Vĩnh Dạ Thần Hành

Vĩnh Dạ Thần Hành - Chương 289: Gặp mặt Kiến Chúa (length: 15403)

Liên tiếp ba kiếm, thêm một cước.
Lão già đã thua.
Tất cả diễn ra trong nháy mắt, chỉ vỏn vẹn khoảng ba giây.
Trung niên kia thấy vậy, mắt lộ vẻ kinh hãi, trợn tròn mắt, Khương lão thế mà thua? Lại còn thua nhanh đến vậy? !
"Lực lượng của ngươi hơi yếu."
Hứa Thâm đánh giá lão già dưới chân mình.
Mặt lão đỏ bừng, vô cùng khó coi, không rõ vì đau đớn hay nhục nhã, vẻ mặt có chút dữ tợn.
"Rút lui!"
Trung niên quát lớn, vội vàng vung tay phóng ra ngọn lửa đen nóng rực.
Ngọn lửa tụ lại như rồng, hóa thành răng nanh dữ tợn, hướng Hứa Thâm phun trào.
Nhưng Hứa Thâm không hề ngẩng đầu, khi ngọn lửa xông vào lĩnh vực 'lấy nhỏ thắng lớn' của hắn, từ ngọn lửa Ác Long đen ngòm, nhanh chóng biến thành con mãng lớn, đến khi vào khu vực một mét thì đã hóa thành rắn nhỏ.
Khi đến gần Hứa Thâm, ngay cả con rắn nhỏ cũng trở nên hư ảo, chỉ còn là đốm lửa.
Hứa Thâm vung tay lên, đánh tan nó, như tùy tay dập tắt một đốm đom đóm.
Thấy Hứa Thâm dễ dàng áp chế sức mạnh của mình, mí mắt trung niên giật liên hồi, gã thanh niên này tuyệt đối không đơn giản, quá đáng sợ!
Cảnh tượng này lọt vào mắt Tiết Môi và đám người Đỗ Minh thuộc Hắc Quang Giáo, cũng khiến họ rung động.
Hai vị Kiến Chúa bí vệ, lúc trước còn uy hiếp đám người, giờ trong tay Hứa Thâm lại như trẻ con, bị tùy ý áp chế và đánh tan, thực lực chênh lệch quá xa!
Đây chính là vương của bọn họ! !
"Chịu đựng chút nữa." Hứa Thâm nói với lão già dưới chân.
Khương lão lập tức nhớ lại câu nói trước đó của Hứa Thâm: "Đơn giản thôi, ngươi chỉ cần nhẫn nại một chút là được."
« đơn giản » Da mặt Khương lão giật giật, thậm chí nghi ngờ mình trúng mị thuật, những gì thấy trước mắt chỉ là ảo giác.
Mình vậy mà bị đánh bại dễ dàng như vậy.
Chưa kịp Khương lão mở miệng, mũi kiếm của Hứa Thâm đã hóa thành ánh bạc, chớp mắt, mấy lỗ máu liên tiếp xuất hiện trên người Khương lão, máu tươi phun ra.
Khương lão đau đớn, nghiến chặt răng, không phát ra tiếng, chỉ trừng mắt nhìn Hứa Thâm.
Hứa Thâm ngẩng đầu nhìn Thạch Lôi, rồi cúi xuống nhìn lão già dưới chân, có vẻ so sánh, rồi gật đầu: "Như vậy miễn cưỡng coi như hòa đi."
Nói rồi, liền nhấc chân, lùi lại hai bước.
Mất đi lực ép khủng khiếp từ bàn chân của Hứa Thâm, Khương lão lập tức lồm cồm bò dậy, thân hình phiêu dật, chớp mắt đã kéo giãn khoảng cách bốn năm mét, gã nghiến răng nhìn chằm chằm Hứa Thâm: "Ngươi không giết ta?"
"Các ngươi là bí vệ của điện hạ, ta sao phải giết các ngươi?"
Hứa Thâm mỉm cười: "Huống chi các ngươi cũng chưa giết người của ta, xem như thông minh."
Trong lòng Khương lão lạnh toát.
Cũng may bọn họ lúc nãy còn nương tay chút.
Nếu không. . .
Gã này thật có thể nổi điên, giết hết bọn họ.
Điện hạ bên cạnh chiêu mộ đâu ra cái tên thân vệ hung tàn thế này?
Kẻ như vậy mà làm thân vệ thì quá uổng, quả thực là 'giả heo ăn thịt hổ', dù ở trong đội bí vệ, cũng có thể làm đội trưởng.
Phải biết, Khương lão là đội phó của đội bí vệ.
"Vậy ý của ngươi là gì?" Khương lão dò hỏi.
Hứa Thâm lạnh nhạt: "Nếu điện hạ triệu kiến, đương nhiên ta sẽ đến, hai vị ra ngoài chờ ta."
Khương lão nhìn chằm chằm Hứa Thâm, không ngờ hắn thật sự dám cùng bọn họ rời đi, chứ không phải nói chơi.
"Hừ!"
Gã im lặng, cũng nhịn không được sự kinh hãi, lúc này mà kể lể thì chẳng có ích gì, ngược lại còn có thể chọc giận gã kia, mà mất mạng tại đây.
Chỉ có kẻ ngu mới dùng mạng của mình để thử lòng người khác.
Trên đời không thiếu kẻ ngu, nhưng bọn họ không phải.
Trung niên thu hồi sức mạnh, liếc mắt nhìn Khương lão, cả hai quay người rời khỏi Khư Giới, ra ngoài giáo đường.
Khi hai người rời đi, ánh mắt của Tiết Môi và Lâu Hải Âm cùng các tín đồ Hắc Quang Giáo cũng rời khỏi họ, dồn về phía Hứa Thâm.
Thấy Hứa Thâm đồng ý đi Tuyết cung theo hai người, ai nấy đều lo lắng.
Tuy Hứa Thâm chưa từng nói muốn phản bội Kiến Chúa.
Nhưng họ luôn cảm giác những gì Hứa Thâm làm, đều có tâm phản nghịch.
Họ là thủ hạ của Hứa Thâm, Hứa Thâm trung thành hay không, bọn họ không biết sao?
Nhưng bây giờ, câu trả lời của Hứa Thâm lại khiến bọn họ hoang mang và lo lắng.
Lỡ như Hứa Thâm lần này đi không trở lại. . .
"Giáo Hoàng đại nhân, ngài thật sự muốn đi sao?" Đỗ Minh lo lắng, nói: "Lúc này mà triệu kiến ngài, chắc chắn không có chuyện gì tốt, nói cái gì thăm dò sự trung tâm, ta thấy, rõ ràng là bẫy."
"Không đi chẳng khác nào là công khai phản." Trần Hàn cũng cảm thấy đau đầu, có cảm giác đi hay không đều khó lựa chọn.
"Không cần lo, ta đi một lát rồi về."
Hứa Thâm giơ tay, chặn những người còn muốn khuyên can và góp ý, nhìn quanh mọi người: "Mọi người cứ ở lại đây, giúp ta trông coi khu Hắc Quang và khu Vô Miên là được."
"Đừng để xảy ra náo động vì ta vắng mặt."
Thấy Hứa Thâm đã quyết, mọi người do dự rồi không nói gì nữa.
Dù sao đây là tình huống tiến thoái lưỡng nan, ai cũng không có kế sách vẹn toàn.
"Hay là, ta đi cùng ngươi?" Lâu Hải Âm hỏi.
Hứa Thâm nhìn nàng một cái, khẽ lắc đầu, ý muốn trợ giúp của Lâu Hải Âm không tệ, nhưng đi cùng, lại thành vướng víu.
"Chờ ta là được."
Hứa Thâm sải bước rời đi.
Mọi người nhìn theo bóng lưng Hứa Thâm vội vã rời đi, đều cảm thấy một nỗi bi thương khó tả.
"Chúng ta tiễn Giáo Hoàng! !"
Đỗ Minh dẫn đầu quỳ xuống bái, thét lớn.
Những người khác cũng theo đó, áo giáp vang lên loảng xoảng, các giáo đồ và giáo chủ đều quỳ xuống, tiễn biệt Hứa Thâm.
Cho đến khi bóng lưng Hứa Thâm khuất dạng sau cánh cửa giáo đường, hồi lâu sau, Tiết Môi dẫn đầu đứng dậy, các giáo chủ khác mới chậm rãi đứng lên, sau đó là các cốt cán giáo đồ khác trong giáo.
"Thực lực của Hứa đội trưởng, vẫn đáng sợ như vậy. . ." Trần Hàn nhìn cửa giáo đường, có chút thổn thức.
Hai tên bí vệ kia, hắn đã nếm thử qua sự lợi hại của chúng, nhất là lão già, hắn còn chẳng làm gì được, vậy mà trong tay Hứa Thâm, vẫn không qua nổi ba chiêu.
Về phần kẻ kia, khỏi nói cũng biết, không cùng đẳng cấp.
"Đó là vương của chúng ta." Tiết Môi nhắc nhở.
Trần Hàn gãi đầu, hắn vẫn chưa quen xưng hô Hứa Thâm là Giáo Hoàng.
"Không biết Giáo Hoàng đi gặp điện hạ, liệu có xảy ra chuyện gì không." Lâu Hải Âm có chút lo lắng, giờ nàng và Hứa Thâm đã chung một thuyền, vinh nhục cùng hưởng.
"Các ngươi có phát hiện không, Giáo Hoàng không hề để lại phương án đối phó dự phòng nào." Đỗ Minh bỗng nói.
Mọi người đều sững sờ.
Hạ Tĩnh Tương chớp mắt, nói: "Theo như ta hiểu biết về Giáo Hoàng, hắn tuyệt đối không làm chuyện gì không chắc chắn, đã không có phương án dự phòng, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
"Nhưng nơi này là Tuyết cung, chẳng lẽ nói, hắn ở trong đó còn có người?" Trần Hàn kinh ngạc nói.
Mấy người nhìn nhau, đều không có câu trả lời, nhưng dù sao, trong lòng bọn họ cũng thấy an tâm hơn phần nào.
"Vậy thì. . ."
Lúc này, một giọng nói vang lên: "Các ngươi có muốn lo cho ta trước không?"
Mọi người nhìn lại.
Là Thạch Lôi đang bị thương nằm sấp ở một bên.
. . .
. . .
"Đi thôi."
Ngoài giáo đường, trong đêm tối.
Hứa Thâm một mình đi ra.
Hai người giẫm trên rìa mái nhà cao tầng, thấy Hứa Thâm đi tới, có chút bất ngờ, máu trên tay Khương lão đã ngừng, còn về cánh tay gãy, gã chỉ có thể chờ về chữa trị.
Cũng may bên trong cánh tay bị chém không có Khư binh, coi như bị mất thì cũng chẳng có gì tiếc.
"Ngươi chỉ có một mình?"
Khương lão đánh giá Hứa Thâm, cảm nhận được vẻ điềm tĩnh và ung dung của hắn, nhớ lại sức mạnh đáng sợ Hứa Thâm vừa thể hiện, sự ung dung này, hẳn là đến từ sức mạnh đó.
"Điện hạ còn triệu kiến ai khác sao?" Hứa Thâm hỏi.
"Thì không."
Khương lão nói: "Không phải điện hạ triệu kiến, là tiểu thư Fanny muốn gặp ngươi."
Dù đối với Hứa Thâm hai điều này chẳng khác gì nhau, nhưng gã vẫn phải sửa lại, vì nếu ngầm chấp nhận, chẳng khác nào mạo phạm điện hạ đối với tiểu thư Naselfini.
"Vậy thì đi thôi." Hứa Thâm nói.
"Không cần ai khác đi cùng sao?" Khương lão hỏi.
Hứa Thâm liếc nhìn gã: "Có cần thiết không?"
Khương lão hơi nghẹn lời, cười khổ, gật đầu: "Cũng phải."
Đối phó bọn họ, Hứa Thâm không cần mang người, còn đối phó điện hạ, mang ai cũng vô dụng.
"Vậy thì đi thôi."
Hai người quay người dẫn đường.
Ba người nhảy nhót trong màn đêm, nhanh chóng tới một con đường khác, nơi có một chiếc xe đậu sẵn.
Ba người nhảy xuống từ mái nhà cao tầng, trực tiếp xuyên thủng nóc xe, ngồi vào trong xe.
Trong chớp mắt, xe đã khởi động.
Chuyện lái xe đương nhiên là do gã trung niên đảm nhận.
Dù sao Khương lão không có hai tay.
Cho dù có, cũng không đến lượt gã lái xe.
Hứa Thâm nghiêng chân, thoải mái ngồi ở hàng ghế sau bọc da, không gian trong xe khá lớn, hắn tùy ý hỏi: "Đội bí vệ của các ngươi có tổng cộng bao nhiêu người, điều kiện gia nhập là gì?"
"Tính cả đội trưởng, tổng cộng tám người."
Khương lão ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, liếc nhìn Hứa Thâm qua gương chiếu hậu, nói: "Với điều kiện của ngươi, chắc chắn đạt chuẩn gia nhập."
"Ta không có hỏi thay cho mình, là muốn hỏi một chút điều kiện cụ thể, có lẽ bạn ta cũng có cơ hội đây." Hứa Thâm nói.
Khương lão nhíu mày, thản nhiên nói: "Vậy thì có chút khó khăn, ít nhất phải là người nổi bật trong Nhị Thái, bí vệ cơ bản đều được chọn từ đội trưởng thân vệ, mà đội trưởng thân vệ đều có tư cách."
"Thì ra là thế." Hứa Thâm hiểu rõ.
Một đường không ai nói gì.
Hai giờ sau, cỗ xe dừng tại khu vực trung tâm của Mẫu Hoàng, trước Tuyết Cung.
Khương lão hai người dẫn đầu xuống xe, Hứa Thâm cũng theo sát phía sau.
Thủ vệ ở cửa tựa hồ nhận ra Khương lão hai người, sắc mặt lập tức trở nên trang nghiêm.
Xuyên qua lớp lớp thủ vệ, tiến vào con đường lát đá dài trong Tuyết Cung, hai bên là vườn hoa, trong màn đêm thoang thoảng hương thơm.
"Cẩn thận, có một luồng huyết khí rất đậm đặc!"
Bỗng nhiên, tiếng của Hải Tước vang lên trong đầu Hứa Thâm.
Hứa Thâm đang đi không khỏi sững người.
"Ít nhất là quân vương mới có." Hải Tước nói thêm.
Hứa Thâm giật mình trong lòng, có chút chấn kinh, chẳng lẽ nói, Kiến Chúa thật sự đã trở về?!
Nhưng số 1 chẳng phải nói đi Khư hải nhanh nhất cũng phải ba tháng mới về sao?
Mới có bao lâu, nửa tháng chưa tới.
"Hứa đội trưởng, sao vậy?"
Khương lão đi bên cạnh Hứa Thâm hơi liếc mắt, phát hiện ra sự khác thường của Hứa Thâm.
Hứa Thâm sắc mặt khôi phục bình tĩnh, nói: "Không có gì."
Tiếp tục đi.
Nhưng nội tâm Hứa Thâm lại căng thẳng, không còn tâm tình thong dong như trước.
Nếu chỉ là đám Nhị Thái mai phục trong Tuyết Cung, dù số lượng có nhiều đến đâu, có Hắc Tuyết và Hải Tước che chở, cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Nhưng có cả Kiến Chúa ở đây... Lúc này mà xảy ra xung đột với Kiến Chúa thì không phải điều Hứa Thâm muốn thấy.
Bất quá, nghĩ đến bên cạnh mình có Hải Tước và thêm Ngưu Đầu Nhân vừa thu phục, bốn Khư cấp A, cho dù thật sự xảy ra xung đột thì ít nhất cũng không có vấn đề gì để thoát thân.
Nếu có thể lật ngược thế cờ, giải quyết luôn cả Kiến Chúa thì lại càng tốt hơn.
Rất nhiều suy nghĩ hỗn độn, tâm tình Hứa Thâm cũng lần nữa thả lỏng xuống.
Không lâu sau, vượt qua vườn hoa, ba người đi đến kiến trúc nơi Kiến Chúa thường lui tới.
Vừa vào đại sảnh, Hứa Thâm đã nhìn thấy Naselfini.
"Hứa đội trưởng tới rồi."
Khương lão nhìn thấy Naselfini, chỉ khẽ gật đầu, không hành lễ.
"Hai vị vất vả." Naselfini nở nụ cười xinh đẹp, chợt nhìn về phía Hứa Thâm, trong đáy mắt có vài phần kinh ngạc và thú vị, nói: "Hứa đội trưởng ngược lại là mời được đến, thật khiến ta bất ngờ đấy."
Có phải là vì cảm thấy ta đã phản bội rồi sao... Hứa Thâm thầm oán trong lòng, bình tĩnh nói: "Nếu có việc triệu kiến, ta tự nhiên không chối từ."
Naselfini mỉm cười, nói: "Cũng không có việc gì, chỉ là muốn cùng Hứa đội trưởng tìm hiểu tình hình đại khu mà ngươi thống lĩnh thôi."
Ngươi đang nói khu nào vậy... Bên ngoài Hứa Thâm thống lĩnh chính là Hắc Quang khu, còn Vô Miên khu chỉ là âm thầm thống lĩnh, dù rằng chuyện này không còn là bí mật nữa.
Nhưng nói thẳng ra, thì có chút khó coi và cũng không dễ nghe cho lắm.
"Cũng không tệ, quản lý ngay ngắn rõ ràng." Hứa Thâm nói mập mờ.
Naselfini cười, nói: "Nghe nói Tứ phiên đội trưởng xảy ra chuyện, ngươi có biết rõ không?"
"Không rõ, lần trước ta gặp hắn, sinh long hoạt hổ mà."
Nhưng gặp ngươi xong liền không còn thấy người đâu nữa... Naselfini liếc nhìn Hứa Thâm một cái, biết nói mấy chuyện này cũng vô ích, Hứa Thâm cướp đi Vô Miên khu của Tứ phiên đội rồi thì cũng thôi đi, dù sao xuống dốc đến tay Dạ Thử Vương thì cũng như nhau.
Vả lại Hứa Thâm hôm nay dám đến, tức là đã chứng minh sự trung thành của hắn.
"Đi thôi, theo ta đi gặp điện hạ." Naselfini xoay người nói.
Trong lòng Hứa Thâm chấn động, Kiến Chúa thật sự đã trở về rồi sao?
Nhưng ngoài mặt chỉ gật gật đầu, như thể không có gì bất ngờ.
Naselfini thấy cánh tay Khương lão, bước chân dừng lại, hứng thú nói: "Tay của Khương lão?"
Khương lão liếc nhìn Hứa Thâm, nói: "Không có gì, một chút va chạm."
"Đều là hiểu lầm thôi mà." Hứa Thâm cười nói.
Hiểu lầm cái mẹ nhà ngươi... Khương lão nhìn bộ dạng ra vẻ của Hứa Thâm, tức giận hừ lạnh một tiếng.
Naselfini nheo mắt nói: "Khương lão là áp giải Hứa đội trưởng trở về sao, ta đã nói với ngươi rồi, chỉ là triệu kiến thôi mà."
Khương lão lập tức nói: "Tiểu thư Fanny hiểu lầm rồi, Hứa đội trưởng thực lực không kém chúng ta, hắn tự nguyện trở về."
Naselfini sững người, hơi kinh ngạc nhìn hắn, dường như đang xác nhận hắn nói thật hay giả.
Nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Khương lão, nàng mới hiểu ra đối phương không hề nói ngoa, hơn nữa trên người Hứa Thâm không hề có vết thương, ngược lại Khương lão lại mất đi hai tay... Có thể làm cho Khương lão mất cả hai tay bản thân đã là chuyện không thể tưởng tượng được.
"Xem ra Hứa đội trưởng cũng có không ít bí mật nhỉ." Naselfini cười nói.
"Còn tốt, tại bọn hắn chủ quan, không có né." Hứa Thâm khiêm tốn nói.
Naselfini nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, không nói thêm gì nữa, quay người dẫn đường...
Bạn cần đăng nhập để bình luận