Vĩnh Dạ Thần Hành

Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 306: Quân vương trở về ( canh thứ hai cầu nguyệt phiếu đặt mua) (length: 13468)

Xung quanh bốn phương tám hướng sương mù từ từ tụ tập về phía tiểu trấn Long Uyên.
Những sương mù này lơ đãng trôi, tựa hồ bị thứ gì đó hấp dẫn, dần dần trôi về một thung lũng lõm nào đó của trấn Long Uyên.
Tại xung quanh thung lũng này, các kiến trúc xen lẫn nhau bao quanh thung lũng. Trong các kiến trúc có những tín đồ Quang Minh hội, đang nghiêm mật giám sát tình hình xung quanh, đó là trách nhiệm của bọn hắn.
Mà thung lũng này là nơi đưa xác Khư Thú đến.
Cũng là chỗ nghỉ của Hải Tước, Ngưu Đầu Nhân,... chỉ có điều bọn họ nghỉ ngơi ở tầng sâu Khư Giới, sẽ kéo những xác Khư Thú được đưa đến đây xuống tầng sâu Khư Giới để hấp thụ.
"Ừm?"
Bỗng nhiên, đám giáo đồ trong kiến trúc đang hút thuốc đánh bài, chỉ để lại một người canh gác.
Người lính canh gác này vừa để ý động tĩnh xung quanh, vừa để mắt mấy tên giám sát phía trên, đề phòng việc lười biếng đánh bài ở đây bị phát giác. Nhưng lúc này, hắn lại nhận ra rằng sương mù xung quanh trở nên dày đặc.
Tầm nhìn bị hạn chế, trước đây nhìn rõ được mười mấy mét thì nay đột ngột giảm xuống còn bảy tám mét.
Sương mù bao phủ đến, tiếp tục làm giảm tầm nhìn, ngoài ba mét chỉ còn thấy những bóng đen mơ hồ.
Sương mù đến quá bất ngờ, người lính canh gác sau khi kinh ngạc, liền kéo cửa sổ ra, phát hiện bên ngoài không hề có gió.
Sương mù không bị gió thổi đi mà lại như có thứ gì dẫn dắt, tụ tập về nơi đây.
Chẳng lẽ là địch tập kích?
Trong lúc kinh ngạc, người lính canh gác liền cảnh giác, nói với mấy người đang đánh bài tán gẫu trong phòng đối diện: "Mọi người ngừng chút đã, ra xem sao, hình như có gì đó không đúng."
"Ừm?"
Mấy người đánh bài ngớ người, đều cẩn thận tính toán bài của mình rồi úp xuống bàn, đề phòng người khác nhìn lén, sau đó mới rời chỗ đến bên cửa sổ. Một người nhìn ra ngoài, kinh ngạc nói: "Sao nhiều sương thế này? Chuyện gì vậy?"
"Đột nhiên có sương, mà lại không có gió." Người lính canh gác đáp.
"Vậy thử quạt gió xem sao, có khi nào có ai dùng sương mù để che mắt, nhân cơ hội gây chuyện không?" Có người lên tiếng.
Một người khác nhanh chóng kéo công tắc, bên ngoài kiến trúc có những cánh quạt lớn liền quay mạnh. Gió thổi mạnh hất ra, góc độ của những cánh quạt đủ để thổi tan sương mù ngoài phòng lên không trung, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến tầm mắt.
Ở một số khu nội thành phồn hoa náo nhiệt cũng sẽ lắp đặt loại quạt gió này, để tản sương mù, đề phòng sương mù dày đặc lan khắp đường phố, ảnh hưởng đến trải nghiệm mua sắm du ngoạn.
Lúc này, khi những cánh quạt quay mạnh, gió lớn quét đi, sương mù xung quanh lập tức bị cuốn lên, dần dần nhạt đi rồi tan ra.
Tầm nhìn xung quanh một lần nữa trống trải.
"Chờ chút."
Bỗng nhiên, một người trong đó nhãn thần ngưng tụ, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.
"Sao vậy?"
Mấy người khác giật mình, vội nhìn về phía hắn, tưởng rằng hắn đã phát hiện địch nhân ẩn trong sương mù dày đặc.
"Mấy người nhìn sương mù... nó không tan đi."
Người này nói vẻ mặt kinh dị, nói: "Mà là đang thấm vào Khư Giới."
"Ừm?"
Mấy người ngạc nhiên, lập tức khởi động thiết bị phá Khư tiến vào Khư Giới. Chỉ thấy phía trên không Khư Giới vốn tương đối trống trải giờ phút này lại cuồn cuộn sương mù, tụ tập ở đây.
Sương mù lúc trước biến mất, căn bản không phải do cánh quạt thổi tan mà là tự động thấm vào trong Khư Giới.
Lúc này, trước sự chú mục của mấy người, sương mù lại dần nhạt đi.
Mấy người nhìn nhau, trong đầu không khỏi nảy ra một ý nghĩ.
Chẳng lẽ sương mù này lại đang thấm vào tầng sâu hơn của Khư Giới?
...
...
Khư Giới chỗ sâu bên trong thung lũng.
Trong Huyết Trì, Hải Tước vừa tiễn Kiến Chúa đi, cả ba bỗng nhiên cảm thấy điều gì đó, Hải Tước khẽ ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Lúc này, trấn Long Uyên đã bị sương mù bao phủ.
Những sương mù này vô cùng hư ảo nhưng màu sắc lại dần trở nên đậm hơn.
Điều này có nghĩa là nó đang dần thẩm thấu từ hiện thực đến.
Khi sương mù đủ che khuất tầm mắt của bọn họ thì tức là sương mù đã đến tầng thứ tư của Khư Giới.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Ngưu Đầu Nhân cũng thấy được, hơi kinh ngạc.
Linh Lục nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ là chiêu trò của người phụ nữ kia?"
Ánh mắt Hải Tước khẽ động, đảo nhìn bốn phía, bỗng nhiên, con ngươi của nàng có chút co lại, ở phía trước nơi hư không nào đó, cách mình chưa tới mười mấy mét, nàng vừa như mơ hồ thấy bóng dáng mờ ảo đó.
Bóng dáng kinh khủng đi theo bên cạnh Hứa Thâm kia!
Nó... thế mà vẫn chưa rời đi?!
Trong huyết trì, huyết dịch có chút nổi sóng, sự rung động trong mắt Hải Tước nhanh chóng thu lại, bị kìm nén, nhưng nội tâm lại dâng trào từng đợt sóng lớn.
Trong lòng nàng cảm thấy lạnh lẽo, tồn tại đáng sợ như vậy lại luôn ở bên cạnh bọn họ...
...
...
Trong một gian phòng nhỏ tăm tối.
Ánh đèn vàng ấm là ánh sáng nhạt duy nhất xuyên thấu căn phòng, mang theo sự ấm áp và dịu dàng, khiến ai trong phòng cũng lộ vẻ mặt thân thiện, thần sắc hiền hòa.
Một chiếc bàn dài đặt ngang trong phòng, đèn đặt trên bàn, ánh nến lung lay, chiếu lên khuôn mặt thiếu niên ngồi bên cạnh bàn, như là âm tình bất định.
Ở nơi ánh đèn không chiếu tới, góc tường nơi hẻo lánh, trên bức tường u ám dán đầy những mảng vết bẩn, trên mặt đất còn chất đống những mảnh vỡ nát của một loại khí quan tổ chức nào đó, và hài cốt tản mát khắp nơi.
Căn phòng nhỏ nhìn có vẻ ấm áp, kì thực lại chứa đầy thi thể.
Một tràng tiếng bước chân dày đặc truyền đến, tiếng giày cao gót giẫm lên sàn gỗ vang lên lộp cộp. Tiếng bước chân hơi nhiều, cứ như mấy người cùng đi, nhưng thực chất chỉ có một bóng người cao gầy bước đến.
Thân người nàng thon dài, cao gầy, dưới ánh nến, sắc mặt ôn nhu và từ ái.
Ở phần dưới mà ánh sáng không chiếu tới thì lại là một khối bóng ma lớn, mơ hồ có thể thấy từng chiếc chân quái dị nhọn như chân nhện đang đứng trên mặt đất.
Âm thanh lộp cộp của bước chân kia hiển nhiên là do những chiếc chân quái này phát ra.
"Hài tử."
Nàng khẽ gọi thiếu niên ngồi đối diện bàn, dịu dàng nói: "Thời khắc sắp đến rồi."
Thiếu niên sắc mặt hờ hững, không đáp lời.
Bỗng nhiên, một tiếng thanh âm thanh thúy vang lên, tất cả mọi người trong phòng đồng loạt quay đầu, nhìn về phía nơi âm thanh phát ra, nơi đó là... cánh cửa phòng.
Cánh cửa vốn đóng chặt, giờ phút này lại hơi hé ra một khe hở.
Mọi người chăm chú nhìn một lúc rồi lại thu ánh mắt về, đồng loạt nhìn thiếu niên trước mắt.
Khuôn mặt thiếu niên dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối chập chờn.
Trong một khoảng trầm mặc thật lâu và yên tĩnh, thiếu niên chậm rãi gật đầu, vẻ hờ hững trên mặt biến mất, nhãn thần trở nên thanh tịnh và đơn thuần, nói: "Nhớ đến thăm ta nha."
Lúc hắn nói chuyện, từ trong bóng tối phía sau lưng hắn chậm rãi bước ra một bóng người.
Bóng người này là bộ dạng thanh niên, nhưng gương mặt giống thiếu niên đến chín phần.
Chỉ là vẻ mặt lạnh lùng, nhãn thần đạm mạc, dường như không có cảm xúc gì, giống như con rối.
"Ngươi cứ ở đây làm bạn với mẹ cho tốt là được." Thanh niên hờ hững nói, rồi hướng cánh cửa phòng mà đi: "Bên ngoài giao cho ta là được."
Nói xong, hắn đi đến một bên cửa, tay đặt lên cửa.
Dưới sự thúc ép toàn lực của hắn, cánh cửa chỉ hé ra một khe hở đang lắc lư, khe hở càng lúc càng rộng.
Nhưng vẫn không đủ cho một người đi qua.
"Chúng ta đến giúp ngươi."
Mọi người trong phòng đồng loạt tiến lên.
Từng đôi tay đặt lên cửa, có người đặt trên vai, trên lưng thanh niên.
Cùng nhau phát lực.
"Mở!!"
Nhãn thần thanh niên giống như dã thú trong đêm tối, lóe lên ánh sáng mạnh mẽ mà nguy hiểm, hét lớn một tiếng.
Rầm một tiếng, tựa như có thứ gì đó vỡ ra, cửa phòng bị đẩy ra.
Một cơn gió mạnh lập tức ùa vào, thổi ngược vào trong phòng, suýt chút nữa thổi tắt ánh nến trên bàn.
...
...
"Sương mù đến rồi!"
Hải Tước, Ngưu Đầu Nhân và Linh Lục đều nhìn chằm chằm vào sương mù đang dần trở nên "chân thực" trước mắt, những sương mù này đã thẩm thấu đến tầng thứ tư Khư Giới, che khuất cả tầm nhìn của bọn họ.
Sương mù bao quanh huyết trì, dưới làn sương mù, tầm mắt của bọn họ bị cản trở, tầm nhìn cực thấp.
Cảnh tượng dị thường này khiến bọn họ cảnh giác.
Bỗng nhiên, sương mù cuộn trào.
Sương mù đang tụ tập về một nơi nào đó.
Tốc độ tụ tập càng lúc càng nhanh, xung quanh tựa như đang tạo ra gió.
Gió mạnh cuốn sương mù về một chỗ, một điểm trung tâm.
Thấy cảnh này, Ngưu Đầu Nhân tựa như nghĩ ra điều gì, con ngươi hơi co lại, kinh hãi nói: "Sao có thể chứ?!"
"Sao vậy?" Linh Lục ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
"Ta từng thấy một quân vương đản sinh..." Sắc mặt Ngưu Đầu Nhân có chút khó coi, hắn nghĩ đến một phỏng đoán không hay nào đó, chẳng lẽ...
Hải Tước nghe Ngưu Đầu Nhân nói, nhãn thần có chút biến hóa, thần sắc trở nên vô cùng ngưng trọng.
Lúc này, nàng đã ý thức được chuyện sắp xảy ra.
Trước mắt bọn họ, sương mù tụ tập ngày càng nhiều, càng lúc càng nhanh, khi sương mù tụ tập đến một mức độ nhất định, biến thành màu xám rồi tụ họp thành màu đen, mãi đến khi sương mù màu đen ngưng kết thành một quả cầu.
Đó là một hình cầu khổng lồ.
Đường kính chừng ba bốn mét.
Sương mù xung quanh không ngừng tụ về, từng sợi từng sợi như tơ nhện mỏng manh quấn quanh hình cầu, sương mù xung quanh sắp tiêu tán hết, còn bên trong hình cầu trước mắt, lại ẩn ẩn tản ra một luồng khí tức nồng đậm.
Cỗ này khí tức không hề che giấu, không hề che giấu, cứ như vậy phát ra, mang theo uy áp kinh khủng cùng một loại khí tức tà ác nào đó.
Tựa như một con ác thú dữ tợn, đang thai nghén và thức tỉnh.
Ngưu Đầu Nhân kinh ngạc nhìn hình cầu trước mắt, đột nhiên ánh mắt thay đổi, lộ vẻ dữ tợn, tựa hồ muốn động thủ, đánh tan hình cầu này.
Nhưng thân thể hắn vừa động, liền phát hiện huyết dịch trong huyết trì bỗng nhiên như xúc tu quấn lấy thân thể hắn, trói chặt hắn trong ao.
Ngưu Đầu Nhân kinh sợ nhìn Hải Tước, nói: "Ngươi làm gì?!"
"Không tái phạm sai." Ánh mắt Hải Tước vẫn nhìn chằm chằm hình cầu, ngữ khí cũng không còn nhu hòa như trước, trở nên đặc biệt lạnh lẽo.
Thái độ này Ngưu Đầu Nhân chưa từng thấy, cho dù lúc trước hắn hàng phục hai mẹ con, phản ứng của đối phương cũng bình thản, thậm chí giữa bọn họ cũng không có đại chiến kịch liệt nào.
Nhưng giờ khắc này, từ trên người Hải Tước, nó lại cảm nhận được sự kiên quyết chưa từng có.
Sự kiên quyết này, thậm chí lộ ra một loại... sợ hãi?
Ngưu Đầu Nhân kinh sợ nói: "Ngươi biết thứ này là cái gì không? Gia hỏa kia rất có thể Niết Bàn, biến thành quân vương! Một khi hắn phục sinh, chúng ta đều không có thời gian tốt đẹp, đều sẽ bị hắn khống chế!"
Linh Lục lúc này mới hiểu, kinh ngạc nói: "Đại ca ca muốn sống lại? Hắn muốn biến thành quân vương rồi?"
Trong mắt nàng ngoài sự kinh ngạc, còn có vài phần vui mừng, nói như vậy, đại ca ca chẳng phải càng xứng đôi với mẹ sao?
Lúc trước Hứa Thâm chỉ là nhị thái, trong lòng nàng còn có chút coi thường, cảm thấy mẹ mình lấy Hứa Thâm, dù sao cha như vậy... bắt đầu ăn cảm giác cũng không tốt a.
Nhưng bây giờ Hứa Thâm muốn biến thành quân vương.
Thật là tuyệt phối với mẹ!
Trong đáy mắt nàng lại có chút hoan hỉ.
Ngưu Đầu Nhân thấy phản ứng của Linh Lục, giận không chỗ phát tiết, con gái này rốt cuộc không phải mình sinh ra, cánh tay cứ ngoẹo ra ngoài!
"Ta biết."
Giọng Hải Tước trong sự lạnh lùng lại lộ ra tỉnh táo, nói: "Nhưng ngươi không ngăn được hắn, đừng có ý định làm chuyện ngu xuẩn, ngươi sẽ thật sự hại chết chính mình, cũng sẽ liên lụy chúng ta."
Ngưu Đầu Nhân giận dữ nói: "Bây giờ động thủ còn kịp, hắn thành quân vương, bây giờ là thời kỳ yếu ớt nhất, giống như đứa trẻ trong cuống rốn, bây giờ giết chết hắn là dễ nhất!"
"Mà lại lần này giết chết, hắn rốt cuộc không thể sống lại!"
Huyết dịch trong huyết trì vẫn quấn chặt lấy Ngưu Đầu Nhân, hiển nhiên lời nói của nó không hề lay chuyển được Hải Tước.
Ánh mắt Hải Tước hờ hững, nói: "Nhưng ngươi không phá hủy được, đừng làm chuyện ngu xuẩn, ngươi cho rằng kẻ áp chế ngươi, thật sự là hắn sao?"
Ngưu Đầu Nhân ngẩn người, giật mình nói: "Ý ngươi là gì?"
Hải Tước không nói gì, nhưng lại có một giọng nói đáp lại Ngưu Đầu Nhân: "Ngươi quả nhiên hiểu biết rất nhiều, Hải Tước."
Thanh âm này lạnh lùng, lạnh nhạt, bình tĩnh, còn có một loại cảm giác vô tình, tuyệt đối nhìn xuống uy nghiêm, mang theo sự thong dong...
Bạn cần đăng nhập để bình luận