ngài đang xúc phạm luật pháp!"
Nam Ngưng cắn răng, siết chặt hai tay, tuy nàng từng thấy nhiều những bệnh tật khổ sở, nhưng lúc này mới biết vấn đề lớn đến mức nào.
Thảo nào phụ thân lại khuyên can, bảo nàng không được đến đây, giờ nghe lại những lời đó dường như cũng có lý.
Chỉ là.
Nàng hít một hơi thật sâu, nếu đây chính là khó khăn, nàng sẽ bị đánh bại dễ dàng như vậy sao?
Ánh mắt nàng lần nữa trở nên kiên định, nói với nhân viên công tác: "Ta muốn gặp quản lý của cô, chuyện này có thể đối chất trước mặt, cô ấy vừa sinh xong thì không cần xin phép cũng phải được duyệt, chỉ cần có giấy chứng sinh là được!"
"Nhưng cô ta không có giấy chứng sinh." Nhân viên công tác như bắt được thóp, trong mắt lộ chút đắc ý: "Cô ta tự sinh, giấy chứng sinh phải do bệnh viện cấp, cô ta không lấy đâu ra được."
"Hơn nữa dù có giấy chứng sinh thì cũng phải có giấy xin phép nghỉ mới không bị tính là bỏ bê công việc."
"Vậy thì luật pháp này không hoàn thiện!" Nam Ngưng tức giận nói.
Nhân viên công tác liếc cô một cái, vẻ mặt kỳ dị, rõ ràng là đang nói, cô là luật quan thì luật pháp không hoàn thiện là chuyện của cô, liên quan gì đến ta? Ta chỉ làm theo pháp luật thôi.
"Thưa luật quan đại nhân, ngài nhất định phải giúp tôi." Người phụ nữ Vụ dân vừa đập đầu vừa cúi xuống liếm giày Nam Ngưng, thấy Nam Ngưng vội rụt chân lại rồi dìu cô đứng lên, nhưng cô ta quá khỏe, nhất định không chịu đứng dậy.
Sắc mặt Nam Ngưng khó coi.
Đội trưởng đội thủ vệ nói: "Bạch luật quan, mấy chuyện cỏn con như này chúng ta đừng có nhúng vào, mệt người, cho dù ngài muốn quản thì chúng ta cũng không giúp được, là vấn đề của chính cô ta."
"Mệt người thì mặc kệ sao?" Nam Ngưng quay lại chất vấn.
Đội trưởng đội thủ vệ ngẩn người, bất đắc dĩ nhìn cô.
Nam Ngưng cắn răng, nàng rất muốn quản, nhưng lại không tìm được điểm bắt đầu.
Tuy trước mắt chỉ là một vấn đề nhỏ, một sự kiện nhỏ, nhưng lại liên lụy đến lỗ hổng của luật pháp Đế thành, trừ phi trước tiên hoàn thiện luật pháp, nhưng mà đến lúc đó thì những người đang cần giúp đỡ trước mắt còn có thể đợi được đến lúc đó không?
Công lý đến muộn thì liệu còn là công lý?
"Tôi nghĩ các vị nên đi điều tra vị quản lý kia xem." Hứa Thâm đột nhiên lên tiếng, hắn nhìn nhân viên công tác kia: "Các vị xác định là cô ta không viết giấy xin phép sao?"
Nhân viên công tác ngẩn người: "Đương nhiên, bọn tôi đã hỏi vị quản lý kia rồi."
"Các vị xác định ông ta không nói dối sao?"
Hứa Thâm hỏi.
"Cái này..." Nhân viên công tác sửng sốt, rồi nhíu mày nói: "Đối phương là quản lý, thân phận như vậy thì chắc không nói dối đâu?"
"Chắc?" Hứa Thâm nhìn chằm chằm cô ta nói: "Nói cách khác là cô không xác định? Cô không có bằng chứng chứng minh cô ta không viết giấy xin phép đúng không, vị quản lý kia cũng không có bằng chứng, vậy thì là cô ta đã viết rồi, cho nên là do vấn đề của quản lý."
"Nhưng cô ta cũng không có bằng chứng nói là cô ta đã viết, hơn nữa chính cô ta đã nói là không viết..." Nhân viên công tác vội nói.
"Cô ta lú lẫn rồi, thật ra cô ta đã viết." Hứa Thâm nói.
Nhân viên công tác ngạc nhiên, nhìn Hứa Thâm như kẻ ngốc, chính anh mới lú lẫn ấy, đây không phải là nói linh tinh sao?
Nam Ngưng quay đầu nghi hoặc nhìn Hứa Thâm, trong mắt lộ vẻ kỳ lạ.
"Người ta vừa sinh xong, cảm xúc kích động, nhớ làm sao được nhiều vậy?" Hứa Thâm nói.
"Chỉ cần cô ta có thể cung cấp bằng chứng thì bọn tôi sẽ có thể giúp cô ta." Nhân viên công tác lảng sang chuyện khác, không muốn dây dưa với Hứa Thâm nữa.
"Tìm kiếm bằng chứng là trách nhiệm của Hội Hỗ Trợ các vị, có khi nào giấy xin phép của cô ta bị quản lý vứt đi không?"
Hứa Thâm hỏi.
Nhân viên làm việc: "..."
"Chứng cứ không nên để người bị hại cung cấp, để người bị hại cung cấp chứng cứ, bản thân liền là hai lần xâm hại." Hứa Thâm nhìn nhân viên làm việc nói: "Nếu như các ngươi không đưa ra được chứng cứ, chứng minh nàng xác thực không xin nghỉ, liền nên để quản lý bồi thường cho hắn."
"Anh cái này không hợp pháp." Nhân viên làm việc nhíu mày, không biết nên giải thích thế nào.
"Vị này là luật sư, anh đang nghi ngờ chuyên môn của chúng tôi sao?" Hứa Thâm nói: "Hay là nói, anh có thể đưa ra chứng cứ, chứng minh cái vị quản lý kia không có vứt giấy xin phép nghỉ của nàng?"
Nhân viên làm việc có chút khó mở miệng, ý thức được vấn đề khó giải quyết, không thể làm gì khác hơn nói: "Vậy tôi đi liên hệ quản lý, để hắn tự mình tới nói với các anh."
"Đi đi."
Nhân viên làm việc rời đi, rất nhanh, một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp chạy đến, mặt mũi đầy vẻ không kiên nhẫn.
Thấy Hứa Thâm và các nhân viên chấp pháp khác, biểu lộ mới thoáng thu liễm lại một chút.
"Chuyện gì, Vương Quyên, cô lại ở đây làm gì, có còn muốn làm nữa không? !" Người trung niên nhìn thấy người phụ nữ dân thường, lập tức quát mắng khiển trách.
Người phụ nữ thân thể hơi run rẩy, trốn ra phía sau Hứa Thâm.
Nhân viên làm việc tiến lên, đem tình huống thấp giọng kể lại một lần.
Người trung niên có chút kinh ngạc, tức giận tiến lên, nói: "Cô ta không xin phép nghỉ tự ý bỏ bê công việc ba ngày, khấu trừ một tháng tiền lương là rất bình thường, có vấn đề gì không? Nhóm chúng tôi đều theo quy định của công ty làm việc!"
"Quy định có thể không có vấn đề, nhưng anh có vấn đề." Hứa Thâm nhìn hắn, nói: "Ai nói cô ta không có xin phép nghỉ? Cô ta xin phép, tại sao anh lại nói cô ta không xin?"
"Cô ta rõ ràng là không hề xin."
"Anh làm sao chứng minh?"
"Tôi nói không xin là không xin."
Hứa Thâm không nói nhảm thêm, tiến lên đưa tay vào túi áo đối phương lục lọi, lấy ra một tờ giấy phép nghỉ, nói: "Cái này chẳng lẽ không phải là giấy phép nghỉ của cô ta sao?"
Người trung niên kinh ngạc, nhìn kỹ một chút, không khỏi nói: "Không có khả năng, điều này không thể nào!"
"Hãm hại đồng nghiệp, gây ra tổn thất kinh tế, đây là tội gì?" Hứa Thâm nhìn về phía Nam Ngưng.
Nam Ngưng ngẩn người, lập tức nói: "Tạm giam, căn cứ tình hình tổn thất kinh tế để xử phạt, cao nhất ba năm tù, thấp nhất nửa tháng."
"Cái này là do anh vừa mới nhét vào, đây không phải túi của tôi." Người trung niên kịp phản ứng, giận dữ nói.
Hứa Thâm lạnh lùng nhìn hắn: "Anh có chứng cứ gì để chứng minh?"
Người trung niên tức giận chỉ vào hắn, "Anh, các người cho rằng mình là thành bang thủ hộ sở, thì có thể muốn làm gì thì làm sao?"
Hứa Thâm liếc nhìn hắn, không để ý, mà nhìn về phía đội trưởng đội cảnh vệ bên cạnh.
Đội trưởng đội cảnh vệ thấy vậy bước lên một bước, ra hiệu cho hai người bên cạnh, rất nhanh liền nắm chặt hai tay người trung niên, đặt hắn trên mặt đất: "Chỉ cần anh phạm pháp, nhóm chúng tôi thật sự có thể muốn làm gì thì làm."
"Các người không nói lý lẽ!"
Đội trưởng đội cảnh vệ hừ lạnh, phân phó đội viên, áp giải hắn đi.
Nam Ngưng khẽ thở ra, nhìn về phía Hứa Thâm, nói: "Mặc dù biện pháp này của anh cũng không hợp pháp, nhưng lại rất có tác dụng."
"Đối phó bệnh nặng, gọt là cách xử lý nhanh nhất." Hứa Thâm nói, chợt nhìn người phụ nữ bên cạnh, nói: "Cho tôi địa chỉ của chị, quay đầu lại tôi sẽ sắp xếp người tới đón nhóm chị, để chị chuyển sang chỗ khác làm việc."
Người phụ nữ dân thường có chút mộng mị, lúng túng không biết có nên nói lời cảm tạ hay không.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Nam Ngưng, Hứa Thâm nói: "Tôi sợ cái tên quản lý kia ra ngoài, tiếp tục làm khó dễ, nếu không có chúng ta đứng ra hỗ trợ, thì thật ra lại hại cô ấy."
Nam Ngưng khẽ gật đầu, chợt đưa mắt nhìn Hứa Thâm một cái: "Anh có vẻ như hiểu rất rõ về những chuyện này."
Hứa Thâm cười cười: "Trước đây từng gặp chuyện tương tự, à không, là từng nghe qua."
Sau đó, Hứa Thâm liên lạc với Lily qua bộ đàm, sơ lược giải thích sự tình, nhờ cô phái người tới chỗ ở của người phụ nữ dân thường, giúp bọn họ tìm một công việc mới.
Trừ việc chém Khư, Truy Quang hội còn có rất nhiều sản nghiệp dưới trướng.
Nhà máy, công ty, cửa hàng các loại.
Tùy tiện sắp xếp vài công việc, đối với Hứa Thâm mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Nam Ngưng nghe thấy Hứa Thâm an bài, biết rõ vị bảo tiêu do gia tộc cố ý phái đến này cũng không phải là người bình thường, ở Để thành cũng có thân phận địa vị, cô khẽ thở dài nói: "Tôi học nhiều luật pháp như vậy, mà lại suýt chút nữa không xử lý nổi một việc nhỏ thế này, vẫn phải nhờ những cái kỳ kỳ quái quái của anh mới giải quyết được."
Hứa Thâm cười cười, nói: "Lời giống vậy, người dân thường khác cũng sẽ nói, có mồm mép lanh lợi, nhưng người ta nói không có tác dụng, mà còn chưa nói xong có lẽ đã bị đuổi ra ngoài, vẫn là do thân phận của chúng ta, mới có tư cách cãi nhau với người ta."
Nam Ngưng liền giật mình, có chút trầm mặc.
Cô đương nhiên hiểu thân phận mang lại quyền thế lớn đến nhường nào, từ nhỏ đã cảm nhận rất sâu sắc.
Chỉ là, luật pháp cũng không phải là vũ khí của quyền lực, cô hy vọng luật pháp có thể hoàn thiện hơn, cho dù là người bình thường cũng có thể cầm lấy thứ vũ khí này, bảo vệ chính mình.
Vấn đề nhỏ vừa rồi, cũng làm cho Nam Ngưng ý thức được tầm quan trọng của việc hoàn thiện luật pháp, đây cũng là vấn đề mà thầy thường nhắc đến, mỗi khi nhắc đến đều sẽ thở dài.
Bây giờ, cô dường như đã phần nào có thể hiểu được cảm xúc ẩn sau những tiếng thở dài đó.
Theo đoạn nhạc ngắn kết thúc, bọn họ tiếp tục ghé thăm Hội Hỗ Trợ dân thường.
Thấy họ là người của thành bang thủ hộ sở, nhân viên làm việc của Hội Hỗ trợ vẫn hết sức phối hợp, rất nhanh dựa theo tên và địa chỉ đã cung cấp, tìm ra được nhà bị diệt môn kia.
Chẳng bao lâu, bọn họ đến phòng khách riêng của Hội Hỗ trợ, một thanh niên đi đến.
"Vị này chính là chấp sự Trịnh." Nhân viên làm việc giới thiệu.
Nam Ngưng đứng dậy, chăm chú nói: "Chấp sự Trịnh, nghe nói nhà Triệu Khánh đầu tuần trước tới đây, tìm anh để mở mắt?"
"Tìm Triệu Khánh? Triệu Khánh nào?" Thanh niên nghi hoặc.
Nam Ngưng sớm đã có chuẩn bị, đưa tấm ảnh trắng đen đã in ra trong tay ra.
Thanh niên liếc mắt liền nhận ra, kinh ngạc nói: "Thì ra là bọn họ, bọn họ xảy ra chuyện gì sao?"
Nam Ngưng không trả lời, hỏi: "Tiền mở mắt của bọn họ, có đưa đủ không?"
"Đưa đủ rồi, thế nào?" Thanh niên nghi hoặc.
Nam Ngưng nhìn thẳng hắn: "Nhiều tiền như vậy, làm sao họ có thể có để trả đủ?"
Thanh niên ngẩn người, bất đắc dĩ nói: "Cái này thì tôi không rõ, tôi chỉ lấy tiền làm việc."
Nam Ngưng nhíu mày.
Hứa Thâm nhìn thanh niên một cái, nói: "Ở hiện trường, bọn tôi phát hiện một món đồ, còn có một quyển nhật ký, bên trong có nhắc đến chấp sự Trịnh, anh chắc chắn là không biết gì chứ?"
Thanh niên sắc mặt thay đổi, nói: "Anh đừng nói bậy, làm gì có nhật ký nào... Ớ, nhật ký nhắc đến tôi chuyện gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận