Vĩnh Dạ Thần Hành

Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 285: Phế xương cốt chi vương linh hồn tái sinh (length: 15389)

"Vậy ngươi cần ta làm những gì?" Ngưu Đầu Nhân đảo mắt, dò hỏi.
Hứa Thâm có chút bất ngờ.
Cái Khư này vậy mà không ngốc.
Không hổ là Khư cấp A, nhìn như điên cuồng khát máu, nhưng lại tâm tư tinh tế.
"Đơn giản, giúp ta giải quyết một chút xương khó gặm." Hứa Thâm mỉm cười nói: "Có khả năng sẽ phải đấu sức với quân vương, thế nào?"
Ngưu Đầu Nhân nghe vậy nhếch miệng cười: "Quân vương cũng chỉ là bữa tối lớn hơn chút thôi, không thành vấn đề, có thêm ba người bên cạnh ngươi phối hợp, thì quân vương cũng được."
Nó liếm môi, "Mà lại đã lâu không được ăn quân vương..."
Hứa Thâm nhíu mày, "Ngươi từng ăn rồi à?"
"Chuyện đó đã từ rất lâu rồi..." Ngưu Đầu Nhân cười nói, như thể đang nhớ lại một khoảng thời gian tươi đẹp nào đó.
Hứa Thâm hỏi: "Vì sao ngươi lại bị trấn áp ở đây?"
"Ngươi nghi ta ăn quân vương nên mới bị trấn áp à?"
Ngưu Đầu Nhân nhìn thấu ý nghĩ của Hứa Thâm, nói: "Nhưng hai việc đó không liên quan, ta chỉ là xui xẻo, đang yên đang lành ở nhà thì bị người đánh vào, bọn chúng còn tùy tiện phá thức ăn của ta, lãng phí nguyên liệu nấu ăn, thật đáng hổ thẹn!"
Nó nói đến có chút tức giận.
Hứa Thâm có thể tưởng tượng được nguyên liệu nấu ăn mà nó nói là thứ gì, thậm chí bao gồm cả cái gọi là nhà của nó.
Đoán chừng nó coi một vùng nào đó như bãi săn của mình.
"Ngươi nói xem, chuyện này còn có thiên lý sao? Ngay trong nhà mình mà cũng bị người ức hiếp!" Ngưu Đầu Nhân lại kể khổ với Hứa Thâm, thậm chí muốn đòi một lời giải thích công bằng.
Hứa Thâm bình tĩnh nói: "Chỉ có thể nói nhà của ngươi làm quá lớn, quá hào nhoáng thôi."
"Nhà lớn thì sao, đó là do bản lĩnh của ta xây dựng!" Ngưu Đầu Nhân tỏ vẻ không phục.
"Không được gì, chính là khiến người khác căm ghét mà thôi, phải học cách khiêm tốn." Hứa Thâm nói.
"Khiêm tốn?" Ngưu Đầu Nhân lộ vẻ coi thường: "Có một kẻ khiêm tốn, như thường bị đuổi theo, còn bị xé xác trực tiếp, kẻ đáng thương đó đến cơ hội hưởng thụ cũng không có, hừ, bọn chúng cũng muốn đối xử với ta như vậy, nhưng sao ta dễ chết như vậy chứ."
Hứa Thâm có chút nhíu mày, thở dài: "Cuộc sống thật gian nan."
"Đúng vậy."
Ngưu Đầu Nhân thấy Hứa Thâm nói vậy, cũng tỏ vẻ cảm thông sâu sắc.
Người không biết nghe thấy cuộc trò chuyện này, còn tưởng là chuyện gì to tát khiến người ta bất bình lắm.
"Thả nó ra đi."
Hứa Thâm nói với Hải Tước: "Có cách nào khống chế nó không?"
Ngưu Đầu Nhân vội nói: "Này này, không phải vừa mới thỏa thuận rồi sao, sao lại muốn khống chế ta?"
"Không phải ta sợ ngươi bội ước sao." Hứa Thâm nói: "Ta cũng là người khổ, không chịu được dày vò."
Ngưu Đầu Nhân trừng mắt, cái tiểu quỷ này thật xảo quyệt!
"Có thể khống chế, lấy lõi của nó ra một viên là được." Trong máu loãng, giọng nói nhẹ nhàng của Hải Tước vọng đến.
Ngưu Đầu Nhân nhìn thấy dáng vẻ của Hải Tước, đôi mắt sáng lên: "Đẹp thật!"
Khư cũng có thẩm mỹ ư?
Hứa Thâm kinh ngạc, nhìn Hải Tước, bỏ qua phần thân thể ngưng tụ từ máu loãng, chỉ xét riêng gương mặt thì quả thực là một mỹ nữ tuyệt thế, lại còn mang vẻ đẹp dịu dàng, thục nữ.
Với những chàng trai mới lớn, lực sát thương quả thực quá chí mạng.
Đẹp như vậy, chắc chắn cũng rất ngon... Trong mắt Ngưu Đầu Nhân thoáng qua một tia tham lam, muốn thưởng thức.
"Ngươi thích mẹ ta sao?" Linh Lục nghe được Ngưu Đầu Nhân nói vậy, giọng trong trẻo như chuông bạc cất lời.
Như một đứa trẻ ngây thơ vô tội.
Ngưu Đầu Nhân cười nói: "Đương nhiên là thích."
"Vậy ngươi làm cha ta đi." Linh Lục cười hì hì nói.
Ngưu Đầu Nhân cười: "Được thôi, chỉ cần mẹ ngươi đồng ý."
Linh Lục ngẩng đầu nhìn về phía mẹ, Hải Tước cảm nhận được ánh mắt của con gái, có chút bất đắc dĩ cúi đầu nhìn nàng, cuối cùng dưới ánh mắt chờ mong của Linh Lục, chỉ có thể khẽ gật đầu, biểu thị đồng ý.
Hứa Thâm vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong đầu lại đang trao đổi với Hải Tước: "Tạm thời đừng ăn nó, ta vẫn còn dùng được."
"Yên tâm, chúng ta sẽ sống chung với nhau." Hải Tước trả lời, tuy không thấy vẻ mặt nhưng Hứa Thâm dường như cảm nhận được đối phương đang mỉm cười khi nói những lời này.
Hứa Thâm an tâm trở lại.
Ba ba Linh Lục... Chắc chắn không có kết cục tốt đẹp.
Giống như ca ca Hắc Tuyết vậy.
Cũng may, ta chỉ là bạn bè của chúng...
Lúc này, Hải Tước đã ra tay, máu tươi từ mặt đất cuộn trào, dần hình thành một cơn sóng lớn màu máu, hướng về bia Trấn Khư lan tới.
Tấm bia này xuyên qua Khư Giới, dù là ở tầng sâu Khư Giới cũng có thể nhìn thấy.
Mà bức tường cao sau tấm bia, cũng sừng sững ở tầng sâu Khư Giới, xuyên qua Khư Giới và hiện thực.
"Hiến ra lõi của ngươi, giao cho ta." Hải Tước nhẹ nói.
Ngưu Đầu Nhân nghe vậy nhưng không hề phản kháng, cười nói: "Không thành vấn đề."
Máu tươi bao phủ nửa phần dưới bia Trấn Khư, khi chạm vào thân bia đột nhiên sôi trào lên, sủi bọt máu, liên tục vỡ tan rồi lại sinh ra, dưới sự cọ rửa liên tục của máu tươi Hải Tước, máu loãng dần thẩm thấu xuống dưới bia.
Sau đó men theo thân trâu bò chạy đến một bên, theo thân thể nó thấm vào, đi vào nơi trọng yếu trong cơ thể nó.
Hải Tước có thể cảm nhận được, bên trong Ngưu Đầu Nhân có hai nơi hạch tâm, ngưng tụ máu huyết toàn thân, tương đương với hai quả tim.
Lúc này một trong hai viên hạch tâm đang bị máu tươi mà nàng thả ra quấn lấy, dần dần đồng hóa.
Rất nhanh, dòng máu tươi này túm bộ phận máu và tổ chức đó ra, đồng hóa thành máu loãng, theo lộ tuyến lưu thông của máu mà chảy về bên ngoài bia Trấn Khư.
Cuối cùng thuận dòng chảy trở về tay Hải Tước.
Máu loãng rút đi, phần máu và tổ chức kia một lần nữa phục hồi như cũ, rõ ràng là một viên thịt tròn vo đầy lông.
Hải Tước đưa viên thịt tròn này cho Hứa Thâm, ánh mắt lộ vẻ thăm dò, ngươi muốn ăn sao?
Hứa Thâm liếc nhìn, khẽ lắc đầu.
Trực giác cho hắn biết, thứ này không ngon.
Mà có ăn vào cũng không tiêu hóa được.
Hải Tước thấy vậy nhẹ nắm tay, viên thịt tròn lập tức hóa thành máu tươi, thấm vào trong lòng bàn tay nàng.
"Bây giờ có thể thả ta ra chưa?" Ngưu Đầu Nhân hỏi.
Hải Tước thấy Hứa Thâm không trả lời liền vung tay, từ trong máu tươi ngưng tụ ra từng cây trường mâu, những cây mâu này tụ tập lại, đột nhiên hóa thành một cây huyết mâu dài hơn mười mét, lấy hồ máu trên mặt đất làm cung, nhắm vào hướng bia Trấn Khư.
Vút!
Trong nháy mắt bắn mạnh ra.
Ầm một tiếng, trường mâu ngưng tụ bằng máu tươi đụng thẳng vào bia Trấn Khư, vừa vặn bắn vào một chỗ trên thân bia.
Tiếng nổ lớn vang lên, bia Trấn Khư rạn nứt ra.
Theo vết nứt kéo dài, Ngưu Đầu Nhân gầm lên dưới bia, đột nhiên từ dưới đất đứng dậy, đẩy bia Trấn Khư ra, đứng thẳng hiên ngang.
Phía trên là đầu trâu, nửa thân dưới lại giống bọ cạp, sau lưng còn có hai cánh tay dài đầy lông đen to lớn.
Nó gầm lên một tiếng, nhanh chóng bò ra ngoài.
"Cuối cùng cũng thoát khỏi cái nơi quỷ quái này!"
Ngưu Đầu Nhân ngửa mặt lên trời thét dài, phát ra tiếng hét thống khoái.
Hứa Thâm hỏi: "Lúc trước có một người phụ nữ ngồi trên tấm bia của ngươi trò chuyện với ngươi, đâu rồi?"
Ngưu Đầu Nhân nhìn Hứa Thâm, đôi mắt có chút bất an, mang theo chút ý cười mờ ám: "Ngươi nói là lão bằng hữu của ta sao? Ngươi thấy cô ta khi nào vậy, thế mà không bị chúng ta phát giác ra."
"Người đâu?" Hứa Thâm khẽ nhíu mày, hỏi lại lần nữa.
Ngưu Đầu Nhân cười phối hợp: "Cô ta đi rồi, ra ngoài tìm cách thoát khỏi nơi này, cũng không biết đã tìm được chưa, dù có tìm được cũng không quay lại nữa..."
"Thoát khỏi nơi này?"
Hứa Thâm nhíu mày: "Thoát khỏi tòa thành này sao?"
"Đương nhiên không phải..." Ngưu Đầu Nhân nhìn xuống Hứa Thâm: "Ta nói thoát ly là thoát ly khỏi thế giới sương mù bao phủ Khư này."
"Vậy làm sao để thoát ly?" Hứa Thâm hỏi.
"Ta làm sao biết, có lẽ đi đến tận cùng của thế giới, liền có thể thấy một thế giới rộng lớn hơn, cô ta nói như vậy." Ngưu Đầu Nhân tỏ vẻ như thể ngươi hỏi ta sao ta biết.
Hứa Thâm lập tức nhớ đến một số tin đồn nghe được trong Linh Bí hội về thế giới ngoài tường, bao gồm cả những mảnh thủy tinh linh bí, cũng tản mát khắp nơi, có một số rơi ở ngoài tường, còn có cả quân vương muốn vẽ bản đồ bên ngoài tường nhưng rồi cũng đi biệt tăm.
Thế giới bên ngoài tường rốt cuộc thế nào?
Trong đầu Hứa Thâm chợt hiện ra bức tường trắng.
Là ngoài viện sao?
Không.
Hứa Thâm lắc đầu, kiềm chế loại ý nghĩ viển vông này.
Có lẽ sẽ có một bầu trời rộng lớn hơn chăng... Hứa Thâm hơi ngẩng đầu nhìn bức tường sau lưng Ngưu Đầu Nhân, nhưng rất nhanh lại thu ánh mắt lại, cái thế giới kia không thuộc về hắn, ít nhất hiện giờ hắn còn chưa có tư cách theo đuổi những thứ đó.
Trước tiên phải sống sót trong tường đã rồi nói sau.
"Sao ngươi không nhờ bằng hữu giúp mình?" Hắc Tuyết liếc nhìn Ngưu Đầu Nhân, lạnh lùng nói.
Ngưu Đầu Nhân liếc nhìn nàng, nhếch miệng cười: "Ngươi đoán xem?"
"Người ta căn bản không coi ngươi là bạn bè." Hắc Tuyết nói.
Ngưu Đầu Nhân cười lắc đầu, chậm rãi tiến về phía Hứa Thâm, mỉm cười nói: "Đương nhiên là vì... cô ta sợ hãi thôi."
Khi nói chuyện, cơ thể nó bắt đầu bành trướng, trong cơ thể xuất hiện những lỗ thủng màu đen, trông như mắt, nhưng nhìn kỹ lại thì rõ ràng là những viên thịt tròn lông lá.
Viên thịt này giống hệt viên thịt mà Hải Tước cướp được lúc trước.
Hải Tước hơi nhíu mày.
Hắc Tuyết ngây người, ánh mắt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại giống như cười mà không cười, thậm chí còn mang theo chút hưng phấn.
"Ba ba... muốn đến Chiếu cố các ngươi nha..."
Thân thể Ngưu Đầu Nhân kêu răng rắc, thể tích lớn hơn so với lúc trước, như con bọ cạp có chân nhọn hoắt giẫm đạp lên vũng máu loãng, tiến gần về phía Hải Tước và Hứa Thâm.
Xung quanh ánh sáng vặn vẹo, từ người Ngưu Đầu Nhân tỏa ra áp lực kinh khủng.
"Ba ba, ngươi lại muốn bắt nạt mụ mụ sao?"
Giọng nói trong trẻo của Linh Lục vang lên.
Nàng đứng trong vũng máu, ngẩng đầu lên, toàn thân tỏa ra sức mạnh vặn vẹo quỷ dị, không khí, nước, tất cả vật chất xung quanh nàng đều bị tịnh hóa.
Tịnh hóa có thể loại bỏ tạp chất, ngưng luyện ra tinh hoa.
Cũng có thể… Tịnh hóa sinh mệnh lực, xóa bỏ hết thảy những tăng cường dị thường.
Không gian xung quanh nàng xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, Khư Giới trở nên vặn vẹo, trong những vết nứt vặn vẹo ấy ẩn hiện mùi đáng sợ, Hứa Thâm ngửi được cũng cảm thấy hơi rung động, mùi vị ấy tựa như… mùi trên người Mai Phù.
Nhưng đã nhạt đi rất nhiều.
Khi vũng máu quấn lấy, thân thể đang phình to của Ngưu Đầu Nhân lập tức co lại, trở về nguyên dạng.
Nó cúi đầu, sợ hãi nhìn tiểu Bất Điểm trước mặt.
Chuyện gì xảy ra?
Sức mạnh của mình bị hạn chế rồi?
Vút!
Trong nháy mắt, nước máu dưới đất đột nhiên lao tới, cùng lúc đó, vô số sợi tóc đen quấn quanh.
Chớp mắt, toàn thân Ngưu Đầu Nhân bị trói buộc, quấn thành một cái bánh tét, bị nước máu và tóc đen bao chặt, không thể nhúc nhích.
Hốc mắt Ngưu Đầu Nhân đột nhiên đỏ lên, toàn thân hiện ra ánh sáng xanh biếc, năng lực của nó đột nhiên bộc phát, há miệng gầm thét.
Nhưng ngay lúc tiếng rống giận dữ phát ra, ánh sáng xanh biếc toàn thân chợt biến mất.
Ầm một tiếng.
Hứa Thâm cảm thấy như bị một loại xung kích và chấn động, thế giới trước mắt trống rỗng, tiếng ù kéo dài vang lên.
Ý thức của hắn lúc này có chút hoảng hốt.
Đến khi sự trống rỗng được thay thế, trong bóng tối một căn phòng lung lay hiện ra trước mắt.
"Con ơi, bịt tai lại."
Mẹ ló nửa người ra ở cửa phòng nói.
Hứa Thâm vội vàng bịt tai.
Bên ngoài.
Thân thể Hứa Thâm không hề bịt tai, mà là nhắm mắt lại.
Rống!
Ngưu Đầu Nhân lại gào thét, đòn tấn công sắc bén như dao búa nhanh chóng lao tới.
So với thân thể vạm vỡ của Ngưu Đầu Nhân, đòn tấn công và năng lực thực sự của nó lại không đến từ sức mạnh thể xác, mà là tấn công linh hồn!
Đây cũng chính là năng lực của nó, linh hồn tái sinh!
Cũng là lý do nó bị trấn áp mà không bị giết chết.
Vì không thể giết chết!
Linh hồn tái sinh vô hạn!
Điều này dẫn đến, nó có thể không chút kiêng kỵ tiêu xài sức mạnh linh hồn, dồn nó lại để hình thành xung kích linh hồn kinh khủng.
Đòn tấn công của nó cũng bổ sung thêm sức mạnh linh hồn, cho dù là chiến giáp cũng không thể ngăn cản.
Nguyên nhân Ngưu Đầu Nhân dám động thủ khi đối mặt với ba Khư cùng cấp bậc cũng là do nó quá mức vô địch.
Nhưng lúc này, sức mạnh của nó lại mất hiệu lực.
Nói chính xác là, sức mạnh dồn lại sau khi linh hồn tự bạo đã mất hiệu lực.
Dưới sự tịnh hóa của Linh Lục, sức mạnh dồn lại đã bị xóa bỏ, khiến ưu thế lớn nhất của nó không còn lại chút gì.
Nếu linh hồn tự bạo không thể dồn lại, sức mạnh của nó sẽ trực tiếp suy yếu đến mức độ Khư cấp A thông thường.
Về mặt lý thuyết, sau khi Ngưu Đầu Nhân tự bạo linh hồn vô hạn lần, đủ sức phá hủy toàn bộ thế giới, xóa bỏ tất cả sinh mệnh có linh hồn.
Nhưng trên thực tế, do thể xác bị ngăn trở, khiến số lần linh hồn tự bạo dồn lại của Ngưu Đầu Nhân có hạn, giới hạn hiện tại của nó là năm lần.
Nếu năm lần dồn lại bộc phát, tạo thành xung kích linh hồn, đủ sức khiến những đồng loại khác trọng thương, thậm chí trực tiếp đánh giết!
Điều quan trọng nhất là, đòn tấn công của nó không tính đến số lượng! Không tính đến phạm vi tấn công!
"Đây là năng lực của ngươi?"
Nhìn thấy Ngưu Đầu Nhân gào thét, Hải Tước và Hắc Tuyết có chút thay đổi trên người, cảm thấy khó chịu chút, nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được.
Xung kích linh hồn Ngưu Đầu Nhân vừa bùng nổ chỉ là sức mạnh của một lần tự bạo.
Tự nhân đôi.
Điều này chỉ có thể khiến Hắc Tuyết và Hải Tước khó chịu, như bị đấm vào bụng, muốn nôn, nhưng còn kém mới bị trọng thương.
"Đồ hỗn đản!"
Ngưu Đầu Nhân gầm thét, nhìn Linh Lục trước mặt, tất cả là do con bé này giở trò quỷ!
Nó không rảnh nói chuyện, vội vàng liên tiếp phóng thích.
Đã không thể dồn lại thì hãy tấn công liên tục nhanh chóng.
"Đứng lại!"
Hải Tước khẽ nói.
Trong nháy mắt, thân thể Ngưu Đầu Nhân đột nhiên cứng đờ, máu trong toàn thân nó trong phút chốc đông lại.
Tổ chức trong cơ thể, phàm là nơi có mao mạch máu, nơi máu chảy đều ngưng kết thành tảng băng.
Miệng Ngưu Đầu Nhân cũng không thể khép lại, nó giận dữ nhìn Hải Tước, một bóng ảnh hư ảo đứng lên trên người hắn, lao về phía Hải Tước.
Bỏ qua thể xác, trực tiếp lấy hình thái linh hồn chém giết…
Bạn cần đăng nhập để bình luận