Vĩnh Dạ Thần Hành
Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 118: Mai Phù hiện thân (length: 32436)
Vừa đến đường lớn, Hứa Thâm nhanh chóng chạy về.
Chẳng mấy chốc đã trở lại xe, Hứa Thâm quay đầu nhìn lại, Mai Phù vẫn chưa về.
Nàng có thể lạc đường không nhỉ... Trong lòng Hứa Thâm thoáng xuất hiện chút lo lắng, nhưng ngay sau đó lại nghĩ, chẳng phải chuyện tốt sao? Nàng dù sao cũng là Khư mà...
Hứa Thâm vò đầu, hết nhìn trước lại nhìn sau, có vẻ hơi bực bội, cuối cùng hắn đạp mạnh chân ga, lái xe về.
Chiếc xe lảo đảo trên vũng bùn, không lâu sau, Hứa Thâm thấy phía trước xe bỗng lóe lên một bóng trắng, hắn gần như bản năng đạp phanh, nhưng đạp được một nửa liền cứng người lại, nhanh chóng thu chân về.
Chiếc xe chỉ khựng lại đôi chút, rồi đi xuyên qua bóng trắng kia.
Nhưng lần này, chỉ mỗi phần đầu xe đi qua.
Khi đến vị trí ghế phụ, bóng trắng lại ngồi lên ghế phụ, theo xe lao về phía trước, mà dừng lại trong xe.
Nó quay đầu nhìn Hứa Thâm, trên mặt nở một nụ cười quái dị.
Giáng lâm...
Hứa Thâm cảm nhận được Khư quang phóng thích ra, chạm vào Khư ở bên cạnh.
Mặt hắn sa sầm, nhanh chóng dừng xe rồi bước xuống.
"Ngươi quả nhiên... Thấy được rồi."
Bóng trắng đứng dậy từ trong xe, đầu vượt qua nóc xe, rõ ràng đã trốn vào Khư Giới, bất chấp sự cản trở của hiện thực, trực tiếp đi về phía Hứa Thâm.
Mỗi khi rời khỏi xe, nó lại chạm vào Khư quang, lại giáng lâm vào hiện thực.
Mặt Hứa Thâm u ám, bóng trắng kia là một người phụ nữ, da dẻ trắng bệch, khóe miệng nứt ra, ngoài vẻ quỷ dị còn mang theo sự ác ý nồng đậm.
Vụt!
Hứa Thâm rút kiếm trong chớp mắt, kiếm vừa ra khỏi vỏ đã xé rách áo khoác, rơi xuống ngay lập tức.
Khư áo trắng không ngờ con mồi này lại ra tay quyết đoán đến thế, hơi khựng lại một chút, lúc này liền muốn trốn vào Khư Giới, nhưng bỗng nhận ra, thân thể mình bị thứ gì đó dẫn dắt.
Là những sợi tơ kia.
Phập, kiếm quang xẹt qua, thân thể Khư áo trắng vỡ tan, vết chém xéo từ vai xuống, nửa người bị xé rách.
Nội tạng cùng máu tươi trào ra, bắn tung tóe lên người Hứa Thâm.
Hứa Thâm nhanh chóng vung kiếm chém tiếp.
Hắn ra tay toàn lực bộc phát, không hề nương tay.
"Đau, ta đau quá..." Cơn đau dữ dội khiến mặt Khư áo trắng nhăn nhó, phát ra tiếng kêu la thảm thiết: "Ngươi, sao ngươi nhẫn tâm thế, trước kia chôn sống ta, bây giờ lại đến giết ta..."
"Là ngươi chọc ta trước." Hứa Thâm lạnh lùng đáp.
Hứa Thâm kinh hãi khi thấy Khư áo trắng bị thương nặng như vậy mà vẫn không chết ngay tức khắc.
Đồng thời, vết thương đang nhúc nhích, có dấu hiệu khép lại.
Hứa Thâm không cho phép mình dừng tay, vung kiếm liên tục không ngừng.
Máu tươi bắn tung tóe, Khư áo trắng mất tiên cơ, hứng liền mấy kiếm, thân thể lập tức bị chém nát, tả tơi.
Nhưng dù đầu bị cắt lìa, vẫn phát ra tiếng gào thét thống khổ.
Hứa Thâm cảm thấy ớn lạnh, sức sống của Khư áo trắng này quá dai dẳng.
Hắn chỉ có thể chặt cả đầu, chém khắp người, chẳng mấy chốc, Khư áo trắng mới bất động.
"Không phải cấp B... Chắc là cấp C đỉnh."
Hứa Thâm nhìn Khư áo trắng hoàn toàn bất động, cảm thấy toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi, mỗi một kiếm hắn đều dồn toàn lực, dù sức lực lớn nhưng tiêu hao cũng không nhỏ.
Xác chết tan nát, mùi máu tươi nồng nặc bốc lên.
Hứa Thâm cổ họng có chút nhấp nhô, hắn hất đầu Khư áo trắng, rồi ngồi xổm xuống lật đi lật lại bắt đầu lục lọi.
Không lâu sau, Hứa Thâm đứng dậy, nhanh chóng quay về xe, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn, bóng dáng Mai Phù vẫn chưa xuất hiện, hắn tức tối vỗ tay lái, đạp chân ga rời đi.
Trên con đường gập ghềnh xóc nảy, chạy được một lúc thì về đến vùng ngoại ô, từ làng nhỏ trực tiếp lái xe ra, trên đường đi ngang một trấn nhỏ, có lẽ do đêm dài nên Hứa Thâm thấy mấy bóng người đang đi lại, có người còn bò lê trên đường phố.
Hứa Thâm trong lòng lạnh lẽo, nhưng làm như không thấy, trực tiếp lái xe vượt qua.
Chỉ là trước khi đi, anh đã nhớ vị trí trấn nhỏ này.
Chẳng mấy chốc, Hứa Thâm trở lại quảng trường Nham La, hắn cởi áo khoác rách, lau sạch máu dính trên ngực, cổ và cằm.
Thấy trên đường vẫn có không ít bóng người đang lang thang, hắn trực tiếp trốn vào Khư Giới, rồi từ Khư Giới trở về phòng.
Vùng trung tâm phồn hoa và vùng ngoại ô hoàn toàn khác biệt, một nơi náo nhiệt một nơi yên tĩnh.
Hứa Thâm về phòng, mở bản đồ ra, nhìn thấy tên thị trấn nhỏ lúc nãy, hắn dùng máy liên lạc của Truy Quang Hội bấm số điện thoại của trạm tuần tra gần đó.
Sau đó hắn đè giọng, nói rằng thấy ở trấn nhỏ đó có người giết người.
Nghe xong, nhân viên tuần tra lập tức cảnh cáo Hứa Thâm không được đùa cợt, còn bắt anh phải khai báo tên và địa chỉ, Hứa Thâm liền nói địa chỉ lung tung của một nơi trong thị trấn.
Hắn chỉ nói đại thôi, có tìm được không, thì phải xem năng lực của đám nhân viên tuần tra này.
Có thể sớm phát hiện sự khác thường ở trấn nhỏ này, thì cũng có thể cứu được một ít người vô tội.
Xong việc, Hứa Thâm ra trước cửa sổ, màn sương đêm dày đặc, nhưng vẫn lờ mờ thấy ánh đèn đường chập chờn, còn Mai Phù vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Hứa Thâm ngó nghiêng một chút, rồi cuối cùng thu ánh mắt lại, vào phòng tắm rửa vết máu trên người, sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, thay đồ mới xong, hắn lại khoác áo chiến vào, rồi nằm lên giường.
Thẫn thờ nhìn trần nhà, tâm tư có chút rối bời.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Trong vô thức, chân trời đã hé rạng bạc trắng, một đêm nữa lại trôi qua.
"Còn chưa ngủ?"
Đột nhiên, một giọng nói ngạc nhiên vang lên.
Hứa Thâm thấy từ bức tường có một bóng người bước ra, duyên dáng xinh đẹp, đẹp như tiên như tinh linh.
Đôi mắt đang nhìn trần nhà của Hứa Thâm hơi động đậy, bản năng muốn chuyển mắt đi, nhưng lập tức gắng sức kìm lại, khiến mí mắt như đang run rẩy.
Hắn lập tức dụi dụi mắt, giả bộ ngáp.
Rồi nhắm mắt, nhưng với tầm nhìn đặc biệt này, anh vẫn thấy được tình huống bên ngoài.
Hắn thấy Mai Phù cười khúc khích bay đến, rồi đứng bên cạnh giường anh, ngồi xuống, cười hì hì nói: "Có phải ngươi lo lắng cho ta không?"
"Hay là tưởng ta sẽ không trở lại nữa?"
Hứa Thâm nhắm mắt, giả như đã ngủ.
Dù không đáp lại, Mai Phù vẫn cười khúc khích một tiếng, rồi cũng nằm xuống, tựa đầu vào gối Hứa Thâm, nói: "Có phải... ngươi đang giận dỗi không?"
Hứa Thâm quay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía nàng.
Bóng dáng Mai Phù chợt lóe, chuyển sang trước mặt Hứa Thâm, dù không ở trên giường, nhưng lại lơ lửng bên mép giường.
Hứa Thâm duỗi tay một cái, lại quay người đi.
Nhưng Mai Phù như đang chơi trốn tìm, lại chuyển đến trước mặt Hứa Thâm.
Khóe miệng Hứa Thâm giật nhẹ một chút, lần này không xoay người nữa, dù nhắm mắt, anh vẫn không dám nhìn thẳng, chỉ đảo qua gương mặt xinh đẹp đang cười của đối phương, trong lòng anh những bực bội và tức giận cũng dần tan biến.
Có chút bất lực, Hứa Thâm thầm thở dài, mệt mỏi ập tới, lần này anh đã ngủ thật rồi.
Ngày hôm sau.
Hứa Thâm đến khu vực luyện tập bắn súng, sau khi luyện xong thì mượn một máy quay phim từ bên trong, với lý do dùng cho việc riêng rồi mang ra ngoài.
Về đến phòng, Hứa Thâm bật máy quay phim lên, sau đó lặng lẽ triệu hồi, tiến vào Linh Quang thế giới.
Ý thức của anh không ngừng kéo lên cao, như bay ra khỏi đỉnh đầu, ngay sau đó xuyên qua làn sương dày đặc, tựa như lên đến tầng mây, xung quanh là những khối cầu lơ lửng tuyệt đẹp.
Hứa Thâm nhìn qua, thấy khối cầu màu cam của Thám tử gia tỏa ra ánh sáng mờ ảo, rõ ràng là đang trực tuyến.
Mà vị trí khối cầu của nàng... là số 3!
Gã số 7 Đầu Sói cũng ở đó, ngoài ra còn có số 5 và số 8.
"Số 10 cũng đến rồi." Thám tử gia chú ý đến Hứa Thâm online.
"Chào mọi người." Hứa Thâm hạ giọng chào hỏi.
"Gần đây Khư động sắp mở cửa, không ít người đang chờ đợi đến Khư động kiếm một món hời đấy." Thám tử gia cười nói: "Nhóm của chúng ta đang bàn về chuyện Khư động, số 10, ngươi cũng muốn đến Khư động à?"
Hứa Thâm liền giật mình, không ngờ bọn họ cũng biết đến Khư động, nhưng nghĩ lại thì những tên này phần lớn đều là người trong thành, biết Khư động cũng là điều bình thường.
"Không đi." Hứa Thâm trả lời.
Thám tử gia cười: "Số 10 ngươi lại nói dối, lúc trước ngươi hỏi Đầu Sói mua súng ống, chẳng phải là chuẩn bị cho Khư động sao?"
Sắc mặt Hứa Thâm thay đổi, hơi tức giận, sao nữ nhân này cái gì cũng biết rõ vậy?
"Chẳng lẽ ngoài Khư động ra, chỗ khác không được dùng súng à?" Hứa Thâm giọng điệu không hề giận dữ, chỉ vẫn giữ trầm giọng hỏi lại.
"Đương nhiên có thể, chỉ là dạo gần đây những người mua súng của ta hơi nhiều, mà phần lớn trong số đó đều chuẩn bị cho Khư động." Đầu Sói cũng xen vào, cười nói: "Thực ra cũng chẳng có gì, ngoài ngươi ra, đoán chừng trong số chúng ta cũng có người sẽ vào đấy, dù sao trong Khư động gặp may mắn thì cũng có thể lấy được không ít Khư binh."
"Nhưng tỉ lệ tử vong cũng rất cao đấy." Thám tử gia nói.
Hứa Thâm sắc mặt âm trầm, không tiếp tục xen vào nói, chỉ nghe bọn hắn tiếp tục nói chuyện phiếm.
Trong lúc bọn hắn nói chuyện với nhau, lần này mấy tộc lớn trong nội thành tựa hồ cũng sẽ nhúng tay vào việc nhập Khư động, Khư động mở ra là cơ hội tích lũy tài nguyên hiếm có, tất cả các thế lực lớn đều sẽ để mắt tới.
"Đáng tiếc Giang gia suy tàn, trong đám hậu bối không có ai kế tục, ba mươi năm trước giao chiến một trận khiến Giang gia tổn thất nặng nề, hai năm nay vất vả gầy dựng quan hệ, thế lực, cũng đang bị các tộc khác từng bước xâm chiếm, hiện tại, đã sắp bị gạt ra khỏi nghị hội Cao tộc."
Thám tử gia khẽ thở dài, tựa hồ tiếc hận, thổn thức cho sự suy tàn của một thế lực lớn mạnh từng vang bóng một thời.
"Thật sao, sao ta nghe nói, vị tiểu thư nhà Giang gia kia trở về, đang gánh vác việc lớn, muốn liều phen cuối?" Số 5 nói, giọng thô kệch, khiến người ta tự động hình dung ra một gã tráng hán râu ria xồm xoàm trong đầu.
"Giang gia chủ gia đã già yếu, muốn lật ngược thế cờ quá khó." Nữ thám tử gia lắc đầu, rõ ràng không mấy coi trọng.
"Chớ xem thường dạng người hình thái thứ ba, dù có già yếu, vẫn có thể liều một phen." Số 5 nói, giọng chợt trở nên dịu dàng tinh tế, tạo cảm giác về một cô nàng quyến rũ.
"Các ngươi đều ở nội thành?" Hứa Thâm hỏi.
"Ư?" Nữ thám tử gia hứng thú, cười nói: "Số 10 muốn hẹn gặp ta à, muốn hay không chúng ta hẹn hò offline một bữa nhỏ?"
"Không hứng thú." Hứa Thâm trả lời.
"Số 10 muốn mua súng hả?" Đầu Sói hỏi.
Hứa Thâm khẽ lắc đầu, "Tạm thời không cần, ta tới là tìm số 1."
"Tìm số 1?"
Hứa Thâm khiến mọi người đều sững sờ, cuộc bàn luận rôm rả cũng ngừng lại.
"Ngươi biết số 1?"
Giọng Số 5 trở nên trong trẻo, làm người ta không thể nào đoán được là nam hay nữ.
"Không biết, ta có thể cung cấp một yêu cầu nhiệm vụ của số 1." Hứa Thâm nói.
"Ngươi hoàn thành nhiệm vụ của số 1?"
Giọng nữ của Thám tử gia khó giấu sự kinh ngạc, nhiệm vụ của số 1 không có thực lực cấp quân vương thì đừng mơ mà hoàn thành, thậm chí đừng nghĩ chạm vào, nàng phán đoán Hứa Thâm là một hình thái thứ hai trẻ tuổi, có tiềm lực, có lẽ là nhân tài ưu tú do một tộc Cao nào đó bồi dưỡng, nhưng không ngờ, Hứa Thâm lại là quân vương?
Một quân vương hơn 20 tuổi... Nàng tìm kiếm trong đầu, ẩn hiện một bóng hình, nhưng liền bị nàng phủ nhận, không thể nào là người kia được.
Lẽ nào nói, ngay từ đầu Hứa Thâm đã che giấu bản thân, tất cả đều là giả tạo?
Những manh mối nàng phân tích, thực chất đều là những thông tin cố ý bày ra đánh lừa?
Khi Thám tử gia suy nghĩ lung tung, Đầu Sói cùng hai người còn lại cũng chấn kinh.
Trong Linh Quang thế giới, hình thái thứ ba được công nhận, chỉ có 1, 2, 4, 11 bốn người này, bây giờ, lại có thêm người thứ năm là số 10?!
Đầu Sói thầm nghiêm nghị trong lòng, lúc trước hắn còn dự định mượn giao dịch để thăm dò thân phận của Hứa Thâm, nhưng bây giờ... hắn lại nghi ngờ rằng, việc Hứa Thâm đến mua hàng có phải là... để tìm kiếm tin tức của hắn?
"Thật hay giả?"
Số 8 dò hỏi, giọng nam dịu dàng nho nhã.
Hứa Thâm không trả lời, mà tập trung tinh lực nhìn chằm chằm vào tinh thể màu đỏ sẫm của số 1, khẽ gọi.
Thấy hành động của Hứa Thâm, những người khác im lặng, mỗi người mang một tâm tư khác nhau, bọn hắn không ngờ Hứa Thâm thật sự dám gọi số 1.
Không lâu sau, tinh thể màu đỏ sẫm của số 1 bắt đầu lóe lên chút ánh sáng mờ ảo.
Rõ ràng, vị số 1 kia nghe thấy tiếng gọi của Hứa Thâm, đã lên mạng.
"Ai tìm ta?" Số 1 truyền đến giọng điềm tĩnh, ẩn chứa uy nghiêm và sắc bén.
Hứa Thâm nói: "Số 1, ta đã giúp ngươi xem qua yêu cầu nhiệm vụ thứ ba."
"Yêu cầu nhiệm vụ thứ ba?" Số 1 ánh mắt chuyển về phía tinh thể linh quang của số 10, trong giọng nói lộ ra chút hứng thú, nói: "Chúng ta nói chuyện riêng."
"Nói chuyện riêng?"
"Đạt tới hình thái thứ ba, dường như có nhiều quyền khống chế Linh Quang thế giới hơn, có thể nói chuyện riêng lẻ." Nữ Thám tử gia nói, nàng giống như biết hết mọi thứ.
Trong lòng Hứa Thâm căng thẳng.
Lúc này, hắn bỗng cảm thấy một ý niệm mãnh liệt bám vào tinh thể của mình, sương mù xung quanh lan tỏa, che giấu các hình cầu của những người còn lại, như Thám tử gia và Đầu Sói.
Trong thế giới sương mù bao phủ, trong nháy mắt chỉ còn lại hình cầu màu đỏ sẫm và hình cầu màu đỏ tươi của Hứa Thâm.
Cả hai đều màu đỏ, nhưng một cái thì sâu lắng, một cái lại rực rỡ.
"Ngươi nói đến tấm bia Trấn Khư?" Giọng số 1 truyền đến, mang theo uy áp, lại rất bình thản: "Là Khư bên dưới nó chui ra?"
Hứa Thâm nhìn xung quanh một lượt, không thấy Thám tử gia bọn họ đâu, đối mặt với câu hỏi của số 1, hắn nghĩ một chút rồi nói: "Xiềng xích quấn quanh tấm bia Trấn Khư có chút lỏng lẻo, phía dưới tấm bia xuất hiện một lỗ hổng, không biết thứ gì đang bị trấn áp, ta chỉ thấy một móng vuốt lông lá màu đen."
"Quả nhiên..."
Ánh mắt Số 1 khẽ biến, chợt hỏi: "Còn có tình huống khác không?"
Hứa Thâm nhớ đến cô gái áo đỏ kia, do dự một chút, rồi nói: "Ta thấy một con Khư mặc áo đỏ, ngồi trên bia nói chuyện phiếm với Khư ở dưới, dường như rất thân quen."
"Khư áo đỏ..."
Số 1 ngẩn ra, lập tức nói: "Dáng vẻ như thế nào?"
Hứa Thâm miêu tả kỹ dáng vẻ của Khư áo đỏ, số 1 nghe được sắc mặt biến đổi, may mà có tinh thể che khuất, người ngoài không nhìn thấy được.
Trong lòng hắn chấn kinh, đối với Hứa Thâm càng thêm tin tưởng, đồng thời, đối với số 10 này cũng thêm vài phần dè chừng.
"Ngươi nói là, ngươi tận mắt thấy?"
"Nếu không thì sao?"
Hứa Thâm nghi hoặc, nói chuyện không còn khách khí như vậy.
Tuy Thám tử gia nói số 1 này là hình thái thứ ba, nhưng chỉ cần không bại lộ thân phận của mình, đối phương cũng không làm gì được hắn, ở đây tất cả đều bình đẳng như nhau.
Số 1 có chút im lặng, đúng là như vậy, ngoài nhãn Khư của bản thân ra, hiện tại không có công cụ nào có thể do thám được siêu cấp Khư cấp A cả...
Hắn hít một hơi sâu, nói với Hứa Thâm: "Chuyện này ta đã biết, số 10, đa tạ ngươi, ngươi muốn ta báo đáp như thế nào, cứ việc nói."
"Tiền vàng vật chất tục tĩu, với ngươi mà nói đã chẳng đáng gì, quyền thế địa vị thì..." Hắn nghĩ ngợi, bỗng nhận thấy bản thân không có gì để cho số 10 này hài lòng được, thật không có gì.
Còn những thứ bảo bối, đều là những thứ hắn tự cất giữ cẩn thận.
Trong nhất thời, hắn thấy có chút khó xử.
Tiền vàng đâu phải vật tục tĩu chứ... Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng.
Thấy dáng vẻ khó xử của đối phương, Hứa Thâm rất muốn nói chính mình cũng muốn, nhưng vẫn cố nhịn.
Hắn đã nhận thức được rằng, Thám tử gia và những người khác, kể cả vị số 1 trước mắt này, dường như đều coi hắn là hình thái thứ ba.
Nếu như bản thân lại nhắc đến yêu cầu về tiền tài và địa vị, chắc chắn sẽ trở nên kỳ lạ.
Huống chi hắn vốn dĩ không có ý định đòi hỏi những thứ này.
Dù sao thứ này liên quan đến hiện thực, đối phương có thật sự cho, hắn cũng không dám cầm, sẽ bại lộ thân phận.
"Thù lao, tạm thời ta chưa nghĩ ra thứ gì cần, khi nào cần sẽ nói cho ngươi, có lẽ sẽ cần ngươi giúp đỡ một chút." Hứa Thâm trầm ngâm nói.
Số 1 thở phào một hơi, khẽ gật đầu: "Không vấn đề, chỉ cần không liên quan đến thân phận của ta, ta sẽ hết sức giúp ngươi."
Yêu cầu của Hứa Thâm phù hợp với tưởng tượng của hắn, quyền thế địa vị và tiền tài với quân vương mà nói, tự thân có thể đạt được, mà nếu có nhiều theo đuổi hơn, thì đó là mức cực lớn, không phải thứ mà người bình thường có thể đáp ứng nổi.
"Đúng rồi, ngươi nói bia Trấn Khư... là bia Trấn Khư ở Để Thành này sao?" Số 1 chợt hỏi, mắt nhìn chăm chú Hứa Thâm.
Hứa Thâm khẽ giật mình, trong lòng lập tức căng thẳng, nhiệm vụ này thế mà cũng có cạm bẫy ẩn giấu?
Lẽ nào nói, mỗi Để Thành đều có một tấm bia Trấn Khư?!
Hoặc là, chỉ có Bạch Nghĩ Thành có, đối phương hỏi vậy chỉ là cố ý thăm dò?
Trong im lặng ngắn ngủi, Hứa Thâm nói ra: "Bạch Nghĩ Thành."
Vỏn vẹn ba chữ, không để lộ thêm tin tức gì, cũng không nghe ra sự thay đổi trong giọng của Hứa Thâm.
Số 1 liếc mắt nhìn, khẽ gật đầu: "Ta hiểu, đa tạ số 10."
"Ừm."
Lúc này, sương mù xung quanh cuồn cuộn, dần dần tan ra, hình cầu linh quang của Thám tử gia và Đầu Sói dần hiện ra.
"Số 1, số 10 thật sự hoàn thành nhiệm vụ sao?"
Nữ thám tử gia lập tức hỏi, dường như không thể kiềm chế được sự tò mò.
Số 1 nhìn số 10 một cái, thấy Hứa Thâm không nói gì, lúc này cũng không nói gì thêm, chỉ nói: "Mọi người nói chuyện đi, ta có việc phải đi trước."
Nói xong liền biến mất.
"Thật là..."
Nữ thám tử gia ngơ ngẩn.
Tuy số 1 không trả lời, không để lộ thông tin của Hứa Thâm, nhưng cũng đã "trả lời" rồi.
Với giọng điệu và thái độ bình hòa đó, cũng đủ để chứng minh đáp án.
Nếu câu trả lời của Hứa Thâm không khiến số 1 hài lòng, hắn sẽ không thay Hứa Thâm giấu diếm, điều đó chỉ có thể nói rằng, Hứa Thâm đã hoàn thành yêu cầu nhiệm vụ, nhận được sự tán thành và tôn trọng của số 1.
"Ngươi thế mà thật sự là quân vương..." Thám tử gia nhìn về phía số 10, sắc mặt biến đổi, có chút cắn môi, trong lòng vô cùng không cam tâm.
Nàng danh xưng là thám tử gia, thích phân tích người khác nhất, không ngờ lại bị số 10 này lừa từ đầu đến cuối.
Số 10 chết tiệt này, tâm cơ quá sâu, thế mà từ đầu đã giả vờ là nai tơ!
Đầu Sói nhìn về phía Hứa Thâm, sắc mặt biến đổi, giờ phút này cũng không còn nhắc đến chuyện mua súng nữa, thậm chí muốn trả lại hàng, hắn cảm thấy tám chín phần mười số 10 này muốn mượn việc mua súng để tìm hiểu tin tức của hắn.
Dù sao, quân vương đâu cần đến súng ống để phòng thân chứ?
Trừ phi, là mua cho thuộc hạ của mình.
Mà như vậy, thông thường sẽ phải nhập hàng số lượng lớn...
Mắt hắn chớp động, đoán xem số 10 có phải đang dò la tin tức của hắn hay không, liền xem số 10 lát nữa nói nhu cầu mua sắm, có phải số lượng lớn không...
Số 5 và số 8 cũng rơi vào im lặng, không lên tiếng nữa, thêm một vị quân vương, khiến bọn họ lại càng thêm áp lực.
Dù không biết rõ thân phận thật của đối phương ngoài đời, nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng.
Hứa Thâm nhìn bọn họ một lượt, đang chuẩn bị đăng xuất ẩn mình, chợt thấy, sương mù đằng xa bỗng nhiên sôi trào kịch liệt.
Cảnh tượng kỳ dị này cũng khiến những người khác chú ý.
Sương mù cuộn lên càng lúc càng dữ dội.
Lúc này, số 1 đã đăng xuất lúc trước, lại lần nữa xuất hiện ánh sáng.
Ngay sau đó, số 2, số 4, số 11, cũng lần lượt hiện lên ánh sáng nhạt mờ ảo.
Ngoài bọn họ ra, các thủy tinh còn lại, cũng đều từng cái sáng lên.
Vào khoảnh khắc này, toàn bộ thành viên hội Linh Bí đều đồng loạt online!
"Chuyện gì xảy ra?!"
Nhìn làn sương mù cuồn cuộn, có người kinh hãi, hiện tượng quỷ dị này chưa từng có bao giờ.
Họ cảm thấy linh bí trong đầu đang phát nhiệt rung động, lúc này mới online, đến đây tìm hiểu sự tình.
"Ừm?"
Thám tử gia và Đầu Sói bọn người cũng kinh ngạc nhìn làn sương mù cuồn cuộn, họ ở đây đã lâu, nhưng chưa từng thấy dị trạng như vậy.
Hứa Thâm cũng chăm chú quan sát, đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy một giọng nói không thể quen thuộc hơn được vọng ra từ trong sương mù.
"Hóa ra, ngươi đến đây rồi..."
Sương mù bị xé ra, ngay sau đó, một bóng hình cực kỳ tinh xảo đáng yêu hiện ra từ trong sương mù, chính là Mai Phù!
Con ngươi Hứa Thâm hơi co lại, vội vàng khống chế tầm mắt mình, dời sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng.
Mai Phù!
Là Mai Phù!!
Hứa Thâm trong lòng gào thét điên cuồng, nàng sao lại đến đây?
"Thế giới Linh Quang hình như có chút biến đổi khó lường." Nữ thám tử gia nhìn chằm chằm sương mù cuộn trào, tự lẩm bẩm.
Hứa Thâm có chút ngẩn người, nhìn về phía quả cầu ánh sáng màu cam, lẽ nào thám tử gia ở bên trong, không thấy Mai Phù sao?
Lúc này Mai Phù đang đứng trong sương mù, đứng trước mặt mọi người, rõ ràng rành rành.
"Thật là một nơi thú vị..." Mai Phù phát ra tiếng cười khúc khích, như tiên nữ tinh linh trong sương, lượn lờ xung quanh, ngó nghiêng những chiếc cột pha lê, còn dùng tay khẽ gõ.
Thủy tinh bị gõ rung nhẹ.
"Trong sương mù hình như có vật gì đó, nhưng chúng ta không thấy được." Số 4 nói, đây là giọng trầm thấp lạnh lùng, mang theo sự ngưng trọng và e dè.
"Trước đây chưa từng có hiện tượng quỷ dị như vậy..."
Mọi người nhìn làn sương mù cuồn cuộn không ngớt, đều cảm thấy lạnh sống lưng, có cảm giác thế giới Linh Quang sắp sụp đổ.
Nghe nói nơi này sinh ra đã hơn nghìn năm, có lẽ thời gian quá lâu, muốn duy trì không nổi nữa rồi?
Hứa Thâm nghe những người khác nói, sắc mặt biến đổi, không dám nhìn Mai Phù, điều khiến hắn kinh hãi là, số 1 và số 4 ở hình thái thứ ba, lại không nhìn thấy Mai Phù sao?
Hình thái thứ ba, vốn dĩ có thể nhìn thấy cấp A, thậm chí có thể giao đấu với cấp A!
Ở trên cấp A sao... Hứa Thâm nghi ngờ nghe nói Ngũ đại đẳng cấp của Khư Thú, chỉ là cấp độ công khai, có lẽ trên mức này, còn có Khư đáng sợ hơn, chỉ là không nên công khai cho người khác biết, để phòng gây khủng hoảng.
Có lẽ, tấm bia đá trấn Khư dưới kia chính là siêu cấp A.
Nếu không thì đâu cần trấn áp, để hình thái thứ ba tiêu diệt là được.
Nghĩ đến đây, Hứa Thâm càng hiểu rõ hơn về sự tồn tại của Mai Phù, nhận thức này khiến hắn cảm thấy rung động, có lẽ Mai Phù không chỉ là siêu cấp A, mà còn là thứ tồn tại ở trên cả siêu cấp A!
Lúc này, Mai Phù lướt qua trước viên thủy tinh màu đỏ tươi trước mặt Hứa Thâm, đi đến những quả cầu vô chủ phía trên làn sương mù.
Nàng duỗi bàn tay trắng như tuyết thon dài ra chạm nhẹ, như đang cảm nhận gì đó.
Một lát sau, nàng mở mắt ra, cười khúc khích nói: "Hóa ra là vậy, nếu tiến vào bên trong, các ngươi có thể nghe ta nói chuyện sao?"
Nàng quay đầu nhìn về phía Hứa Thâm, cười nói: "Đến lúc đó ngươi không cách nào làm bộ như không thấy ta!"
Tim Hứa Thâm đập thình thịch.
Ngay sau đó, hắn thấy tay Mai Phù đặt lên quả cầu ánh sáng kia, làm động tác xé rách thô bạo.
Thật khó tưởng tượng một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, lại có thói quen bạo lực như thế.
Khi tay nàng xé rách, quả cầu ánh sáng đó phát ra một loại biến đổi nào đó khó lường, nhưng một khắc sau, sương mù xung quanh lan ra, toàn bộ thế giới Linh Quang rung chuyển, mọi người đều cảm nhận được một áp lực và sợ hãi.
Tựa hồ thế giới này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!
Mai Phù cũng phát hiện ra điều này, nhanh chóng dừng lại, nàng nghiêng đầu nhìn thủy tinh, cuối cùng có chút bất đắc dĩ, từ bỏ việc cưỡng ép phá quả cầu ánh sáng.
"Xem ra, ta phải tìm được môi giới ngưng tụ trước đã..."
Nàng có chút ủ rũ, bay trở lại trước mặt Hứa Thâm, hừ một tiếng nói: "Đợi ta tìm được môi giới tiến vào, ngươi sẽ không thể làm ngơ ta được nữa!"
Hứa Thâm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng thì cười khổ.
Hắn nào dám làm ngơ, nhưng người Khư đâu giống nhau...
Nhưng mà, nếu Mai Phù thật sự vào được nơi này, trốn trong thế giới Linh Quang, thì có phải là không tính bị Khư xâm lấn không?
Nói nữa, Khư có thể thông qua linh bí tiến vào nơi đây sao?
Rất nhiều suy nghĩ cuộn trào trong đầu Hứa Thâm, hắn không biết chuyện thật xảy ra sẽ thế nào, nếu những người khác biết rằng linh bí khác trong thủy tinh là Khư, còn dám đi tìm không?
"Hừ!"
Mai Phù nhìn Hứa Thâm ngơ ngác thất thần, hừ nhẹ một tiếng, rồi thân hình bay đi, biến mất trong sương mù.
Lúc này, rung động của thế giới Linh Quang cũng dần lắng xuống.
Mọi thứ lại trở về như cũ, sương mù chầm chậm trôi.
Mọi người tụ tập xung quanh nhìn, đều cảm thấy kinh ngạc, sự rung chuyển bất an này đến nhanh, đi cũng nhanh, thoáng cái biến mất, mọi người không có đầu mối.
"Thời gian là chất xúc tác mạnh nhất, bất cứ thứ gì cũng không trụ nổi sự trôi chảy của thời gian, không ngờ đến nơi này cũng vậy." Có người cảm thán, phát ra âm điệu của thi nhân ngâm vịnh.
"Chúng ta hoàn toàn không biết gì về nơi này, có lẽ thật sự cần tập hợp đủ linh bí, có khả năng tìm tòi nơi này, có lẽ, công dụng nơi này sẽ được kích hoạt thật sự." Có người phỏng đoán nói.
Mọi người xôn xao bàn luận, nữ thám tử gia ngày thường hay nói lại im lặng, nàng nhìn chằm chằm vào thủy tinh số 10, trong lòng ẩn ẩn có một trực giác, tất cả những chuyện này dường như có liên quan đến số 10 này.
Có lẽ, khi số lượng quân vương trong linh bí tăng lên, nơi này sẽ phát sinh một vài thay đổi...? Trong lòng nàng thầm đoán.
Nhưng để kiểm chứng phỏng đoán này thì gần như không thể.
Trước hết quân vương vốn dĩ đã không nhiều, chứ đừng nói đến việc khiến các quân vương này tìm đến những linh bí thất lạc.
"Có lẽ, lần sau có thêm một quân vương, xem thử có biến đổi gì không là biết được ngay..." Thám tử gia trong lòng thầm nghĩ.
Khi thế giới Linh Quang ổn định trở lại, mọi người bàn luận một hồi, rồi cũng dần tản đi.
Hứa Thâm cũng lập tức đăng xuất.
Đợi khi trở lại trong cơ thể, Hứa Thâm nhìn phòng, phát hiện Mai Phù không có ở đây, lẽ nào còn chưa đuổi về?
Hứa Thâm thấy máy quay phim bên cạnh, bật lên xem hình ảnh mình trong phòng lúc tiến vào thế giới Linh Quang.
Trong đoạn phim, hắn ngồi ngay ngắn trong phòng, cơ thể bất động.
Đoạn phim thường thường không có gì lạ, mãi đến cuối, hắn mới mở mắt, như vừa tỉnh giấc mộng, sau đó là nhìn xung quanh, rồi đi về phía máy quay phim...
Hứa Thâm nhìn thời gian ghi lại, thời gian hắn ở trong không gian linh quang và ở ngoài không chênh lệch nhiều, gần như tỉ lệ 1:1.
Đến khi Hứa Thâm xem xong đoạn phim, thì phát hiện Mai Phù đã về, ngồi bên mép giường, lắc lư chân nhỏ, thấy ánh mắt Hứa Thâm lướt qua, liền hừ nhẹ nói: "Ta đã tìm được cách để ngươi thấy ta, ngươi cứ đợi khi ta tìm được môi giới đi, khổ khổ!"
Khóe miệng Hứa Thâm hơi giật giật, việc Mai Phù có thể tìm tới thế giới Linh Quang là điều nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn xóa đoạn phim đã ghi, đợi đến khi đi luyện súng ngày mai lại cho quay tiếp.
Sau đó Hứa Thâm tiếp tục luyện kiếm, rèn luyện trong Không Gian Khư trong phòng, dù sao chỉ là phòng ở, khó mà thi triển.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Có lẽ là Khư Động sắp mở ra, cục không còn điều động đội 2 làm nhiệm vụ nữa.
Hứa Thâm và Sở Bạch, Mục Tuyết mỗi ngày đều có cơ hội đến cục luyện súng, thỉnh thoảng vắng mặt, đánh báo cáo là được.
Liên tục một tháng huấn luyện bắn tỉa, mấy người đều đã khá thành thục, luyện tập nhanh chóng bắn vào điểm đỏ di động, tỷ lệ chính xác cũng trên 80%.
Trong một tháng này, mỗi ngày Hứa Thâm tiêm 4 ống Tịnh Khư tề, thông qua Lily ở Chợ Đen mua được hơn 120 ống, tiêu gần hết 50 vạn.
Vì quan hệ thân phận, được ưu đãi đặc biệt, bình quân chưa đến 4000 một ống.
Nếu không phải lúc trước cướp được 600 vạn, Hứa Thâm bây giờ hẳn đã sớm phá sản, đồng thời thuộc về trạng thái "chết đói".
Tiền lương trong cục và hai phần tiền lương ở Truy Quang hội đều không đủ hắn tiêu, cho dù thêm tiền bảo hộ, cũng còn kém xa.
Sau khi tiêm 120 ống Tịnh Khư Tề, lĩnh vực tia Khư của Hứa Thâm từ 1m kéo dài lên 1,5m.
Sau khi đạt tới hình thái thứ hai, trữ lượng Khư Lực tăng lớn, dùng hết 120 ống, Hứa Thâm vẫn cảm thấy trong cơ thể trống rỗng.
Còn một tháng nữa là tiến vào Khư động, Liễu Tích Xuyên biết Hứa Thâm bọn người huấn luyện đã khá ổn, cũng đem tài liệu chi tiết về Khư động nói rõ cho ba người, để bọn hắn sớm chuẩn bị tâm lý.
Hứa Thâm từ bên Truy Quang hội cũng nhận được một phần tài liệu chi tiết.
Hai phần tài liệu đối chiếu, nội dung không khác nhau nhiều.
Hứa Thâm cũng hiểu vì sao trong Khư động lại cần dùng súng ống.
Tuy rằng sức mạnh bản thân vẫn quan trọng khi chém Khư nhân, nhưng ở một số khu vực, ngoại lực lại càng cần thiết hơn.
"Khư động sắp mở, bốn người các ngươi, có ai đạt đến hình thái thứ hai chưa?"
Tổng bộ Truy Quang hội, trong phòng họp, bảy vị thủ lĩnh ngồi quanh bàn tròn, Hứa Thâm và Chu Viên Viên cùng hai người ứng cử khác ngồi ở dưới.
Lần này họp ngoài việc bàn giao chuyện Khư động, còn phân phát súng ống, và tìm hiểu tình hình của họ.
Hứa Thâm cùng Chu Viên Viên bốn người, mỗi người được một khẩu Khư thần thương kiểu bắn nhanh.
Theo hội nói, tháng sau huấn luyện đầy đủ, đạn dược không thiếu.
"Ta may mắn đạt được rồi." Chu Viên Viên cười nói.
Nghe nàng nói, mọi người có chút sững lại, Hứa Thâm cũng có chút bất ngờ, chợt thấy mừng cho nàng.
"Ta vẫn đang điều chỉnh độ thuần thục trạng thái giới hạn." Một thanh niên khác nói, vừa ngưỡng mộ vừa có chút ghen tị với việc Chu Viên Viên đột phá.
"Ta còn đang chuẩn bị." Một người khác có vẻ cẩn thận, cũng có chút thiếu tự tin.
Bảy vị thủ lĩnh khẽ gật đầu, có một người đột phá đã khiến họ hài lòng.
Thực tế họ có đột phá hay không, họ cũng không quá để tâm.
"Còn ngươi?"
Có người nhìn Hứa Thâm.
Hứa Thâm nghĩ ngợi, giờ không cần giấu giếm nữa, nói: "Ta cũng vừa đạt được."
Chẳng mấy chốc đã trở lại xe, Hứa Thâm quay đầu nhìn lại, Mai Phù vẫn chưa về.
Nàng có thể lạc đường không nhỉ... Trong lòng Hứa Thâm thoáng xuất hiện chút lo lắng, nhưng ngay sau đó lại nghĩ, chẳng phải chuyện tốt sao? Nàng dù sao cũng là Khư mà...
Hứa Thâm vò đầu, hết nhìn trước lại nhìn sau, có vẻ hơi bực bội, cuối cùng hắn đạp mạnh chân ga, lái xe về.
Chiếc xe lảo đảo trên vũng bùn, không lâu sau, Hứa Thâm thấy phía trước xe bỗng lóe lên một bóng trắng, hắn gần như bản năng đạp phanh, nhưng đạp được một nửa liền cứng người lại, nhanh chóng thu chân về.
Chiếc xe chỉ khựng lại đôi chút, rồi đi xuyên qua bóng trắng kia.
Nhưng lần này, chỉ mỗi phần đầu xe đi qua.
Khi đến vị trí ghế phụ, bóng trắng lại ngồi lên ghế phụ, theo xe lao về phía trước, mà dừng lại trong xe.
Nó quay đầu nhìn Hứa Thâm, trên mặt nở một nụ cười quái dị.
Giáng lâm...
Hứa Thâm cảm nhận được Khư quang phóng thích ra, chạm vào Khư ở bên cạnh.
Mặt hắn sa sầm, nhanh chóng dừng xe rồi bước xuống.
"Ngươi quả nhiên... Thấy được rồi."
Bóng trắng đứng dậy từ trong xe, đầu vượt qua nóc xe, rõ ràng đã trốn vào Khư Giới, bất chấp sự cản trở của hiện thực, trực tiếp đi về phía Hứa Thâm.
Mỗi khi rời khỏi xe, nó lại chạm vào Khư quang, lại giáng lâm vào hiện thực.
Mặt Hứa Thâm u ám, bóng trắng kia là một người phụ nữ, da dẻ trắng bệch, khóe miệng nứt ra, ngoài vẻ quỷ dị còn mang theo sự ác ý nồng đậm.
Vụt!
Hứa Thâm rút kiếm trong chớp mắt, kiếm vừa ra khỏi vỏ đã xé rách áo khoác, rơi xuống ngay lập tức.
Khư áo trắng không ngờ con mồi này lại ra tay quyết đoán đến thế, hơi khựng lại một chút, lúc này liền muốn trốn vào Khư Giới, nhưng bỗng nhận ra, thân thể mình bị thứ gì đó dẫn dắt.
Là những sợi tơ kia.
Phập, kiếm quang xẹt qua, thân thể Khư áo trắng vỡ tan, vết chém xéo từ vai xuống, nửa người bị xé rách.
Nội tạng cùng máu tươi trào ra, bắn tung tóe lên người Hứa Thâm.
Hứa Thâm nhanh chóng vung kiếm chém tiếp.
Hắn ra tay toàn lực bộc phát, không hề nương tay.
"Đau, ta đau quá..." Cơn đau dữ dội khiến mặt Khư áo trắng nhăn nhó, phát ra tiếng kêu la thảm thiết: "Ngươi, sao ngươi nhẫn tâm thế, trước kia chôn sống ta, bây giờ lại đến giết ta..."
"Là ngươi chọc ta trước." Hứa Thâm lạnh lùng đáp.
Hứa Thâm kinh hãi khi thấy Khư áo trắng bị thương nặng như vậy mà vẫn không chết ngay tức khắc.
Đồng thời, vết thương đang nhúc nhích, có dấu hiệu khép lại.
Hứa Thâm không cho phép mình dừng tay, vung kiếm liên tục không ngừng.
Máu tươi bắn tung tóe, Khư áo trắng mất tiên cơ, hứng liền mấy kiếm, thân thể lập tức bị chém nát, tả tơi.
Nhưng dù đầu bị cắt lìa, vẫn phát ra tiếng gào thét thống khổ.
Hứa Thâm cảm thấy ớn lạnh, sức sống của Khư áo trắng này quá dai dẳng.
Hắn chỉ có thể chặt cả đầu, chém khắp người, chẳng mấy chốc, Khư áo trắng mới bất động.
"Không phải cấp B... Chắc là cấp C đỉnh."
Hứa Thâm nhìn Khư áo trắng hoàn toàn bất động, cảm thấy toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi, mỗi một kiếm hắn đều dồn toàn lực, dù sức lực lớn nhưng tiêu hao cũng không nhỏ.
Xác chết tan nát, mùi máu tươi nồng nặc bốc lên.
Hứa Thâm cổ họng có chút nhấp nhô, hắn hất đầu Khư áo trắng, rồi ngồi xổm xuống lật đi lật lại bắt đầu lục lọi.
Không lâu sau, Hứa Thâm đứng dậy, nhanh chóng quay về xe, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn, bóng dáng Mai Phù vẫn chưa xuất hiện, hắn tức tối vỗ tay lái, đạp chân ga rời đi.
Trên con đường gập ghềnh xóc nảy, chạy được một lúc thì về đến vùng ngoại ô, từ làng nhỏ trực tiếp lái xe ra, trên đường đi ngang một trấn nhỏ, có lẽ do đêm dài nên Hứa Thâm thấy mấy bóng người đang đi lại, có người còn bò lê trên đường phố.
Hứa Thâm trong lòng lạnh lẽo, nhưng làm như không thấy, trực tiếp lái xe vượt qua.
Chỉ là trước khi đi, anh đã nhớ vị trí trấn nhỏ này.
Chẳng mấy chốc, Hứa Thâm trở lại quảng trường Nham La, hắn cởi áo khoác rách, lau sạch máu dính trên ngực, cổ và cằm.
Thấy trên đường vẫn có không ít bóng người đang lang thang, hắn trực tiếp trốn vào Khư Giới, rồi từ Khư Giới trở về phòng.
Vùng trung tâm phồn hoa và vùng ngoại ô hoàn toàn khác biệt, một nơi náo nhiệt một nơi yên tĩnh.
Hứa Thâm về phòng, mở bản đồ ra, nhìn thấy tên thị trấn nhỏ lúc nãy, hắn dùng máy liên lạc của Truy Quang Hội bấm số điện thoại của trạm tuần tra gần đó.
Sau đó hắn đè giọng, nói rằng thấy ở trấn nhỏ đó có người giết người.
Nghe xong, nhân viên tuần tra lập tức cảnh cáo Hứa Thâm không được đùa cợt, còn bắt anh phải khai báo tên và địa chỉ, Hứa Thâm liền nói địa chỉ lung tung của một nơi trong thị trấn.
Hắn chỉ nói đại thôi, có tìm được không, thì phải xem năng lực của đám nhân viên tuần tra này.
Có thể sớm phát hiện sự khác thường ở trấn nhỏ này, thì cũng có thể cứu được một ít người vô tội.
Xong việc, Hứa Thâm ra trước cửa sổ, màn sương đêm dày đặc, nhưng vẫn lờ mờ thấy ánh đèn đường chập chờn, còn Mai Phù vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Hứa Thâm ngó nghiêng một chút, rồi cuối cùng thu ánh mắt lại, vào phòng tắm rửa vết máu trên người, sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, thay đồ mới xong, hắn lại khoác áo chiến vào, rồi nằm lên giường.
Thẫn thờ nhìn trần nhà, tâm tư có chút rối bời.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Trong vô thức, chân trời đã hé rạng bạc trắng, một đêm nữa lại trôi qua.
"Còn chưa ngủ?"
Đột nhiên, một giọng nói ngạc nhiên vang lên.
Hứa Thâm thấy từ bức tường có một bóng người bước ra, duyên dáng xinh đẹp, đẹp như tiên như tinh linh.
Đôi mắt đang nhìn trần nhà của Hứa Thâm hơi động đậy, bản năng muốn chuyển mắt đi, nhưng lập tức gắng sức kìm lại, khiến mí mắt như đang run rẩy.
Hắn lập tức dụi dụi mắt, giả bộ ngáp.
Rồi nhắm mắt, nhưng với tầm nhìn đặc biệt này, anh vẫn thấy được tình huống bên ngoài.
Hắn thấy Mai Phù cười khúc khích bay đến, rồi đứng bên cạnh giường anh, ngồi xuống, cười hì hì nói: "Có phải ngươi lo lắng cho ta không?"
"Hay là tưởng ta sẽ không trở lại nữa?"
Hứa Thâm nhắm mắt, giả như đã ngủ.
Dù không đáp lại, Mai Phù vẫn cười khúc khích một tiếng, rồi cũng nằm xuống, tựa đầu vào gối Hứa Thâm, nói: "Có phải... ngươi đang giận dỗi không?"
Hứa Thâm quay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía nàng.
Bóng dáng Mai Phù chợt lóe, chuyển sang trước mặt Hứa Thâm, dù không ở trên giường, nhưng lại lơ lửng bên mép giường.
Hứa Thâm duỗi tay một cái, lại quay người đi.
Nhưng Mai Phù như đang chơi trốn tìm, lại chuyển đến trước mặt Hứa Thâm.
Khóe miệng Hứa Thâm giật nhẹ một chút, lần này không xoay người nữa, dù nhắm mắt, anh vẫn không dám nhìn thẳng, chỉ đảo qua gương mặt xinh đẹp đang cười của đối phương, trong lòng anh những bực bội và tức giận cũng dần tan biến.
Có chút bất lực, Hứa Thâm thầm thở dài, mệt mỏi ập tới, lần này anh đã ngủ thật rồi.
Ngày hôm sau.
Hứa Thâm đến khu vực luyện tập bắn súng, sau khi luyện xong thì mượn một máy quay phim từ bên trong, với lý do dùng cho việc riêng rồi mang ra ngoài.
Về đến phòng, Hứa Thâm bật máy quay phim lên, sau đó lặng lẽ triệu hồi, tiến vào Linh Quang thế giới.
Ý thức của anh không ngừng kéo lên cao, như bay ra khỏi đỉnh đầu, ngay sau đó xuyên qua làn sương dày đặc, tựa như lên đến tầng mây, xung quanh là những khối cầu lơ lửng tuyệt đẹp.
Hứa Thâm nhìn qua, thấy khối cầu màu cam của Thám tử gia tỏa ra ánh sáng mờ ảo, rõ ràng là đang trực tuyến.
Mà vị trí khối cầu của nàng... là số 3!
Gã số 7 Đầu Sói cũng ở đó, ngoài ra còn có số 5 và số 8.
"Số 10 cũng đến rồi." Thám tử gia chú ý đến Hứa Thâm online.
"Chào mọi người." Hứa Thâm hạ giọng chào hỏi.
"Gần đây Khư động sắp mở cửa, không ít người đang chờ đợi đến Khư động kiếm một món hời đấy." Thám tử gia cười nói: "Nhóm của chúng ta đang bàn về chuyện Khư động, số 10, ngươi cũng muốn đến Khư động à?"
Hứa Thâm liền giật mình, không ngờ bọn họ cũng biết đến Khư động, nhưng nghĩ lại thì những tên này phần lớn đều là người trong thành, biết Khư động cũng là điều bình thường.
"Không đi." Hứa Thâm trả lời.
Thám tử gia cười: "Số 10 ngươi lại nói dối, lúc trước ngươi hỏi Đầu Sói mua súng ống, chẳng phải là chuẩn bị cho Khư động sao?"
Sắc mặt Hứa Thâm thay đổi, hơi tức giận, sao nữ nhân này cái gì cũng biết rõ vậy?
"Chẳng lẽ ngoài Khư động ra, chỗ khác không được dùng súng à?" Hứa Thâm giọng điệu không hề giận dữ, chỉ vẫn giữ trầm giọng hỏi lại.
"Đương nhiên có thể, chỉ là dạo gần đây những người mua súng của ta hơi nhiều, mà phần lớn trong số đó đều chuẩn bị cho Khư động." Đầu Sói cũng xen vào, cười nói: "Thực ra cũng chẳng có gì, ngoài ngươi ra, đoán chừng trong số chúng ta cũng có người sẽ vào đấy, dù sao trong Khư động gặp may mắn thì cũng có thể lấy được không ít Khư binh."
"Nhưng tỉ lệ tử vong cũng rất cao đấy." Thám tử gia nói.
Hứa Thâm sắc mặt âm trầm, không tiếp tục xen vào nói, chỉ nghe bọn hắn tiếp tục nói chuyện phiếm.
Trong lúc bọn hắn nói chuyện với nhau, lần này mấy tộc lớn trong nội thành tựa hồ cũng sẽ nhúng tay vào việc nhập Khư động, Khư động mở ra là cơ hội tích lũy tài nguyên hiếm có, tất cả các thế lực lớn đều sẽ để mắt tới.
"Đáng tiếc Giang gia suy tàn, trong đám hậu bối không có ai kế tục, ba mươi năm trước giao chiến một trận khiến Giang gia tổn thất nặng nề, hai năm nay vất vả gầy dựng quan hệ, thế lực, cũng đang bị các tộc khác từng bước xâm chiếm, hiện tại, đã sắp bị gạt ra khỏi nghị hội Cao tộc."
Thám tử gia khẽ thở dài, tựa hồ tiếc hận, thổn thức cho sự suy tàn của một thế lực lớn mạnh từng vang bóng một thời.
"Thật sao, sao ta nghe nói, vị tiểu thư nhà Giang gia kia trở về, đang gánh vác việc lớn, muốn liều phen cuối?" Số 5 nói, giọng thô kệch, khiến người ta tự động hình dung ra một gã tráng hán râu ria xồm xoàm trong đầu.
"Giang gia chủ gia đã già yếu, muốn lật ngược thế cờ quá khó." Nữ thám tử gia lắc đầu, rõ ràng không mấy coi trọng.
"Chớ xem thường dạng người hình thái thứ ba, dù có già yếu, vẫn có thể liều một phen." Số 5 nói, giọng chợt trở nên dịu dàng tinh tế, tạo cảm giác về một cô nàng quyến rũ.
"Các ngươi đều ở nội thành?" Hứa Thâm hỏi.
"Ư?" Nữ thám tử gia hứng thú, cười nói: "Số 10 muốn hẹn gặp ta à, muốn hay không chúng ta hẹn hò offline một bữa nhỏ?"
"Không hứng thú." Hứa Thâm trả lời.
"Số 10 muốn mua súng hả?" Đầu Sói hỏi.
Hứa Thâm khẽ lắc đầu, "Tạm thời không cần, ta tới là tìm số 1."
"Tìm số 1?"
Hứa Thâm khiến mọi người đều sững sờ, cuộc bàn luận rôm rả cũng ngừng lại.
"Ngươi biết số 1?"
Giọng Số 5 trở nên trong trẻo, làm người ta không thể nào đoán được là nam hay nữ.
"Không biết, ta có thể cung cấp một yêu cầu nhiệm vụ của số 1." Hứa Thâm nói.
"Ngươi hoàn thành nhiệm vụ của số 1?"
Giọng nữ của Thám tử gia khó giấu sự kinh ngạc, nhiệm vụ của số 1 không có thực lực cấp quân vương thì đừng mơ mà hoàn thành, thậm chí đừng nghĩ chạm vào, nàng phán đoán Hứa Thâm là một hình thái thứ hai trẻ tuổi, có tiềm lực, có lẽ là nhân tài ưu tú do một tộc Cao nào đó bồi dưỡng, nhưng không ngờ, Hứa Thâm lại là quân vương?
Một quân vương hơn 20 tuổi... Nàng tìm kiếm trong đầu, ẩn hiện một bóng hình, nhưng liền bị nàng phủ nhận, không thể nào là người kia được.
Lẽ nào nói, ngay từ đầu Hứa Thâm đã che giấu bản thân, tất cả đều là giả tạo?
Những manh mối nàng phân tích, thực chất đều là những thông tin cố ý bày ra đánh lừa?
Khi Thám tử gia suy nghĩ lung tung, Đầu Sói cùng hai người còn lại cũng chấn kinh.
Trong Linh Quang thế giới, hình thái thứ ba được công nhận, chỉ có 1, 2, 4, 11 bốn người này, bây giờ, lại có thêm người thứ năm là số 10?!
Đầu Sói thầm nghiêm nghị trong lòng, lúc trước hắn còn dự định mượn giao dịch để thăm dò thân phận của Hứa Thâm, nhưng bây giờ... hắn lại nghi ngờ rằng, việc Hứa Thâm đến mua hàng có phải là... để tìm kiếm tin tức của hắn?
"Thật hay giả?"
Số 8 dò hỏi, giọng nam dịu dàng nho nhã.
Hứa Thâm không trả lời, mà tập trung tinh lực nhìn chằm chằm vào tinh thể màu đỏ sẫm của số 1, khẽ gọi.
Thấy hành động của Hứa Thâm, những người khác im lặng, mỗi người mang một tâm tư khác nhau, bọn hắn không ngờ Hứa Thâm thật sự dám gọi số 1.
Không lâu sau, tinh thể màu đỏ sẫm của số 1 bắt đầu lóe lên chút ánh sáng mờ ảo.
Rõ ràng, vị số 1 kia nghe thấy tiếng gọi của Hứa Thâm, đã lên mạng.
"Ai tìm ta?" Số 1 truyền đến giọng điềm tĩnh, ẩn chứa uy nghiêm và sắc bén.
Hứa Thâm nói: "Số 1, ta đã giúp ngươi xem qua yêu cầu nhiệm vụ thứ ba."
"Yêu cầu nhiệm vụ thứ ba?" Số 1 ánh mắt chuyển về phía tinh thể linh quang của số 10, trong giọng nói lộ ra chút hứng thú, nói: "Chúng ta nói chuyện riêng."
"Nói chuyện riêng?"
"Đạt tới hình thái thứ ba, dường như có nhiều quyền khống chế Linh Quang thế giới hơn, có thể nói chuyện riêng lẻ." Nữ Thám tử gia nói, nàng giống như biết hết mọi thứ.
Trong lòng Hứa Thâm căng thẳng.
Lúc này, hắn bỗng cảm thấy một ý niệm mãnh liệt bám vào tinh thể của mình, sương mù xung quanh lan tỏa, che giấu các hình cầu của những người còn lại, như Thám tử gia và Đầu Sói.
Trong thế giới sương mù bao phủ, trong nháy mắt chỉ còn lại hình cầu màu đỏ sẫm và hình cầu màu đỏ tươi của Hứa Thâm.
Cả hai đều màu đỏ, nhưng một cái thì sâu lắng, một cái lại rực rỡ.
"Ngươi nói đến tấm bia Trấn Khư?" Giọng số 1 truyền đến, mang theo uy áp, lại rất bình thản: "Là Khư bên dưới nó chui ra?"
Hứa Thâm nhìn xung quanh một lượt, không thấy Thám tử gia bọn họ đâu, đối mặt với câu hỏi của số 1, hắn nghĩ một chút rồi nói: "Xiềng xích quấn quanh tấm bia Trấn Khư có chút lỏng lẻo, phía dưới tấm bia xuất hiện một lỗ hổng, không biết thứ gì đang bị trấn áp, ta chỉ thấy một móng vuốt lông lá màu đen."
"Quả nhiên..."
Ánh mắt Số 1 khẽ biến, chợt hỏi: "Còn có tình huống khác không?"
Hứa Thâm nhớ đến cô gái áo đỏ kia, do dự một chút, rồi nói: "Ta thấy một con Khư mặc áo đỏ, ngồi trên bia nói chuyện phiếm với Khư ở dưới, dường như rất thân quen."
"Khư áo đỏ..."
Số 1 ngẩn ra, lập tức nói: "Dáng vẻ như thế nào?"
Hứa Thâm miêu tả kỹ dáng vẻ của Khư áo đỏ, số 1 nghe được sắc mặt biến đổi, may mà có tinh thể che khuất, người ngoài không nhìn thấy được.
Trong lòng hắn chấn kinh, đối với Hứa Thâm càng thêm tin tưởng, đồng thời, đối với số 10 này cũng thêm vài phần dè chừng.
"Ngươi nói là, ngươi tận mắt thấy?"
"Nếu không thì sao?"
Hứa Thâm nghi hoặc, nói chuyện không còn khách khí như vậy.
Tuy Thám tử gia nói số 1 này là hình thái thứ ba, nhưng chỉ cần không bại lộ thân phận của mình, đối phương cũng không làm gì được hắn, ở đây tất cả đều bình đẳng như nhau.
Số 1 có chút im lặng, đúng là như vậy, ngoài nhãn Khư của bản thân ra, hiện tại không có công cụ nào có thể do thám được siêu cấp Khư cấp A cả...
Hắn hít một hơi sâu, nói với Hứa Thâm: "Chuyện này ta đã biết, số 10, đa tạ ngươi, ngươi muốn ta báo đáp như thế nào, cứ việc nói."
"Tiền vàng vật chất tục tĩu, với ngươi mà nói đã chẳng đáng gì, quyền thế địa vị thì..." Hắn nghĩ ngợi, bỗng nhận thấy bản thân không có gì để cho số 10 này hài lòng được, thật không có gì.
Còn những thứ bảo bối, đều là những thứ hắn tự cất giữ cẩn thận.
Trong nhất thời, hắn thấy có chút khó xử.
Tiền vàng đâu phải vật tục tĩu chứ... Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng.
Thấy dáng vẻ khó xử của đối phương, Hứa Thâm rất muốn nói chính mình cũng muốn, nhưng vẫn cố nhịn.
Hắn đã nhận thức được rằng, Thám tử gia và những người khác, kể cả vị số 1 trước mắt này, dường như đều coi hắn là hình thái thứ ba.
Nếu như bản thân lại nhắc đến yêu cầu về tiền tài và địa vị, chắc chắn sẽ trở nên kỳ lạ.
Huống chi hắn vốn dĩ không có ý định đòi hỏi những thứ này.
Dù sao thứ này liên quan đến hiện thực, đối phương có thật sự cho, hắn cũng không dám cầm, sẽ bại lộ thân phận.
"Thù lao, tạm thời ta chưa nghĩ ra thứ gì cần, khi nào cần sẽ nói cho ngươi, có lẽ sẽ cần ngươi giúp đỡ một chút." Hứa Thâm trầm ngâm nói.
Số 1 thở phào một hơi, khẽ gật đầu: "Không vấn đề, chỉ cần không liên quan đến thân phận của ta, ta sẽ hết sức giúp ngươi."
Yêu cầu của Hứa Thâm phù hợp với tưởng tượng của hắn, quyền thế địa vị và tiền tài với quân vương mà nói, tự thân có thể đạt được, mà nếu có nhiều theo đuổi hơn, thì đó là mức cực lớn, không phải thứ mà người bình thường có thể đáp ứng nổi.
"Đúng rồi, ngươi nói bia Trấn Khư... là bia Trấn Khư ở Để Thành này sao?" Số 1 chợt hỏi, mắt nhìn chăm chú Hứa Thâm.
Hứa Thâm khẽ giật mình, trong lòng lập tức căng thẳng, nhiệm vụ này thế mà cũng có cạm bẫy ẩn giấu?
Lẽ nào nói, mỗi Để Thành đều có một tấm bia Trấn Khư?!
Hoặc là, chỉ có Bạch Nghĩ Thành có, đối phương hỏi vậy chỉ là cố ý thăm dò?
Trong im lặng ngắn ngủi, Hứa Thâm nói ra: "Bạch Nghĩ Thành."
Vỏn vẹn ba chữ, không để lộ thêm tin tức gì, cũng không nghe ra sự thay đổi trong giọng của Hứa Thâm.
Số 1 liếc mắt nhìn, khẽ gật đầu: "Ta hiểu, đa tạ số 10."
"Ừm."
Lúc này, sương mù xung quanh cuồn cuộn, dần dần tan ra, hình cầu linh quang của Thám tử gia và Đầu Sói dần hiện ra.
"Số 1, số 10 thật sự hoàn thành nhiệm vụ sao?"
Nữ thám tử gia lập tức hỏi, dường như không thể kiềm chế được sự tò mò.
Số 1 nhìn số 10 một cái, thấy Hứa Thâm không nói gì, lúc này cũng không nói gì thêm, chỉ nói: "Mọi người nói chuyện đi, ta có việc phải đi trước."
Nói xong liền biến mất.
"Thật là..."
Nữ thám tử gia ngơ ngẩn.
Tuy số 1 không trả lời, không để lộ thông tin của Hứa Thâm, nhưng cũng đã "trả lời" rồi.
Với giọng điệu và thái độ bình hòa đó, cũng đủ để chứng minh đáp án.
Nếu câu trả lời của Hứa Thâm không khiến số 1 hài lòng, hắn sẽ không thay Hứa Thâm giấu diếm, điều đó chỉ có thể nói rằng, Hứa Thâm đã hoàn thành yêu cầu nhiệm vụ, nhận được sự tán thành và tôn trọng của số 1.
"Ngươi thế mà thật sự là quân vương..." Thám tử gia nhìn về phía số 10, sắc mặt biến đổi, có chút cắn môi, trong lòng vô cùng không cam tâm.
Nàng danh xưng là thám tử gia, thích phân tích người khác nhất, không ngờ lại bị số 10 này lừa từ đầu đến cuối.
Số 10 chết tiệt này, tâm cơ quá sâu, thế mà từ đầu đã giả vờ là nai tơ!
Đầu Sói nhìn về phía Hứa Thâm, sắc mặt biến đổi, giờ phút này cũng không còn nhắc đến chuyện mua súng nữa, thậm chí muốn trả lại hàng, hắn cảm thấy tám chín phần mười số 10 này muốn mượn việc mua súng để tìm hiểu tin tức của hắn.
Dù sao, quân vương đâu cần đến súng ống để phòng thân chứ?
Trừ phi, là mua cho thuộc hạ của mình.
Mà như vậy, thông thường sẽ phải nhập hàng số lượng lớn...
Mắt hắn chớp động, đoán xem số 10 có phải đang dò la tin tức của hắn hay không, liền xem số 10 lát nữa nói nhu cầu mua sắm, có phải số lượng lớn không...
Số 5 và số 8 cũng rơi vào im lặng, không lên tiếng nữa, thêm một vị quân vương, khiến bọn họ lại càng thêm áp lực.
Dù không biết rõ thân phận thật của đối phương ngoài đời, nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng.
Hứa Thâm nhìn bọn họ một lượt, đang chuẩn bị đăng xuất ẩn mình, chợt thấy, sương mù đằng xa bỗng nhiên sôi trào kịch liệt.
Cảnh tượng kỳ dị này cũng khiến những người khác chú ý.
Sương mù cuộn lên càng lúc càng dữ dội.
Lúc này, số 1 đã đăng xuất lúc trước, lại lần nữa xuất hiện ánh sáng.
Ngay sau đó, số 2, số 4, số 11, cũng lần lượt hiện lên ánh sáng nhạt mờ ảo.
Ngoài bọn họ ra, các thủy tinh còn lại, cũng đều từng cái sáng lên.
Vào khoảnh khắc này, toàn bộ thành viên hội Linh Bí đều đồng loạt online!
"Chuyện gì xảy ra?!"
Nhìn làn sương mù cuồn cuộn, có người kinh hãi, hiện tượng quỷ dị này chưa từng có bao giờ.
Họ cảm thấy linh bí trong đầu đang phát nhiệt rung động, lúc này mới online, đến đây tìm hiểu sự tình.
"Ừm?"
Thám tử gia và Đầu Sói bọn người cũng kinh ngạc nhìn làn sương mù cuồn cuộn, họ ở đây đã lâu, nhưng chưa từng thấy dị trạng như vậy.
Hứa Thâm cũng chăm chú quan sát, đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy một giọng nói không thể quen thuộc hơn được vọng ra từ trong sương mù.
"Hóa ra, ngươi đến đây rồi..."
Sương mù bị xé ra, ngay sau đó, một bóng hình cực kỳ tinh xảo đáng yêu hiện ra từ trong sương mù, chính là Mai Phù!
Con ngươi Hứa Thâm hơi co lại, vội vàng khống chế tầm mắt mình, dời sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng.
Mai Phù!
Là Mai Phù!!
Hứa Thâm trong lòng gào thét điên cuồng, nàng sao lại đến đây?
"Thế giới Linh Quang hình như có chút biến đổi khó lường." Nữ thám tử gia nhìn chằm chằm sương mù cuộn trào, tự lẩm bẩm.
Hứa Thâm có chút ngẩn người, nhìn về phía quả cầu ánh sáng màu cam, lẽ nào thám tử gia ở bên trong, không thấy Mai Phù sao?
Lúc này Mai Phù đang đứng trong sương mù, đứng trước mặt mọi người, rõ ràng rành rành.
"Thật là một nơi thú vị..." Mai Phù phát ra tiếng cười khúc khích, như tiên nữ tinh linh trong sương, lượn lờ xung quanh, ngó nghiêng những chiếc cột pha lê, còn dùng tay khẽ gõ.
Thủy tinh bị gõ rung nhẹ.
"Trong sương mù hình như có vật gì đó, nhưng chúng ta không thấy được." Số 4 nói, đây là giọng trầm thấp lạnh lùng, mang theo sự ngưng trọng và e dè.
"Trước đây chưa từng có hiện tượng quỷ dị như vậy..."
Mọi người nhìn làn sương mù cuồn cuộn không ngớt, đều cảm thấy lạnh sống lưng, có cảm giác thế giới Linh Quang sắp sụp đổ.
Nghe nói nơi này sinh ra đã hơn nghìn năm, có lẽ thời gian quá lâu, muốn duy trì không nổi nữa rồi?
Hứa Thâm nghe những người khác nói, sắc mặt biến đổi, không dám nhìn Mai Phù, điều khiến hắn kinh hãi là, số 1 và số 4 ở hình thái thứ ba, lại không nhìn thấy Mai Phù sao?
Hình thái thứ ba, vốn dĩ có thể nhìn thấy cấp A, thậm chí có thể giao đấu với cấp A!
Ở trên cấp A sao... Hứa Thâm nghi ngờ nghe nói Ngũ đại đẳng cấp của Khư Thú, chỉ là cấp độ công khai, có lẽ trên mức này, còn có Khư đáng sợ hơn, chỉ là không nên công khai cho người khác biết, để phòng gây khủng hoảng.
Có lẽ, tấm bia đá trấn Khư dưới kia chính là siêu cấp A.
Nếu không thì đâu cần trấn áp, để hình thái thứ ba tiêu diệt là được.
Nghĩ đến đây, Hứa Thâm càng hiểu rõ hơn về sự tồn tại của Mai Phù, nhận thức này khiến hắn cảm thấy rung động, có lẽ Mai Phù không chỉ là siêu cấp A, mà còn là thứ tồn tại ở trên cả siêu cấp A!
Lúc này, Mai Phù lướt qua trước viên thủy tinh màu đỏ tươi trước mặt Hứa Thâm, đi đến những quả cầu vô chủ phía trên làn sương mù.
Nàng duỗi bàn tay trắng như tuyết thon dài ra chạm nhẹ, như đang cảm nhận gì đó.
Một lát sau, nàng mở mắt ra, cười khúc khích nói: "Hóa ra là vậy, nếu tiến vào bên trong, các ngươi có thể nghe ta nói chuyện sao?"
Nàng quay đầu nhìn về phía Hứa Thâm, cười nói: "Đến lúc đó ngươi không cách nào làm bộ như không thấy ta!"
Tim Hứa Thâm đập thình thịch.
Ngay sau đó, hắn thấy tay Mai Phù đặt lên quả cầu ánh sáng kia, làm động tác xé rách thô bạo.
Thật khó tưởng tượng một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, lại có thói quen bạo lực như thế.
Khi tay nàng xé rách, quả cầu ánh sáng đó phát ra một loại biến đổi nào đó khó lường, nhưng một khắc sau, sương mù xung quanh lan ra, toàn bộ thế giới Linh Quang rung chuyển, mọi người đều cảm nhận được một áp lực và sợ hãi.
Tựa hồ thế giới này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!
Mai Phù cũng phát hiện ra điều này, nhanh chóng dừng lại, nàng nghiêng đầu nhìn thủy tinh, cuối cùng có chút bất đắc dĩ, từ bỏ việc cưỡng ép phá quả cầu ánh sáng.
"Xem ra, ta phải tìm được môi giới ngưng tụ trước đã..."
Nàng có chút ủ rũ, bay trở lại trước mặt Hứa Thâm, hừ một tiếng nói: "Đợi ta tìm được môi giới tiến vào, ngươi sẽ không thể làm ngơ ta được nữa!"
Hứa Thâm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng thì cười khổ.
Hắn nào dám làm ngơ, nhưng người Khư đâu giống nhau...
Nhưng mà, nếu Mai Phù thật sự vào được nơi này, trốn trong thế giới Linh Quang, thì có phải là không tính bị Khư xâm lấn không?
Nói nữa, Khư có thể thông qua linh bí tiến vào nơi đây sao?
Rất nhiều suy nghĩ cuộn trào trong đầu Hứa Thâm, hắn không biết chuyện thật xảy ra sẽ thế nào, nếu những người khác biết rằng linh bí khác trong thủy tinh là Khư, còn dám đi tìm không?
"Hừ!"
Mai Phù nhìn Hứa Thâm ngơ ngác thất thần, hừ nhẹ một tiếng, rồi thân hình bay đi, biến mất trong sương mù.
Lúc này, rung động của thế giới Linh Quang cũng dần lắng xuống.
Mọi thứ lại trở về như cũ, sương mù chầm chậm trôi.
Mọi người tụ tập xung quanh nhìn, đều cảm thấy kinh ngạc, sự rung chuyển bất an này đến nhanh, đi cũng nhanh, thoáng cái biến mất, mọi người không có đầu mối.
"Thời gian là chất xúc tác mạnh nhất, bất cứ thứ gì cũng không trụ nổi sự trôi chảy của thời gian, không ngờ đến nơi này cũng vậy." Có người cảm thán, phát ra âm điệu của thi nhân ngâm vịnh.
"Chúng ta hoàn toàn không biết gì về nơi này, có lẽ thật sự cần tập hợp đủ linh bí, có khả năng tìm tòi nơi này, có lẽ, công dụng nơi này sẽ được kích hoạt thật sự." Có người phỏng đoán nói.
Mọi người xôn xao bàn luận, nữ thám tử gia ngày thường hay nói lại im lặng, nàng nhìn chằm chằm vào thủy tinh số 10, trong lòng ẩn ẩn có một trực giác, tất cả những chuyện này dường như có liên quan đến số 10 này.
Có lẽ, khi số lượng quân vương trong linh bí tăng lên, nơi này sẽ phát sinh một vài thay đổi...? Trong lòng nàng thầm đoán.
Nhưng để kiểm chứng phỏng đoán này thì gần như không thể.
Trước hết quân vương vốn dĩ đã không nhiều, chứ đừng nói đến việc khiến các quân vương này tìm đến những linh bí thất lạc.
"Có lẽ, lần sau có thêm một quân vương, xem thử có biến đổi gì không là biết được ngay..." Thám tử gia trong lòng thầm nghĩ.
Khi thế giới Linh Quang ổn định trở lại, mọi người bàn luận một hồi, rồi cũng dần tản đi.
Hứa Thâm cũng lập tức đăng xuất.
Đợi khi trở lại trong cơ thể, Hứa Thâm nhìn phòng, phát hiện Mai Phù không có ở đây, lẽ nào còn chưa đuổi về?
Hứa Thâm thấy máy quay phim bên cạnh, bật lên xem hình ảnh mình trong phòng lúc tiến vào thế giới Linh Quang.
Trong đoạn phim, hắn ngồi ngay ngắn trong phòng, cơ thể bất động.
Đoạn phim thường thường không có gì lạ, mãi đến cuối, hắn mới mở mắt, như vừa tỉnh giấc mộng, sau đó là nhìn xung quanh, rồi đi về phía máy quay phim...
Hứa Thâm nhìn thời gian ghi lại, thời gian hắn ở trong không gian linh quang và ở ngoài không chênh lệch nhiều, gần như tỉ lệ 1:1.
Đến khi Hứa Thâm xem xong đoạn phim, thì phát hiện Mai Phù đã về, ngồi bên mép giường, lắc lư chân nhỏ, thấy ánh mắt Hứa Thâm lướt qua, liền hừ nhẹ nói: "Ta đã tìm được cách để ngươi thấy ta, ngươi cứ đợi khi ta tìm được môi giới đi, khổ khổ!"
Khóe miệng Hứa Thâm hơi giật giật, việc Mai Phù có thể tìm tới thế giới Linh Quang là điều nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn xóa đoạn phim đã ghi, đợi đến khi đi luyện súng ngày mai lại cho quay tiếp.
Sau đó Hứa Thâm tiếp tục luyện kiếm, rèn luyện trong Không Gian Khư trong phòng, dù sao chỉ là phòng ở, khó mà thi triển.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Có lẽ là Khư Động sắp mở ra, cục không còn điều động đội 2 làm nhiệm vụ nữa.
Hứa Thâm và Sở Bạch, Mục Tuyết mỗi ngày đều có cơ hội đến cục luyện súng, thỉnh thoảng vắng mặt, đánh báo cáo là được.
Liên tục một tháng huấn luyện bắn tỉa, mấy người đều đã khá thành thục, luyện tập nhanh chóng bắn vào điểm đỏ di động, tỷ lệ chính xác cũng trên 80%.
Trong một tháng này, mỗi ngày Hứa Thâm tiêm 4 ống Tịnh Khư tề, thông qua Lily ở Chợ Đen mua được hơn 120 ống, tiêu gần hết 50 vạn.
Vì quan hệ thân phận, được ưu đãi đặc biệt, bình quân chưa đến 4000 một ống.
Nếu không phải lúc trước cướp được 600 vạn, Hứa Thâm bây giờ hẳn đã sớm phá sản, đồng thời thuộc về trạng thái "chết đói".
Tiền lương trong cục và hai phần tiền lương ở Truy Quang hội đều không đủ hắn tiêu, cho dù thêm tiền bảo hộ, cũng còn kém xa.
Sau khi tiêm 120 ống Tịnh Khư Tề, lĩnh vực tia Khư của Hứa Thâm từ 1m kéo dài lên 1,5m.
Sau khi đạt tới hình thái thứ hai, trữ lượng Khư Lực tăng lớn, dùng hết 120 ống, Hứa Thâm vẫn cảm thấy trong cơ thể trống rỗng.
Còn một tháng nữa là tiến vào Khư động, Liễu Tích Xuyên biết Hứa Thâm bọn người huấn luyện đã khá ổn, cũng đem tài liệu chi tiết về Khư động nói rõ cho ba người, để bọn hắn sớm chuẩn bị tâm lý.
Hứa Thâm từ bên Truy Quang hội cũng nhận được một phần tài liệu chi tiết.
Hai phần tài liệu đối chiếu, nội dung không khác nhau nhiều.
Hứa Thâm cũng hiểu vì sao trong Khư động lại cần dùng súng ống.
Tuy rằng sức mạnh bản thân vẫn quan trọng khi chém Khư nhân, nhưng ở một số khu vực, ngoại lực lại càng cần thiết hơn.
"Khư động sắp mở, bốn người các ngươi, có ai đạt đến hình thái thứ hai chưa?"
Tổng bộ Truy Quang hội, trong phòng họp, bảy vị thủ lĩnh ngồi quanh bàn tròn, Hứa Thâm và Chu Viên Viên cùng hai người ứng cử khác ngồi ở dưới.
Lần này họp ngoài việc bàn giao chuyện Khư động, còn phân phát súng ống, và tìm hiểu tình hình của họ.
Hứa Thâm cùng Chu Viên Viên bốn người, mỗi người được một khẩu Khư thần thương kiểu bắn nhanh.
Theo hội nói, tháng sau huấn luyện đầy đủ, đạn dược không thiếu.
"Ta may mắn đạt được rồi." Chu Viên Viên cười nói.
Nghe nàng nói, mọi người có chút sững lại, Hứa Thâm cũng có chút bất ngờ, chợt thấy mừng cho nàng.
"Ta vẫn đang điều chỉnh độ thuần thục trạng thái giới hạn." Một thanh niên khác nói, vừa ngưỡng mộ vừa có chút ghen tị với việc Chu Viên Viên đột phá.
"Ta còn đang chuẩn bị." Một người khác có vẻ cẩn thận, cũng có chút thiếu tự tin.
Bảy vị thủ lĩnh khẽ gật đầu, có một người đột phá đã khiến họ hài lòng.
Thực tế họ có đột phá hay không, họ cũng không quá để tâm.
"Còn ngươi?"
Có người nhìn Hứa Thâm.
Hứa Thâm nghĩ ngợi, giờ không cần giấu giếm nữa, nói: "Ta cũng vừa đạt được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận