Vĩnh Dạ Thần Hành

Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 141: Khó xử (length: 12835)

"Cám ơn."
Tô Sương thấy Hứa Thâm đến, trên mặt thêm vài phần tươi tỉnh, cười nhẹ nhàng nói: "Cũng chúc mừng ngươi thăng chức, trở thành đội trưởng, với điều kiện của ngươi, tương lai vào nội thành hẳn là dễ như trở bàn tay, không như ta gian nan thế này..."
"Thật ra Để thành cũng không tệ." Hứa Thâm uyển chuyển nói.
"Đúng đấy, ngươi ở đây còn có thể thường xuyên đến thăm chúng ta." Mặc Tiểu Tiểu nói: "Ta cũng chẳng thèm đi nội thành, đám gia hỏa đó vênh váo đắc ý, có gì tốt chứ?"
Tô Sương thầm than, đáng tiếc nàng ở đây quen nhiều người quá, nơi này còn lưu lại quá nhiều thống khổ và ký ức không thể chịu đựng.
Huống chi, người luôn muốn lên cao, nội thành như thánh địa, là nơi ai nấy đều khao khát từ nhỏ.
"Dung Dung xin nhờ các ngươi." Tô Sương đổi chủ đề, mỉm cười nói.
"Ừm, ta sẽ để ý." Hứa Thâm gật đầu, đây là con gái của Chu đội, cũng là nỗi nhớ duy nhất của Chu đội.
"Ngươi định khi nào đi nội thành?" Mặc Tiểu Tiểu thấy không khuyên được, nhíu mày nói.
Nghe đến nội thành, Tô Sương không nén được nụ cười trên mặt, nói: "Đã làm xong thủ tục, hai ngày nữa sẽ đi."
"Nhanh tay thật đấy, hưu thêm cả vào nội thành, một lần móc nhiều tiền thế, ngươi cũng biết tích góp đấy." Mặc Tiểu Tiểu hừ nhẹ nói.
Hứa Thâm nhìn Tô Sương, nói: "Đi nội thành có chỗ ở không, tiền còn đủ không, chỗ ta có chút."
"Đủ."
Hốc mắt Tô Sương bỗng hơi đỏ lên, nói với Hứa Thâm: "Ngươi đã cứu ta một lần rồi, ta còn chưa báo đáp ngươi đây, không thể làm phiền các ngươi thêm."
"Đều là đồng đội cả, nói mấy lời này làm gì, giúp nhau là nên." Hứa Thâm nói ngay.
Tô Sương nghĩ đến Tào Phi, ánh mắt hơi ảm đạm, cho dù là đồng đội, cũng có kẻ đâm sau lưng, không phải ai cũng đơn thuần như Hứa Thâm.
"Ngươi còn trẻ, sau này làm việc nên lưu thêm một con mắt, có một số người xấu còn hơn ngươi tưởng tượng." Tô Sương nhìn kỹ Hứa Thâm nhắc nhở, hy vọng Hứa Thâm đừng dễ bị người khác lừa gạt.
"Ừm..."
Hứa Thâm gật đầu.
Mấy người lại hàn huyên dặn dò vài câu, Tô Sương liền chuẩn bị rời đi.
"Tô tỷ tỷ, tỷ muốn đi đâu?"
Một bóng người từ bên trong chạy ra, chính là Chu Dung Dung.
Tô Sương quay đầu thấy nàng, ánh mắt lần nữa dịu lại, ngồi xổm xuống ôm nàng, nói: "Dung Dung, sau này tỷ không có ở đây, phải nghe lời Hứa ca ca và Mặc tỷ tỷ, biết chưa?"
"Vì sao tỷ không ở đây?" Dung Dung nghi hoặc nhìn nàng, tủi thân nói: "Là Dung Dung làm sai chỗ nào sao?"
"Không liên quan đến Dung Dung, Dung Dung ngoan, sao lại làm sai chứ." Tô Sương kìm nén chua xót vội nói.
"Vậy Tô tỷ tỷ đừng đi có được không? Cha cha trước đó cũng muốn đi, kết quả không trở về nữa." Hốc mắt Dung Dung rớt nước mắt như ngọc trai, nói khóc là khóc.
Tô Sương có chút khó mở miệng, lại không nói ra lời, tình huống của nàng và Chu Dã tuy khác nhau, nhưng đối với Dung Dung hoàn toàn giống nhau.
Một khi đến nội thành, nàng biết rõ cơ bản sẽ không quay lại.
"Dung Dung phải ngoan đây..." Tô Sương ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Dỗ dành hồi lâu, nói dối qua chuyện cho Dung Dung nghe, Tô Sương nhìn nhau với Hứa Thâm và Mặc Tiểu Tiểu, tất cả ngôn ngữ đều trong ánh mắt, nàng quay người rời đi.
Hứa Thâm và Mặc Tiểu Tiểu đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Tô Sương đi xa, cảm giác người quen trong ván cờ này, lại mất đi một người.
Nhân sinh cô đơn, có lẽ chính là người quen dần dần biến mất, bên cạnh chỉ còn lại khuôn mặt xa lạ.
"Dung Dung cứ để lại ở đội 17, nhờ Tiểu Mẫn để ý đến nó, lát nữa ta lại mời bảo mẫu thân tín về chăm sóc, lắp thêm camera trong phòng, tránh để bảo mẫu lén lút ức hiếp Dung Dung." Hứa Thâm nói với Mặc Tiểu Tiểu.
Mặc Tiểu Tiểu lầm bầm: "Chuyện ngươi nói chuyển ta qua đội 1 đó, vẫn chưa có kết quả hả?"
"Ta ở đội 1 không được bao lâu, chắc phải đợi thêm một thời gian mới đi, đến lúc đó không thể để ý đến ngươi được." Hứa Thâm nói với Mặc Tiểu Tiểu, đây cũng là điều hắn lo, dù sao hắn sớm muộn cũng sẽ rời khỏi Cục Khư bí, trả xong nợ ân tình của cục trưởng là đi, đến lúc đó chuyển Mặc Tiểu Tiểu qua đội 1, lại hại cô ấy.
Với bản lĩnh của cô ấy, ở đội thứ hai còn an toàn hơn.
"Ngươi cũng muốn đi?" Mặc Tiểu Tiểu nhíu mày, "Cũng muốn nghỉ hưu về nội thành hả?"
Mắt cô nàng đảo, suy tư có phải mình cũng nên nhân cơ hội xin về nhà?
"Chỉ là nghỉ hưu thôi, không đi nội thành." Hứa Thâm lắc đầu.
Tâm tư Mặc Tiểu Tiểu lập tức đứt đoạn, ờ một tiếng nói: "Thôi được rồi, khi nào rảnh ta lại đi tìm ngươi."
"Ừ."
Giao Dung Dung cho Mặc Tiểu Tiểu xong, Hứa Thâm lái xe rời đi.
...
...
Tô Sương rời Cục Khư bí xong, có cảm giác cô đơn dũng cảm, nhưng đồng thời cũng có cảm giác toàn thân nhẹ nhõm thoải mái, thứ đồ nặng trĩu như áo giáp đè nặng trên người, bây giờ hoàn toàn rũ bỏ.
Không cần chém Khư nữa, không cần tấn công tuyến đầu, sau này chỉ cần tích góp tiền làm chút chuyện kinh doanh, sống yên ổn qua ngày là được.
Uống chút cà phê, trồng ít hoa cỏ, phơi nắng mặt trời, nghe nói ánh nắng nội thành đẹp hơn so với Để thành, vì ở nội thành sương mù không có nhiều và nặng thế này.
Tô Sương đứng bên lề đường, suy nghĩ đã bay đến tương lai.
Rất nhanh đón được xe taxi, ngồi vào trong xe, nàng quay đầu liếc nhìn tấm biển Cục Khư bí, ánh mắt thoáng có chút chua xót.
Hứa Thâm, Mặc Tiểu Tiểu, Dung Dung, Chu đội... cũng tạm biệt.
Nếu như Hứa Thâm và bé nhỏ có số phận cùng vào nội thành thì tốt, có lẽ còn có thể gặp lại... Nàng âm thầm nghĩ, trong lòng vẫn có chút chờ mong.
Nàng đã đoán được Mặc Tiểu Tiểu có bối cảnh không nhỏ, còn Hứa Thâm, bây giờ là nhân vật được ưu ái trong cục, cũng là hình thái thứ hai, địa vị phi phàm, tương lai vào nội thành dễ như trở bàn tay, bọn họ sớm muộn gì cũng chán ghét Để thành, mà vào nội thành thôi... Dù sao người thường thích ở chỗ cao mà.
Tô Sương vừa nghĩ ngợi, cảnh vật ngoài cửa sổ xe đã lùi dần.
Tạm biệt... Trong lòng nàng yên lặng nói lời tạm biệt.
Vào nội thành, Tô Sương trở về phòng, nàng liếc đồng hồ, liền liên lạc với công ty môi giới phòng ốc mà trước đó đã liên hệ và người đến thu mua đồ đạc trong nhà.
Rất nhanh, người của hai bên cũng lần lượt đến.
"Ừm, đều ở đây cả, giá cả đã bàn xong với quản lý, không sai, cây dương cầm này cũng thế, pho tượng này cẩn thận chút, đây là tác phẩm của La đại sư trước kia, cái này nữa, máy pha cà phê này cũng vậy..."
Tô Sương ăn mặc đẹp đẽ, đứng bên cạnh chỉ huy.
Sau khi nàng nộp đơn xin nghỉ hưu, kiếm Trảm Khư và quân phục cũng đều trả về cục, cái này là tài sản của cục.
Rất nhanh, đồ đạc trong nhà đều được chuyển đi hết.
"Cái hộp này không phải..." Tô Sương vội đón lấy chiếc hộp gỗ nâu trong tay một người công nhân, khi đẩy tủ quần áo ra nó lộ cái hộp này, nàng có chút quên mất nó rồi.
Mở khe hộp nhìn một lượt, xác nhận đồ bên trong vẫn còn, ánh mắt nàng phức tạp, lấy mấy tấm ảnh cũ kỹ bên trong ra.
Trong ảnh là cảnh cả gia đình hạnh phúc, trong đó có cô bé con có gương mặt giống nàng đến bảy tám phần, tóc tết đuôi ngựa.
Tô Sương thu ảnh lại, đậy hộp lại lần nữa, sau đó tìm một tờ giấy, đặt ở bệ cửa sổ rồi viết một đoạn chữ, nhét vào trong hộp.
Khi công nhân đều đã đi hết, nhân viên môi giới bất động sản cũng đến.
Thương vụ là khu biệt thự cao cấp, nhân viên môi giới bất động sản đến không ít, Tô Sương tiếp họ đi một vòng, môi giới muốn tìm cách gây khó dễ ép giá, nhưng bị Tô Sương lạnh lùng bác bỏ, tất cả đều hoàn thành theo thỏa thuận ban đầu.
Trước đây khi mua căn phòng này, ngoài để ở, Tô Sương còn có ý đầu tư, bây giờ bán lại, vẫn có chút lời, số tiền này cũng chính là tiền vốn để nàng sống yên ổn khi đến nội thành.
Khi mọi thứ đã giải quyết xong xuôi, Tô Sương đi đến vườn trong nhà, nhìn ra xa một hồi rồi dứt khoát rời đi.
Nàng đến bưu điện gần nhà, đóng gói chiếc hộp đang cầm, ghi một địa chỉ và tên Hứa Thâm.
"Mong là ngươi sẽ không dùng đến những thứ này..." Ánh mắt Tô Sương khẽ rung động, cuối cùng vẫn dũng cảm lựa chọn giao phần đồ này ra.
Trong đó cất giữ những ký ức không thể chịu nổi của nàng, có lẽ sẽ làm Hứa Thâm ý thức được điều gì đó, nhưng ân tình năm xưa, nàng muốn báo đáp.
Hứa Thâm còn trẻ... Tuy hắn bây giờ ở vị trí cao, nhưng tương lai có lẽ sẽ dùng đến, dù sao khi đã bước vào giới đó, kiểu gì cũng sẽ chạm vào... Tô Sương âm thầm suy nghĩ.
Làm xong những chuyện này, Tô Sương nhìn đường đi, dù vẫn là con đường năm xưa, nhưng nàng lại cảm thấy trống trải, bản thân cũng không hề lo lắng.
Hai ngày sau, Tô Sương đúng hẹn đến trang viên nào đó trong khu thị chính.
Trang viên này vô cùng khí thế, rộng lớn.
Trong trang viên có không ít người làm vườn đang tỉa hoa, còn có người hầu với vẻ vội vã đi lại trong đó.
Tuy ở Để thành, nhưng nơi đây là khu nhà giàu, những người quyền thế ở Để thành, cuộc sống cũng không thua kém nội thành là bao.
Lấy thư mời, Tô Sương được một người hầu dẫn đường, đi qua vườn hoa đến phòng khách ở trang viên.
"Lão gia lập tức tới ngay, xin cô chờ một lát, cô muốn uống cà phê không?" Người hầu vô cùng cung kính.
"Không cần." Tô Sương nói, trên người nàng đeo ba lô, ăn mặc đẹp đẽ, những bộ đồ cũ kỹ đều đã vứt đi, bây giờ một thân một mình, chỉ chứa đầy ý chí đi nội thành.
Người hầu nghe vậy liền cung kính lui ra.
Chờ đợi hơn một canh giờ, Tô Sương vừa đi vừa về đứng ngồi, phòng tiếp khách trang trí đến vàng son lộng lẫy, rất nhiều đồ vật với nhãn lực của Tô Sương, liếc mắt liền nhìn ra cực kỳ quý báu.
Kiểu hào phú này, hẳn là sẽ không nuốt lời chứ?
Rốt cuộc, Tô Sương nghe được phía ngoài tiếng bước chân.
Nàng lập tức an tĩnh đứng tại một chỗ tượng trước, duy trì tư thái thưởng thức, có vẻ cực kỳ an bình, không có chút nào không kiên nhẫn cùng vội vàng xao động.
"Đợi lâu rồi."
Một tiếng cười truyền đến, Tô Sương nhìn thấy một người dáng vóc chắc nịch trung niên nhân đi đến, dáng người mập mạp, mặc đồ mặc ở nhà bằng lụa tơ tằm và dép lê, cách ăn mặc tùy ý, toàn thân toát ra mùi tiền bạc.
"Hàn tổng."
Tô Sương nhìn thấy đối phương, vội vàng cúi đầu chào hỏi.
"Ha ha, con ngựa kia trông được không?" Trung niên nhân cười nói.
Trước mặt Tô Sương là một con ngựa phi màu, rất có hơi thở nghệ thuật, nàng nhìn qua rồi thu hồi ánh mắt nói: "Hàn tổng có gu."
"Hôm nay tới tìm ta là?" Trung niên nhân cười nhẹ nhàng nhìn nàng, trên dưới dò xét.
Sắc mặt Tô Sương biến hóa, vội vàng nói: "Hàn tổng, lần trước nói với ngài về chuyện nội thành..."
"A nha." Trung niên nhân lập tức nghĩ tới, vỗ đầu một cái nói: "Ta nhớ giấy thông hành đã đưa cho ngươi rồi đúng không?"
"Ừm." Tô Sương vội vàng gật đầu: "Nhưng vẫn chưa có con dấu."
Trung niên nhân trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Ngươi gấp gáp đi nội thành vậy à, ngươi mà đi, ta về sau tìm ai đây?"
Sắc mặt Tô Sương biến đổi, gượng cười nói: "Hàn tổng bên cạnh mỹ nhân vây quanh, tự nhiên không thiếu ta."
"Nhưng ngươi rất đặc biệt đấy." Trung niên nhân cười cười: "Vừa hay, hôm nay còn sớm, ta còn chưa ăn cơm, ngươi cũng tới ăn chút đi?"
Tô Sương uyển chuyển nói: "Đa tạ Hàn tổng, ta ăn rồi."
"Ăn rồi?"
Trung niên nhân ngồi xuống ghế sofa, hai chân dang ra, cười nói: "Chỗ này cũng ăn rồi à?"
"Hàn tổng..."
"Tới đi, ngươi cũng sắp đi rồi, cuối cùng cho ta thỏa mãn một lần, quay đầu lại liền cho ngươi con dấu, về sau ngươi đi nội thành, ta coi như không còn được gặp lại."
Sắc mặt Tô Sương khó coi, đứng tại chỗ.
"Sao vậy?"
Nụ cười trên mặt trung niên nhân thu lại, lập tức mang vẻ lạnh lùng.
Tô Sương do dự nói: "Hàn tổng, ta lần trước đã nộp tiền, ngài nói điều kiện ta đều đã đáp ứng, ngài cũng đã hứa với ta..."
"Cũng đã làm qua nhiều lần như vậy rồi, còn để ý lần này à?" Ánh mắt trung niên nhân lạnh lùng, nói: "Ta đếm ba tiếng, tự ngươi liệu mà làm."
"Ba."
"Hai."
Ánh mắt Tô Sương một hồi giằng xé, cuối cùng vẫn đặt ba lô xuống, chậm rãi bước tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận