Vĩnh Dạ Thần Hành
Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 108: Ngoài tường (length: 19844)
Sắc mặt Hứa Thâm biến đổi, hai người này dường như đã sớm chờ ở đây, đợt tấn công bên ngoài bị Khư Giới ngăn lại, cho dù những đợt tấn công kia có sức phá hoại kinh người, nhưng vẫn không thể lay chuyển được vật chất bên trong Khư Giới dù chỉ một chút.
Có lẽ, mục đích thật sự của những đợt công kích kia là ép bọn hắn vào bên trong Khư Giới.
Mà trong Khư Giới, đã sớm bố trí mai phục.
Hai người trước mắt Hứa Thâm, một người là trung niên, một người có vẻ ngoài thanh niên, chiều cao tương đương, thân thể rắn rỏi, mang theo khí thế hung hãn, trong lúc nói chuyện, ánh mắt cả hai đều nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, chậm rãi tiến lại gần.
Bọn họ không như Hứa Thâm vẫn còn vác binh khí, mà đã rút đao ra trước, đều là trường đao.
Chỉ nhìn vũ khí thôi cũng biết, bọn họ không phải nhân viên chém Khư được Khư Bí Cục bồi dưỡng.
"Tấn công Khư Bí Cục, các ngươi có biết rõ nhóm ta là thế lực chính thống, đây là phạm tội!"
Hứa Thâm vừa lùi lại, vừa tế ra đại kỳ.
"Ha, tìm chính là các ngươi." Thanh niên cười lạnh.
"Chết thì ai quản ngươi chính thống hay không chính thống, sống sót mới là chính thống!" Trung niên nhân hừ lạnh, hốc mắt sâu thẳm khiến gò má hắn trông như rắn độc âm u, đột nhiên vung đao xông về phía Hứa Thâm.
"Các ngươi là ai?!" Hứa Thâm kinh hãi hét lớn.
"Xuống Địa ngục mà hỏi!"
Trung niên nhân đột nhiên xuất đao, thân pháp cực nhanh, trong huyệt động nhỏ hẹp như rắn trườn linh hoạt, đao quang mang theo tiếng gió rít gào, chém tới dữ dội.
Ngươi nhất định phải chết… Ánh mắt trung niên nhân sát ý tàn độc, cự ly gần như vậy, tên này căn bản không kịp rút kiếm, xem ra vị đội trưởng mới mà Khư Bí Cục muốn vun trồng này, quả thật còn rất non…
“Choang!” một tiếng!
Một tiếng kim loại va chạm mạnh vang lên, khiến trung niên nhân thoáng giật mình, đồng tử co rút, cảm nhận sức mạnh kinh khủng truyền đến từ cánh tay, trong lòng dậy lên chấn động dữ dội.
Sức mạnh này, làm sao có thể?!
Ban đầu là trạng thái cực hạn, không, là trên cả cực hạn...
Phụt!
Trường đao bị phản lực hất văng sang một bên, sau một khắc, kiếm quang thứ hai bay tới như chớp, nhanh đến mức dường như không có chút khoảng cách!
Sống chết gần như trong tích tắc!
Đầu trung niên nhân bị chặt đứt ngay lập tức, trường đao phản lực không có cơ hội chém thêm một đòn, cũng không kịp trở về chống đỡ.
Đầu hắn rơi xuống đất, mắt trợn trừng, rõ ràng là không thể tin mình lại chết ở nơi này.
“Ngươi!”
Thanh niên vừa mới đến sau một bước liền ngây người, nhìn cảnh tượng trước mắt mà sững sờ.
Quá đột ngột, cùng là cực hạn, mà trong chớp mắt bị giết?!
Ban đầu hai đánh một bọn họ nắm chắc phần thắng…
"Hỏi lại lần nữa, rốt cuộc các ngươi là ai?"
Đôi mắt Hứa Thâm lạnh băng, nhìn chằm chằm thanh niên, hắn hiện giờ vẫn đang duy trì trạng thái giới hạn, tốc độ của trung niên nhân kia khiến hắn cảm thấy đối phương đạt tới trình độ cực hạn, bởi vậy không chút lưu thủ, ngay lập tức đã bộc phát toàn lực!
Và điều đó dẫn đến việc hắn chỉ cần hai kiếm đã chém giết đối phương.
Toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong vòng một giây.
Không ngoài dự đoán, trận hai đánh một này, hắn đã nắm chắc phần thắng hơn nửa.
"Ngươi và mấy đội trưởng kia, đã kích hoạt trạng thái giới hạn?" Lúc này thanh niên cũng nhận ra vấn đề của Hứa Thâm, lòng hắn kinh hãi, nhưng vẻ ngoài chỉ có sắc mặt âm trầm, kìm nén sợ hãi trong lòng, không hề đánh mất khí thế.
“Trả lời câu hỏi của ta, ta có thể thu kiếm.” Hứa Thâm nói, hắn từng bước tiến tới, thu kiếm về sau, vượt qua thi thể trung niên nhân.
Thanh niên sững sờ, thấy Hứa Thâm thành ý như vậy, hắn hít một hơi thật sâu, nói: “Nói ra chắc là vị cục trưởng kia của các ngươi đều biết, bọn ta là Truy Quang Hội!”
"…?"
Hứa Thâm ngơ ngác.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ cổ quái.
Truy Quang Hội…
"Vậy ngươi có biết ta không?" Hứa Thâm hỏi.
Thanh niên có chút cười lạnh, chân đã từ từ lùi về sau: "Đương nhiên biết, ngươi chẳng phải là kẻ may mắn được Khư Bí Cục giải cứu hồi trước sao, thiên sinh có Khư lực, tốc độ phát triển đúng là nhanh thật, trong thời gian ngắn không chỉ xông lên cực hạn, còn giấu được việc mình đã kích hoạt trạng thái giới hạn, ha ha…"
Hứa Thâm lẳng lặng nhìn hắn một cái, giờ thì có thể chắc chắn, đối phương đang nói dối.
Đối phương cũng có lực lượng cực hạn, ở Truy Quang Hội tuyệt đối là một trong số lãnh sự cấp cao.
Mà một thân phận khác trên danh nghĩa của hắn trong hội là nhị đẳng lãnh sự Khư Nhãn, chuyện này không qua được mắt cao tầng trong hội, trừ phi, là một tổ chức thế lực khác.
"Vậy sao các ngươi muốn tấn công bọn ta?" Hứa Thâm không vạch trần, mà tiếp tục hỏi: "Các ngươi muốn ám sát cục trưởng?"
"Đã ngươi biết rõ rồi, còn hỏi nhiều làm gì." Thanh niên cười lạnh.
Hứa Thâm nhíu mày, thấy đối phương không định thật thà khai báo, hắn cũng lười hỏi nhiều nữa, dù sao đây là chuyện mà cục trưởng phải cân nhắc, điều kiện tiên quyết là cục trưởng hiện tại vẫn mạnh khỏe.
Nghĩ đến đây, Hứa Thâm không chờ thêm nữa, lập tức xông về phía thanh niên.
Thanh niên cũng đã chuẩn bị sẵn, ngay khi Hứa Thâm xông đến, lập tức xoay người bỏ chạy.
Lúc này Hứa Thâm đang ở trạng thái giới hạn, trái tim như được bơm thêm năng lượng, toàn thân Khư lực lưu chuyển cực nhanh, sức mạnh bùng nổ, tốc độ của hai người đang rút ngắn nhanh chóng.
Thấy không thể nào chạy thoát, thanh niên gầm lên giận dữ, bất ngờ quay người chém ngược lại.
Cú quay đao đột ngột này, hắn chỉ có thể cược Hứa Thâm không kịp rút kiếm.
Phụt!
Sau một khắc, kiếm quang như tuyết, ngay khi hắn vừa quay lại, đã đâm vào ngực hắn.
Tựa như hắn quay người đón lấy mũi kiếm.
“Không thể nào…”
Cổ họng thanh niên như nghẹn lại, máu tươi từ miệng trào ra, mặt hắn dữ tợn cố gắng chém thêm một nhát dao, nhưng sức lực đã cạn kiệt, Hứa Thâm nhanh chóng rút kiếm chém thêm nhát nữa, chặt đứt cánh tay hắn, trường đao cũng rơi xuống.
Sau đó là một kiếm nữa, đầu bay ra.
Hứa Thâm rũ bỏ vết máu, cắm kiếm vào lỗ quẹt thẻ sau lưng.
Nhìn thi thể trên đất, Hứa Thâm chợt cảm thấy mình đã không còn như xưa, giết một người cực hạn cấp đội trưởng, cũng chỉ là mấy nhát kiếm mà thôi, chẳng tốn chút sức.
"Bất quá, vừa rồi hắn nói, các đội trưởng khác cũng đều ở trạng thái giới hạn? Vậy thì chẳng phải Mục đội với Sở Bạch bình thường đều che giấu thực lực sao?"
Ánh mắt Hứa Thâm dao động, người thông minh không chỉ có mình hắn, những người khác cũng có bí mật và quân át chủ bài riêng.
Thảo nào lúc biết rõ hồ sơ của mình, bọn họ vẫn còn nghi ngờ, dù sao trong mắt bọn họ, mình dù đạt đến cực hạn, cũng vẫn yếu nhất, huống chi còn thiếu kinh nghiệm.
"Cục trưởng có Vương đại gia ở bên cạnh, chắc là không sao đâu…" Hứa Thâm không vội đi tìm Liễu Tích Xuyên, mà quay lại lục lọi trên thi thể.
Dù gì cũng là người cực hạn, có lẽ có Khư binh.
Một hồi lục lọi, Hứa Thâm quả thực tìm được một khối.
Là một mảnh xương màu trắng, như ngọc thạch, nhô lên ở ngực thanh niên.
Hứa Thâm nhìn, Khư binh này chắc không giúp tăng sức chiến đấu quá rõ, có thể chỉ có tác dụng phòng ngự giống da đen? Hay là cái khác, nói chung lúc tên này chết, cũng không dùng tới.
Hắn không khách sáo, hút Khư binh vào trong người.
Khi Khư binh thẩm thấu vào cơ thể, Hứa Thâm chợt cảm thấy chiếc găng tay Khư binh da thịt giấu dưới cổ tay, truyền tới cảm giác đói khát, đúng vậy, hắn có thể cảm nhận được suy nghĩ từ Khư binh này.
Tựa như dạ dày đói chết, truyền đến cảm giác nhúc nhích và hơi nóng.
Mắt Hứa Thâm khẽ động, phóng găng tay da thịt ra, thấy găng tay đang run nhè nhẹ, bề mặt giống như bong bóng màng máu đang hô hấp, truyền đến cảm giác nóng rực.
Khi bàn tay được bao phủ, Hứa Thâm cũng cảm nhận được huyết dịch trong cơ thể đang lưu chuyển nhanh hơn.
Hắn đưa mảnh xương kia vào bên trong găng tay da thịt.
Một cảnh kỳ dị xuất hiện, găng tay da thịt lập tức hô hấp rung mạnh hơn, nuốt chửng mảnh xương.
Sau khi nuốt mảnh xương, lớp màng máu trên găng tay da thịt có chút cuồn cuộn, bên trong như nước sôi sùng sục, cảm giác đói khát biến thành vui thích, tựa như mọi tế bào trên bàn tay đều đang run rẩy phấn khích.
Một lát sau, cảm giác này dần dịu xuống, găng tay da thịt trông càng sền sệt hơn, đậm đặc hơn, màng máu trên bề mặt như huyết tương đã đông lại.
Hứa Thâm rõ ràng có thể cảm giác, sức mạnh trên bàn tay hắn dường như đã tăng lên rất nhiều.
Do găng tay da thịt mang lại sự khuếch đại, càng trở nên lớn mạnh hơn.
Nhưng cùng lúc, đặc tính hút máu cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Còn về mảnh xương kia, cũng đã không cảm nhận được nữa.
"Khư binh sẽ hấp thu Khư binh... Cái này giống Khư ăn Khư."
Hứa Thâm nhìn găng tay da thịt tà dị, nghĩ tới các loại tri thức liên quan Khư binh, Khư binh có đặc tính tương tự sẽ dung hợp với nhau, có lẽ sẽ dung hợp thành Khư binh mới, có đặc tính hoàn toàn mới, hoặc có thể lấy bên trong làm chủ, bên còn lại là phụ, hoàn thành một loại tiến hóa nào đó.
Không hề nghi ngờ, đặc tính mảnh xương kia với găng tay da thịt đặc biệt phù hợp, vì vậy dung nhập vào trong như chất dinh dưỡng.
Hứa Thâm quay lại, đi đến bên người trung niên nhân kia.
Lục lọi trên thi thể, cũng tìm thấy một Khư binh, là một vật hình ống màu xám trắng, to bằng ngón tay.
Ở giữa rỗng ruột, giống chất liệu xương.
Hứa Thâm cũng hấp thụ nó, nhưng lần này thạch quản không bị bao tay huyết nhục dung hợp, cũng không cùng những Khư binh khác trong cơ thể nảy sinh liên hệ, mà lẳng lặng trôi nổi bên trong cơ thể.
"Âm thanh... Thu hút..."
Một tin tức mơ hồ truyền ra từ Khư binh này, Hứa Thâm đại khái hiểu rõ năng lực của nó, dùng Khư lực truyền qua ống trụ rỗng bên trong sẽ phát ra âm thanh.
Và âm thanh này sẽ thu hút Khư!
Dù không phải Khư binh dùng để chiến đấu, nhưng lại có hiệu quả đặc biệt.
"Bất quá, loại Khư binh này với đa số người mà nói, chắc là đồ bỏ đi, dù sao ai rảnh mà đi tìm Khư chứ..." Hứa Thâm nháy mắt suy tư, nhưng với Truy Quang hội thì đây xem như món đồ rất có giá trị, vì họ tự nuôi dưỡng Khư bán, tức là họ cần chủ động đi săn bắt.
Hứa Thâm tiếp tục tìm kiếm trên thi thể người trung niên, không tìm thêm được món đồ giá trị nào khác, hắn không chậm trễ nữa, qua Khư Giới có thể thấy được thực tế mờ ảo, bên ngoài vẫn đang oanh tạc bằng pháo, xe của bọn họ cũng bị phá tan, sương khói mù mịt như trận bao phủ, cho dù trở lại thực tại, cũng rất khó thấy rõ người khác.
Hứa Thâm nhớ lại vị trí của Mục Tuyết và Sở Bạch, mang theo thiết bị phá Khư và rương tiền, đi theo lối đi đến.
Trong lối đi càng lúc càng mờ, Hứa Thâm bật đèn pin mang theo người, kẹp vào băng vải trên tay, sẽ không ảnh hưởng đến việc chiến đấu.
Đi chưa được bao lâu, tiếng bước chân nhẹ từ phía trước truyền đến.
Hứa Thâm lập tức dừng lại, chiếu đèn pin đến, thấy hai vệt sáng cũng chiếu lại.
Nhưng đối phương rất gan dạ, nhanh chóng tiến đến gần.
"Ừ?"
Hai người ở phía kia thấy Hứa Thâm, không khỏi ngẩn ra.
Hứa Thâm thấy là Mục Tuyết và Sở Bạch, cũng thở phào nhẹ nhõm, nghênh đón nói: "Mấy người không sao chứ?"
"Câu này đáng lẽ chúng tôi phải hỏi anh mới đúng?" Mục Tuyết nói, nàng nhìn Hứa Thâm từ trên xuống dưới, không có vết thương nào, nàng rất nhanh an tâm, xem ra gã này vận may không tệ, không gặp phải mai phục.
"Đi thôi, chúng ta đi tìm cục trưởng." Sở Bạch nói.
Ba người đi cùng nhau, tìm kiếm dọc theo lối đi bên cạnh.
Không lâu sau, họ tìm thấy Mỹ Nhã đang bị thương ở một lối đi khác.
Mỹ Nhã dù bị thương nhưng vẫn giữ rương tiền, trên mặt đất còn một bộ thi thể, hiển nhiên kẻ mai phục nàng đã phải trả giá bằng cả mạng sống.
Bốn người đi cùng nhau, sau đó tiếp tục tìm kiếm cục trưởng.
Không lâu sau, họ thấy lão Vương và cục trưởng, bên cạnh họ còn có thanh niên tên Tiểu Dã kia.
Thấy mọi người đều không sao, Liễu Tích Xuyên thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đều không sao là tốt rồi, cuộc tập kích bên ngoài cũng ngừng rồi, chúng ta ra ngoài trước thôi, tránh bọn này phát điên, chạy đến dụ Khư đến."
Chỉ có kẻ điên mới nghĩ ra chuyện như vậy... Mấy người thầm nghĩ trong lòng.
Tất cả đi theo lão Vương và cục trưởng trở lại hiện thực.
Sương mù bên ngoài tan đi, họ xuất hiện ở khoảng đất trống bên cạnh, nhìn những chiếc xe đã hư hỏng, lúc này việc oanh tạc bên ngoài đã dừng, đoán chừng địch nhân đã rút lui.
Dù sao tại Khư Giới không làm gì được họ, việc tấn công này cũng chỉ là phí công vô ích.
"Xem ra đám người đó không muốn ông hoàn thành vụ giao dịch này." Lão Vương hừ khẽ nói.
Liễu Tích Xuyên khẽ gật đầu, nhìn lướt qua mọi người, thấy rương tiền trong tay họ vẫn còn, trên mặt nở nụ cười: "Tiền còn là được, đám người này cũng không dám thật liều hết mình, bây giờ thì sắp đến ngoài tường rồi, xe không dùng được nữa, chúng ta đi bộ thôi."
"Cục trưởng, biết mấy người đó là ai không ạ?" Sở Bạch hỏi.
"Ngoài mấy người lấy được giấy thông hành đến Khư động ra thì chắc không ai khác." Liễu Tích Xuyên nói: "Cụ thể là ai thì không đáng để ý."
Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn Hứa Thâm, thấy rương tiền trong tay hắn vẫn còn, hỏi: "Cậu cũng bị tập kích hả? Không sao chứ."
Mục Tuyết và Sở Bạch sững sờ, nhìn về phía Hứa Thâm.
Rất nhanh, họ thấy ống quần của Hứa Thâm dính chút vết máu.
Lúc nãy trong hang tối không để ý, không ngờ cục trưởng quan sát nhạy bén như thế.
"Tôi không sao."
Thấy ánh mắt của mọi người chuyển sang mình, Hứa Thâm mặt không đổi sắc.
Liễu Tích Xuyên cười, "Không sao là tốt rồi."
Mỹ Nhã và Tiểu Dã lặng lẽ nhìn Hứa Thâm, không nói gì, nhưng sự lạnh nhạt trong mắt rõ ràng đã giảm đi vài phần, hiển nhiên đều có chút tán thành Hứa Thâm.
Cuộc tập kích vừa rồi tuy không quá nguy hiểm, nhưng Hứa Thâm là người mới đến cực hạn, mà vẫn ứng phó được, xem như biểu hiện không tệ.
Huống hồ còn thấy máu, cho thấy Hứa Thâm đang chiếm thế thượng phong.
Trên sườn núi ở xa.
Soi kính nhòm xuống đám người, cuối cùng dừng lại trên người Hứa Thâm, người phụ nữ vũ mị cất ống nhòm, nói: "Đám người kia thất bại rồi, hừ, làm ra vẻ long trọng như vậy, mà lại không nỡ phái ra hình thái thứ hai, là không muốn làm lợi cho chúng ta à?"
"Thủ lĩnh, bây giờ sao ạ, chúng ta có tiếp tục không?" Lily lập tức hỏi.
Người phụ nữ vũ mị cười khẩy, nói: "Đương nhiên không, gã cục trưởng Liễu đó đưa hắn tới đây, đồng nghĩa với việc giao dịch thành công, hắn cũng sẽ được một phần, hắn là một trong những thủ lĩnh tương lai của chúng ta, hắn có được cũng như chúng ta có được, chỉ cần có thể lấy được nhiều Khư binh trong Khư động là được, đến lúc đó cho bọn kia đau xót đi!"
Lily khẽ gật đầu, trong lòng thầm cảm khái, gã này trưởng thành quá nhanh.
...
...
Hứa Thâm cùng mọi người đi theo Liễu Tích Xuyên và lão Vương tiếp tục tiến lên.
Dọc theo đường ray cỏ dại rậm rạp, phía trước là thông đạo tường cao.
Đường hầm thông đạo đó đã bị tảng đá lớn phá hỏng.
Liễu Tích Xuyên sai người phá Khư, tiến vào Khư Giới.
Trong Khư Giới có thể thấy, trên tảng đá bị phá có một kẽ hở như chuồng chó, vừa đủ để người chui qua.
Hứa Thâm chú ý thấy, cho dù là trong Khư Giới nhìn vào, toàn bộ tường cao cũng là thực thể!
Không những cản tầm mắt, mà còn không thể xuyên qua!
Ngoài ra những tảng đá đặt lên trên tường kia, cũng hầu hết là thực thể, dường như dùng chung chất liệu với tường cao.
"Năm xưa khi xây thêm thông đạo tường cao, có người cố ý để lại khối giả thạch này, để thuận tiện cho việc ra khỏi thành." Liễu Tích Xuyên cười nói: "Bây giờ lại trở thành sự tiện lợi cho chúng ta."
Hắn bảo Tiểu Dã và Sở Bạch dẫn đầu, hắn và lão Vương ở vị trí thứ ba thứ tư, Hứa Thâm và Mục Tuyết Mỹ Nhã đi cuối.
Mọi người chui qua kẽ hở kia.
Kẽ hở này là một tảng đá, chỉ là khác với tảng đá đặc thù của tường cao, có vẻ hư ảo, có thể xuyên qua.
"Nghe nói người để lại tảng đá này, hai trăm năm trước từng hô mưa gọi gió ở Đế thành của chúng ta, quyền thế ngập trời, chỉ tiếc, về sau vẫn đắc tội với kẻ không nên đắc tội, con cháu đời sau cũng là những kẻ vô dụng lang thang, bây giờ đã sớm ngã xuống, thậm chí còn không biết tổ tiên mình đã để lại một lối đi quý giá này." Lão Vương nói.
Liễu Tích Xuyên cười: "Dù có biết thì không có hình thái thứ hai bảo vệ, ra ngoài cũng chỉ mất mạng, trừ khi dùng mạng lấp vận may."
Từ trong tường cao chui ra mất cả phút, mọi người mới đi qua bức tường vào bên trong.
Hứa Thâm thầm đếm khoảng cách, tường cao này dày ít nhất 30 mét.
Đây là độ dày...
Đơn giản như một ngọn núi nhỏ!
Rất khó tưởng tượng khối công trình này lớn đến mức nào.
Sau khi chui ra khỏi hang, sắc mặt Hứa Thâm lập tức thay đổi.
Cảnh tượng bên ngoài bức tường hiện ra, là một bình nguyên bát ngát, nhưng giờ khắc này trên vùng bình nguyên đó, lại đứng bảy tám thân hình vặn vẹo, cao lớn dị thường.
Giống con người, nhưng lại càng giống Khư.
Điểm tương đồng duy nhất chính là những bóng người này hốc hác như thây khô, trông như bị lửa đốt, dữ tợn.
Chúng im lặng đứng đó, giống như bù nhìn trên nông trại.
Nhưng khi mọi người đến gây ra chút tiếng động nhỏ, hai tên gần nhất đã từ từ ngoẹo đầu nhìn lại.
"Quay về hiện thực."
Liễu Tích Xuyên gấp giọng nói.
Mọi người nhanh chóng rút Khư lực lại, trở về hiện thực bên ngoài.
Ở bên ngoài tường thành trong hiện thực, sương mù bao phủ, tầm nhìn của mọi người chỉ có thể thấy xa hơn mười mét.
Rất nhanh, một bóng hình dữ tợn hiện ra trước mắt mọi người.
Là một trong số những tên vừa quay đầu lại.
Thân hình nó cao ba mét, cánh tay rủ xuống đất, phần bụng rách toác ra một cái miệng quái dị, bên trong đen ngòm như vực sâu.
Nó lẳng lặng đứng đó, dường như đang nhìn chằm chằm vào mọi người.
"Giết."
Liễu Tích Xuyên nói.
Lão Vương dẫn đầu lao ra, đại đao chém xuống dữ dội.
Và sinh vật kia cũng trong sát na Lão Vương tới gần đã đột nhiên vặn vẹo cơ thể, từ tĩnh đến động, hành động lại vô cùng nhanh nhẹn.
Nhưng lão Vương càng nhanh hơn, đại đao chém lên cánh tay đối phương, trực tiếp chặt đứt, khiến thân hình nó đổ xuống đất.
Mọi người đều tận mắt chứng kiến sức mạnh kinh khủng của hình thái thứ hai này.
Có lẽ, mục đích thật sự của những đợt công kích kia là ép bọn hắn vào bên trong Khư Giới.
Mà trong Khư Giới, đã sớm bố trí mai phục.
Hai người trước mắt Hứa Thâm, một người là trung niên, một người có vẻ ngoài thanh niên, chiều cao tương đương, thân thể rắn rỏi, mang theo khí thế hung hãn, trong lúc nói chuyện, ánh mắt cả hai đều nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, chậm rãi tiến lại gần.
Bọn họ không như Hứa Thâm vẫn còn vác binh khí, mà đã rút đao ra trước, đều là trường đao.
Chỉ nhìn vũ khí thôi cũng biết, bọn họ không phải nhân viên chém Khư được Khư Bí Cục bồi dưỡng.
"Tấn công Khư Bí Cục, các ngươi có biết rõ nhóm ta là thế lực chính thống, đây là phạm tội!"
Hứa Thâm vừa lùi lại, vừa tế ra đại kỳ.
"Ha, tìm chính là các ngươi." Thanh niên cười lạnh.
"Chết thì ai quản ngươi chính thống hay không chính thống, sống sót mới là chính thống!" Trung niên nhân hừ lạnh, hốc mắt sâu thẳm khiến gò má hắn trông như rắn độc âm u, đột nhiên vung đao xông về phía Hứa Thâm.
"Các ngươi là ai?!" Hứa Thâm kinh hãi hét lớn.
"Xuống Địa ngục mà hỏi!"
Trung niên nhân đột nhiên xuất đao, thân pháp cực nhanh, trong huyệt động nhỏ hẹp như rắn trườn linh hoạt, đao quang mang theo tiếng gió rít gào, chém tới dữ dội.
Ngươi nhất định phải chết… Ánh mắt trung niên nhân sát ý tàn độc, cự ly gần như vậy, tên này căn bản không kịp rút kiếm, xem ra vị đội trưởng mới mà Khư Bí Cục muốn vun trồng này, quả thật còn rất non…
“Choang!” một tiếng!
Một tiếng kim loại va chạm mạnh vang lên, khiến trung niên nhân thoáng giật mình, đồng tử co rút, cảm nhận sức mạnh kinh khủng truyền đến từ cánh tay, trong lòng dậy lên chấn động dữ dội.
Sức mạnh này, làm sao có thể?!
Ban đầu là trạng thái cực hạn, không, là trên cả cực hạn...
Phụt!
Trường đao bị phản lực hất văng sang một bên, sau một khắc, kiếm quang thứ hai bay tới như chớp, nhanh đến mức dường như không có chút khoảng cách!
Sống chết gần như trong tích tắc!
Đầu trung niên nhân bị chặt đứt ngay lập tức, trường đao phản lực không có cơ hội chém thêm một đòn, cũng không kịp trở về chống đỡ.
Đầu hắn rơi xuống đất, mắt trợn trừng, rõ ràng là không thể tin mình lại chết ở nơi này.
“Ngươi!”
Thanh niên vừa mới đến sau một bước liền ngây người, nhìn cảnh tượng trước mắt mà sững sờ.
Quá đột ngột, cùng là cực hạn, mà trong chớp mắt bị giết?!
Ban đầu hai đánh một bọn họ nắm chắc phần thắng…
"Hỏi lại lần nữa, rốt cuộc các ngươi là ai?"
Đôi mắt Hứa Thâm lạnh băng, nhìn chằm chằm thanh niên, hắn hiện giờ vẫn đang duy trì trạng thái giới hạn, tốc độ của trung niên nhân kia khiến hắn cảm thấy đối phương đạt tới trình độ cực hạn, bởi vậy không chút lưu thủ, ngay lập tức đã bộc phát toàn lực!
Và điều đó dẫn đến việc hắn chỉ cần hai kiếm đã chém giết đối phương.
Toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong vòng một giây.
Không ngoài dự đoán, trận hai đánh một này, hắn đã nắm chắc phần thắng hơn nửa.
"Ngươi và mấy đội trưởng kia, đã kích hoạt trạng thái giới hạn?" Lúc này thanh niên cũng nhận ra vấn đề của Hứa Thâm, lòng hắn kinh hãi, nhưng vẻ ngoài chỉ có sắc mặt âm trầm, kìm nén sợ hãi trong lòng, không hề đánh mất khí thế.
“Trả lời câu hỏi của ta, ta có thể thu kiếm.” Hứa Thâm nói, hắn từng bước tiến tới, thu kiếm về sau, vượt qua thi thể trung niên nhân.
Thanh niên sững sờ, thấy Hứa Thâm thành ý như vậy, hắn hít một hơi thật sâu, nói: “Nói ra chắc là vị cục trưởng kia của các ngươi đều biết, bọn ta là Truy Quang Hội!”
"…?"
Hứa Thâm ngơ ngác.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ cổ quái.
Truy Quang Hội…
"Vậy ngươi có biết ta không?" Hứa Thâm hỏi.
Thanh niên có chút cười lạnh, chân đã từ từ lùi về sau: "Đương nhiên biết, ngươi chẳng phải là kẻ may mắn được Khư Bí Cục giải cứu hồi trước sao, thiên sinh có Khư lực, tốc độ phát triển đúng là nhanh thật, trong thời gian ngắn không chỉ xông lên cực hạn, còn giấu được việc mình đã kích hoạt trạng thái giới hạn, ha ha…"
Hứa Thâm lẳng lặng nhìn hắn một cái, giờ thì có thể chắc chắn, đối phương đang nói dối.
Đối phương cũng có lực lượng cực hạn, ở Truy Quang Hội tuyệt đối là một trong số lãnh sự cấp cao.
Mà một thân phận khác trên danh nghĩa của hắn trong hội là nhị đẳng lãnh sự Khư Nhãn, chuyện này không qua được mắt cao tầng trong hội, trừ phi, là một tổ chức thế lực khác.
"Vậy sao các ngươi muốn tấn công bọn ta?" Hứa Thâm không vạch trần, mà tiếp tục hỏi: "Các ngươi muốn ám sát cục trưởng?"
"Đã ngươi biết rõ rồi, còn hỏi nhiều làm gì." Thanh niên cười lạnh.
Hứa Thâm nhíu mày, thấy đối phương không định thật thà khai báo, hắn cũng lười hỏi nhiều nữa, dù sao đây là chuyện mà cục trưởng phải cân nhắc, điều kiện tiên quyết là cục trưởng hiện tại vẫn mạnh khỏe.
Nghĩ đến đây, Hứa Thâm không chờ thêm nữa, lập tức xông về phía thanh niên.
Thanh niên cũng đã chuẩn bị sẵn, ngay khi Hứa Thâm xông đến, lập tức xoay người bỏ chạy.
Lúc này Hứa Thâm đang ở trạng thái giới hạn, trái tim như được bơm thêm năng lượng, toàn thân Khư lực lưu chuyển cực nhanh, sức mạnh bùng nổ, tốc độ của hai người đang rút ngắn nhanh chóng.
Thấy không thể nào chạy thoát, thanh niên gầm lên giận dữ, bất ngờ quay người chém ngược lại.
Cú quay đao đột ngột này, hắn chỉ có thể cược Hứa Thâm không kịp rút kiếm.
Phụt!
Sau một khắc, kiếm quang như tuyết, ngay khi hắn vừa quay lại, đã đâm vào ngực hắn.
Tựa như hắn quay người đón lấy mũi kiếm.
“Không thể nào…”
Cổ họng thanh niên như nghẹn lại, máu tươi từ miệng trào ra, mặt hắn dữ tợn cố gắng chém thêm một nhát dao, nhưng sức lực đã cạn kiệt, Hứa Thâm nhanh chóng rút kiếm chém thêm nhát nữa, chặt đứt cánh tay hắn, trường đao cũng rơi xuống.
Sau đó là một kiếm nữa, đầu bay ra.
Hứa Thâm rũ bỏ vết máu, cắm kiếm vào lỗ quẹt thẻ sau lưng.
Nhìn thi thể trên đất, Hứa Thâm chợt cảm thấy mình đã không còn như xưa, giết một người cực hạn cấp đội trưởng, cũng chỉ là mấy nhát kiếm mà thôi, chẳng tốn chút sức.
"Bất quá, vừa rồi hắn nói, các đội trưởng khác cũng đều ở trạng thái giới hạn? Vậy thì chẳng phải Mục đội với Sở Bạch bình thường đều che giấu thực lực sao?"
Ánh mắt Hứa Thâm dao động, người thông minh không chỉ có mình hắn, những người khác cũng có bí mật và quân át chủ bài riêng.
Thảo nào lúc biết rõ hồ sơ của mình, bọn họ vẫn còn nghi ngờ, dù sao trong mắt bọn họ, mình dù đạt đến cực hạn, cũng vẫn yếu nhất, huống chi còn thiếu kinh nghiệm.
"Cục trưởng có Vương đại gia ở bên cạnh, chắc là không sao đâu…" Hứa Thâm không vội đi tìm Liễu Tích Xuyên, mà quay lại lục lọi trên thi thể.
Dù gì cũng là người cực hạn, có lẽ có Khư binh.
Một hồi lục lọi, Hứa Thâm quả thực tìm được một khối.
Là một mảnh xương màu trắng, như ngọc thạch, nhô lên ở ngực thanh niên.
Hứa Thâm nhìn, Khư binh này chắc không giúp tăng sức chiến đấu quá rõ, có thể chỉ có tác dụng phòng ngự giống da đen? Hay là cái khác, nói chung lúc tên này chết, cũng không dùng tới.
Hắn không khách sáo, hút Khư binh vào trong người.
Khi Khư binh thẩm thấu vào cơ thể, Hứa Thâm chợt cảm thấy chiếc găng tay Khư binh da thịt giấu dưới cổ tay, truyền tới cảm giác đói khát, đúng vậy, hắn có thể cảm nhận được suy nghĩ từ Khư binh này.
Tựa như dạ dày đói chết, truyền đến cảm giác nhúc nhích và hơi nóng.
Mắt Hứa Thâm khẽ động, phóng găng tay da thịt ra, thấy găng tay đang run nhè nhẹ, bề mặt giống như bong bóng màng máu đang hô hấp, truyền đến cảm giác nóng rực.
Khi bàn tay được bao phủ, Hứa Thâm cũng cảm nhận được huyết dịch trong cơ thể đang lưu chuyển nhanh hơn.
Hắn đưa mảnh xương kia vào bên trong găng tay da thịt.
Một cảnh kỳ dị xuất hiện, găng tay da thịt lập tức hô hấp rung mạnh hơn, nuốt chửng mảnh xương.
Sau khi nuốt mảnh xương, lớp màng máu trên găng tay da thịt có chút cuồn cuộn, bên trong như nước sôi sùng sục, cảm giác đói khát biến thành vui thích, tựa như mọi tế bào trên bàn tay đều đang run rẩy phấn khích.
Một lát sau, cảm giác này dần dịu xuống, găng tay da thịt trông càng sền sệt hơn, đậm đặc hơn, màng máu trên bề mặt như huyết tương đã đông lại.
Hứa Thâm rõ ràng có thể cảm giác, sức mạnh trên bàn tay hắn dường như đã tăng lên rất nhiều.
Do găng tay da thịt mang lại sự khuếch đại, càng trở nên lớn mạnh hơn.
Nhưng cùng lúc, đặc tính hút máu cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Còn về mảnh xương kia, cũng đã không cảm nhận được nữa.
"Khư binh sẽ hấp thu Khư binh... Cái này giống Khư ăn Khư."
Hứa Thâm nhìn găng tay da thịt tà dị, nghĩ tới các loại tri thức liên quan Khư binh, Khư binh có đặc tính tương tự sẽ dung hợp với nhau, có lẽ sẽ dung hợp thành Khư binh mới, có đặc tính hoàn toàn mới, hoặc có thể lấy bên trong làm chủ, bên còn lại là phụ, hoàn thành một loại tiến hóa nào đó.
Không hề nghi ngờ, đặc tính mảnh xương kia với găng tay da thịt đặc biệt phù hợp, vì vậy dung nhập vào trong như chất dinh dưỡng.
Hứa Thâm quay lại, đi đến bên người trung niên nhân kia.
Lục lọi trên thi thể, cũng tìm thấy một Khư binh, là một vật hình ống màu xám trắng, to bằng ngón tay.
Ở giữa rỗng ruột, giống chất liệu xương.
Hứa Thâm cũng hấp thụ nó, nhưng lần này thạch quản không bị bao tay huyết nhục dung hợp, cũng không cùng những Khư binh khác trong cơ thể nảy sinh liên hệ, mà lẳng lặng trôi nổi bên trong cơ thể.
"Âm thanh... Thu hút..."
Một tin tức mơ hồ truyền ra từ Khư binh này, Hứa Thâm đại khái hiểu rõ năng lực của nó, dùng Khư lực truyền qua ống trụ rỗng bên trong sẽ phát ra âm thanh.
Và âm thanh này sẽ thu hút Khư!
Dù không phải Khư binh dùng để chiến đấu, nhưng lại có hiệu quả đặc biệt.
"Bất quá, loại Khư binh này với đa số người mà nói, chắc là đồ bỏ đi, dù sao ai rảnh mà đi tìm Khư chứ..." Hứa Thâm nháy mắt suy tư, nhưng với Truy Quang hội thì đây xem như món đồ rất có giá trị, vì họ tự nuôi dưỡng Khư bán, tức là họ cần chủ động đi săn bắt.
Hứa Thâm tiếp tục tìm kiếm trên thi thể người trung niên, không tìm thêm được món đồ giá trị nào khác, hắn không chậm trễ nữa, qua Khư Giới có thể thấy được thực tế mờ ảo, bên ngoài vẫn đang oanh tạc bằng pháo, xe của bọn họ cũng bị phá tan, sương khói mù mịt như trận bao phủ, cho dù trở lại thực tại, cũng rất khó thấy rõ người khác.
Hứa Thâm nhớ lại vị trí của Mục Tuyết và Sở Bạch, mang theo thiết bị phá Khư và rương tiền, đi theo lối đi đến.
Trong lối đi càng lúc càng mờ, Hứa Thâm bật đèn pin mang theo người, kẹp vào băng vải trên tay, sẽ không ảnh hưởng đến việc chiến đấu.
Đi chưa được bao lâu, tiếng bước chân nhẹ từ phía trước truyền đến.
Hứa Thâm lập tức dừng lại, chiếu đèn pin đến, thấy hai vệt sáng cũng chiếu lại.
Nhưng đối phương rất gan dạ, nhanh chóng tiến đến gần.
"Ừ?"
Hai người ở phía kia thấy Hứa Thâm, không khỏi ngẩn ra.
Hứa Thâm thấy là Mục Tuyết và Sở Bạch, cũng thở phào nhẹ nhõm, nghênh đón nói: "Mấy người không sao chứ?"
"Câu này đáng lẽ chúng tôi phải hỏi anh mới đúng?" Mục Tuyết nói, nàng nhìn Hứa Thâm từ trên xuống dưới, không có vết thương nào, nàng rất nhanh an tâm, xem ra gã này vận may không tệ, không gặp phải mai phục.
"Đi thôi, chúng ta đi tìm cục trưởng." Sở Bạch nói.
Ba người đi cùng nhau, tìm kiếm dọc theo lối đi bên cạnh.
Không lâu sau, họ tìm thấy Mỹ Nhã đang bị thương ở một lối đi khác.
Mỹ Nhã dù bị thương nhưng vẫn giữ rương tiền, trên mặt đất còn một bộ thi thể, hiển nhiên kẻ mai phục nàng đã phải trả giá bằng cả mạng sống.
Bốn người đi cùng nhau, sau đó tiếp tục tìm kiếm cục trưởng.
Không lâu sau, họ thấy lão Vương và cục trưởng, bên cạnh họ còn có thanh niên tên Tiểu Dã kia.
Thấy mọi người đều không sao, Liễu Tích Xuyên thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đều không sao là tốt rồi, cuộc tập kích bên ngoài cũng ngừng rồi, chúng ta ra ngoài trước thôi, tránh bọn này phát điên, chạy đến dụ Khư đến."
Chỉ có kẻ điên mới nghĩ ra chuyện như vậy... Mấy người thầm nghĩ trong lòng.
Tất cả đi theo lão Vương và cục trưởng trở lại hiện thực.
Sương mù bên ngoài tan đi, họ xuất hiện ở khoảng đất trống bên cạnh, nhìn những chiếc xe đã hư hỏng, lúc này việc oanh tạc bên ngoài đã dừng, đoán chừng địch nhân đã rút lui.
Dù sao tại Khư Giới không làm gì được họ, việc tấn công này cũng chỉ là phí công vô ích.
"Xem ra đám người đó không muốn ông hoàn thành vụ giao dịch này." Lão Vương hừ khẽ nói.
Liễu Tích Xuyên khẽ gật đầu, nhìn lướt qua mọi người, thấy rương tiền trong tay họ vẫn còn, trên mặt nở nụ cười: "Tiền còn là được, đám người này cũng không dám thật liều hết mình, bây giờ thì sắp đến ngoài tường rồi, xe không dùng được nữa, chúng ta đi bộ thôi."
"Cục trưởng, biết mấy người đó là ai không ạ?" Sở Bạch hỏi.
"Ngoài mấy người lấy được giấy thông hành đến Khư động ra thì chắc không ai khác." Liễu Tích Xuyên nói: "Cụ thể là ai thì không đáng để ý."
Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn Hứa Thâm, thấy rương tiền trong tay hắn vẫn còn, hỏi: "Cậu cũng bị tập kích hả? Không sao chứ."
Mục Tuyết và Sở Bạch sững sờ, nhìn về phía Hứa Thâm.
Rất nhanh, họ thấy ống quần của Hứa Thâm dính chút vết máu.
Lúc nãy trong hang tối không để ý, không ngờ cục trưởng quan sát nhạy bén như thế.
"Tôi không sao."
Thấy ánh mắt của mọi người chuyển sang mình, Hứa Thâm mặt không đổi sắc.
Liễu Tích Xuyên cười, "Không sao là tốt rồi."
Mỹ Nhã và Tiểu Dã lặng lẽ nhìn Hứa Thâm, không nói gì, nhưng sự lạnh nhạt trong mắt rõ ràng đã giảm đi vài phần, hiển nhiên đều có chút tán thành Hứa Thâm.
Cuộc tập kích vừa rồi tuy không quá nguy hiểm, nhưng Hứa Thâm là người mới đến cực hạn, mà vẫn ứng phó được, xem như biểu hiện không tệ.
Huống hồ còn thấy máu, cho thấy Hứa Thâm đang chiếm thế thượng phong.
Trên sườn núi ở xa.
Soi kính nhòm xuống đám người, cuối cùng dừng lại trên người Hứa Thâm, người phụ nữ vũ mị cất ống nhòm, nói: "Đám người kia thất bại rồi, hừ, làm ra vẻ long trọng như vậy, mà lại không nỡ phái ra hình thái thứ hai, là không muốn làm lợi cho chúng ta à?"
"Thủ lĩnh, bây giờ sao ạ, chúng ta có tiếp tục không?" Lily lập tức hỏi.
Người phụ nữ vũ mị cười khẩy, nói: "Đương nhiên không, gã cục trưởng Liễu đó đưa hắn tới đây, đồng nghĩa với việc giao dịch thành công, hắn cũng sẽ được một phần, hắn là một trong những thủ lĩnh tương lai của chúng ta, hắn có được cũng như chúng ta có được, chỉ cần có thể lấy được nhiều Khư binh trong Khư động là được, đến lúc đó cho bọn kia đau xót đi!"
Lily khẽ gật đầu, trong lòng thầm cảm khái, gã này trưởng thành quá nhanh.
...
...
Hứa Thâm cùng mọi người đi theo Liễu Tích Xuyên và lão Vương tiếp tục tiến lên.
Dọc theo đường ray cỏ dại rậm rạp, phía trước là thông đạo tường cao.
Đường hầm thông đạo đó đã bị tảng đá lớn phá hỏng.
Liễu Tích Xuyên sai người phá Khư, tiến vào Khư Giới.
Trong Khư Giới có thể thấy, trên tảng đá bị phá có một kẽ hở như chuồng chó, vừa đủ để người chui qua.
Hứa Thâm chú ý thấy, cho dù là trong Khư Giới nhìn vào, toàn bộ tường cao cũng là thực thể!
Không những cản tầm mắt, mà còn không thể xuyên qua!
Ngoài ra những tảng đá đặt lên trên tường kia, cũng hầu hết là thực thể, dường như dùng chung chất liệu với tường cao.
"Năm xưa khi xây thêm thông đạo tường cao, có người cố ý để lại khối giả thạch này, để thuận tiện cho việc ra khỏi thành." Liễu Tích Xuyên cười nói: "Bây giờ lại trở thành sự tiện lợi cho chúng ta."
Hắn bảo Tiểu Dã và Sở Bạch dẫn đầu, hắn và lão Vương ở vị trí thứ ba thứ tư, Hứa Thâm và Mục Tuyết Mỹ Nhã đi cuối.
Mọi người chui qua kẽ hở kia.
Kẽ hở này là một tảng đá, chỉ là khác với tảng đá đặc thù của tường cao, có vẻ hư ảo, có thể xuyên qua.
"Nghe nói người để lại tảng đá này, hai trăm năm trước từng hô mưa gọi gió ở Đế thành của chúng ta, quyền thế ngập trời, chỉ tiếc, về sau vẫn đắc tội với kẻ không nên đắc tội, con cháu đời sau cũng là những kẻ vô dụng lang thang, bây giờ đã sớm ngã xuống, thậm chí còn không biết tổ tiên mình đã để lại một lối đi quý giá này." Lão Vương nói.
Liễu Tích Xuyên cười: "Dù có biết thì không có hình thái thứ hai bảo vệ, ra ngoài cũng chỉ mất mạng, trừ khi dùng mạng lấp vận may."
Từ trong tường cao chui ra mất cả phút, mọi người mới đi qua bức tường vào bên trong.
Hứa Thâm thầm đếm khoảng cách, tường cao này dày ít nhất 30 mét.
Đây là độ dày...
Đơn giản như một ngọn núi nhỏ!
Rất khó tưởng tượng khối công trình này lớn đến mức nào.
Sau khi chui ra khỏi hang, sắc mặt Hứa Thâm lập tức thay đổi.
Cảnh tượng bên ngoài bức tường hiện ra, là một bình nguyên bát ngát, nhưng giờ khắc này trên vùng bình nguyên đó, lại đứng bảy tám thân hình vặn vẹo, cao lớn dị thường.
Giống con người, nhưng lại càng giống Khư.
Điểm tương đồng duy nhất chính là những bóng người này hốc hác như thây khô, trông như bị lửa đốt, dữ tợn.
Chúng im lặng đứng đó, giống như bù nhìn trên nông trại.
Nhưng khi mọi người đến gây ra chút tiếng động nhỏ, hai tên gần nhất đã từ từ ngoẹo đầu nhìn lại.
"Quay về hiện thực."
Liễu Tích Xuyên gấp giọng nói.
Mọi người nhanh chóng rút Khư lực lại, trở về hiện thực bên ngoài.
Ở bên ngoài tường thành trong hiện thực, sương mù bao phủ, tầm nhìn của mọi người chỉ có thể thấy xa hơn mười mét.
Rất nhanh, một bóng hình dữ tợn hiện ra trước mắt mọi người.
Là một trong số những tên vừa quay đầu lại.
Thân hình nó cao ba mét, cánh tay rủ xuống đất, phần bụng rách toác ra một cái miệng quái dị, bên trong đen ngòm như vực sâu.
Nó lẳng lặng đứng đó, dường như đang nhìn chằm chằm vào mọi người.
"Giết."
Liễu Tích Xuyên nói.
Lão Vương dẫn đầu lao ra, đại đao chém xuống dữ dội.
Và sinh vật kia cũng trong sát na Lão Vương tới gần đã đột nhiên vặn vẹo cơ thể, từ tĩnh đến động, hành động lại vô cùng nhanh nhẹn.
Nhưng lão Vương càng nhanh hơn, đại đao chém lên cánh tay đối phương, trực tiếp chặt đứt, khiến thân hình nó đổ xuống đất.
Mọi người đều tận mắt chứng kiến sức mạnh kinh khủng của hình thái thứ hai này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận